Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác
-
Chương 290
Mạc Ly Hiên kinh ngạc một chút, lập tức phản ứng kịp, liền khiêm tốn nhìn Hoa Mai bà bà, ôm quyền hữu lễ, "Không biết tôn tính đại danh của bà bà? Mạc Ly Hiên chậm trễ ra mắt tiền bối!"
Hoa Mai bà bà ngẩn người, rồi sau đó nở nụ cười, "Tiểu Vương gia có chừng mực, thiếu niên anh tài a! Lão vốn coi trọng một tiểu tử, muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng lại bị lão nhân kia chiếm lấy rồi, hiện nay tiểu Vương gia muốn học, vậu phải xem xem tiểu Vương gia có thiên phú luyện võ hay không! Về phần đại danh của lão, có thể nói cho tiểu Vương gia nghe, nhưng tiểu Vương gia phải đáp ứng lão, không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không lão sẽ phải rời đi!"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên liếc nhau, đều hơi giật mình gật đầu.
Hoa Mai bà bà liền cười nói: "Lão họ Tô, người giang hồ gọi là Hoa Mai bà bà!"
"Hoa Mai bà bà?"
Mạc Ly Hiên chấn động, lúc này liền vén áo quỳ xuống, "Hoa Mai bà bà, Mạc Ly Hiên khẩn cầu bà bà thu ta làm đồ đệ!"
"Ồ? Tiểu Vương gia biết lão?" Hoa Mai bà bà ngạc nhiên nói.
"Ly Hiên năm tuổi bắt đầu tập võ, phụ vương từng mời một vị đạo trưởng dạy ta công phu nhập môn, vị đạo trưởng này từng nói, nhìn khắp thiên hạ, người có thể xưng là cao thủ chân chính, chỉ có Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, nhưng hai vị lão tiền bối hành tung khó nắm, hôm nay Ly Hiên nhưng lại hân hạnh được gặp, thật sự là vinh hạnh vạn phần!" Mạc Ly Hiên ngước mắt, bình tĩnh nói.
Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, "Nhưng, nhưng quản gia không phải họ Tô a?"
Hoa Mai bà bà méo mặt, vội vàng nói: "Kỳ thực lão không tính là bác của hắn, là tổ tiên ta cùng nhà bọn họ có chút sâu xa, hắn gọi ta là bác."
"Ồ, quản gia đúng là thâm tàng bất lộ, bình thường chưa bao giờ đề cập qua hắn còn có một người bác cao thủ như vậy đâu!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu, cảm khái vô hạn, quản gia này, ở trong mắt nàng, chính là người thần bí không thấy đáy, giống như có rất nhiều bí mật.
"Ta không cho hắn nói a, lúc này tới đây, trên thực tế, hắn muốn cho lão dạy tiểu chủ tử của hắn võ công, sợ lão không đáp ứng, liền nói đến chơi với nha đầu Mạn Mạn, liên tụ nói với lão nha đầu Mạn Mạn có bao nhiêu thú vị, hấp dẫn lão đến đó!" Hoa Mai bà bà nỗ lực tìm lời, đang lúc bất giác, càng nói dối nhiều hơn.
Mà Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, đương nhiên thật cao hứng, Mạc Ly Hiên vội lạy ba lạy, cất cao giọng nói: "Ly Hiên bái kiến sư phụ!"
"Haiz, tiểu Vương gia không nên gọi ta là sư phụ, cứ kêu bà bà, ta dạy cho ngài là được, nhưng sư phụ là không thể làm." Hoa Mai bà bà vội vàng xua tay, thầm nghĩ, Hàn tiểu tử là đồ đệ lão đầu kia, nếu bà thu cháu của Hàn tiểu tử làm đồ đệ, không phải quẹo ngoặt bối phận sao?
Mạc Ly Hiên ngẩn ra, cũng thông minh biết võ lâm cao thủ này đó đều rất quái lạ, liền cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa, chỉ nói: "Vâng, Ly Hiên nghe bà bà!"
Dứt lời, đứng dậy, cũng tự mình rót một ly trà, hai tay dâng, "Ly Hiên lấy trà thay rượu, kính bà bà một ly!"
"Ha ha, Được!" Hoa Mai bà bà tiếp nhận, tươi cười đầy mặt.
Lăng Tuyết Mạn hai tay ôm ngực, nhìn ngoài phòng khách ngoài, quản gia đang bề bộn chỉ huy người treo xích đu! "Hì hì, quản gia kia bình thường cả ngày bày biện một gương mặt như cương thi, không nghĩ tới, tâm địa tốt như vậy đó!"
"Quản gia Tư Khuynh thật trung tâm, bởi vì trung thành và tận tâm với phụ Vương, cho nên mới đối tốt với Hiên nhi cùng mẫu thân, chính là không thích cười thôi, mẫu thân về sau không được trêu cợt hắn." Mạc Ly Hiên cũng nhìn qua, khẽ cười nói.
Ai ngờ, Hoa Mai bà bà lại nói: "Mạn Mạn nha đầu, nàng muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, mặc kệ hắn, nhiệm vụ của bà bà chủ yếu vẫn là chơi đùa với nàng!"
"Ha ha, bà bà, vậy bây giờ chúng ta đi giáo trường, ta xem bà dạy Hiên nhi luyện võ, được không?" Lăng Tuyết Mạn lôi tay áo Hoa Mai bà bà, một bộ dáng làm nũng.
"Ha ha, được, tiểu Vương gia mang theo thanh kiếm!"
"Vâng! Bà bà!"
Hương Đàn Cư.
Thiên Cơ lão nhân chắp tay sau lưng, cúi đầu, không ngừng đi tới đi lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, chính là không nói một câu.
Mạc Kỳ Hàn không khỏi bật cười nói: "Sư phụ, đừng xem, nói vậy lúc này Hoa Mai bà bà cùng Mạn Mạn đang chơi vui vẻ rồi!"
"Ai, ai xem bà ta?" Thiên Cơ lão nhân bước chân nhanh một chút, trợn mắt nói: "Con xem bà lão kia vừa tới đã chơi đến điên cuồng, hừ! Sớm biết như vậy,sư phụ đánh chết cũng không viết lá thư đó!"
"Sư phụ, nam nhân nên rộng lượng một chút, nữ nhân có thể cao hứng bởi nam nhân mình thích nói vài câu ngọt ngào, ngài càng nên cao hứng a!" Mạc Kỳ Hàn thở dài nói.
Thiên Cơ lão nhân đỏ mặt lên, lại trừng mắt, phất tay áo đi ra ngoài, bỏ lại lời nói: "Chờ bà lão đó trở về, nói sư phụ đã ngủ, không gặp bả!"
"Sư phụ, bốn ngày sau chúng ta phải đi rồi, đi lần này còn chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, ngài cũng không nên lãng phí thời gian vào việc phân cao thấp a!" Mạc Kỳ Hàn buồn bực trợn mắt.
"Đã biết!"
Thiên Cơ lão nhân buồn bực ném một câu, đi ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn đứng dậy, đứng ở trong viện, cũng buồn bã vạn phần.
Ly biệt sắp tới, gặp nhau khi nào?
Càng là muốn thêm thời gian để ở lại, thời gian càng là trôi nhanh như nước chảy qua kẻ ngón tay.
Suốt mấy đêm Mạc Kỳ Hàn vẫn không thể nói lên hai chữ biệt ly, nhưng, đến một đêm cuối cùng trước khi xuất chinh!
Bước chân trầm trọng, vào đến, Lăng Tuyết Mạn còn chưa ngủ, đang gục xuống bàn viết chữ vẽ tranh, trước mặt bỗng tối sầm, liền biết là Mạc Kỳ Hàn đến, khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên, ngọt ngào gọi một tiếng, "Tình nhân!"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn cười gượng, đi qua ngồi xuống ở trước bàn, ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên chân hắn, nhẹ giọng nói: "Đang làm cái gì?"
"Ta đang vẽ chàng a, ta dựa vào cảm giác, còn có lấy tay đụng đến của lông mi, mắt, cái mũi, miệng của chàng, ha ha, sau đó đem tổ hợp chúng nó vẽ cùng nhau, nhưng, ha ha, thật là khó xem!" Lăng Tuyết Mạn buông bút lông trong tay ra, vòng lên Mạc Kỳ Hàn sau gáy, vui cười không thôi.
"Thật không? Vậy nói rõ cảm giác của nàng không đúng, nếu là phát hiện bản công tử có thể mê đảo một đám đông nữ tử, nàng tin không?" Mạc Kỳ Hàn thoải mái nói nửa đùa, nửa thật.
"Ta mới không tin, hừ, nếu vậy trước tiên chàng phải làm cho ta mê đến điên đảo mới được, nếu như không mê hoặc nổi ta, ta liền cùng chàng nói bye bye!" Lăng Tuyết Mạn nhe răng, hai tay túm lỗ tai Mạc Kỳ Hàn, cái trán cụng tới.
Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, đưa tay xoa xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, không vui nói: "Nàng không đau à?"
"Ah... Ah..., Tình nhân chàng thật tốt, ta cố ý cụng nàng, chàng còn đau lòng ta, ta cũng giúp chàng xoa xoa." Lăng Tuyết Mạn đưa tay mềm nhẹ vỗ về Mạc Kỳ Hàn, nghi ngờ hỏi: "Tình nhân, dạo này ta thường xuyên khi dễ chàng, sao chàng không tức giận? Trước kia, chàng còn sẽ đánh ta, cũng là bởi vì thích ta sao?"
"Đúng vậy, thích nàng, liền muốn bao dung tùy hứng của nàng, còn có, chính là không nỡ lại đối động thủ với nàng." Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi, hôn nhẹ một cái.
Hoa Mai bà bà ngẩn người, rồi sau đó nở nụ cười, "Tiểu Vương gia có chừng mực, thiếu niên anh tài a! Lão vốn coi trọng một tiểu tử, muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng lại bị lão nhân kia chiếm lấy rồi, hiện nay tiểu Vương gia muốn học, vậu phải xem xem tiểu Vương gia có thiên phú luyện võ hay không! Về phần đại danh của lão, có thể nói cho tiểu Vương gia nghe, nhưng tiểu Vương gia phải đáp ứng lão, không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không lão sẽ phải rời đi!"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên liếc nhau, đều hơi giật mình gật đầu.
Hoa Mai bà bà liền cười nói: "Lão họ Tô, người giang hồ gọi là Hoa Mai bà bà!"
"Hoa Mai bà bà?"
Mạc Ly Hiên chấn động, lúc này liền vén áo quỳ xuống, "Hoa Mai bà bà, Mạc Ly Hiên khẩn cầu bà bà thu ta làm đồ đệ!"
"Ồ? Tiểu Vương gia biết lão?" Hoa Mai bà bà ngạc nhiên nói.
"Ly Hiên năm tuổi bắt đầu tập võ, phụ vương từng mời một vị đạo trưởng dạy ta công phu nhập môn, vị đạo trưởng này từng nói, nhìn khắp thiên hạ, người có thể xưng là cao thủ chân chính, chỉ có Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, nhưng hai vị lão tiền bối hành tung khó nắm, hôm nay Ly Hiên nhưng lại hân hạnh được gặp, thật sự là vinh hạnh vạn phần!" Mạc Ly Hiên ngước mắt, bình tĩnh nói.
Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, "Nhưng, nhưng quản gia không phải họ Tô a?"
Hoa Mai bà bà méo mặt, vội vàng nói: "Kỳ thực lão không tính là bác của hắn, là tổ tiên ta cùng nhà bọn họ có chút sâu xa, hắn gọi ta là bác."
"Ồ, quản gia đúng là thâm tàng bất lộ, bình thường chưa bao giờ đề cập qua hắn còn có một người bác cao thủ như vậy đâu!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu, cảm khái vô hạn, quản gia này, ở trong mắt nàng, chính là người thần bí không thấy đáy, giống như có rất nhiều bí mật.
"Ta không cho hắn nói a, lúc này tới đây, trên thực tế, hắn muốn cho lão dạy tiểu chủ tử của hắn võ công, sợ lão không đáp ứng, liền nói đến chơi với nha đầu Mạn Mạn, liên tụ nói với lão nha đầu Mạn Mạn có bao nhiêu thú vị, hấp dẫn lão đến đó!" Hoa Mai bà bà nỗ lực tìm lời, đang lúc bất giác, càng nói dối nhiều hơn.
Mà Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, đương nhiên thật cao hứng, Mạc Ly Hiên vội lạy ba lạy, cất cao giọng nói: "Ly Hiên bái kiến sư phụ!"
"Haiz, tiểu Vương gia không nên gọi ta là sư phụ, cứ kêu bà bà, ta dạy cho ngài là được, nhưng sư phụ là không thể làm." Hoa Mai bà bà vội vàng xua tay, thầm nghĩ, Hàn tiểu tử là đồ đệ lão đầu kia, nếu bà thu cháu của Hàn tiểu tử làm đồ đệ, không phải quẹo ngoặt bối phận sao?
Mạc Ly Hiên ngẩn ra, cũng thông minh biết võ lâm cao thủ này đó đều rất quái lạ, liền cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa, chỉ nói: "Vâng, Ly Hiên nghe bà bà!"
Dứt lời, đứng dậy, cũng tự mình rót một ly trà, hai tay dâng, "Ly Hiên lấy trà thay rượu, kính bà bà một ly!"
"Ha ha, Được!" Hoa Mai bà bà tiếp nhận, tươi cười đầy mặt.
Lăng Tuyết Mạn hai tay ôm ngực, nhìn ngoài phòng khách ngoài, quản gia đang bề bộn chỉ huy người treo xích đu! "Hì hì, quản gia kia bình thường cả ngày bày biện một gương mặt như cương thi, không nghĩ tới, tâm địa tốt như vậy đó!"
"Quản gia Tư Khuynh thật trung tâm, bởi vì trung thành và tận tâm với phụ Vương, cho nên mới đối tốt với Hiên nhi cùng mẫu thân, chính là không thích cười thôi, mẫu thân về sau không được trêu cợt hắn." Mạc Ly Hiên cũng nhìn qua, khẽ cười nói.
Ai ngờ, Hoa Mai bà bà lại nói: "Mạn Mạn nha đầu, nàng muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, mặc kệ hắn, nhiệm vụ của bà bà chủ yếu vẫn là chơi đùa với nàng!"
"Ha ha, bà bà, vậy bây giờ chúng ta đi giáo trường, ta xem bà dạy Hiên nhi luyện võ, được không?" Lăng Tuyết Mạn lôi tay áo Hoa Mai bà bà, một bộ dáng làm nũng.
"Ha ha, được, tiểu Vương gia mang theo thanh kiếm!"
"Vâng! Bà bà!"
Hương Đàn Cư.
Thiên Cơ lão nhân chắp tay sau lưng, cúi đầu, không ngừng đi tới đi lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, chính là không nói một câu.
Mạc Kỳ Hàn không khỏi bật cười nói: "Sư phụ, đừng xem, nói vậy lúc này Hoa Mai bà bà cùng Mạn Mạn đang chơi vui vẻ rồi!"
"Ai, ai xem bà ta?" Thiên Cơ lão nhân bước chân nhanh một chút, trợn mắt nói: "Con xem bà lão kia vừa tới đã chơi đến điên cuồng, hừ! Sớm biết như vậy,sư phụ đánh chết cũng không viết lá thư đó!"
"Sư phụ, nam nhân nên rộng lượng một chút, nữ nhân có thể cao hứng bởi nam nhân mình thích nói vài câu ngọt ngào, ngài càng nên cao hứng a!" Mạc Kỳ Hàn thở dài nói.
Thiên Cơ lão nhân đỏ mặt lên, lại trừng mắt, phất tay áo đi ra ngoài, bỏ lại lời nói: "Chờ bà lão đó trở về, nói sư phụ đã ngủ, không gặp bả!"
"Sư phụ, bốn ngày sau chúng ta phải đi rồi, đi lần này còn chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, ngài cũng không nên lãng phí thời gian vào việc phân cao thấp a!" Mạc Kỳ Hàn buồn bực trợn mắt.
"Đã biết!"
Thiên Cơ lão nhân buồn bực ném một câu, đi ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn đứng dậy, đứng ở trong viện, cũng buồn bã vạn phần.
Ly biệt sắp tới, gặp nhau khi nào?
Càng là muốn thêm thời gian để ở lại, thời gian càng là trôi nhanh như nước chảy qua kẻ ngón tay.
Suốt mấy đêm Mạc Kỳ Hàn vẫn không thể nói lên hai chữ biệt ly, nhưng, đến một đêm cuối cùng trước khi xuất chinh!
Bước chân trầm trọng, vào đến, Lăng Tuyết Mạn còn chưa ngủ, đang gục xuống bàn viết chữ vẽ tranh, trước mặt bỗng tối sầm, liền biết là Mạc Kỳ Hàn đến, khuôn mặt nhỏ nhắn giơ lên, ngọt ngào gọi một tiếng, "Tình nhân!"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn cười gượng, đi qua ngồi xuống ở trước bàn, ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên chân hắn, nhẹ giọng nói: "Đang làm cái gì?"
"Ta đang vẽ chàng a, ta dựa vào cảm giác, còn có lấy tay đụng đến của lông mi, mắt, cái mũi, miệng của chàng, ha ha, sau đó đem tổ hợp chúng nó vẽ cùng nhau, nhưng, ha ha, thật là khó xem!" Lăng Tuyết Mạn buông bút lông trong tay ra, vòng lên Mạc Kỳ Hàn sau gáy, vui cười không thôi.
"Thật không? Vậy nói rõ cảm giác của nàng không đúng, nếu là phát hiện bản công tử có thể mê đảo một đám đông nữ tử, nàng tin không?" Mạc Kỳ Hàn thoải mái nói nửa đùa, nửa thật.
"Ta mới không tin, hừ, nếu vậy trước tiên chàng phải làm cho ta mê đến điên đảo mới được, nếu như không mê hoặc nổi ta, ta liền cùng chàng nói bye bye!" Lăng Tuyết Mạn nhe răng, hai tay túm lỗ tai Mạc Kỳ Hàn, cái trán cụng tới.
Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, đưa tay xoa xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, không vui nói: "Nàng không đau à?"
"Ah... Ah..., Tình nhân chàng thật tốt, ta cố ý cụng nàng, chàng còn đau lòng ta, ta cũng giúp chàng xoa xoa." Lăng Tuyết Mạn đưa tay mềm nhẹ vỗ về Mạc Kỳ Hàn, nghi ngờ hỏi: "Tình nhân, dạo này ta thường xuyên khi dễ chàng, sao chàng không tức giận? Trước kia, chàng còn sẽ đánh ta, cũng là bởi vì thích ta sao?"
"Đúng vậy, thích nàng, liền muốn bao dung tùy hứng của nàng, còn có, chính là không nỡ lại đối động thủ với nàng." Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi, hôn nhẹ một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook