Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!
-
Chương 312: Nghi Ngờ Lẫn Nhau
Thái tử là gì? Đó chính là vua một nước trong tương lai đấy! Làm sao bọn họ có thể kết bạn được? Chứ đừng nói gì như Thủy Vân quân, thỉnh thoảng nhiệt tình lại hạ cho Thái tử điện hạ một nắm đấm, một cái khoác vai, nhìn vào trong mắt quả thực là muốn hù chết người! Nhất là Ngu Vân Khánh, suýt chút nữa cũng dẫn người rút đi! Nếu không phải lực chấn nhiếp của Hàn cô nương vẫn còn, người nhà họ Dư còn có thể ổn định nhìn tình hình, bằng không họ đã sớm đi.
Nhưng nhìn hiện tại..
nhìn nam nhân cười đến gió xuân đầy mặt kia, tựa hồ..
thật sự rất dễ thân cận.
Ngu Vân Khánh còn nhìn thấy đứa bé Đậu Nành kia trực tiếp mạnh mẽ vỗ một chưởng trên bả vai của Thái tử điện hạ, khiến hắn suýt chút nữa cũng quỳ xuống, nhưng mà, vị điện hạ kia còn có thể mỉm cười đáp lại.
Hiện tại, người nhà họ Dư cũng cảm thấy vô cùng mê hoặc.
Mỗi lần bọn họ cho rằng đã nhìn thấu Hàn cô nương, thì đối phương lại một lần nữa mở rộng tầm mắt cho họ.
Ngày hôm qua mới vừa bị Tần Vương cho vứt bỏ , lúc mọi người còn lo lắng cho Hàn cô nương, lại bận tâm vì tương lai sắp tới, người ta ngược lại thì tốt rồi, trực tiếp nhặt về một Thái tử điện hạ a! Rốt cuộc bối cảnh sau lưng Hàn cô nương là gì? Lại có thể kết giao thâm hậu với một Thái tử, nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc bọn họ cảm thấy kiêu ngạo.
Mau nhìn đi! Hàn cô nương của chúng ta dù sắc đẹp không đủ, tư thái không đủ, nhưng mị lực của nhân cách kia hoàn toàn đủ để lưu người lại a!
Hàn Phỉ tự nhiên là không biết người nhà họ Dư nghĩ thế nào, chỉ là lúc nhìn thấy thôn dân thôn Thủy Biên vô cùng nhiệt tình đi tới chào hỏi cùng Bách Lý Mân Tu, nàng còn có chút bận tâm, sợ vị điện hạ này xem thường ở chung cùng một đám bần dân, nhưng không nghĩ tới hành động của Tiểu Bạch hoàn toàn không có một chút cảm giác quái lạ nào, ngay cả nụ cười trên mặt kia cũng vô cùng chân thực mà ấm áp.
Hàn Phỉ cảm thấy, cái nhìn của nàng với Bách Lý Mân Tu đã khác trước một chút.
Chờ các thôn dân thôn Thủy Biên đều bắt chuyện xong, người nhà họ Dư mới hơi nhăn nhó tiến lên bắt chuyện vài câu, khi Bách Lý Mân Tu nghe thấy người nhà họ Dư đều là đại phu, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc, tuy đã sớm dò xét mọi chuyện xảy ra, biết được vì Hàn Phỉ giúp bọn họ giải quyết chuyện của con gái thành chủ nhận được sự tôn trọng, bọn họ mới cùng theo nàng rời đi.
Nhưng, chỉ bằng chuyện này, lại có thể khiến cả một gia tộc chuyển nhà sao? Có phải còn có lí do gì mà hắn không biết không?
Bách Lý Mân Tu đem tầm mắt như có như không đặt trên người Hàn Phỉ, hắn bắt đầu suy nghĩ sâu sắc, những người đi theo Hàn Phỉ này, thêm vào hắn đã từng chứng kiến lực lượng của thôn dân thôn Thủy Biên, còn có một đám người đầy quỷ dị, trên mặt không lộ vẻ gì, cả người không chút sức sống bồi ở vòng ngoài, cảnh giác bảo vệ tất cả, Bách Lý Mân Tu không biết đó chính là Khôi Chính Quân.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Bách Lý Mân Tu có thể từ trên người Khôi Chính Quân cảm nhận được uy hiếp.
Hắn là Thái tử, nhưng cũng không được nuông chiều, hoàng thất Vân Hỏa cùng Hàn Linh không giống nhau, ở Vân Hỏa cũng chỉ có thể có một Thái tử, không có thế lực nào đủ để uy hiếp địa vị Thái tử.
Nhưng Hoàng Đế không thể chỉ có một nhi tử, trên thực tế, Bách Lý Mân Tu còn có những huynh đệ khác, nhưng chỉ có hắn lên làm Thái tử, như vậy cũng có nghĩa những huynh đệ khác đã thất bại, đã sớm bị phân đến khu vực biên giới, vĩnh viễn không được trở về Hoàng Thành.
Điều này chính là phòng ngừa khả năng huynh đệ tham gia vào chính sự.
Một người có thể thắng tất cả huynh đệ, thành công trở thành Thái tử, làm sao có khả năng là người có tâm địa mềm yếu.
Bách Lý Mân Tu vẫn luôn biết rõ, hắn không phải là một người tốt, chỉ là cũng không nóng lòng làm một người xấu khiến tất cả mọi người chán ghét, cho nên liền thành hắn hiện tại.
Chuyện đương nhiên, có thể lên làm Thái tử, Bách Lý Mân Tu tự nhiên là đã trải qua sự tẩy lễ chính thức của chiến tranh, hắn so với bất luận người nào đều có thể thấy rõ ràng, một đám người biểu hiện chết lặng đang du tẩu ở khu vực biên giới kia, rất lợi hại, thậm chí so với độ nguy hiểm trong quân đội Hoàng gia còn lớn hơn rất nhiều.
Không nghi ngờ chút nào, nhóm người này, là dũng giả chân chính, là trải qua chiến hỏa xâm nhiễm mà tiến hóa tồn tại, không, thậm chí có thể tính là đao phủ trên chiến trường.
Nhưng, tồn tại như vậy, lại phục tùng làm thủ hạ của Hàn Phỉ! Quân đội, đao phủ, đại phu..
Ba lực lượng này đáng lẽ không thể tồn tại cùng một chỗ, vậy mà lại có thể quỷ dị chung đụng đến vô cùng hài hòa ở đây, Bách Lý Mân Tu ngay từ đầu đã nhận ra được những người này chung đụng không có bất kỳ cái gì khúc mắc, giống như đã quen biết lẫn nhau từ rất lâu, nhưng căn cứ theo tin tức hắn nhận được, đám người kia rõ ràng là lâm thời tạo thành một đám người ô hợp, tại sao có thể có cảm giác hài hòa như vậy?
Bách Lý Mân Tu càng ngày càng không hiểu, hắn mơ hồ cảm thấy, có một chỗ rất quan trọng bị hắn bỏ qua, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra được.
Đối với nghi hoặc của Bách Lý Mân Tu, Hàn Phỉ tất nhiên là không biết, cũng không nghĩ tới mình đã bị hoài nghi, lúa này nàng đang hiếu kỳ nhìn xung quanh một hồi, phát hiện không thấy bóng dáng tên đầu lâu kia đâu.
Sao lại kì quái như thế, trước đây Khôi Nam nhất định là sẽ là người đầu tiên nàng nhìn thấy, cũng sẽ luôn đi bên người nàng.
Nhưng Hàn Phỉ chỉ vẻn vẹn nghi hoặc một hồi, cũng không để ở trong lòng, nói với mọi người: "Các vị, đoạn đường sau này Bách Lý điện hạ sẽ cùng đi với chúng ta, mọi người không cần câu nệ, Bách Lý điện hạ vô cùng hữu ái, mọi người có điều gì muốn hỏi, muốn tán gẫu cứ việc tìm hắn là tốt rồi!"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói xong, đôi mắt mọi người đều mở to, giống như đang phát sáng.
Còn có chút không thể chờ đợi được nữa, nóng lòng muốn thử.
Nụ cười của Bách Lý Mân Tu có chút cứng ngắc.
Nhưng vẫn miễn cưỡng bảo trì thái độ hài lòng.
Ý cười của Hàn Phỉ càng sâu, có chút xấu xa.
Bên này bầu không khí tựa hồ tương đối tốt đẹp.
Băng Linh đứng ở một nơi không xa, ánh mắt chăm chăm nhìn nam nhân mới xuất hiện kia, khoảng cách quá xa, nàng không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, tất nhiên cũng không biết thân phận của Bách Lý Mân Tu, nhưng điều này không trở ngại nàng nhìn ra được, nam nhân anh tuấn kia mang theo khia chất sang trọng từ trong xương cốt.
Băng Linh làm sao cũng không hiểu, một người mập mạp xấu xí như Hàn Phỉ, đến tột cùng là tại sao lại quen biết nhiều nam nhân anh tuấn như thế.
Một người nối tiếp một người.
Vào lúc nàng tưởng rằng mình đã sắp dẫm nát được nàng ta dưới chân, thì nàng ta lại luôn có thể đánh ngược trở về.
Băng Linh không cam lòng, nhưng nàng không dám biểu hiện ra, nàng nhu nhược thu tầm mắt lại, xoay người nhìn về phía Tần Triệt, hai chân vô thức run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
"Vương, Vương gia, ta, chúng ta muốn mở thành sao?"
Tần Triệt cũng không trả lời, chỉ đứng lên, tự bước đi, bước chân hắn có chút quái dị, nhưng đã càng ngày càng tốt, điều này cho thấy hắn bắt đầu thích ứng với việc đi lại.
Băng Linh vội vàng đuổi theo, không có chút suy nghĩ phản kháng nào, nàng không muốn chết.
Tật Phong nhìn Vương gia rời đi, lại nhìn bên kia Hàn cô nương đang nở nụ cười rực rỡ, tâm tình phức tạp vô cùng.
Tật Phong tất nhiên nhận ra được người kia đường đường là Thái tử điện hạ của Vân Hỏa quốc -- Bách Lý Mân Tu.
Là nâm nhân từng được toàn bộ đại lục bình chọn là nam nhân được nhiều nữ nhân muốn gả nhất.
Người như vậy..
ngay cả Tật Phong cũng cảm thấy người này rất tốt, điểm này từ nụ cười trên mặt Hàn cô nương là có thể nhìn ra được.
Tật Phong đột nhiên bắt đầu ưu thương, nhìn thế nào, hắn đều cảm thấy vị Thái tử điện hạ này tốt hơn so với Vương gia của mình, không, không đúng, sao hắn có thể nghĩ như vậy!
Tật Phong mau mau đánh đuổi suy nghĩ kinh sợ trong đầu mình đi, vội vàng đuổi theo..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook