Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
-
Chương 59: Rơi vào hố xí
Ân Tịch Ly còn muốn
hỏi cái gì, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một cảnh tượng. . .
.Đứng giữa hai nha hoàn đang cẩn thận nâng đỡ, Liên Tĩnh lảo đảo chạy về phía nhà xí, Ân Tịch Ly ngay lập tức hiểu rõ, thuốc đã bắt đầu phát
tác. . . .
Hắn có chút đồng tình nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Liên Tĩnh, ngay cả đường đi cũng không kịp nhìn, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn trước đây, nha đầu này không chỉnh hắn như vậy, nếu không, một đời anh minh của hắn sẽ bị hủy hoại mất.
Trong lòng đang suy nghĩ, Liên Tĩnh đã vội vàng chạy đến gần nhà xí, hai nha hoàn đứng chờ ở bên ngoài cửa, nghe thấy ở bên trong vang lên âm thanh lách ca lách cách, trong đầu Hạ Thiên hiện lên hai chữ —— sảng khoái!
Ân Tịch Ly nhìn thấy nàng như vậy, nhịn không được nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi đó, chẳng bao giờ chịu thua, bỏ đậu cháy vào hại nàng ta thành ra như vậy.”
Hạ Thiên nhíu nhíu mày: “Từ trước đến nay người không phạm ta, ta cũng không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp mười, hôm nay khiến cho nàng ta bị như vậy cũng coi như là đã quá khách khí rồi.”
Ân Tịch Ly cười cười, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không thích hợp: “Nha đầu, ngoài đậu cháy thì ngươi còn bỏ thuốc gì?”
“À, là một loại thuốc khiến cho người ta uống vào thì toàn thân vô lực, khắp người đau đớn giống như bị gai nhím đâm phải.” Nàng cực kỳ nhiệt tình giải thích, một chút cũng không thể nào giữ bình tĩnh được, mặc dù những lời này nàng đã nói nhiều lần, hắn quên cũng được, không nghe rõ cũng không sao, nàng rất vui lòng giải thích với người khác, thậm chí còn nguyện ý giải thích thêm mấy lần, càng giải thích thì trong lòng nàng càng sảng khoái!
“Có loại thuốc như vậy sao?” Con ngươi đen như mực của Ân Tịch Ly có chút khó hiểu: “Bỏ thêm loại thuốc đó vào để làm gì?”
Hạ Thiên cười cười, nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, ánh mắt và vẻ mặt ngây ngô thuần khiết, nói: “Oa, đại thúc, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, đang ngồi xổm ở nhà xí, đột nhiên toàn thân vô lực, khắp người đau nhức là một cảnh tượng rất đặc sắc sao?”
“. . . . .” Đang ngồi xổm trên nhà xí, đột nhiên toàn thân vô lực, khắp người đau nhức. . . . .Dáng người mảnh mai như Liên Tĩnh, chỉ sợ. . . . .
Cái ý nghĩ kia vừa mới hiện ra trong đầu của Ân Tịch Ly, phía bên kia nhà xí đã truyền đến một tiếng hét kinh thiên động địa, trong nháy mắt đã giải đáp tất cả mọi nghi hoặc của hắn.
“A —— CỨU MẠNG —— MAU TỚI CỨU TA —— ẦM ẦM —— TA —— ẦM ẦM —— RƠI VÀO HỐ XÍ —— ẦM ẦM —— “
Sắc mặt của Ân Tịch Ly thoắt cái liền thay đổi, nha đầu kia. . . .nha đầu kia vậy mà lại. . . . .
Hạ Thiên còn chưa phát hiện ra sắc mặt của Ân Tịch Ly, nàng đắc ý nở nụ cười: “A. . .Haha. . . .Cái gì gọi là sống không bằng chết? Khiến cho cái nữ nhân luôn tự cho mình là đúng kia không thể ngóc đầu lên nhìn mọi người, cái đó mới thật sự là sống không bằng chết. . . . . . . . .A hahahaha. . . . .”
Sảng khoái! Thật sảng khoái nha! Hạ Thiên quả thật là muốn đi mua mấy dây pháo về để đốt lên ăn mừng.
Cái nha đầu chết tiệt này! Thấy nàng vẫn đắc ý như vậy, Ân Tịch Ly cảm thấy tức giận nhưng lại không thể bộc phát ra ngoài: “Sung sướng lắm đúng không? Rất vui vẻ đúng không? Bổn vương sẽ khiến cho ngươi cực kỳ cực kỳ sung sướng!”
Dứt lời, hắn đưa tay ôm lấy người nàng để lên bả vai, Hạ Thiên chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển một vòng, cả người đã nằm ở trên bả vai của hắn: “Này, đại thúc thúi, ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!”
“Làm gì ư?” Ân Tịch Ly âm trầm cười: “Đương nhiên là để cho ngươi tiếp tục sung sướng rồi!”
Vừa dứt lời, thân hình của hắn chợt lóe, sử dụng khinh công vô cùng cao siêu, trong nháy mắt liền biết mất.
Hạ Thiên không biết Vương gia đại thúc đột nhiên nổi điên cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt vụt lên một cái, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần thì đã thấy về đến phòng của mình.
“Này này này, ngươi định làm gì vậy?” Hạ Thiên bị hắn đặt ở trên giường, nàng nhịn không được có chút hoảng hốt hỏi.
Hắn có chút đồng tình nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Liên Tĩnh, ngay cả đường đi cũng không kịp nhìn, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn trước đây, nha đầu này không chỉnh hắn như vậy, nếu không, một đời anh minh của hắn sẽ bị hủy hoại mất.
Trong lòng đang suy nghĩ, Liên Tĩnh đã vội vàng chạy đến gần nhà xí, hai nha hoàn đứng chờ ở bên ngoài cửa, nghe thấy ở bên trong vang lên âm thanh lách ca lách cách, trong đầu Hạ Thiên hiện lên hai chữ —— sảng khoái!
Ân Tịch Ly nhìn thấy nàng như vậy, nhịn không được nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi đó, chẳng bao giờ chịu thua, bỏ đậu cháy vào hại nàng ta thành ra như vậy.”
Hạ Thiên nhíu nhíu mày: “Từ trước đến nay người không phạm ta, ta cũng không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp mười, hôm nay khiến cho nàng ta bị như vậy cũng coi như là đã quá khách khí rồi.”
Ân Tịch Ly cười cười, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không thích hợp: “Nha đầu, ngoài đậu cháy thì ngươi còn bỏ thuốc gì?”
“À, là một loại thuốc khiến cho người ta uống vào thì toàn thân vô lực, khắp người đau đớn giống như bị gai nhím đâm phải.” Nàng cực kỳ nhiệt tình giải thích, một chút cũng không thể nào giữ bình tĩnh được, mặc dù những lời này nàng đã nói nhiều lần, hắn quên cũng được, không nghe rõ cũng không sao, nàng rất vui lòng giải thích với người khác, thậm chí còn nguyện ý giải thích thêm mấy lần, càng giải thích thì trong lòng nàng càng sảng khoái!
“Có loại thuốc như vậy sao?” Con ngươi đen như mực của Ân Tịch Ly có chút khó hiểu: “Bỏ thêm loại thuốc đó vào để làm gì?”
Hạ Thiên cười cười, nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, ánh mắt và vẻ mặt ngây ngô thuần khiết, nói: “Oa, đại thúc, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, đang ngồi xổm ở nhà xí, đột nhiên toàn thân vô lực, khắp người đau nhức là một cảnh tượng rất đặc sắc sao?”
“. . . . .” Đang ngồi xổm trên nhà xí, đột nhiên toàn thân vô lực, khắp người đau nhức. . . . .Dáng người mảnh mai như Liên Tĩnh, chỉ sợ. . . . .
Cái ý nghĩ kia vừa mới hiện ra trong đầu của Ân Tịch Ly, phía bên kia nhà xí đã truyền đến một tiếng hét kinh thiên động địa, trong nháy mắt đã giải đáp tất cả mọi nghi hoặc của hắn.
“A —— CỨU MẠNG —— MAU TỚI CỨU TA —— ẦM ẦM —— TA —— ẦM ẦM —— RƠI VÀO HỐ XÍ —— ẦM ẦM —— “
Sắc mặt của Ân Tịch Ly thoắt cái liền thay đổi, nha đầu kia. . . .nha đầu kia vậy mà lại. . . . .
Hạ Thiên còn chưa phát hiện ra sắc mặt của Ân Tịch Ly, nàng đắc ý nở nụ cười: “A. . .Haha. . . .Cái gì gọi là sống không bằng chết? Khiến cho cái nữ nhân luôn tự cho mình là đúng kia không thể ngóc đầu lên nhìn mọi người, cái đó mới thật sự là sống không bằng chết. . . . . . . . .A hahahaha. . . . .”
Sảng khoái! Thật sảng khoái nha! Hạ Thiên quả thật là muốn đi mua mấy dây pháo về để đốt lên ăn mừng.
Cái nha đầu chết tiệt này! Thấy nàng vẫn đắc ý như vậy, Ân Tịch Ly cảm thấy tức giận nhưng lại không thể bộc phát ra ngoài: “Sung sướng lắm đúng không? Rất vui vẻ đúng không? Bổn vương sẽ khiến cho ngươi cực kỳ cực kỳ sung sướng!”
Dứt lời, hắn đưa tay ôm lấy người nàng để lên bả vai, Hạ Thiên chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển một vòng, cả người đã nằm ở trên bả vai của hắn: “Này, đại thúc thúi, ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!”
“Làm gì ư?” Ân Tịch Ly âm trầm cười: “Đương nhiên là để cho ngươi tiếp tục sung sướng rồi!”
Vừa dứt lời, thân hình của hắn chợt lóe, sử dụng khinh công vô cùng cao siêu, trong nháy mắt liền biết mất.
Hạ Thiên không biết Vương gia đại thúc đột nhiên nổi điên cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt vụt lên một cái, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần thì đã thấy về đến phòng của mình.
“Này này này, ngươi định làm gì vậy?” Hạ Thiên bị hắn đặt ở trên giường, nàng nhịn không được có chút hoảng hốt hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook