Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
-
Chương 18: Quỳ xuống nói xin lỗi
Edit: Thủy Lưu Ly
“Ngươi, lập tức đến chỗ kia nhặt lại túi cát cho bổn cung!” Ninh An vênh mặt, hất hàm sai khiến.
Chu Vô Tâm hừ lạnh một tiếng: Ai quan tâm ngươi là quận chúa gì. Nghĩ xong, nàng xoay người rời đi, lại bị hai vị tỷ muội ‘tốt’ ngăn lại: “Ngươi muốn chạy đi đâu.”
Chu Vô Tâm ném cho các nàng một ánh mắt trợn trắng: Tại sao hai người này cứ cố đào cơ hội gây phiền phức cho nàng thế nhỉ?
“Tránh ra, chó khôn không cản đường.” Chu Vô Tâm lạnh lùng nói.
“Làm mất đồ của Quận chúa, thì tốt nhất ngươi nên tạ tội với người đi, bằng không, khiến quận chúa không vui, làm tổn hại thân thể người, thì dù ngươi có trăm cái đầu cũng không đủ để chuộc tội!” Chu Kỷ Lam chắn trước mặt nàng, nghiêm nghị, chính nghĩa nói.
“Thân thể nàng ta có chuyện thì liên quan gì đến ta? Quận chúa thì sao? Quận chúa thì có thể ỷ thế ức hiếp người à?”
“Khi nào thì Quận chúa ỷ thế ức hiếp người, rõ ràng là ngươi làm mất đồ của Quận chúa.”
“Ai bảo các ngươi cứ ném túi cát lên người ta!”
“Kỷ Lam, ngươi đi xuống. Người đâu, mang nàng ta về vương phủ cho bổn cung, bổn cung sẽ tự mình dạy dỗ nàng ta.” Ninh An đẩy Kỷ Lam ra, hạ lệnh.
Mấy người thị vệ sau lưng Ninh An lên tiếng trả lời, một trái, một phải kiềm chế Chu Vô Tâm ở giữa. Mà lúc này Thái tử Ninh Dạ nghe hạ nhân bẩm báo quận chúa Ninh An bị người đánh, lập tức bật người mang người qua. Đứng trên cầu, vừa liếc mắt một cái, hắn đã nhìn thấy một cô gái nhu nhược yếu ớt bị bọn thị vệ kiềm chế, nhưng vẻ mặt không sợ hãi mà tỏ ra khinh thường của nàng, trong nháy mắt đã đánh trúng hắn.
Thế nhưng, sự thưởng thức của hắn đối với sự kiên cường của nàng đã nhanh chóng bị tiếng nói của nàng cắt đứt.
Chu Vô Tâm nói muốn xin lỗi, cầu Quận chúa tha thứ cho nàng.
Ninh An vừa nghe, lập tức sai người kéo nàng trở lại. Vết thương sau lưng Chu Vô Tâm sau một hồi co kéo đã bị vỡ ra, đau đớn gần như làm thần kinh nàng tê dại, thế nhưng, mặc kệ thế nào, nàng cũng nhất định phải xả giận giúp bản thân.
Do bây giờ là mùa hạ, cô gái ăn mặc không nhiều, mà hôm nay Ninh An lại mặc một áo váy bằng lụa mỏng. Lúc thị vệ kéo nàng đến trước mặt Ninh An, nàng giả vờ lảo đảo té ngã xuống. Ninh An tưởng nàng muốn quỳ cầu xin tha thứ, đắc ý hất cằm. Ai biết, Ninh An đột nhiên cảm thấy da thịt mát lạnh, tầng lụa mỏng trên người nàng ta đã bị người dùng sức túm xuống, roẹt một tiếng, xé rách..
Bộ ngực của nàng ta hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Mọi người ồ lên.
Ninh Liên đang ngồi uống trà trong đình, không nhịn được phun sạch ngụm trà vừa uống vào miệng.
Thái tử Ninh Dạ đứng trên bậc thang, suýt nữa té xuống.
Chu Vô Tâm rất chi là vô tội ngẩng đầu. Ninh An quát to một tiếng, không quan tâm bản thân sẽ bị không ít lưu manh, lãng tử chiếm tiện nghi, rống giận: “Người đâu, lập tức vứt nàng ta xuống nước cho bổn cung!”
“Ngươi, lập tức đến chỗ kia nhặt lại túi cát cho bổn cung!” Ninh An vênh mặt, hất hàm sai khiến.
Chu Vô Tâm hừ lạnh một tiếng: Ai quan tâm ngươi là quận chúa gì. Nghĩ xong, nàng xoay người rời đi, lại bị hai vị tỷ muội ‘tốt’ ngăn lại: “Ngươi muốn chạy đi đâu.”
Chu Vô Tâm ném cho các nàng một ánh mắt trợn trắng: Tại sao hai người này cứ cố đào cơ hội gây phiền phức cho nàng thế nhỉ?
“Tránh ra, chó khôn không cản đường.” Chu Vô Tâm lạnh lùng nói.
“Làm mất đồ của Quận chúa, thì tốt nhất ngươi nên tạ tội với người đi, bằng không, khiến quận chúa không vui, làm tổn hại thân thể người, thì dù ngươi có trăm cái đầu cũng không đủ để chuộc tội!” Chu Kỷ Lam chắn trước mặt nàng, nghiêm nghị, chính nghĩa nói.
“Thân thể nàng ta có chuyện thì liên quan gì đến ta? Quận chúa thì sao? Quận chúa thì có thể ỷ thế ức hiếp người à?”
“Khi nào thì Quận chúa ỷ thế ức hiếp người, rõ ràng là ngươi làm mất đồ của Quận chúa.”
“Ai bảo các ngươi cứ ném túi cát lên người ta!”
“Kỷ Lam, ngươi đi xuống. Người đâu, mang nàng ta về vương phủ cho bổn cung, bổn cung sẽ tự mình dạy dỗ nàng ta.” Ninh An đẩy Kỷ Lam ra, hạ lệnh.
Mấy người thị vệ sau lưng Ninh An lên tiếng trả lời, một trái, một phải kiềm chế Chu Vô Tâm ở giữa. Mà lúc này Thái tử Ninh Dạ nghe hạ nhân bẩm báo quận chúa Ninh An bị người đánh, lập tức bật người mang người qua. Đứng trên cầu, vừa liếc mắt một cái, hắn đã nhìn thấy một cô gái nhu nhược yếu ớt bị bọn thị vệ kiềm chế, nhưng vẻ mặt không sợ hãi mà tỏ ra khinh thường của nàng, trong nháy mắt đã đánh trúng hắn.
Thế nhưng, sự thưởng thức của hắn đối với sự kiên cường của nàng đã nhanh chóng bị tiếng nói của nàng cắt đứt.
Chu Vô Tâm nói muốn xin lỗi, cầu Quận chúa tha thứ cho nàng.
Ninh An vừa nghe, lập tức sai người kéo nàng trở lại. Vết thương sau lưng Chu Vô Tâm sau một hồi co kéo đã bị vỡ ra, đau đớn gần như làm thần kinh nàng tê dại, thế nhưng, mặc kệ thế nào, nàng cũng nhất định phải xả giận giúp bản thân.
Do bây giờ là mùa hạ, cô gái ăn mặc không nhiều, mà hôm nay Ninh An lại mặc một áo váy bằng lụa mỏng. Lúc thị vệ kéo nàng đến trước mặt Ninh An, nàng giả vờ lảo đảo té ngã xuống. Ninh An tưởng nàng muốn quỳ cầu xin tha thứ, đắc ý hất cằm. Ai biết, Ninh An đột nhiên cảm thấy da thịt mát lạnh, tầng lụa mỏng trên người nàng ta đã bị người dùng sức túm xuống, roẹt một tiếng, xé rách..
Bộ ngực của nàng ta hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Mọi người ồ lên.
Ninh Liên đang ngồi uống trà trong đình, không nhịn được phun sạch ngụm trà vừa uống vào miệng.
Thái tử Ninh Dạ đứng trên bậc thang, suýt nữa té xuống.
Chu Vô Tâm rất chi là vô tội ngẩng đầu. Ninh An quát to một tiếng, không quan tâm bản thân sẽ bị không ít lưu manh, lãng tử chiếm tiện nghi, rống giận: “Người đâu, lập tức vứt nàng ta xuống nước cho bổn cung!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook