Hàn Thương Nguyệt phì cười nhìn Lạc Vũ Yên ăn no đến căng cả bụng, vẻ mặt vui vẻ lấy tay xoa xoa cái bụng nhỏ cười mãn nguyện.

" Ăn no rồi chứ? "

" Ừmm, no lắm rồi "

" Nàng phải ăn nhiều vào thì hài tử trong bụng mới khỏe được "

Hàn Thương Nguyệt vừa nói tay vừa vỗ vỗ bụng nàng cười trêu chọc. Lạc Vũ Yên biết hắn đang chế giễu nàng, muốn đùa với nàng sao? Xem ai lợi hại hơn.

Nàng hít một hơi, thổi phồng bụng nhô cao, tay chống ngang hông ra dáng bộ đang mang thai.

" Ngài nhìn xem hài tử chúng ta đã to thế này rồi, haha trong bụng ta toàn là..."

Chưa kịp nói hết đã bị hành động của hắn làm cho bất ngờ, Hàn Thương Nguyệt đưa môi đặt sát vào một bên tai nàng. Nàng còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào bên tai, đây vốn là vị trí mẫm cảm liền khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, tim đập liên hồi.

" Nàng nói...hài tử của chúng ta? "

Bên tai truyền đến cảm giác nóng rực, môi hắn có hay không cố tình nhẹ chạm vào vành tai nàng, khiến cả tai ửng đỏ lên.

Lạc Vũ Yên vội đẩy hắn ra.

" Ta không đùa với ngài nữa, chẳng vui chút nào "

Hàn Thương Nguyệt bị vẻ mặt lúng túng đáng yêu của nàng mà vui vẻ, xem ra việc trêu chọc nàng đã trở thành thú vui của hắn.

Hàn Thương Lăng không biết từ chỗ nào cũng đi về phía của nàng và Hàn Thương Nguyệt, tay còn cầm theo ly rượu miệng cười vui vẻ.

" Ngũ huynh ta mời huynh một ly, tẩu tỷ sao mặt tẩu lại đỏ như vậy "

" Có sao...do trời nóng...trời nóng "

" Vậy à..."

Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng ngượng ngùng giải thích với vẻ mặt vô cùng đáng yêu, hắn càng nhìn càng vui thích.

" Vương Gia ngài cười ta sao? "

Hàn Thương Lăng bên cạnh cũng không hiểu ngũ huynh có chuyện gì mà tâm tình lại vui đến như vậy.

" Hai người vừa rồi nói chuyện gì mà vui đến thế. Kể ta nghe có được không? "

" Không...không có chuyện gì, ta rót rượu cho đệ"

Thức ăn cuối cùng cũng đã được dọn xuống, các cung nữ thái giám tiếp tục bưng các đĩa điểm tâm tinh xảo bày ra. Các vị tiểu thư nơi đây cũng lần lượt thay phiên nhau xin được hiến nghệ, nhằm thu hút sự chú ý của các vị công tử, vương tôn quyền quý.

Ca múa lần lượt diễn ra, bọn họ là vì ngày hôm nay mà đã khổ công luyện tập rất lâu, mong muốn trở thành nử nhân nổi bật nhất biểu yến tiệc. Xung quanh có không ít nam tử căng mắt mà say mê ngắm nhìn, càng nhìn càng thích càng uống càng say.

Lạc Vũ Yên ngồi bên dưới xem đến nổi buồn chán, ăn no liền có cảm giác lười biếng. Những nữ nhân này có phải rất thích màu mè hay không? Ai nấy đều trang sức cầu kì, mang nặng cả người mọi động tác nhảy múa toàn thân đều chiếu sáng làm lòa cả hai mắt, cùng với tiếng trang sức va chạm nghe ù hết cả tai, " Hắc xì " son phấn còn rơi nhiều như vậy.

" Nàng cảm thấy mệt rồi sao?"

" Cũng không phải...chỉ là muốn ra ngoài cho thoáng một chút thôi "

" Ta đi cùng nàng "

Còn định rời khỏi thì bên tay đã nghe tiếng bẩm báo.

" Hoàng thượng, nữ tử có lời muốn nói "

Người vừa bẩm báo chính là Cao Dung Kỳ

" Nàng là nữ nhi của Cao thị lang sao? "

" Bẩm hoàng thượng, đúng là thần nữ "

" Nàng có gì muốn nói?"

" Hoàng thượng thần có một chủ ý muốn thay đổi chút không khí nơi đây góp vui cho buổi yến tiệc...mong bệ hạ ân chuẩn"

Hàn Vũ đế nghe có phần tò mò nên chấp thuận.

" Như thế nào? "

" Thần nữ muốn tổ chức một cuộc đối ẩm thơ văn, mỗi vị tiểu thư công tử đều có thể lần lượt cùng nhau trao đổi...Xin bệ hạ ân chuẩn"

Một vị vương gia gần đó cảm thấy thú vị liền muốn hỏi tiếp.

" Vậy lượt đối sẽ như thế nào? "

Cao Dung Kỳ nhết miệng cười nhẹ, trong lòng đã sắp sẵn kế sách.

" Tiểu nữ trong tay có một quả cầu nhỏ, lượt đối sẽ tiếp tục cho người nhận được quả cầu "

" Được, trẫm ân chuẩn "

Tất cả mọi người đều rất có hứng thú mà đồng loạt đồng ý, xem ra đây cũng là cơ hội để bọn họ trổ tài thơ phú.

" Được rồi, tiểu thư xin ném cầu cho ta. Tại hạ xin mở đầu trước "

" Được...được "

Cao Dung Kỳ ra hiệu cho Vân Thiên Nhạc, lần này phải làm cho Lạc Vũ Yên xấu mặt trước mọi người. Cầu cứ vì thế mà được ném cho nhau, câu đối lần lượt vang lên.

" Hoa triều xuân sắc quang hoa chúc_ Liễu nhứ kì tư họa liễu my

Giai hạ hoa khai hoa ánh chúc _ Đường trung yến chí yến đầu hoài

Phù dung tân diễm lăng hoa chúc _ Ngọc kính sơn minh chiếu lam điền

... " (***)

" Hay lắm "

" Hay lắm "

Cuối cùng cũng đến lượt Vân Thiên Nhạc, nàng ta cố ý ném cầu về phía Lạc Vũ Yên, trong lòng thầm vui mừng, bộ dáng là chờ đợi người gặp họa.

Lạc Vũ Yên vốn định rời khỏi, nàng cũng không hiểu nhiều về thơ văn. Lúc trước đã từng học qua, còn thuộc được rất nhiều bài thơ nhưng đây không phải sở trường của nàng. Nàng đối với thơ cổ cũng không hiểu được nhiều.

Quả cầu lại rơi vào người nàng, Lạc Vũ Yên trên tay cầm cầu đối diện với ánh mắt chờ đợi của mọi người. Nàng cũng không nghĩ ngợi lâu, tay cầm cầu đưa lên cao.

" Ta không đối được "

Đáp lại lời nói của nàng là những tiếng cười khẽ, cùng những tiếng giễu cợt ở phía sau lưng.

" Còn tưởng là ai, thì ra là đại tiểu thư của Lạc gia, Lạc Vũ Yên "

" Thì ra là nàng ta sao? Khắp kinh thành này ai cũng biết nàng từ nhỏ đã dốt nát "

" Ngươi nói nhỏ tiếng thôi, Nàng ta là ỷ vào gia thế mới gả được vào hoàng thất"

"..."

Vân Thiên Lạc nhìn nàng mà cười thầm trong lòng, nhưng đó vẫn là chưa đủ. Hôm nay chỉ là mới bắt đầu. Nàng ta gật đầu ra hiệu Cao Dung Kỳ, ả liền hiểu ý mà hướng về phía Lạc Vũ Yên.

" Lạc tiểu thư...à không, phải gọi là ngũ Vương Phi mới phải. Không đối được cũng là chuyện đương nhiên, Vương Phi đây có nét đẹp hơn người những thứ khác không có cũng không sao"

Sau lời nói giễu cợt đó lại là một tràng cười khẽ, tất cả đều hướng ánh nhìn về phía nàng.

Lạc Vũ Yên mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì, trong lòng đã biết bọn họ là cố tình ném cầu vào người nàng mục đích là muốn nàng xấu mặt tại nơi đây

" Đây là cầu của cô, trả cho cô "

" Ngũ Vương Phi không đối tiếp được, hôm nay là yến tiệc, xem ra phạt rượu là thích hợp nhất "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương