Đêm, cực kỳ tĩnh lặng.

Thái giám tổng quản Lý Đức Hậu mang theo một gã nam tử mặc trang phục thái giám, vội vàng đi hướng Lãm Nguyệt trai phía đông Phượng thần cung.

"Nô tài thỉnh an Công chúa Nhã Phi!" Lý Đức Hậu đến gần một bước, quỳ xuống hành lễ.

Nhã Phi đang đọc sách, ngẩng đầu mỉm cười, "Lý công công không cần đa lễ, phụ hoàng có gì phân phó sao?"

"Hồi công chúa, Hoàng Thượng sai nô tài đưa một lễ vật cho công chúa, sau nửa canh giờ, nô tài lại đến nhận đi." Lý Đức Hậu cúi đầu nói xong, không đợi Nhã Phi trả lời, tự lui ra ngoài.

"Lý công công?" Nhã Phi nghi hoặc không thôi, mới đứng dậy, gã thái giám nọ liền tiến vào cúi đầu hành lễ, trong nháy mắt, cả người Nhã Phi liền dại ra ngay tại chỗ!

Bỗng dưng, Nhã Phi đột nhiên phản ứng kịp, vội hít sâu một hơi, bộ dáng ra vẻ trấn định, hướng cung nữ thái giám bên trong tẩm cung nói: "Toàn bộ lui ra đi! Bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy!"

"Vâng, công chúa!"

Cửa tẩm cung đóng lại, Nhã Phi bất chấp ngượng ngùng, vội lôi kéo tay thái giám kia đi đến hướng khuê phòng của nàng, thẳng đến vào phòng ngủ, mới vội vàng hỏi: "Lâm công tử, sao chàng lại tới đây?"

Lâm Mộng Thanh nặn ra một cụ cười, nắm ngược lại tay Mạc Nhã Phi, bao tay vào lòng bàn tay mình, nói: "Nhã Phi, là Hoàng Thượng an bài ta tới thăm nàng."

"Phụ hoàng? Làm sao có thể chứ?" Nhã Phi cả kinh, mở to hai mắt nhìn.

"Hoàng Thượng cũng biết, ngài tìm ta, ta nói cho ngài biết, ta thích nàng, muốn cưới nàng, Hoàng Thượng đáp ứng rồi." Lâm Mộng Thanh cố gắng cười, nhẹ giọng hỏi: "Nhã Phi, lần trước ta hỏi nàng, nàng nói muốn nghĩ rõ ràng, hiện tại nói cho ta, nàng có nguyện ý làm thê tử của ta hay không?"

"Phụ hoàng đáp ứng rồi? Lâm công tử, đây rốt cuộc là sao a? Không phải chàng rời kinh thành rồi sao? Trở về lúc nào?" Nhã Phi không thể đáp, giật mình.

Lâm Mộng Thanh nhẹ nhàng cười, "Trở về một thời gian rồi, chính là nàng không đến Tứ Vương phủ, ta không cách nào gặp nàng, cũng vô pháp đưa tin cho nàng, Hoàng Thượng không biết từ đâu biết ta, liền mật triệu ta, sau đó đáp ứng cho ta làm phò mã của nàng, vốn Hoàng Thượng muốn tự mình hỏi nàng có đáp ứng hay không, tối nay lại đột nhiên phái người gọi ta vào cung, cho chính ta hỏi nàng, bởi vì ngày mai, ta lại phải rời đi, đi lần này, chỉ sợ tốn chút thời gian, đợi ta trở về, Hoàng Thượng sẽ cho chúng ta thành hôn. Nhã Phi, nói cho ta, nàng có thích ta hay không? Có nguyện ý gả cho ta hay không?"

"Lâm công tử, ta, ta... Ta thật không nghĩ tới phụ hoàng sẽ đáp ứng, trách không được đã nhiều ngày ngài không lại nói với ta chuyện tuyển chọn phò mã, thì ra..." Nhã Phi vẫn trong chấn kinh, nói đến phần sau, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn hiện lên màu đỏ ửng, "Lâm công tử, ta... ta.... chỉ cần phụ hoàng đáp ứng, ta... ta đương nhiên nguyện ý."

"Thật sự sao?" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lâm Mộng Thanh sáng rọi, kìm lòng không được đưa tay ôm Mạc Nhã Phi vào lòng, vui mừng dị thường.

Nhã Phi ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu, lại nhịn không được hỏi: "Lâm công tử ngày mai chàng phải đi đâu? Về nhà sao?"

"Không phải, là làm một chuyện vì phụ hoàng nàng, chuyện này có thể tốn không ít thời gian, cụ thể là cái gì ta không thể nói cho nàng biết, nàng cũng không được nhắc tới ta ở trước mặt Tứ Vương phi, trước khi Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn, trước mặt bất cứ người nào cũng không thể nhắc tới ta, nhớ kỹ chưa?" Lâm Mộng Thanh cẩn thận dặn dò.

Nhã Phi ngẩn ra chút nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Gặp nguy hiểm sao?"

"Không có, cho dù có, võ công của ta như thế nào nàng cũng biết, không có việc gì." Lâm Mộng Thanh lắc đầu, an ủi cười, lại nghiêm túc nói: "Nhã Phi, còn muốn gọi ta Lâm công tử sao? Gọi tên ta."

"Mộng Thanh!" Nhã Phi ngước mắt, trong mắt rưng rưng mang cười, nàng cùng hắn lần lượt ly biệt, lần lượt sum vầy, đã thành thói quen, "Mộng Thanh, ta chờ chàng, hy vọng là lần tạm biệt cuối cùng của chúng ta!"

"Ừ, một lần cuối cùng, nhất định là một lần cuối cùng."

Trong mắt Lâm Mộng Thanh tình sâu vô cùng chỗ, cúi đầu, lần đầu tiên nhẹ nhàng dán lên cánh môi Nhã Phi, nàng cả kinh, e lệ muốn tránh ra, hắn giữ chặt đầu nàng, từ lướt qua dần dần trở thành xâm nhập...

Hương Đàn Cư.

Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà đã mắt to trừng mắt nhỏ đến nửa giờ, ai cũng quật cường không chịu mở miệng trước.

Rốt cục, Hoa Mai bà bà không nhịn được, lại không phải nói chuyện, mà là đột nhiên "Ôi!" một tiếng, ôm bụng, "Đau quá a!"

"Bà lão, bà làm sao vậy?" Thiên Cơ lão nhân cả kinh, vội đỡ bà ngồi xuống giường, vén tay áo của bà bắt mạch, ngừng một hồi cau mày nói: "Không có việc gì a, bà lão, không phải bà lại ăn đồ hư đau bụng hả?"

"Không biết được, dù sao chính là đau bụng, lão nhân ông xoa xoa cho ta đi!" Hoa Mai bà bà mang một bộ dáng yếu ớt.

Thiên Cơ lão nhân ngồi xuống ở bên cạnh, không thèm nhắc lại, cúi đầu đưa tay đặt trên bụng Hoa Mai bà bà, động tác nhẹ nhàng chậm chạp xoa, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Bà lão, thứ có thể ăn hay không thể ăn, bà bao lớn rồi, còn thường xuyên phạm tật xấu này, không có đại phu ta đây ở trước mặt, về sau bà ăn cái gì phải chú ý một ít, nghe không?"

"Ờ." Hoa Mai bà bà hiếm khi không già mồm, mềm mại gật đầu.

"Bà lão, ta đã nói với Hàn tiểu tử, chờ hắn xong việc, Mạn Mạn nha đầu sinh con gái, chúng ta liền mang theo đứa nhỏ về Lê Sơn Quan đi, chúng ta sai lầm mấy thập niên, đừng lãng phí thời gian nữa, bà dời đến nhà ta ở đi." Thiên Cơ lão nhân cúi đầu, trên mặt tràn đầy vẻ không được tự nhiên.

Hoa Mai bà bà lại vừa khóc vừa cười, "Nếu ông sớm nói với ta lời này, ta đã sớm dọn đi rồi!"

"A?" Thiên Cơ lão nhân ngẩng đầu, ngớ ra chút nữa, toét miệng cười, nắm chặt tay Hoa Mai bà bà, nói: "Được, chờ ta hỗ trợ Hàn tiểu tử nam chinh trở về, lại hỗ trợ hắn thanh trừ loạn đảng, chúng ta trở về đi."

"Ừ."

Hoa Mai bà bà mừng mà khóc, hai người, bốn tay gắt gao nắm lẫn nhau.

Hôm sau.

Ngoài cửa Tuyên Hoa, lá cờ bay lên, tiếng trống trận vang to, ba quân đứng ở quảng trường chờ xuất phát!

Văn võ bá quan đứng phân thành hai hàng, đứng đầu đại quân, là nguyên soái Lôi Việt tuổi chừng bốn mươi bảy, bên cạnh, là một nam tử thân hình cao lớn, trên đeo mặt nạ bạc che tất cả dung mạo, quần áo đen, thần bí khó lường, một đôi thâm thúy mắt xuyên thấu qua mặt nạ, bình tĩnh nhìn phía trước!

Trên đài điểm tướng, Mạc Ngự Minh thân mặc long bào, Hoàng Hậu ngồi bên cạnh, ở phía sau bọn họ, có hai bóng người bé bỏng đang đứng, là Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Nhã Phi!

Khi Mạc Kỳ Hàn rời đi lúc canh bốn, Lăng Tuyết Mạn khóc lâu lắm, vừa mới mơ mơ màng màng ngủ, Mạc Ngự Minh liền phái Lý Đức Hậu khẩn trương đến tuyên vào trong cung, muốn nàng cùng tiễn đưa tướng sĩ nam chinh, giờ phút này không chỉ có ánh mắt sưng phù, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng, không có một chút tinh thần đứng dại ra ở nơi đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương