Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác
-
Chương 262
Ngoại ô, ở bên trong một tòa biệt viện bình thướng, đội ngũ thiết huyết sát thủ ẩn nấp, bọn họ phân bố ở các góc, từng đôi mắt lãnh huyết như bầy sói đói khát tìm kiếm đồ ăn, ác độc, vô tình.
Mà ở bên trong, chỉ có ba gian phòng lóe lên ánh nến, hai gian nhà chính, một gian phòng ngủ.
Ở bên trong phòng ngủ, trong màn lụa trắng, trên giường rộng rãi mềm mại, một nữ tử đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, trên người đắp chăn gấm màu đỏ ửng, che kín tới dưới cổ nàng.
Bên giường một nam tử đang ngồi, quần áo trắng, áo choàng màu đen, dùng cái khăn đen che mặt, chỉ chừa một đôi mắt hẹp dài thâm u, làm cho người ta nhìn không thấy nửa phần bộ dáng của hắn.
Giờ phút này, đôi mắt chớp một cái nhìn vào thiên nhan tuyệt sắc trên giường, lẳng lặng không biết suy nghĩ cái gì.
"Tuyết Mạn"
Thì thầm một tiếng, Mạc Kỳ Minh vươn tay, ngón tay thon dài chạm nhẹ thượng gương mặt nàng, chậm rãi di động dọc theo ngũ quan của nàng, lướt qua cái trán, lông mi, đôi mắt, cái mũi, sau đó đứng ở trên cánh môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như vậy nhìn nàng một lát, dưới đáy lòng hô mỗi một tiếng tên của nàng, Tuyết Mạn, Mạn Mạn...
Cúi người, hắn kéo khăn che mặt xuống, chậm rãi dán lên môi nàng, chỉ nhẹ nhàng hôn nàng một cái, hắn liền thẳng người lên, rất sợ mình không kìm hãm được, vừa hôn liền lại luyến tiếc dời đi.
Một lần nữa kéo khăn che mặt lên, hắn hít sâu một hơi, vén chăn lên, lại nhìn nàng hồi lâu, mới đem bàn tay to bỏ vào trên eo nàng, kéo của nàng vạt áo lên, lại lại chần chờ.
Ánh mắt dừng ở khuôn mặt như ngọc của nàng, tim hắn đột nhiên run lên một chút, tiện đà ngón tay co lại, phút chốc buông lỏng vạt áo của nàng.
Hắn đang làm cái gì? Hắn kết quả đang làm cái gì?
Nàng lo lắng hắn cảm mạo, không chút e ngại giúp đỡ hắn, nàng nói xem hắn là bằng hữu, hắn lại đang hèn hạ lợi dụng nàng.
Mạc Kỳ Minh đột nhiên đứng lên, lui về sau một bước, tim đập loạn nhịp nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu, nhưng mà khẽ nhắm mắt, gương mặt phụ vương mẫu thân hắn chậm rãi hiện lên, thân thể lại siết chặt!
Hắn không thể bởi một nữ nhân mà thất bại, mà khiến mình đánh sai một nước cờ, thua cả ván!
Không! Vì đạt tới mục đích, hắn có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào, bất luận bất luận kẻ nào, đều không thể trở thành chướng ngại vật cản trở hắn đi lên đế vị, diệt trừ kẻ thù!
Mắt màu nâu sẫm hung hăng nhắm lại, Mạc Kỳ Minh buồn bực cắn chặt răng, tiến lên một bước, lại ngồi xuống ở bên giường, một lần nữa kéo vạt áo của nàng lên, cuối cùng hắn dùng sức xé ra, tháo vạt áo nàng ra, hắn nhắm mắt lại, đưa tay chậm rãi thăm dò vào nàng quần của!
Dựa vào trình độ quen thuộc đối với thân thể nữ nhân, hắn đưa tay cách quần lót của nàng, đưa ở giữa hai chân nàng, nhưng mà, làm thế nào cũng kéo không xong, nếu như nàng là xử nữ, động tác này của hắn, nàng sẽ rất đau đi? Tuy rằng nàng bị điểm huyệt ngủ, nhưng thân thể của nàng vẫn sẽ đau, chờ nàng thanh tỉnh, nàng sẽ khóc...
Nàng cười, nàng náo loạn, khuôn mặt hồn nhiên của nàng, hoạt bát đáng yêu của nàng, thiệt tình của nàng đối với người khác, quan tâm của nàng đối với hắn...
Nàng thuần khiết không tỳ vết như vậy, hắn sao lại nhẫn tâm dùng loại thủ đoạn này nghiệm trong sạch của nàng?
Nghĩ đêm nay bộ dáng hai mắt đỏ hoe của nàng, nghĩ đêm nay bộ dáng trong mắt mang lệ của nàng, trong lòng hắn vừa đau xót, đột nhiên thu tay về, hoảng loạn buộc lại vạt áo cho nàng, lại hoảng loạn kéo chăn, đắp kín cho nàng.
Mạc Kỳ Minh à Mạc Kỳ Minh, người con gái trước mắt này, đối với ngươi, thật sự chính là một quân cờ có thể tùy ý phá hủy sao? Không! Nàng là nữ tử duy nhất làm tâm âm u hai mươi tám năm của ngươi trở nên ấm áp, là nữ tử duy nhất làm ngươi nóng ruột nóng gan, càng là nữ tử duy nhất có thể làm cho ngươi cười!
Tiếng tim đập lo lắng vang ở trong phòng tĩnh lặng, Mạc Kỳ Minh hít thở sâu nhiều lần, mới dần dần hạ tâm, lại dừng ở mặt nàng, hắn không do dự nữa, vươn ra hai ngón tay, giải huyệt cho nàng.
Lăng Tuyết Mạn từ từ tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ, ánh mắt chớp vài cái, mới chậm rãi nheo mở một đường nhỏ, mông lung nhìn đến nam tử áo đen che mặt ngồi bên giường, trong bụng vui mừng, liền mở mắt, mở miệng, vừa định gọi một tiếng "Tình nhân", cổ vừa động, lại cảm giác sau gáy đau một trận, không khỏi cau mày, nhe răng, kêu rên: "Đau quá a!"
Lăng Tuyết Mạn "ui" hai tiếng sau, phát hiện không thích hợp, co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nam nhân ở trước mắt, nhìn cặp mắt kia, lông mày và lông mi của nàng cũng càng nheo chặt, không đúng, hắn không phải Tình nhân, ánh mắt không giống, hơn nữa nếu là Tình nhân, nàng vừa kêu đau, hắn khẳng định nếu không ôm nàng thì chính là gọi nàng Mạn Mạn, dỗ nàng, hoặc là hôn nàng, cũng không phải giống như hiện tại mà lạnh mắt nhìn nàng!
"Ngươi là ai?" Lăng Tuyết Mạn vừa xoa gáy, vừa chậm rãi ngồi dậy, bình thản hỏi.
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh loáng hạ, nha đầu kia cư nhiên không hề e ngại kinh hoảng!
Nhướng này, Mạc Kỳ Minh rất đơn giản dùng thuật thay đổi thanh, thay đổi tiếng nói vốn có, sẵng giọng nói: "Một người cướp đi nàng!"
"Hả? Tại sao ngươi muốn bắt ta? Ta đắc tội với ngươi sao?" Lăng Tuyết Mạn cũng lạnh giọng chất vấn.
Vì sao thù hận của bọn họ cứ muốn liên lụy ở trên thân thể nàng? Nàng vừa gả liền làm quả phi, nội tâm dĩ nhiên bị bao nhiêu thống khổ, hắn làm gì còn muốn đối đãi nàng như thế?
"Không muốn bắt nàng, là tự bản thân nàng đưa mình tới cửa! Ta muốn tóm vốn là người sẽ lên chiếc xe ngựa kia, nhưng nàng lại lên, không bắt nàng cũng thật uổng!" Mạc Kỳ Minh cười lạnh nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, tiện đà vén chăn, gầm nhẹ: "Ngươi muốn bắt Tam Vương gia? Hắn có thù oán với ngươi sao? Hắn hiện tại đang sinh bệnh, các ngươi không thể bắt hắn!"
Vừa rống xong, Lăng Tuyết Mạn mới phát hiện một sự kiện, "Sao ta ở trên giường? Sao lại đắp chăn? Quần áo của ta đâu? Đây không là đồ của ta! Ngươi làm cái gì với ta?"
Mạc Kỳ Minh nhìn Lăng Tuyết Mạn, vẫn không nhúc nhích, mắt theo dõi nàng, quan sát đến nét mặt biến hóa của nàng.
Lăng Tuyết Mạn theo bản năng nắm chặt cổ áo, liền muốn bước xuống giường, cánh tay Mạc Kỳ Minh khẽ đưa ra, cản nàng lại, trong lòng còn đang lăn lộn lời nàng mới nói, không hiểu, lại hỏi nàng, "Nàng quan tâm Tam Vương gia như vậy làm cái gì? Sống chết của hắn có liên quan gì tới nàng?"
"Ngươi! Ngươi nói trước đi, ngươi rốt cuộc làm cái gì với ta? Có... có khi dễ ta hay không?" Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn sợ hãi không thôi, thân thể của nàng không thể bị xâm phạm, đây là thuộc về Tình nhân, ai cũng không thể đụng vào nàng, không thể! Nếu như... nếu như vậy, nam nhân trước mắt này chẳng phải sẽ biết nàng không phải thân hoàn bích sao?
"Chớ nói điều kiện với thổi phỉ! Muốn biết, vậy thì nói cho ta biết trước, Tam Vương gia sống hay chết, liên quan gì đến nàng?" Trong ánh mắt Mạc Kỳ Minh lạnh đi một mảnh, cực lực ẩn nhẫn, đáy lòng hiện lên chờ mong tràn đầy.
Mà ở bên trong, chỉ có ba gian phòng lóe lên ánh nến, hai gian nhà chính, một gian phòng ngủ.
Ở bên trong phòng ngủ, trong màn lụa trắng, trên giường rộng rãi mềm mại, một nữ tử đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, trên người đắp chăn gấm màu đỏ ửng, che kín tới dưới cổ nàng.
Bên giường một nam tử đang ngồi, quần áo trắng, áo choàng màu đen, dùng cái khăn đen che mặt, chỉ chừa một đôi mắt hẹp dài thâm u, làm cho người ta nhìn không thấy nửa phần bộ dáng của hắn.
Giờ phút này, đôi mắt chớp một cái nhìn vào thiên nhan tuyệt sắc trên giường, lẳng lặng không biết suy nghĩ cái gì.
"Tuyết Mạn"
Thì thầm một tiếng, Mạc Kỳ Minh vươn tay, ngón tay thon dài chạm nhẹ thượng gương mặt nàng, chậm rãi di động dọc theo ngũ quan của nàng, lướt qua cái trán, lông mi, đôi mắt, cái mũi, sau đó đứng ở trên cánh môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như vậy nhìn nàng một lát, dưới đáy lòng hô mỗi một tiếng tên của nàng, Tuyết Mạn, Mạn Mạn...
Cúi người, hắn kéo khăn che mặt xuống, chậm rãi dán lên môi nàng, chỉ nhẹ nhàng hôn nàng một cái, hắn liền thẳng người lên, rất sợ mình không kìm hãm được, vừa hôn liền lại luyến tiếc dời đi.
Một lần nữa kéo khăn che mặt lên, hắn hít sâu một hơi, vén chăn lên, lại nhìn nàng hồi lâu, mới đem bàn tay to bỏ vào trên eo nàng, kéo của nàng vạt áo lên, lại lại chần chờ.
Ánh mắt dừng ở khuôn mặt như ngọc của nàng, tim hắn đột nhiên run lên một chút, tiện đà ngón tay co lại, phút chốc buông lỏng vạt áo của nàng.
Hắn đang làm cái gì? Hắn kết quả đang làm cái gì?
Nàng lo lắng hắn cảm mạo, không chút e ngại giúp đỡ hắn, nàng nói xem hắn là bằng hữu, hắn lại đang hèn hạ lợi dụng nàng.
Mạc Kỳ Minh đột nhiên đứng lên, lui về sau một bước, tim đập loạn nhịp nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu, nhưng mà khẽ nhắm mắt, gương mặt phụ vương mẫu thân hắn chậm rãi hiện lên, thân thể lại siết chặt!
Hắn không thể bởi một nữ nhân mà thất bại, mà khiến mình đánh sai một nước cờ, thua cả ván!
Không! Vì đạt tới mục đích, hắn có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào, bất luận bất luận kẻ nào, đều không thể trở thành chướng ngại vật cản trở hắn đi lên đế vị, diệt trừ kẻ thù!
Mắt màu nâu sẫm hung hăng nhắm lại, Mạc Kỳ Minh buồn bực cắn chặt răng, tiến lên một bước, lại ngồi xuống ở bên giường, một lần nữa kéo vạt áo của nàng lên, cuối cùng hắn dùng sức xé ra, tháo vạt áo nàng ra, hắn nhắm mắt lại, đưa tay chậm rãi thăm dò vào nàng quần của!
Dựa vào trình độ quen thuộc đối với thân thể nữ nhân, hắn đưa tay cách quần lót của nàng, đưa ở giữa hai chân nàng, nhưng mà, làm thế nào cũng kéo không xong, nếu như nàng là xử nữ, động tác này của hắn, nàng sẽ rất đau đi? Tuy rằng nàng bị điểm huyệt ngủ, nhưng thân thể của nàng vẫn sẽ đau, chờ nàng thanh tỉnh, nàng sẽ khóc...
Nàng cười, nàng náo loạn, khuôn mặt hồn nhiên của nàng, hoạt bát đáng yêu của nàng, thiệt tình của nàng đối với người khác, quan tâm của nàng đối với hắn...
Nàng thuần khiết không tỳ vết như vậy, hắn sao lại nhẫn tâm dùng loại thủ đoạn này nghiệm trong sạch của nàng?
Nghĩ đêm nay bộ dáng hai mắt đỏ hoe của nàng, nghĩ đêm nay bộ dáng trong mắt mang lệ của nàng, trong lòng hắn vừa đau xót, đột nhiên thu tay về, hoảng loạn buộc lại vạt áo cho nàng, lại hoảng loạn kéo chăn, đắp kín cho nàng.
Mạc Kỳ Minh à Mạc Kỳ Minh, người con gái trước mắt này, đối với ngươi, thật sự chính là một quân cờ có thể tùy ý phá hủy sao? Không! Nàng là nữ tử duy nhất làm tâm âm u hai mươi tám năm của ngươi trở nên ấm áp, là nữ tử duy nhất làm ngươi nóng ruột nóng gan, càng là nữ tử duy nhất có thể làm cho ngươi cười!
Tiếng tim đập lo lắng vang ở trong phòng tĩnh lặng, Mạc Kỳ Minh hít thở sâu nhiều lần, mới dần dần hạ tâm, lại dừng ở mặt nàng, hắn không do dự nữa, vươn ra hai ngón tay, giải huyệt cho nàng.
Lăng Tuyết Mạn từ từ tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ, ánh mắt chớp vài cái, mới chậm rãi nheo mở một đường nhỏ, mông lung nhìn đến nam tử áo đen che mặt ngồi bên giường, trong bụng vui mừng, liền mở mắt, mở miệng, vừa định gọi một tiếng "Tình nhân", cổ vừa động, lại cảm giác sau gáy đau một trận, không khỏi cau mày, nhe răng, kêu rên: "Đau quá a!"
Lăng Tuyết Mạn "ui" hai tiếng sau, phát hiện không thích hợp, co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nam nhân ở trước mắt, nhìn cặp mắt kia, lông mày và lông mi của nàng cũng càng nheo chặt, không đúng, hắn không phải Tình nhân, ánh mắt không giống, hơn nữa nếu là Tình nhân, nàng vừa kêu đau, hắn khẳng định nếu không ôm nàng thì chính là gọi nàng Mạn Mạn, dỗ nàng, hoặc là hôn nàng, cũng không phải giống như hiện tại mà lạnh mắt nhìn nàng!
"Ngươi là ai?" Lăng Tuyết Mạn vừa xoa gáy, vừa chậm rãi ngồi dậy, bình thản hỏi.
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh loáng hạ, nha đầu kia cư nhiên không hề e ngại kinh hoảng!
Nhướng này, Mạc Kỳ Minh rất đơn giản dùng thuật thay đổi thanh, thay đổi tiếng nói vốn có, sẵng giọng nói: "Một người cướp đi nàng!"
"Hả? Tại sao ngươi muốn bắt ta? Ta đắc tội với ngươi sao?" Lăng Tuyết Mạn cũng lạnh giọng chất vấn.
Vì sao thù hận của bọn họ cứ muốn liên lụy ở trên thân thể nàng? Nàng vừa gả liền làm quả phi, nội tâm dĩ nhiên bị bao nhiêu thống khổ, hắn làm gì còn muốn đối đãi nàng như thế?
"Không muốn bắt nàng, là tự bản thân nàng đưa mình tới cửa! Ta muốn tóm vốn là người sẽ lên chiếc xe ngựa kia, nhưng nàng lại lên, không bắt nàng cũng thật uổng!" Mạc Kỳ Minh cười lạnh nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, tiện đà vén chăn, gầm nhẹ: "Ngươi muốn bắt Tam Vương gia? Hắn có thù oán với ngươi sao? Hắn hiện tại đang sinh bệnh, các ngươi không thể bắt hắn!"
Vừa rống xong, Lăng Tuyết Mạn mới phát hiện một sự kiện, "Sao ta ở trên giường? Sao lại đắp chăn? Quần áo của ta đâu? Đây không là đồ của ta! Ngươi làm cái gì với ta?"
Mạc Kỳ Minh nhìn Lăng Tuyết Mạn, vẫn không nhúc nhích, mắt theo dõi nàng, quan sát đến nét mặt biến hóa của nàng.
Lăng Tuyết Mạn theo bản năng nắm chặt cổ áo, liền muốn bước xuống giường, cánh tay Mạc Kỳ Minh khẽ đưa ra, cản nàng lại, trong lòng còn đang lăn lộn lời nàng mới nói, không hiểu, lại hỏi nàng, "Nàng quan tâm Tam Vương gia như vậy làm cái gì? Sống chết của hắn có liên quan gì tới nàng?"
"Ngươi! Ngươi nói trước đi, ngươi rốt cuộc làm cái gì với ta? Có... có khi dễ ta hay không?" Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn sợ hãi không thôi, thân thể của nàng không thể bị xâm phạm, đây là thuộc về Tình nhân, ai cũng không thể đụng vào nàng, không thể! Nếu như... nếu như vậy, nam nhân trước mắt này chẳng phải sẽ biết nàng không phải thân hoàn bích sao?
"Chớ nói điều kiện với thổi phỉ! Muốn biết, vậy thì nói cho ta biết trước, Tam Vương gia sống hay chết, liên quan gì đến nàng?" Trong ánh mắt Mạc Kỳ Minh lạnh đi một mảnh, cực lực ẩn nhẫn, đáy lòng hiện lên chờ mong tràn đầy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook