Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!
-
Chương 20: Xà vương
Xung quanh nàng nhung nhúc rắn. Hầu hết chúng đều là kịch độc xà. Ngày trước, nàng cũng hay dùng nọc rắn để chế tạo các loại thuốc. Vì vậy, việc tiếp xúc với rắn là chuyện quá bình thường. Thế nhưng, cái cảm giác có cả ngàn con rắn trườn trên người và thân xác máu lạnh ấy tiếp xúc với da thịt thật khiến người ta lạnh gáy.
Con rắn vằn đen và đỏ to lớn đang siết chặt lấy cổ nàng. Càng lúc càng mạnh. Nàng giãy dụa nhưng vô ích. Tay chân đã bị chúng bó chặt lại.
Đến khi, Hàn Tuyết sắp không trụ được nữa thì đột nhiên, những con rắn buông nàng ra rồi bỏ đi. Hàn Tuyết hít lấy hít để dưỡng khí vào đầy lồng ngực. Bấy giờ nàng mới từ từ ngồi dậy và xem xét thân thể.
Thật may mắn, cả người nàng trừ cảm giác ê ẩm ra thì vẫn lành lặn. Quần áo nàng bị ướt. Có lẽ khi rơi từ trên mép vực xuống nàng đã rơi vào hồ nước rồi dạt vào bờ.
Hàn Tuyết lại nhớ đến cái gã đần độn kia. Sở dĩ hắn trúng độc của nàng là vì khi nhặt thanh kiếm lên nàng đã nhanh tay lấy một viên hóa cốt tán ra rồi bóp nát bôi vào lưỡi kiếm. Ai bị trúng độc này sẽ chết rất thống khổ. Cảm giác như hàng ngàn con kiến đang nhấm nháp xương cốt. Sau đó cơ thể phân huỷ tới không còn dấu vết. Thứ độc này tàn ác như thế nên chỉ khi nào cấp bách nàng mới đem ra dùng.
Hàn Tuyết thôi nghĩ ngợi và quan sát xung quanh. Nơi này không hề có bất cứ loài thực vật nào trừ rêu. Hai bên là vách đá đen dựng đứng. Xa xa, có thể thấy vài bộ xương cốt đã phủ bụi thời gian.
Điều làm Hàn Tuyết ngạc nhiên là ở đây chẳng có gì ngoài đá vậy đàn rắn kia tồn tại bằng cách nào?
Có điều khác lạ đã xảy ra. Đàn rắn đông đúc ấy đột nhiên sắp thành hàng ngũ chỉnh tề. Đầu chúng hơi cúi xuống, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính. Đúng vậy, là tôn kính.
Cách đó không xa, có một cái hang lớn. Trong hang tỏa ra một thứ ánh sáng màu ngọc bích chiếu sáng cả một khoảng không gian rộng lớn.
Hàn Tuyết lấy tay che đi thứ ánh sáng chói loá ấy. Đợi đến khi mắt đã quen với nó, nàng mới nhìn rõ. Đó là một con rắn màu bạch ngọc. Thân nó trong suốt xinh đẹp và chỉ to bằng hai ngón tay. Điểm đặc biệt là trên đầu nó có một lớp bờm mỏng. Trên trán có đính một viên ruby hình giọt nước. Hàn Tuyết chưa bao giờ thấy loại rắn nào đặc biệt như nó.
Nó nhận thấy ánh mắt nóng rực của Hàn Tuyết. Nàng giật mình. Tại sao một con rắn mà lại có ánh mắt vương giả như thế?
Đó là sự kiêu ngạo cùng sắc bén lan vào tận xương tuỷ. Là sự cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm. Ánh mắt cùng ngoại hình chói mắt của nó khiến ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu.
Chợt, nó lạnh lùng trườn về phía cô. Cái lưỡi nhỏ thè ra đánh hơi. Thân thể mềm dẻo, mát lạnh trườn lên người nàng. Cả đàn rắn phía dưới lập tức hướng về phía nàng mà bò tới.
Lưng Hàn Tuyết đổ một tầng mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ chúng định xơi tái nàng sao? Nhưng chúng lại thủ phục dưới chân nàng. À, không đúng mà là dưới con rắn đang chậm rãi trườn lên vai nàng.
Nó chui vào vạt áo của nàng và lôi ra một cái lọ nhỏ. Đó chẳng phải là hóa cốt tán sao?
Con rắn vừa ngậm cái lọ vừa lúc lắc cái đầu đầy lông mượt. Hàn Tuyết hiểu ý. Nàng đón lấy cái lọ và dốc hết thuốc trong đó ra.
Lập tức con rắn vồ đến nuốt hết thuốc vào bụng. Cả người nó phát sáng rực rỡ. Hàn Tuyết cảm thấy dường như nó đang lớn thêm một chút.
Khoan, hình như trước đây nàng có đọc trong một cuốn cổ thư viết rằng:"Trong bách xà có tồn tại vương giả. Xà vương thân thể phát sáng, đầu có bờm như sư tử, trên trán khảm vương hạch cao quý. Xà vương có thể sống tới 1 vạn năm, vạn năm sau đó, nó sẽ sinh ra ấu vương rồi chết. Ấu xà vương sẽ được bách xà dùng chính thân thể của mình nuôi lớn. Nó phát triển nhờ nọc độc. Nói chính xác hơn, nó ăn độc. Xà vương có nọc độc khủng khiếp. Chỉ cần để nọc tiếp xúc với da thịt thì người đó lập tức hoá đá rồi vỡ vụn"
Thì ra đây chính là xà vương. Thảo nào, nó nuốt hết hoá cốt tán của nàng mà vẫn bình thường.
Xà vương hài lòng nằm trên vai Hàn Tuyết điều hoà 'thức ăn'. Nó còn ngửi thấy rất nhiều mùi độc trong người nàng. Đi theo nàng thì chắc chắn có lộc ăn. Vậy nó nhất quyết bám chặt lấy nàng.
Hàn Tuyết nhìn con rắn nằm ì trên vai mình mà cảm thán. Cái thứ này đúng là khôn lỏi. Biết nàng có 'món khoái khẩu' của nó thì nó liền bám dính lấy nàng.
Con rắn vằn đen và đỏ to lớn đang siết chặt lấy cổ nàng. Càng lúc càng mạnh. Nàng giãy dụa nhưng vô ích. Tay chân đã bị chúng bó chặt lại.
Đến khi, Hàn Tuyết sắp không trụ được nữa thì đột nhiên, những con rắn buông nàng ra rồi bỏ đi. Hàn Tuyết hít lấy hít để dưỡng khí vào đầy lồng ngực. Bấy giờ nàng mới từ từ ngồi dậy và xem xét thân thể.
Thật may mắn, cả người nàng trừ cảm giác ê ẩm ra thì vẫn lành lặn. Quần áo nàng bị ướt. Có lẽ khi rơi từ trên mép vực xuống nàng đã rơi vào hồ nước rồi dạt vào bờ.
Hàn Tuyết lại nhớ đến cái gã đần độn kia. Sở dĩ hắn trúng độc của nàng là vì khi nhặt thanh kiếm lên nàng đã nhanh tay lấy một viên hóa cốt tán ra rồi bóp nát bôi vào lưỡi kiếm. Ai bị trúng độc này sẽ chết rất thống khổ. Cảm giác như hàng ngàn con kiến đang nhấm nháp xương cốt. Sau đó cơ thể phân huỷ tới không còn dấu vết. Thứ độc này tàn ác như thế nên chỉ khi nào cấp bách nàng mới đem ra dùng.
Hàn Tuyết thôi nghĩ ngợi và quan sát xung quanh. Nơi này không hề có bất cứ loài thực vật nào trừ rêu. Hai bên là vách đá đen dựng đứng. Xa xa, có thể thấy vài bộ xương cốt đã phủ bụi thời gian.
Điều làm Hàn Tuyết ngạc nhiên là ở đây chẳng có gì ngoài đá vậy đàn rắn kia tồn tại bằng cách nào?
Có điều khác lạ đã xảy ra. Đàn rắn đông đúc ấy đột nhiên sắp thành hàng ngũ chỉnh tề. Đầu chúng hơi cúi xuống, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính. Đúng vậy, là tôn kính.
Cách đó không xa, có một cái hang lớn. Trong hang tỏa ra một thứ ánh sáng màu ngọc bích chiếu sáng cả một khoảng không gian rộng lớn.
Hàn Tuyết lấy tay che đi thứ ánh sáng chói loá ấy. Đợi đến khi mắt đã quen với nó, nàng mới nhìn rõ. Đó là một con rắn màu bạch ngọc. Thân nó trong suốt xinh đẹp và chỉ to bằng hai ngón tay. Điểm đặc biệt là trên đầu nó có một lớp bờm mỏng. Trên trán có đính một viên ruby hình giọt nước. Hàn Tuyết chưa bao giờ thấy loại rắn nào đặc biệt như nó.
Nó nhận thấy ánh mắt nóng rực của Hàn Tuyết. Nàng giật mình. Tại sao một con rắn mà lại có ánh mắt vương giả như thế?
Đó là sự kiêu ngạo cùng sắc bén lan vào tận xương tuỷ. Là sự cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm. Ánh mắt cùng ngoại hình chói mắt của nó khiến ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu.
Chợt, nó lạnh lùng trườn về phía cô. Cái lưỡi nhỏ thè ra đánh hơi. Thân thể mềm dẻo, mát lạnh trườn lên người nàng. Cả đàn rắn phía dưới lập tức hướng về phía nàng mà bò tới.
Lưng Hàn Tuyết đổ một tầng mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ chúng định xơi tái nàng sao? Nhưng chúng lại thủ phục dưới chân nàng. À, không đúng mà là dưới con rắn đang chậm rãi trườn lên vai nàng.
Nó chui vào vạt áo của nàng và lôi ra một cái lọ nhỏ. Đó chẳng phải là hóa cốt tán sao?
Con rắn vừa ngậm cái lọ vừa lúc lắc cái đầu đầy lông mượt. Hàn Tuyết hiểu ý. Nàng đón lấy cái lọ và dốc hết thuốc trong đó ra.
Lập tức con rắn vồ đến nuốt hết thuốc vào bụng. Cả người nó phát sáng rực rỡ. Hàn Tuyết cảm thấy dường như nó đang lớn thêm một chút.
Khoan, hình như trước đây nàng có đọc trong một cuốn cổ thư viết rằng:"Trong bách xà có tồn tại vương giả. Xà vương thân thể phát sáng, đầu có bờm như sư tử, trên trán khảm vương hạch cao quý. Xà vương có thể sống tới 1 vạn năm, vạn năm sau đó, nó sẽ sinh ra ấu vương rồi chết. Ấu xà vương sẽ được bách xà dùng chính thân thể của mình nuôi lớn. Nó phát triển nhờ nọc độc. Nói chính xác hơn, nó ăn độc. Xà vương có nọc độc khủng khiếp. Chỉ cần để nọc tiếp xúc với da thịt thì người đó lập tức hoá đá rồi vỡ vụn"
Thì ra đây chính là xà vương. Thảo nào, nó nuốt hết hoá cốt tán của nàng mà vẫn bình thường.
Xà vương hài lòng nằm trên vai Hàn Tuyết điều hoà 'thức ăn'. Nó còn ngửi thấy rất nhiều mùi độc trong người nàng. Đi theo nàng thì chắc chắn có lộc ăn. Vậy nó nhất quyết bám chặt lấy nàng.
Hàn Tuyết nhìn con rắn nằm ì trên vai mình mà cảm thán. Cái thứ này đúng là khôn lỏi. Biết nàng có 'món khoái khẩu' của nó thì nó liền bám dính lấy nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook