Vương Gia, Ta Gả!!!
-
Chương 2: Thô sử nha hoàn
Thu hết biến hóa của nha đầu trước mắt, tai nghe lời trách cứ chữa thẹn, Phương Kỳ tròng mắt sâu xa, có tư vị thích thú, nảy sinh ý nghĩ chiếm hữu, không nhanh không chậm nói “Đã biết mình đã làm gì sao? nhìn hậu quả của mình để nghĩ cách khắc phục, đây là thiên tầm ti thế gian hiếm có, bị ướt bẩn đền thế nào?”
Lạc Nguyệt hai mắt đắm đuối nhìn bộ quần áo cổ đại thiên ti tầm màu trắng mềm nhẹ, từng vân thêu kim tuyến ẩn ẩn hiện hiện hình ngũ trảo kim long, đầu óc không nhanh nhạy vẫn có thể nhận ra là trân phẩm thế gian. Càng nghĩ ánh mắt càng mông lung, có trời mới biết mình nên làm thế nào?
Phương Kỳ lơ đãng, ánh mắt nhìn như có như không vào nha đầu trước mặt. Chính mình không biết tâm động bởi điểm gì cuốn hút, nói đến sắc thì một đời vương gia duy nhất Hạ Kinh quốc này không phải chưa thấy qua thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, còn nói về tài, thì không nghĩ cũng biết tài của nàng như thế nào, có nữ nhân nào ngồi vào lòng nam nhân, trêu chọc dục vọng người đó một đêm mà không biết???
Đợi chờ nàng suy nghĩ chắc phải sang mùa quýt năm sau, Phương Kỳ không kiên nhẫn tỏa ra khí thế bức người lạnh lẽo, trầm giọng thúc ép “Ngươi có phải nên đền cho ta không? Nếu không đừng trách ta đây tàn nhẫn, thủ hạ không lưu tình”.
Lạc Nguyệt bị khí thế đó đông cứng, mím môi, nước mắt lưng tròng, thút thít “Ta không có tiền, nhưng nếu ngài không chê bai, ta có thể hay không làm công để trả nợ”.
Phương Kỳ hài lòng, gật đầu đồng ý nói “Tên gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi, cha mẹ là ai?”.
Lạc Nguyệt lòng kêu gào thảm thiết “Mẹ nó, nếu tôi không bị xuyên qua đây. Làm sao rơi vào tình cảnh khốn cùng này? Thế giới của tôi mà biết con gái duy nhất của đại gia đồ cổ nổi tiếng thế giới Lạc Nghiêm phải lấy thân gán nợ thì cười có mà rụng răng”.
Nhìn nam nhân đẹp như thần thánh, Lạc Nguyệt nghĩ thân thế của anh ta nhất định rất cao quý, một khi đã như vậy, số phận thảm thương của mình không thể thoát khỏi ngày một ngày hai. Híc, đã xem phim cổ trang nhiều, số phận người hầu của phong kiến mạng không bằng con kiến, cắn răng nuốt nước mắt nói xót xa “Ta là Lạc Nguyệt, không có nhà cửa, người thân”.
Phương Kỳ nheo mắt quỷ dị, nhìn nha đầu này trang phục thô dân dã, nhưng khí chất tự nhiên thanh cao, bàn tay sờ loạn cả người mình một đêm mềm mại không chai sần chứng tỏ được dung dưỡng kỹ lưỡng. Hay cho lá gan có lớn, hay cho vẻ thành thật bi ai, nhưng không sao, mình có thời gian để xử lý, xem nữ hài này có bản lĩnh giấu diếm được bao lâu?
Hai ám vệ đến hơn một khắc, chưa có lệnh của vương gia chưa hiện thân, chứng kiến một màn vừa rồi mặt trắng bệnh, mồm há hốc. Vương gia đây là đang tiếp thu nữ nhân? Chuyện lạ kia cả Hạ Kinh quốc mà biết, tránh không khỏi dấy lên cuồng phong nộ vũ cho tất cả nữ nhân chưa gả.
Phương Kỳ âm trầm, lạnh nhạt phân phó “Đưa về”, sau đó xoay người, lắc mình rời đi, nghĩ chính mình cần phải tắm rửa bao nhiêu lần mới có thể mất đi cái mùi vương vấn qua trang phục ngấm vào da thịt mấy canh giờ!!!
Lạc Nguyệt ngơ ngác, khinh công cổ đại đúng là hoàn hảo, nhanh vậy biến mất?
Hai ẩn vệ xuất hiện, không nói không rằng, mỗi người một bên “xách” Lạc Nguyệt bay nhanh theo hướng vương gia rời đi mặc cho ai kinh ngạc môi mấp máy mà không nói nên lời.
Lạc Nguyệt hoàn hồn khi được đặt trước cửa phủ đệ tráng lệ, nguy nga. Cổng lớn kiên cố hùng vĩ, cột chạm vàng lớn hơn tầm hai người ôm chạm trổ hình rồng hướng mặt nhìn trời tinh tế từng đường nét. Woa, không ngờ kỹ thuật chạm trổ điêu khắc cổ đại thật tài hoa. Nếu một công trình kiến trúc nào thế này mà có thể tồn tại đến thế kỷ 21, chắc chắn trở thành kỳ quan số một của thế giới nha.
Thấy tiểu cô nương xinh không rõ lai lịch được vương gia chọn trúng vẫn há hốc chưa hồi phục, hai ẩn vệ thầm kêu khổ. Cô nương này đúng là có chút khác những tiểu thư khuê các được đóng cửa dạy dỗ cẩn thận, từ đi đứng nói năng đến hành vi khác thường. Haiza! Thở dài một hơi, bọn họ nghĩ có phải vì điểm đó mà vương gia nhìn thấy mới lạ?
Hai ẩn vệ chưa biết sắp xếp cho tiểu cô nương như thế nào, có chút khó khăn, cái kia nên đưa vào của phụ của vương phủ đi. Lính gác cổng nhìn thấy ám hiệu ám vệ Ảnh Nhất, đưa tay mở cổng phụ bên trái, đột nhiên xuất hiện một tia nội lực cao cường phá tung cửa lớn ngã “rầm” xuống đất. Mọi người có mặt sững sờ, với mức cường đại vừa rồi, chỉ có vương gia mới có thể phát ra, vậy ý của ngài là…
Ảnh Nhị vỗ đầu Ảnh Nhất “bốp” một cái, khai thông đầu óc bị tắc nghẽn, người này là vương gia chọn trúng, dám đưa qua cổng phụ sao?
Lạc Nguyệt bước vào cổng vô tư lự, nào biết bao đôi mắt nhìn mình rối ren cảm xúc. Chợt nàng dừng bước chân, bất động nhìn vị chủ nhân của phủ đệ hoành tráng này.
Phương Kỳ nheo mắt phượng đẹp xuất thần, lãnh khốc ngạo nghễ, một thân huyền bào chỉ vàng lượn sóng phấp phơ theo gió, toàn thân toát lên khí lạnh như băng thanh ngàn năm.
Quản gia Trần khép nép phía sau vương gia, tầm mắt đảo một lượt tiểu nha đầu lớn gan phía trước, hành lễ với bề trên một chút cũng không biết, làm sao có thể tồn tại được mười mấy năm a?
Phương Kỳ mắt híp một đường, nha đầu kia là đang thử thách sự nhẫn nại của chính mình? Có bản lĩnh, vậy cứ từ từ mà nếm trải, liếc mắt quản gia Trần, ngầm ra phân phó.
Quản gia Trần bên cạnh chủ tử đã hơn hai mươi năm, một chút tâm tư không nắm được là điều không thể. Do đó, thay mặt chủ tử, hắng giọng cứng cỏi “Cô nương đây là làm việc đến bù cho tổn thất của vương gia, vậy bắt đầu công việc thô sử nha hoàn”. Hít vài hơi thở lấy đà, quản gia Trần nhìn sang một nha hoàn gần nhất, tiếp tục nghiêm giọng “Tiểu Chi, ngươi đưa người mới về phòng của mình sắp xếp, sau đó đổi trang phục lập tức nhận việc, không được lười biếng trốn việc, nếu không cứ đúng gia pháp mà phân xử”.
Tiểu Chi bị điểm trúng tên, thân thể giật giật một lúc mới tỉnh táo, vội tiến lên nắm tay Lạc Nguyệt, nhún người hành lễ nhận mệnh rời đi.
Lạc Nguyệt bước đi, lòng rối loạn, ánh mắt chưa rời khỏi vị vương gia đáng kính, khóc thầm nước mắt cạn khô, bề ngoài cao quý như ngọc sao tâm lại đen tối như đêm ba mươi vậy? Hic, chỉ bị ướt bẩn có phải hỏng đâu mà hành mình thê thảm, cái gì sử thô nha hoàn, không phải chẻ củi, gánh nước, cọ rửa, giặt giũ sao? Ôi, cảm thán một câu “Trời cao bất công!”, bỗng sấm chớp lóe sáng một góc trời như phản bác lại lời mình, Lạc Nguyệt co giật toàn thân, thu lại ý nghĩ, nặng nề tiến bước.
Phương Kỳ không động, tâm vẫn không rời khỏi tiểu nha đầu chết tiệt, rõ ràng thiên chi kiều nữ lại chịu mệnh nha hoàn thấp kém, không hiểu sao nội tâm nhấc lên từng cơn tức giận vô cớ. Thâm trầm mạnh mẽ bước qua cổng lớn vừa mới phá, vị vương gia cao quý nhất Hạ Kinh quốc đen thui tiến cung diện thánh. Ẩn vệ và cận vệ từng li từng tý cẩn thận đi theo, nếu ai có bất kỳ hành động bất cẩn phật ý chủ tử lúc này thì lập tức thành hình nhân thế mạng, hứng trọn cơn sóng ngầm thịnh nộ này.
Lạc Nguyệt hai mắt đắm đuối nhìn bộ quần áo cổ đại thiên ti tầm màu trắng mềm nhẹ, từng vân thêu kim tuyến ẩn ẩn hiện hiện hình ngũ trảo kim long, đầu óc không nhanh nhạy vẫn có thể nhận ra là trân phẩm thế gian. Càng nghĩ ánh mắt càng mông lung, có trời mới biết mình nên làm thế nào?
Phương Kỳ lơ đãng, ánh mắt nhìn như có như không vào nha đầu trước mặt. Chính mình không biết tâm động bởi điểm gì cuốn hút, nói đến sắc thì một đời vương gia duy nhất Hạ Kinh quốc này không phải chưa thấy qua thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, còn nói về tài, thì không nghĩ cũng biết tài của nàng như thế nào, có nữ nhân nào ngồi vào lòng nam nhân, trêu chọc dục vọng người đó một đêm mà không biết???
Đợi chờ nàng suy nghĩ chắc phải sang mùa quýt năm sau, Phương Kỳ không kiên nhẫn tỏa ra khí thế bức người lạnh lẽo, trầm giọng thúc ép “Ngươi có phải nên đền cho ta không? Nếu không đừng trách ta đây tàn nhẫn, thủ hạ không lưu tình”.
Lạc Nguyệt bị khí thế đó đông cứng, mím môi, nước mắt lưng tròng, thút thít “Ta không có tiền, nhưng nếu ngài không chê bai, ta có thể hay không làm công để trả nợ”.
Phương Kỳ hài lòng, gật đầu đồng ý nói “Tên gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi, cha mẹ là ai?”.
Lạc Nguyệt lòng kêu gào thảm thiết “Mẹ nó, nếu tôi không bị xuyên qua đây. Làm sao rơi vào tình cảnh khốn cùng này? Thế giới của tôi mà biết con gái duy nhất của đại gia đồ cổ nổi tiếng thế giới Lạc Nghiêm phải lấy thân gán nợ thì cười có mà rụng răng”.
Nhìn nam nhân đẹp như thần thánh, Lạc Nguyệt nghĩ thân thế của anh ta nhất định rất cao quý, một khi đã như vậy, số phận thảm thương của mình không thể thoát khỏi ngày một ngày hai. Híc, đã xem phim cổ trang nhiều, số phận người hầu của phong kiến mạng không bằng con kiến, cắn răng nuốt nước mắt nói xót xa “Ta là Lạc Nguyệt, không có nhà cửa, người thân”.
Phương Kỳ nheo mắt quỷ dị, nhìn nha đầu này trang phục thô dân dã, nhưng khí chất tự nhiên thanh cao, bàn tay sờ loạn cả người mình một đêm mềm mại không chai sần chứng tỏ được dung dưỡng kỹ lưỡng. Hay cho lá gan có lớn, hay cho vẻ thành thật bi ai, nhưng không sao, mình có thời gian để xử lý, xem nữ hài này có bản lĩnh giấu diếm được bao lâu?
Hai ám vệ đến hơn một khắc, chưa có lệnh của vương gia chưa hiện thân, chứng kiến một màn vừa rồi mặt trắng bệnh, mồm há hốc. Vương gia đây là đang tiếp thu nữ nhân? Chuyện lạ kia cả Hạ Kinh quốc mà biết, tránh không khỏi dấy lên cuồng phong nộ vũ cho tất cả nữ nhân chưa gả.
Phương Kỳ âm trầm, lạnh nhạt phân phó “Đưa về”, sau đó xoay người, lắc mình rời đi, nghĩ chính mình cần phải tắm rửa bao nhiêu lần mới có thể mất đi cái mùi vương vấn qua trang phục ngấm vào da thịt mấy canh giờ!!!
Lạc Nguyệt ngơ ngác, khinh công cổ đại đúng là hoàn hảo, nhanh vậy biến mất?
Hai ẩn vệ xuất hiện, không nói không rằng, mỗi người một bên “xách” Lạc Nguyệt bay nhanh theo hướng vương gia rời đi mặc cho ai kinh ngạc môi mấp máy mà không nói nên lời.
Lạc Nguyệt hoàn hồn khi được đặt trước cửa phủ đệ tráng lệ, nguy nga. Cổng lớn kiên cố hùng vĩ, cột chạm vàng lớn hơn tầm hai người ôm chạm trổ hình rồng hướng mặt nhìn trời tinh tế từng đường nét. Woa, không ngờ kỹ thuật chạm trổ điêu khắc cổ đại thật tài hoa. Nếu một công trình kiến trúc nào thế này mà có thể tồn tại đến thế kỷ 21, chắc chắn trở thành kỳ quan số một của thế giới nha.
Thấy tiểu cô nương xinh không rõ lai lịch được vương gia chọn trúng vẫn há hốc chưa hồi phục, hai ẩn vệ thầm kêu khổ. Cô nương này đúng là có chút khác những tiểu thư khuê các được đóng cửa dạy dỗ cẩn thận, từ đi đứng nói năng đến hành vi khác thường. Haiza! Thở dài một hơi, bọn họ nghĩ có phải vì điểm đó mà vương gia nhìn thấy mới lạ?
Hai ẩn vệ chưa biết sắp xếp cho tiểu cô nương như thế nào, có chút khó khăn, cái kia nên đưa vào của phụ của vương phủ đi. Lính gác cổng nhìn thấy ám hiệu ám vệ Ảnh Nhất, đưa tay mở cổng phụ bên trái, đột nhiên xuất hiện một tia nội lực cao cường phá tung cửa lớn ngã “rầm” xuống đất. Mọi người có mặt sững sờ, với mức cường đại vừa rồi, chỉ có vương gia mới có thể phát ra, vậy ý của ngài là…
Ảnh Nhị vỗ đầu Ảnh Nhất “bốp” một cái, khai thông đầu óc bị tắc nghẽn, người này là vương gia chọn trúng, dám đưa qua cổng phụ sao?
Lạc Nguyệt bước vào cổng vô tư lự, nào biết bao đôi mắt nhìn mình rối ren cảm xúc. Chợt nàng dừng bước chân, bất động nhìn vị chủ nhân của phủ đệ hoành tráng này.
Phương Kỳ nheo mắt phượng đẹp xuất thần, lãnh khốc ngạo nghễ, một thân huyền bào chỉ vàng lượn sóng phấp phơ theo gió, toàn thân toát lên khí lạnh như băng thanh ngàn năm.
Quản gia Trần khép nép phía sau vương gia, tầm mắt đảo một lượt tiểu nha đầu lớn gan phía trước, hành lễ với bề trên một chút cũng không biết, làm sao có thể tồn tại được mười mấy năm a?
Phương Kỳ mắt híp một đường, nha đầu kia là đang thử thách sự nhẫn nại của chính mình? Có bản lĩnh, vậy cứ từ từ mà nếm trải, liếc mắt quản gia Trần, ngầm ra phân phó.
Quản gia Trần bên cạnh chủ tử đã hơn hai mươi năm, một chút tâm tư không nắm được là điều không thể. Do đó, thay mặt chủ tử, hắng giọng cứng cỏi “Cô nương đây là làm việc đến bù cho tổn thất của vương gia, vậy bắt đầu công việc thô sử nha hoàn”. Hít vài hơi thở lấy đà, quản gia Trần nhìn sang một nha hoàn gần nhất, tiếp tục nghiêm giọng “Tiểu Chi, ngươi đưa người mới về phòng của mình sắp xếp, sau đó đổi trang phục lập tức nhận việc, không được lười biếng trốn việc, nếu không cứ đúng gia pháp mà phân xử”.
Tiểu Chi bị điểm trúng tên, thân thể giật giật một lúc mới tỉnh táo, vội tiến lên nắm tay Lạc Nguyệt, nhún người hành lễ nhận mệnh rời đi.
Lạc Nguyệt bước đi, lòng rối loạn, ánh mắt chưa rời khỏi vị vương gia đáng kính, khóc thầm nước mắt cạn khô, bề ngoài cao quý như ngọc sao tâm lại đen tối như đêm ba mươi vậy? Hic, chỉ bị ướt bẩn có phải hỏng đâu mà hành mình thê thảm, cái gì sử thô nha hoàn, không phải chẻ củi, gánh nước, cọ rửa, giặt giũ sao? Ôi, cảm thán một câu “Trời cao bất công!”, bỗng sấm chớp lóe sáng một góc trời như phản bác lại lời mình, Lạc Nguyệt co giật toàn thân, thu lại ý nghĩ, nặng nề tiến bước.
Phương Kỳ không động, tâm vẫn không rời khỏi tiểu nha đầu chết tiệt, rõ ràng thiên chi kiều nữ lại chịu mệnh nha hoàn thấp kém, không hiểu sao nội tâm nhấc lên từng cơn tức giận vô cớ. Thâm trầm mạnh mẽ bước qua cổng lớn vừa mới phá, vị vương gia cao quý nhất Hạ Kinh quốc đen thui tiến cung diện thánh. Ẩn vệ và cận vệ từng li từng tý cẩn thận đi theo, nếu ai có bất kỳ hành động bất cẩn phật ý chủ tử lúc này thì lập tức thành hình nhân thế mạng, hứng trọn cơn sóng ngầm thịnh nộ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook