Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
-
Chương 131
Edit: Thủy Lưu Ly
“Có tin tức truyền đến, rạng sáng ngày mai Bắc Vọng sẽ bị hành hình.” Sau khi trở lại phủ Hoằng Thiện không lâu, Cảnh Lâm đã triệu tập mọi người, nghiêm túc tuyên bố tin dữ này.
Hoằng Thiện chau mày: “Sao lại nhanh như vậy? Không phải nói ngày mai mới xử trảm sao?”
Cảnh Lâm đưa tờ giấy trong tay lại gần ngọn nến, đốt cháy sạch sẽ: “Không quan tâm được nhiều như vậy, thông báo xuống, nhanh chóng hành động.”
Chu Vô Tâm vốn không định về phòng nghỉ, cho nên khi vừa nghe thấy động tĩnh, nàng đã vọt vào đầu tiên: “Còn muội? Muội nên làm gì?”
Muốn Chu Vô Tâm mặc kệ chuyện này là không thể, Cảnh Lâm liếc nhìn nàng một cái, mới đứng dậy, nặng nề nói một câu: “Muội ở ngoài thành tiếp ứng. Đến khi Bắc Vọng vừa đến, lập tức lái xe rời đi. Nếu như trời đến lúc trời sáng mà chúng ta còn chưa đến chỗ hẹn, muội phải tự mình đi trước!”
Nói xong, từng người lập tức bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.
Mà lý do Ninh Thuần trở lại cung lần nữa cũng là vì chờ đợi thời khắc này, hắn cho rằng Ninh liên sẽ nhẫn nại được đến ngày mai, không ngờ Ninh Liên lại không đợi được.
Là người tiếp ứng duy nhất trong cung, hắn thề sống chết cũng phải cứu Bắc Vọng ra, coi như trả lại chút nhân tình cuối cùng cho Bắc Vọng.
Từ lúc dán hoàng bảng, mọi người đều đã chuẩn bị kỹ càng, vì thế, cho dù bây giờ hành động trước thời gian nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Phương trượng, Cảnh Lâm, mặt liệt huynh*, Túc Ngọc, bao gồm cả Lục đại phu cũng thuận lợi lẻn vào trong cung.
(* từ giờ đến cuối trong convert đều chỉ là ‘bản mặt’, nếu là tên thì theo hán việt nó ra Bản Liễm (Kiểm), vì xét thấy nếu là tên thì có vẻ ‘độc lạ’ quá => để ‘nít nem’ cho anh bạn này là ‘mặt liệt’. Nhưng trên nguyên tắc là mọi người cứ cho là ảnh đã có tên là Bản Liễm (hay Bản Kiểm gì đó) nhé =)))
Riêng Hoằng Thiện thì phụ trách tiếp ứng, đánh lạc hướng ở cửa cung.
Có điều, lần này, không biết Ninh Liên thật sự không đề phòng, hay là bọn hắn chuẩn bị quá chu đáo mà toàn bộ quá trình cứu viện có thể nói là tương đối thuận lợi. Bản thân Bắc Vọng bởi vì tác dụng của thuốc giải mà vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, khiến phương trượng không thể làm gì khác là cõng hắn trên lưng, dưới sự hộ tống của Ninh Thuần đi tới chỗ Bắc Vọng đã ở lúc trước.
Nơi này có mật đạo, chỉ cần vẫn thuận lợi như vậy thì bọn họ có thể ung dung cứu người ra ngoài.
Nhưng mà, rốt cuộc bọn họ vẫn đánh giá Ninh Liên quá thấp.
Lúc bọn họ mang theo Bắc Vọng muốn thông qua mật đạo trốn thoát, xung quanh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng. Tất cả cấm vệ quân như ma thuật, trong nháy mắt đồng loạt xuất hiện bao vây lấy bọn họ.
Hôm nay Ninh Liên sẽ không dễ dàng để Bắc Vọng trốn thoát.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng giương lên, cấm quân trên nóc nhà lập tức tra hỏa tiễn vào cung tên, ánh lửa hừng hực, bốc cháy kịch liệt.
Bốn phía yên tĩnh kỳ lạ, đến mức chỉ còn lại tiếng đồ vật bị thiêu đốt.
Ninh Liên đứng cạnh cửa, ánh lửa ngăn cản tầm mắt hắn, khiến hắn không thể nhìn rõ mấy người Ninh Thuần đã trốn ở đâu, mà mật đạo chỗ này, hắn cũng không biết ở nơi nào, vì thế, hắn chỉ có thể chặt chẽ bao vây trong phạm vi lớn, muốn dùng một lưới bắt hết bọn họ cũng tuyệt không cho phép bất cứ người nào chạy thoát.
Mấy người Ninh Thuần bị bức lui đến cửa mật đạo, cũng không biết tại sao mật đạo lại bị khóa. Lúc này, tuy lửa lớn bức bọ không còn đường để trốn nhưng cũng vừa vặn trở thành tấm bình phong thiên nhiên, cản trở tầm mắt Ninh Liên.
Vì không muốn Ninh Liên phát hiện vị trí của bọn họ, phương trượng và Ninh Thuần không thể không luân phiên sử dụng nội lực hòa tan khóa sắt.
Ninh Liên nhìn ánh lửa mờ mịt trước mắt, hô to: “Thất ca, bản vương biết huynh nhất định sẽ tới cứu người. Nếu hôm nay huynh thật sự muốn cứu hắn thì sẽ trở thành kẻ địch của bản vương. Là một hoàng tử, huynh cảm thấy như vậy xứng đáng với liệt tổ liệt tông sao…”
Môi Ninh Thuần giật giật, mặc kệ Ninh Liên nói gì cũng không đáp lại.
Mà ngay lúc hai quân giằng co, Chu Vô Tâm không ngờ sẽ nhìn thấy Ninh An tại cửa thành.
Ninh An mặc quần áo của binh sĩ, ngồi trên chiến mã, bễ nghễ nhìn Chu Vô Tâm: “Ngươi thật ung dung nhỉ, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đợi người khác liều chết giúp ngươi hoàn thành.”
Phản ứng đầu tiên khi Chu Vô Tâm nhìn thấy Ninh An không phải thắc mắc tại sao nàng ta tới đây, mà là nếu Ninh An ở đây, vậy, có nghĩa mấy người Cảnh Lâm đã gặp chuyện!
“Ngươi đến đây làm gì?” Chu Vô Tâm cảnh giác hỏi.
“Mang ngươi tiến cung.” Ninh An nhìn Chu Vô Tâm, tiếp tục nói: “Bắc Vọng là người ngươi muốn cứu, nhưng cứ ngồi đây không làm gì, ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Bổn cung muốn ngươi mang Bắc Vọng đi, đi thật xa, cả đời đều không được phép bước chân vào Kinh thành nửa bước.
Chu Vô Tâm không hiểu. Không phải Ninh An rất ghét nàng sao? Không phải nàng ta cùng phe với Ninh Liên sao? Tại sao lại muốn giúp nàng?
“Tại sao?”
“Bởi vì Cửu ca chỉ có thể thuộc về một mình ta.” Ninh An nói rõ từng câu từng chữ, tình cảm chấp nhất mà kiên định khiến Chu Vô Tâm sợ hãi cả kinh, cũng khiến nàng đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình nàng ta.
Nói cho cùng nàng ta cũng vì yêu Ninh Liên tha thiết nên mới như vậy mà thôi.
Suy nghĩ một lát, Chu Vô Tâm đón nhận ánh mắt nàng ta, đồng ý: “Được, ta đi với ngươi.”
Ninh An không nói nhiều, trực tiếp mang nàng vào cung.
Mà khi hai người ra khỏi mật đạo đen kịt, Chu Vô Tâm mới phát hiện nơi này là chỗ ở của Bắc Vọng! Mắt thấy sân này sắp bị lửa lớn thiêu rụi, Chu Vô Tâm lo lắng rướn cổ tìm kiếm bóng người quen thuộc.
“Mật đạo này là do mấy tháng trước bổn cung phái người đào tạm thời.” Ninh An nhỏ giọng bên tai Chu Vô Tâm: “Người ngươi muốn cứu trong biển lửa, bên trái, ngươi tự mình qua đó tìm đi.”
Nói xong, Ninh An dùng sức đẩy Chu Vô Tâm về phía trước, khiến nàng lảo đảo, nghiêng ngã. Đột nhiên, trong nháy mắt khi nàng sắp ngã chổng vó, từ sau lưng nàng, một thanh trường kiếm xẹt qua người nàng, vọt vào biển lửa.
Bởi vì không nhìn thấy tình thế đối diện, cho nên Ninh Liên không thể làm gì khác là nghiêng tai lắng nghe, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm luyện võ, phán đoán phương hướng thanh kiếm xuất hiện, rồi theo đó giương cung, chuẩn bị xuất kích.
Chu Vô Tâm quay đầu lại, muốn trừng Ninh An một chút, nhưng đáng tiếc, cửa mật đạo đâu còn bóng người nào.
Lửa lớn hun đến làm nước mắt Chu Vô Tâm chảy liên tục, nàng vội vàng từ dưới đất bò dậy, xoa xoa đôi mắt muốn chuẩn bị đi tới.
Nhưng mà, lúc nàng vừa đứng lên, mũi tên trong tay Ninh Liên đã phá không bắn về phía nàng. Chu Vô Tâm mạo hiểm tránh thoát, nhưng không ngờ mũi tên này vừa cắm xuống đất, sau đó lập tức có vố số mũi tên khác theo sau.
Đối với một người không hề có võ công mà nói là hoàn toàn không thể tránh thoát thế công dày đặt như vậy, cho nên khi mấy mũi tên đâm vào da thịt, Chu Vô Tâm vẫn không thể nhịn được mà phát ra tiếng gào thê lương, đau đớn. Mà ở thời điểm nàng ngã xuống ấy, nàng cũng hiểu ra, ngay từ đầu, mục đích của Ninh An là muốn nàng đi tìm chết!
Đám người xung quanh nghe được tiếng thét chói tay này của nàng, nhất thời sợ đến mức ngừng công kích.
“Là Vô Tâm!” Cảnh Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu: “Là Vô Tâm, là Vô Tâm! Muội ấy bị thương, muội ấy nhất định đã bị thương!”
Đúng lúc này, khóa sắt bị hòa tan, cửa mật đạo mở ra nhưng những lời nói của Cảnh Lâm khiến tất cả mọi người choáng váng, đều không muốn rời đi, trái lại muốn vọt tới nơi phát ra âm thanh ấy.
Phương trượng cõng Bắc Vọng dẫn đầu bước vào mật đạo: “Chu thí chủ nên ở cửa thành tiếp ứng chúng ta chứ không thể có mặt ở đây, mọi người đừng rơi vào bẫy của Cửu hoàng tử! Đi mau!”
“Không đâu, giọng nói kia là của Vô Tâm, sẽ không sai.” Cảnh Lâm không chịu đi, cố ý muốn đi xem một chút. Túc Ngọc và mặt liệt vì không muốn hắn tiếp tục mạo hiểm, chỉ có thể ra tay đánh ngất hắn, rồi cõng hắn, theo phương trượng tiến vào mật đạo.
Ngay cả khi Ninh Thuần muốn đi xác minh cũng bị Lục đại phu kéo về: “Đi mau! Nơi này sắp sụp!”
Nói xong, không cho Ninh Thuần có thời gian từ chối đã đẩy hắn, hai người đồng thời lăn vào mật đạo, mà theo đó, nơi này cũng bị đổ sụp, hoàn toàn chặn kín cửa vào mật đạo.
Lần này thì xong rồi, cho dù muốn nhìn, cũng nhìn không được.
Lúc này, ở một nơi khác, khi Ninh Liên nghe thấy tiếng thét kia, lập tức phát rồ muốn xông vào, nếu không phải thủ hạ và cấm quấn kéo hắn lại thì không biết hắn đã bị hỏa thiêu thành dạng gì nữa.
Ly có lời muốn nói: Mấy chương sau tương đối bug nhưng hi vọng mọi người tiếp tục kiên trì ủng hộ
“Có tin tức truyền đến, rạng sáng ngày mai Bắc Vọng sẽ bị hành hình.” Sau khi trở lại phủ Hoằng Thiện không lâu, Cảnh Lâm đã triệu tập mọi người, nghiêm túc tuyên bố tin dữ này.
Hoằng Thiện chau mày: “Sao lại nhanh như vậy? Không phải nói ngày mai mới xử trảm sao?”
Cảnh Lâm đưa tờ giấy trong tay lại gần ngọn nến, đốt cháy sạch sẽ: “Không quan tâm được nhiều như vậy, thông báo xuống, nhanh chóng hành động.”
Chu Vô Tâm vốn không định về phòng nghỉ, cho nên khi vừa nghe thấy động tĩnh, nàng đã vọt vào đầu tiên: “Còn muội? Muội nên làm gì?”
Muốn Chu Vô Tâm mặc kệ chuyện này là không thể, Cảnh Lâm liếc nhìn nàng một cái, mới đứng dậy, nặng nề nói một câu: “Muội ở ngoài thành tiếp ứng. Đến khi Bắc Vọng vừa đến, lập tức lái xe rời đi. Nếu như trời đến lúc trời sáng mà chúng ta còn chưa đến chỗ hẹn, muội phải tự mình đi trước!”
Nói xong, từng người lập tức bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.
Mà lý do Ninh Thuần trở lại cung lần nữa cũng là vì chờ đợi thời khắc này, hắn cho rằng Ninh liên sẽ nhẫn nại được đến ngày mai, không ngờ Ninh Liên lại không đợi được.
Là người tiếp ứng duy nhất trong cung, hắn thề sống chết cũng phải cứu Bắc Vọng ra, coi như trả lại chút nhân tình cuối cùng cho Bắc Vọng.
Từ lúc dán hoàng bảng, mọi người đều đã chuẩn bị kỹ càng, vì thế, cho dù bây giờ hành động trước thời gian nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Phương trượng, Cảnh Lâm, mặt liệt huynh*, Túc Ngọc, bao gồm cả Lục đại phu cũng thuận lợi lẻn vào trong cung.
(* từ giờ đến cuối trong convert đều chỉ là ‘bản mặt’, nếu là tên thì theo hán việt nó ra Bản Liễm (Kiểm), vì xét thấy nếu là tên thì có vẻ ‘độc lạ’ quá => để ‘nít nem’ cho anh bạn này là ‘mặt liệt’. Nhưng trên nguyên tắc là mọi người cứ cho là ảnh đã có tên là Bản Liễm (hay Bản Kiểm gì đó) nhé =)))
Riêng Hoằng Thiện thì phụ trách tiếp ứng, đánh lạc hướng ở cửa cung.
Có điều, lần này, không biết Ninh Liên thật sự không đề phòng, hay là bọn hắn chuẩn bị quá chu đáo mà toàn bộ quá trình cứu viện có thể nói là tương đối thuận lợi. Bản thân Bắc Vọng bởi vì tác dụng của thuốc giải mà vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, khiến phương trượng không thể làm gì khác là cõng hắn trên lưng, dưới sự hộ tống của Ninh Thuần đi tới chỗ Bắc Vọng đã ở lúc trước.
Nơi này có mật đạo, chỉ cần vẫn thuận lợi như vậy thì bọn họ có thể ung dung cứu người ra ngoài.
Nhưng mà, rốt cuộc bọn họ vẫn đánh giá Ninh Liên quá thấp.
Lúc bọn họ mang theo Bắc Vọng muốn thông qua mật đạo trốn thoát, xung quanh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng. Tất cả cấm vệ quân như ma thuật, trong nháy mắt đồng loạt xuất hiện bao vây lấy bọn họ.
Hôm nay Ninh Liên sẽ không dễ dàng để Bắc Vọng trốn thoát.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng giương lên, cấm quân trên nóc nhà lập tức tra hỏa tiễn vào cung tên, ánh lửa hừng hực, bốc cháy kịch liệt.
Bốn phía yên tĩnh kỳ lạ, đến mức chỉ còn lại tiếng đồ vật bị thiêu đốt.
Ninh Liên đứng cạnh cửa, ánh lửa ngăn cản tầm mắt hắn, khiến hắn không thể nhìn rõ mấy người Ninh Thuần đã trốn ở đâu, mà mật đạo chỗ này, hắn cũng không biết ở nơi nào, vì thế, hắn chỉ có thể chặt chẽ bao vây trong phạm vi lớn, muốn dùng một lưới bắt hết bọn họ cũng tuyệt không cho phép bất cứ người nào chạy thoát.
Mấy người Ninh Thuần bị bức lui đến cửa mật đạo, cũng không biết tại sao mật đạo lại bị khóa. Lúc này, tuy lửa lớn bức bọ không còn đường để trốn nhưng cũng vừa vặn trở thành tấm bình phong thiên nhiên, cản trở tầm mắt Ninh Liên.
Vì không muốn Ninh Liên phát hiện vị trí của bọn họ, phương trượng và Ninh Thuần không thể không luân phiên sử dụng nội lực hòa tan khóa sắt.
Ninh Liên nhìn ánh lửa mờ mịt trước mắt, hô to: “Thất ca, bản vương biết huynh nhất định sẽ tới cứu người. Nếu hôm nay huynh thật sự muốn cứu hắn thì sẽ trở thành kẻ địch của bản vương. Là một hoàng tử, huynh cảm thấy như vậy xứng đáng với liệt tổ liệt tông sao…”
Môi Ninh Thuần giật giật, mặc kệ Ninh Liên nói gì cũng không đáp lại.
Mà ngay lúc hai quân giằng co, Chu Vô Tâm không ngờ sẽ nhìn thấy Ninh An tại cửa thành.
Ninh An mặc quần áo của binh sĩ, ngồi trên chiến mã, bễ nghễ nhìn Chu Vô Tâm: “Ngươi thật ung dung nhỉ, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đợi người khác liều chết giúp ngươi hoàn thành.”
Phản ứng đầu tiên khi Chu Vô Tâm nhìn thấy Ninh An không phải thắc mắc tại sao nàng ta tới đây, mà là nếu Ninh An ở đây, vậy, có nghĩa mấy người Cảnh Lâm đã gặp chuyện!
“Ngươi đến đây làm gì?” Chu Vô Tâm cảnh giác hỏi.
“Mang ngươi tiến cung.” Ninh An nhìn Chu Vô Tâm, tiếp tục nói: “Bắc Vọng là người ngươi muốn cứu, nhưng cứ ngồi đây không làm gì, ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Bổn cung muốn ngươi mang Bắc Vọng đi, đi thật xa, cả đời đều không được phép bước chân vào Kinh thành nửa bước.
Chu Vô Tâm không hiểu. Không phải Ninh An rất ghét nàng sao? Không phải nàng ta cùng phe với Ninh Liên sao? Tại sao lại muốn giúp nàng?
“Tại sao?”
“Bởi vì Cửu ca chỉ có thể thuộc về một mình ta.” Ninh An nói rõ từng câu từng chữ, tình cảm chấp nhất mà kiên định khiến Chu Vô Tâm sợ hãi cả kinh, cũng khiến nàng đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình nàng ta.
Nói cho cùng nàng ta cũng vì yêu Ninh Liên tha thiết nên mới như vậy mà thôi.
Suy nghĩ một lát, Chu Vô Tâm đón nhận ánh mắt nàng ta, đồng ý: “Được, ta đi với ngươi.”
Ninh An không nói nhiều, trực tiếp mang nàng vào cung.
Mà khi hai người ra khỏi mật đạo đen kịt, Chu Vô Tâm mới phát hiện nơi này là chỗ ở của Bắc Vọng! Mắt thấy sân này sắp bị lửa lớn thiêu rụi, Chu Vô Tâm lo lắng rướn cổ tìm kiếm bóng người quen thuộc.
“Mật đạo này là do mấy tháng trước bổn cung phái người đào tạm thời.” Ninh An nhỏ giọng bên tai Chu Vô Tâm: “Người ngươi muốn cứu trong biển lửa, bên trái, ngươi tự mình qua đó tìm đi.”
Nói xong, Ninh An dùng sức đẩy Chu Vô Tâm về phía trước, khiến nàng lảo đảo, nghiêng ngã. Đột nhiên, trong nháy mắt khi nàng sắp ngã chổng vó, từ sau lưng nàng, một thanh trường kiếm xẹt qua người nàng, vọt vào biển lửa.
Bởi vì không nhìn thấy tình thế đối diện, cho nên Ninh Liên không thể làm gì khác là nghiêng tai lắng nghe, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm luyện võ, phán đoán phương hướng thanh kiếm xuất hiện, rồi theo đó giương cung, chuẩn bị xuất kích.
Chu Vô Tâm quay đầu lại, muốn trừng Ninh An một chút, nhưng đáng tiếc, cửa mật đạo đâu còn bóng người nào.
Lửa lớn hun đến làm nước mắt Chu Vô Tâm chảy liên tục, nàng vội vàng từ dưới đất bò dậy, xoa xoa đôi mắt muốn chuẩn bị đi tới.
Nhưng mà, lúc nàng vừa đứng lên, mũi tên trong tay Ninh Liên đã phá không bắn về phía nàng. Chu Vô Tâm mạo hiểm tránh thoát, nhưng không ngờ mũi tên này vừa cắm xuống đất, sau đó lập tức có vố số mũi tên khác theo sau.
Đối với một người không hề có võ công mà nói là hoàn toàn không thể tránh thoát thế công dày đặt như vậy, cho nên khi mấy mũi tên đâm vào da thịt, Chu Vô Tâm vẫn không thể nhịn được mà phát ra tiếng gào thê lương, đau đớn. Mà ở thời điểm nàng ngã xuống ấy, nàng cũng hiểu ra, ngay từ đầu, mục đích của Ninh An là muốn nàng đi tìm chết!
Đám người xung quanh nghe được tiếng thét chói tay này của nàng, nhất thời sợ đến mức ngừng công kích.
“Là Vô Tâm!” Cảnh Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu: “Là Vô Tâm, là Vô Tâm! Muội ấy bị thương, muội ấy nhất định đã bị thương!”
Đúng lúc này, khóa sắt bị hòa tan, cửa mật đạo mở ra nhưng những lời nói của Cảnh Lâm khiến tất cả mọi người choáng váng, đều không muốn rời đi, trái lại muốn vọt tới nơi phát ra âm thanh ấy.
Phương trượng cõng Bắc Vọng dẫn đầu bước vào mật đạo: “Chu thí chủ nên ở cửa thành tiếp ứng chúng ta chứ không thể có mặt ở đây, mọi người đừng rơi vào bẫy của Cửu hoàng tử! Đi mau!”
“Không đâu, giọng nói kia là của Vô Tâm, sẽ không sai.” Cảnh Lâm không chịu đi, cố ý muốn đi xem một chút. Túc Ngọc và mặt liệt vì không muốn hắn tiếp tục mạo hiểm, chỉ có thể ra tay đánh ngất hắn, rồi cõng hắn, theo phương trượng tiến vào mật đạo.
Ngay cả khi Ninh Thuần muốn đi xác minh cũng bị Lục đại phu kéo về: “Đi mau! Nơi này sắp sụp!”
Nói xong, không cho Ninh Thuần có thời gian từ chối đã đẩy hắn, hai người đồng thời lăn vào mật đạo, mà theo đó, nơi này cũng bị đổ sụp, hoàn toàn chặn kín cửa vào mật đạo.
Lần này thì xong rồi, cho dù muốn nhìn, cũng nhìn không được.
Lúc này, ở một nơi khác, khi Ninh Liên nghe thấy tiếng thét kia, lập tức phát rồ muốn xông vào, nếu không phải thủ hạ và cấm quấn kéo hắn lại thì không biết hắn đã bị hỏa thiêu thành dạng gì nữa.
Ly có lời muốn nói: Mấy chương sau tương đối bug nhưng hi vọng mọi người tiếp tục kiên trì ủng hộ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook