Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
-
Chương 83: Dao cạo râu bồ câu
Tim của Ân Tịch Ly bỗng nhiên đập mạnh, hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nhớ ta?”
Nàng nói nàng nhớ hắn, đây là thật sao? Là thật sao? Trong lòng nảy lên một cỗ vui sướng, môi mỏng không thể kìm nén giương lên một nụ cười.
Bỗng nhiên, lời nói của Ân Dã Thần quanh quẩn bên tai, trong phút chốc, sự vui sướng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại một tia bất đắc dĩ không thể phát hiện.
“Đương nhiên, hôm nay người ta đến còn mang theo lễ vật tặng cho ngươi nha!” Hạ Thiên thần bí cười hề hề, cao giọng nói: “Tiểu Thanh, A Vinh, lễ vật ta chuẩn bị cho đại. . . .khụ, Ly vương gia đâu, mau lấy ra!”
Tiểu Thanh tiến lên một bước, vụng trộm liếc nhìn người mà mình ngưỡng mộ bấy lâu, cung kính dâng lên lễ vật mà Hạ Thiên chuẩn bị.
Ánh mắt của Ân Tịch Ly có chút quái dị tiếp nhận cái được gọi là lễ vật này: “Đây là cái gì?”
Cái hộp hình chữ nhật, màu xanh đậm, được đóng gói vô cùng khéo léo, trên hộp còn có con dấu được in ngay ngắn, chữ viết rất lạ, những chữ này tuy rằng kỳ quái, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được.
“Dao cạo râu bồ câu?” Đây là cái quỷ gì vậy? Vẻ mặt của Ân Tịch Ly khó hiểu.
Hạ Thiên cười một cách thần bí, kỳ thực đây là dao cạo râu sử dụng năng lượng mặt trời, là Ngôn Hoan mua cho minh chủ của Hỏa Diễm Minh, nhưng mà, Ngôn Hoan ngại ngùng không dám đưa, thế nên mới để cho nàng đưa, nàng định bụng bán hết số thuốc này sẽ đi đến Hỏa Diễm Minh, lại không nghĩ rằng, còn chưa bán xong đã bị xuyên tới đây, vì vậy cho nên cái dao cạo râu này cũng theo nàng xuyên qua rồi.
Dù sao thì chắc cũng không trở về được nữa, cái này cũng đến vài ngàn lận nha, không nên lãng phí như vậy, bây giờ đưa cho đại thúc sử dụng là thích hợp nhất.
Ân Tịch Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cười đến thần bí của Hạ Thiên: “Rốt cuộc đây là cái gì?”
“Đây là đồ tốt nha!” Hạ Thiên lấy lại, chỉ vài động tác đã xé mở cái hộp, lấy ra dao cạo râu ở bên trong, đọc tờ hướng dẫn, tìm được chốt mở.
“Đại thúc, nằm xuống!”
“. . . . . .” Ân Tịch Ly nhìn nàng một cách khó hiểu, nằm xuống? Nằm thế nào?
“Nằm xuống làm cái gì?”
“Ai da, để hướng dẫn cho ngươi biết cái này sử dụng như thế nào nha, người ta tặng lễ vật cho ngươi, ngươi không biết cách sử dụng, chắng phải là rất có lỗi với ta sao? Mau lên, nằm xuống!” Nàng vừa ra lệnh vừa đẩy Ân Tịch Ly đến chiếc giường nhỏ phía bên trong thư phòng.
Trong lòng lại cười hả hê, chỉ cần cạo sạch chòm râu của đại thúc, nàng không chỉ được nhìn ngắm dung nhan của thiên hạ đệ nhất mỹ nam mà ngay cả bạc cũng bay tới nữa. . . . .
Hạ Thiên hiếm khi chủ động tới gần Ân Tịch Ly, nhất thời khiến cho tinh thần của hắn run lên, không tự chủ được, nghe theo ý đồ của nàng mà nằm xuống giường.
“Nằm xong rồi!” Nàng chỉnh lại xiêm y của hắn, giương giọng hô: “Tiểu Thanh, mang khăn ướt tới đây!”
Tiểu Thanh lập tức mang khăn ướt tới, chiếc khăn lụa này đã được làm ướt từ lúc còn ở Lê viện, lúc đó Hạ Thiên sợ Ân Tịch Ly sẽ không phối hợp, cho nên tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.
Tiếp nhận chiếc khăn, Hạ Thiên nhìn Ân Tịch Ly cười: “Đại thúc, ngoan ngoãn nằm im nha, đao kiếm không có mắt, ngươi cũng không muốn khuôn mặt của mình bị cắt đúng không?”
Có ý gì? Ân Tịch Ly cảm thấy lời nói của Hạ Thiên rất kỳ quái, cái gì mà đao kiếm không có mắt, cái gì mà mặt bị cắt? Chẳng lẽ cái vật mà nàng lấy từ trong chiếc hộp kia là đao là kiếm sao?
Lúc hắn còn đang nghi hoặc, Hạ Thiên cầm khăn ướt lau lên khuôn mặt của hắn, ở dưới cằm và xung quanh cánh môi, toàn thân của Ân Tịch Ly trở nên cứng đờ, theo phản xạ nắm chặt tay của Hạ Thiên, tức giận hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Nàng nói nàng nhớ hắn, đây là thật sao? Là thật sao? Trong lòng nảy lên một cỗ vui sướng, môi mỏng không thể kìm nén giương lên một nụ cười.
Bỗng nhiên, lời nói của Ân Dã Thần quanh quẩn bên tai, trong phút chốc, sự vui sướng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại một tia bất đắc dĩ không thể phát hiện.
“Đương nhiên, hôm nay người ta đến còn mang theo lễ vật tặng cho ngươi nha!” Hạ Thiên thần bí cười hề hề, cao giọng nói: “Tiểu Thanh, A Vinh, lễ vật ta chuẩn bị cho đại. . . .khụ, Ly vương gia đâu, mau lấy ra!”
Tiểu Thanh tiến lên một bước, vụng trộm liếc nhìn người mà mình ngưỡng mộ bấy lâu, cung kính dâng lên lễ vật mà Hạ Thiên chuẩn bị.
Ánh mắt của Ân Tịch Ly có chút quái dị tiếp nhận cái được gọi là lễ vật này: “Đây là cái gì?”
Cái hộp hình chữ nhật, màu xanh đậm, được đóng gói vô cùng khéo léo, trên hộp còn có con dấu được in ngay ngắn, chữ viết rất lạ, những chữ này tuy rằng kỳ quái, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được.
“Dao cạo râu bồ câu?” Đây là cái quỷ gì vậy? Vẻ mặt của Ân Tịch Ly khó hiểu.
Hạ Thiên cười một cách thần bí, kỳ thực đây là dao cạo râu sử dụng năng lượng mặt trời, là Ngôn Hoan mua cho minh chủ của Hỏa Diễm Minh, nhưng mà, Ngôn Hoan ngại ngùng không dám đưa, thế nên mới để cho nàng đưa, nàng định bụng bán hết số thuốc này sẽ đi đến Hỏa Diễm Minh, lại không nghĩ rằng, còn chưa bán xong đã bị xuyên tới đây, vì vậy cho nên cái dao cạo râu này cũng theo nàng xuyên qua rồi.
Dù sao thì chắc cũng không trở về được nữa, cái này cũng đến vài ngàn lận nha, không nên lãng phí như vậy, bây giờ đưa cho đại thúc sử dụng là thích hợp nhất.
Ân Tịch Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cười đến thần bí của Hạ Thiên: “Rốt cuộc đây là cái gì?”
“Đây là đồ tốt nha!” Hạ Thiên lấy lại, chỉ vài động tác đã xé mở cái hộp, lấy ra dao cạo râu ở bên trong, đọc tờ hướng dẫn, tìm được chốt mở.
“Đại thúc, nằm xuống!”
“. . . . . .” Ân Tịch Ly nhìn nàng một cách khó hiểu, nằm xuống? Nằm thế nào?
“Nằm xuống làm cái gì?”
“Ai da, để hướng dẫn cho ngươi biết cái này sử dụng như thế nào nha, người ta tặng lễ vật cho ngươi, ngươi không biết cách sử dụng, chắng phải là rất có lỗi với ta sao? Mau lên, nằm xuống!” Nàng vừa ra lệnh vừa đẩy Ân Tịch Ly đến chiếc giường nhỏ phía bên trong thư phòng.
Trong lòng lại cười hả hê, chỉ cần cạo sạch chòm râu của đại thúc, nàng không chỉ được nhìn ngắm dung nhan của thiên hạ đệ nhất mỹ nam mà ngay cả bạc cũng bay tới nữa. . . . .
Hạ Thiên hiếm khi chủ động tới gần Ân Tịch Ly, nhất thời khiến cho tinh thần của hắn run lên, không tự chủ được, nghe theo ý đồ của nàng mà nằm xuống giường.
“Nằm xong rồi!” Nàng chỉnh lại xiêm y của hắn, giương giọng hô: “Tiểu Thanh, mang khăn ướt tới đây!”
Tiểu Thanh lập tức mang khăn ướt tới, chiếc khăn lụa này đã được làm ướt từ lúc còn ở Lê viện, lúc đó Hạ Thiên sợ Ân Tịch Ly sẽ không phối hợp, cho nên tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.
Tiếp nhận chiếc khăn, Hạ Thiên nhìn Ân Tịch Ly cười: “Đại thúc, ngoan ngoãn nằm im nha, đao kiếm không có mắt, ngươi cũng không muốn khuôn mặt của mình bị cắt đúng không?”
Có ý gì? Ân Tịch Ly cảm thấy lời nói của Hạ Thiên rất kỳ quái, cái gì mà đao kiếm không có mắt, cái gì mà mặt bị cắt? Chẳng lẽ cái vật mà nàng lấy từ trong chiếc hộp kia là đao là kiếm sao?
Lúc hắn còn đang nghi hoặc, Hạ Thiên cầm khăn ướt lau lên khuôn mặt của hắn, ở dưới cằm và xung quanh cánh môi, toàn thân của Ân Tịch Ly trở nên cứng đờ, theo phản xạ nắm chặt tay của Hạ Thiên, tức giận hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook