Vệ Ảnh đang ở nhà bếp vương phủ, tay cầm chiếc đùi gà nướng thơm phức. Hắn hít một hơi rồi đưa lên miệng, chuẩn bị cắn…Một tiếng tuýt dài vang lên. Vệ Ảnh giật mình bỏ đồ ăn xuống, dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến nơi phát ra tiếng còi. Đây là còi ngọc hoàng thượng ban cho Huỳnh Hiểu, chỉ dùng khi nàng có việc gấp cần tìm giúp đỡ. Không biết Huỳnh Hiểu tìm hắn có chuyện gì? Tới nơi, Vệ Ảnh thấy Huỳnh Hiểu đang nướng khoai, bộ dáng thảnh thơi nhàn nhã. Hắn cau mày tiến đến chỗ nàng :

-Huỳnh Hiểu cô nương, xin hỏi có chuyện gì tìm ta ?

Huỳnh Hiểu xoay người lại, phát hiện Vệ Ảnh đứng sau lưng không khỏi kinh ngạc. Nàng lắc đầu :

-Không có. Ta đang nướng khoai nha.

Vệ Ảnh nhíu mày càng sâu. Huỳnh Hiểu cô nương không có tìm hắn. Vậy thì âm thanh vừa rồi là từ đâu tới? Chẳng lẽ hắn nghe nhầm? Không thể nào. Hắn đã được huấn luyện rất kĩ càng, lại là cận vệ ưu tú nhất hoàng cung Nhân quốc, không thể mắc sai sót nhỏ như vậy chứ ? Vệ Ảnh hoài nghi đứng ngẩn người một lúc, hừ một cái rồi rời đi.

Thấy hắn vội đến rồi vội đi, Huỳnh Hiểu không khỏi buồn bực. Nàng cảm thấy Vệ Ảnh dạo này có vẻ rảnh rỗi quá nên tìm nàng kiếm chuyện mà. Nàng vươn vai, chép chép miệng, thôi, kệ xác hắn, mấy củ khoai của nàng quan trọng hơn.

Âm thanh của còi ngọc lần nữa vang lên, Vệ Ảnh nghe thấy rõ ràng, tuyệt đối không sai. Hắn bực mình buông chiếc đùi gà chưa kịp cắn xuống, thi triển khinh công, bay đến hậu viện. Tại đây, Huỳnh Hiểu vẫn điềm nhiên ngồi nướng khoai.

-Huỳnh Hiểu cô nương. Cô nương có việc gì muốn tìm ta thì mau nói đi.

Nghe thấy giọng nói có phần giận dữ, Huỳnh Hiểu cũng cảm thấy sợ nghen. Vệ Ảnh đại ca đã từng kề kiếm vào cổ nàng, hại nàng đến giờ vẫn còn bị ám ảnh nha. Nàng cũng không hiểu tại sao Vệ Ảnh lại tức giận với nàng. Rõ ràng là nàng không có tìm hắn mà. Huỳnh Hiểu mờ mịt nhìn hắn :

- Ta thề là ta không có việc gì muốn nhờ huynh hết.

- Huỳnh Hiểu cô nương, ta không có thời gian nói đùa với cô.

- Ta nói thật mà.

- Hừ, không phải cô thổi còi ngọc từ nãy đến giờ sao ? - Vệ Ảnh bực dọc nói. Nữ nhân này cố tình đùa giỡn hắn lại còn giả ngu. Nàng hại hắn hai lần không kịp ăn đùi gà thơm ngon. Nghĩ đến hắn càng thấy bực.

- Ta không có.- Huỳnh Hiểu phủ nhận.

- Cô có.

- Ta không có.

- Cô có. Cô nên nhớ còi ngọc này là vật mà hoàng thượng ban cho, chỉ dùng khi thật sự có chuyện gấp. Cô không thể lấy ra chơi như vậy.Ta nhắc nhở cô nên chú ý một chút, đừng có tùy hứng.

Tiếng còi vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Vệ Ảnh cùng Huỳnh Hiểu nghe thấy âm thanh ấy không khỏi hoảng hốt. Thế là Huỳnh Hiểu không có sử dụng đến chiếc còi đó. Vậy kẻ đang to gan thổi còi là ai? Sao hắn lại có chiếc còi của hoàng thượng?

Mộ Dung Phong từ xa chạy đến, bộ dáng vui vẻ như trúng số độc đắc vậy. Hắn phấn khích túm lấy tay áo Huỳnh Hiểu :

- Hiểu Hiểu, ta tìm được đồ chơi mới này. Chơi rất vui đó.-Nói xong hắn rút chiếc còi ngọc trong tay áo ra khoe với nàng.

Vệ Ảnh tái mét mặt, thì ra là vương gia trêu chọc hắn. Ai nha, là vương gia nha, ai dám trách hắn chứ ? Huỳnh Hiểu nhìn tên thủ phạm hớn hở bằng con mắt thiếu muối. Tên Mộ Dung Phong này thật là…, gây chuyện mà không biết, hại nàng bị Vệ Ảnh trách oan.

- Tiểu Phong, đây không phải đồ chơi đâu. Đưa đây cho ta, sau này không được phép tự ý nghịch nghe chưa?- Huỳnh Hiểu lấy lại chiếc còi.- Vừa rồi, cậu lấy nó ra thổi, làm hại ta bị mắng đó.

- Hả, ai dám mắng Hiểu Hiểu?- Mộ Dung Phong sốt sắng hỏi nàng.

Nghe giọng nói có phần ủy khuất của nàng hắn liền lập tức quan tâm nha. Hiểu Hiểu của hắn xinh đẹp, tốt bụng, đáng yêu như thế lại bị bắt nạt. Hừ, tên đó thật to gan. Hắn nhất định đem tên xấu xa kia hảo hảo dạy dỗ một phen.

Huỳnh Hiểu chỉ tay vào nam nhân áo đen phía sau nàng – Vệ Ảnh. Mộ Dung Phong trừng mắt lườm Vệ Ảnh làm hắn co rúm người. Đừng có thấy Mộ Dung Phong ngốc mà coi thường hắn nha, quyền lực trong tay hắn lớn lắm đó. Hơn nữa đằng sau có hậu thuẫn là hoàng thượng và thái hậu, hắn căn bản là không cần để ai vào mắt. Hắn mà giận dỗi việc gì đó, hoàng thượng còn phải nhượng bộ nịnh nọt, dỗ dành. Mà Vệ Ảnh giờ đang làm hắn tức giận nha.Nhìn khuôn mặt nguy hiểm của Mộ Dung Phong, Vệ Ảnh trong lòng kêu gào, lần này hắn thảm rồi.

Mộ Dung Phong tiến về phía trước, xông tới đánh Vệ Ảnh một trận. Thân làm cận vệ, hắn không có cách nào đánh trả vương gia. Vệ Ảnh chỉ có thể né và cam chịu nhận đòn. Huỳnh Hiểu thấy Mộ Dung Phong đánh quá hay, trời ơi, nhìn cách hắn ra đòn kìa, đẹp kinh khủng. Nhưng Vệ Ảnh nhìn đáng thương quá đi, nàng thấy hắn vất vả tránh đòn, không tránh kịp thì lặng lẽ chịu, không hề phản kháng. Vệ Ảnh ngẩng mặt, đem ánh mắt giết người nhìn nàng làm Huỳnh Hiểu dựng hết tóc gáy. Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, thật sự là nàng không cố ý mà, nàng chỉ nói sự thật thôi. Nàng đâu có biết Mộ Dung Phong sẽ phản ứng như thế đâu.

Sợ Vệ Ảnh bị đánh đến nội thương, Huỳnh Hiểu vội can ngăn :

- Tiểu Phong dừng tay, đừng đánh nữa.

Mộ Dung Phong nghe vậy liền thôi. Vệ Ảnh ngã phịch xuống đất, hắn bị vương gia đánh cho thành cái đầu heo rồi, đau quá đi. Vệ Ảnh không khỏi cảm thán mấy câu, hắn đứng dậy, vội vàng dùng khinh công rời đi. Hôm nay hắn thật sự là quá thảm.

- Tiểu Phong, khoai chín rồi, mau lại đây.

Mộ Dung Phong lon ton chạy tới rồi ngồi xuống cạnh Huỳnh Hiểu, cắn lấy miếng khoai lang vàng tươi, thơm phức. Hắn giơ ngón cái lên với nàng, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú.

- Ngon không?

Mộ Dung Phong ra sức gật đầu, tiếp tục ăn khoai của mình. Huỳnh Hiểu quan sát thấy hắn không có bị thương thì an tâm. Tuy nhiên, nàng cảm thấy vô cùng có lỗi với Vệ Ảnh. Áy náy quá, xem ra bữa nào nàng phải tìm cách tạ lỗi với hắn thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương