Mạc Kỳ Hàn bị vẻ mặt Mạc Ngự Minh chọc cười, "Ha ha, phụ hoàng, nhi thần không giả bộ không được a..., tâm cơ Mạc Kỳ Minh quá sâu, hơi có sơ hở sẽ bị hắn đoán được, nếu không phải là giả bộ nhiều năm như vậy, nhi thần sớm chết rồi!"

"Hàn Nhi, nghe con nói như vậy, trẫm thương tâm tức giận hết sức, nhìn đến nhi tử ta sống lại, cảm giác đều như mình sống lại, nếu mẫu hậu con biết, bà sẽ vô cùng cao hứng." Mạc Ngự Minh cảm khái vô hạn nói.

"Ha ha, phụ hoàng có thể nói cho mẫu hậu, cũng có thể mang mẫu hậu tới Hương Đàn Cư bí mật gặp nhi thần, nhưng, không thể mang Mạn Mạn cùng đi a, nàng tới, nhi thần sẽ không thể xuất hiện." Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói.

"Mạn Mạn?" Mạc Ngự Minh đơ người, mắt nháy hai cái, mới phản ứng được, "Con nói là nha đầu Tuyết Mạn?"

"Đúng vậy a." Mạc Kỳ Hàn bật cười gật đầu, chờ bị mắng.

Quả nhiên, mặt Mạc Ngự Minh tối sầm, "Hàn Nhi, con gọi tên thân mật như vậy, có phải đã cùng nha đầu này viên phòng hay không rồi?"

"Vâng, đúng vậy, không chỉ có viên phòng rồi, còn...... luôn sống cùng nhau, là buổi tối, ban ngày không có, bởi vì Mạn Mạn còn không biết nhi thần chính là phu quân nàng, nàng cũng chưa từng thấy qua dung mạo nhi thần, cho nên phụ hoàng nhất định không thể để cho nàng biết những thứ này, cứ để cho nàng mơ mơ màng màng là tốt rồi, về sau đích thân nhi thần sẽ nói cho nàng biết, cũng dặn dò mẫu hậu không thể nói ra, bởi vì nha đầu kia quá đơn thuần, rất dễ dàng bị Mạc Kỳ Minh tìm sơ hở trong lời nói của nàng." Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn ửng đỏ, giải thích hơi có chút lúng túng.

"Cái gì?" Mạc Ngự Minh muốn rớt tròng mắt, "Nhi tử, con nói con mỗi buổi tối đều cùng nha đầu kia ở trong một gian phòng? Con đem nàng đến Hương Đàn Cư sao? Nửa năm nay lại không có ai phát hiện?"

"Khụ khụ, đúng vậy a, vẫn ở cùng một chỗ, chỉ là không phải ở Hương Đàn Cư, đang ở phòng ngủ của nhi thần ở Cúc Thủy Viên, Mạn Mạn hiện ở chổ đó, trong gian phòng có đường hầm, có thể thông đến Hương Đàn Cư, nhi thần là chủ tử Tứ Vương phủ a, tự nhiên có bản lĩnh không để cho ái phát hiện." Mạc Kỳ Hàn có chút 囧.

Mạc Ngự Minh tức giận, trên ngực phập phồng, một hơi nói: "Nha đầu chết tiệt, còn vẫn giả bộ với trẫm! Mở miệng luôn bảo đảm dứt khoát thủ tiết cho con, kết quả sớm lỡ lầm với người ta rồi! Thật là một nha đầu táng tận lương tâm!"

"Phụ hoàng, dù sao người nọ cũng là nhi thần, không cần tức giận, thật ra thì không thể coi là lỗi của Mạn Mạn, ách, mùng bảy tháng bảy đêm đó, nàng túc trực bên linh cữu, nhi thần liền bắt nàng đi, nàng phản kháng, nhi thần dọa sẽ nói chuyện nàng thất thân ra ngoài, ngài sẽ không tha nàng, cho nên...... Đúng rồi, Mạc Kỳ Minh muốn mở quan tài, Mạn Mạn náo loạn một cuộc nói hồn phách nhi thần trở lại, đây cũng là nhi thần dạy nàng, nàng lừa gạt ngài cũng là nhi thần dạy, phụ hoàng muốn tức giận, liền tức nhi thần thôi." Mạc Kỳ Hàn thật ngại quá, nói.

Mạc Ngự Minh trợn mắt nhìn, tức, hít một hơi thật sâu, "Xem ra con sẽ nói chuyện vì nha đầu kia! Thật không nghĩ tới, con trai của trẫm thế nhưng là hái hoa tặc! Còn hái vương phi danh chính ngôn thuận của mình! Bây giờ còn coi như là thông dâm, đây là chuyện gì a!"

"Khụ khụ, nhi thần cũng là không có cách nào, phụ hoàng xem, nha đầu kia xuất chúng như vậy, còn may nhi thần xuống tay sớm, nếu không, khụ, có Nhị ca Ngũ đệ Thất đệ ân cần như vậy, chờ nhi thần sống lại, muốn cái nữ nhân đồng sàng dị mộng có ý gì chứ?" Mạc Kỳ Hàn buồn bực vô cùng nói.

"Con cũng biết? Vậy con cường...... Khụ, nha đầu Tuyết Mạn không hận con sao?" Mạc Ngự Minh cũng lúng túng, dáng vẻ không được tự nhiên.

Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút nóng, hai cha con lần đầu tiên nói tới chủ đề như thế, có chút 囧, càng thêm không được tự nhiên nói: "Nhi thần cũng biết, Mạn Mạn vừa bắt đầu dĩ nhiên hận, hiện tại không hận, còn, còn rất yêu nhi thần, mặc dù nàng không biết gì về nhi thần, nhưng thật rất thích, buổi tối Tết Nguyên Tiêu, nàng bị Mạc Kỳ Minh bắt đi, thà bị mình chết, cũng không cần nhi thần bởi vì cứu nàng mà lâm vào nguy hiểm. Phụ hoàng, Mạn Mạn là một nữ nhân tốt hiếm có, sau khi nhi thần rời kinh, xin phụ hoàng giúp nhi thần bảo vệ tốt nàng, được không?"

Mạc Ngự Minh nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, nghi ngờ nói: "Hàn Nhi, vậy con đối với nha đầu Tuyết Mạn...... Trẫm nhớ, con không phải là thích nha đầu Ngô Đồng nhà Liễu Thái Phó sao?"

"Phụ hoàng, chuyện của nhi thần cùng Ngô Đồng đã qua, nhi thần sẽ không lại cưới nàng, nhi thần cũng sẽ không cưới thêm bất kỳ một nữ nhân nào, bởi vì nhi thần chỉ thích Mạn Mạn, chỉ muốn cùng nàng đầu bạc răng long, sáng lập thần thoại như phụ hoàng cùng mẫu hậu!" Giọng Mạc Kỳ Hàn kiên định, vẻ mặt nghiêm túc, trông không ra một tia đùa giỡn.

Mạc Ngự Minh bị chấn động, "Hàn Nhi, trẫm tính đợi đại quân con chiến thắng trở về, liền lập con làm thái tử, truyền ngôi cho con, đem con làm hoàng thượng a, làm sao con có thể, làm sao dám nói chỉ cưới một nữ nhân? Hậu cung không chỉ có tác dụng nối dõi con cháu hoàng gia, còn có tác dụng vững chắc triều đình a!"

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn kiên định, nhìn Mạc Ngự Minh, nói từng chữ từng câu: "Phụ hoàng, tâm ý nhi thần đã quyết, cũng tự tin có bản lĩnh không dựa vào hậu cung mà có thể thống trị thiên hạ này, phụ hoàng tin tưởng nhi thần không? Nhi thần chết qua một lần, có thể sống lại phụ hoàng cảm thấy cao hứng, nhưng nếu phụ muốn nhi thần có thêm những nữ nhân khác ngoài Mạn Mạn, nhi thần sẽ không vui vẻ, bởi vì Mạn Mạn không vui, giống như mẫu hậu, phụ hoàng không muốn phụ, lại đã phụ, cho nên mẫu hậu cũng không vui vẻ, luôn giấu ở trong lòng, len lén một người lấy nước mắt rửa mặt, nhưng mẫu hậu vẫn có thể cười đối với phụ hoàng và các phi tử khác, nhưng đổi thành Mạn Mạn, nàng không cười, cũng sẽ không yêu nhi thần nữa, nhi thần mất đi nàng, giống như bị chết thật rồi!"

"Hàn Nhi!"

Mạc Ngự Minh chau mày lại, ngưng mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc, trầm mặc suy tư hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Hàn Nhi, con cần phải suy nghĩ kỹ, chỉ cưới một hậu bỏ lục cung sẽ gặp áp lực cực lớn! Còn có vấn đề con cháu truyền thừa, giang sơn phải có người nối nghiệp!"

"Phụ hoàng, những thứ này nhi thần cũng đã nghĩ qua, từ Ngô Đồng nhi thần đã chịu đả kích, lại không dám vì bất luận kẻ nào bỏ ra thật tâm, là Mạn Mạn thay đổi nhi thần, khiến nhi thần nếm đến mùi vị yêu nhau. Những năm này, nhi thần không dám khoe khoang, nhưng cũng dám nói, bàn về tâm cơ, bàn về mưu lược, luận tài trí, bàn về thuật đế vương, nhi thần tự tin không có bất cứ vấn đề gì, xin phụ hoàng tín nhiệm nhi thần! Về phần vấn đề con cháu, theo tình hình thân thể của Mạn Mạn, cũng không có vấn đề gì, nhi thần có tử, vả lại có thể thành tài, nhi thần liền truyền ngôi cho hắn, nếu không có con trai, còn có Hiên nhi a! Phụ hoàng không phải đem Hiên nhi làm con thừa tự cho nhi thần rồi sao? Hiên nhi thông minh, còn nhỏ tuổi liền trầm ổn kín kẽ, nhi thần rất coi trọng nó, nó là con trai của nhị ca, cũng là con cháu họ Mạc ta, truyện ngôi cho nó, cũng chưa hẳn không thể!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương