Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
-
Chương 24: Tìm tới cửa
Buổi tối không trăng, ánh sáng rực rỡ lóe lên, khắp nơi trên đường Trường Nhạc giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm lung lay theo gió, ráng chiều đỏ rực khiến cho bóng đêm càng tăng thêm vài phần mỹ lệ một cách lạ thường.
Vương triều Vũ Trinh là một trong bốn cường quốc lớn của Thiên Nguyên Đại Lục, dân giàu nước mạnh, tài nguyên dồi dào, đứng giữa bốn nước lớn cũng xem như là vang danh lừng lẫy.
Dân chúng của Thiên Nguyên Đại Lục nhiều vô số, nhưng chỉ có điển hình bốn cường quốc lớn. Từ xưa đến nay đều có một định luật, thiên hạ hợp rồi tan, tan rồi lại hợp. Nhìn bề ngoài, bốn cường quốc này xem ra rất hòa bình hữu nghị nhưng thật ra là đang âm thầm tranh đấu rất quyết liệt.
Ngoài vương triều Vũ Trinh chỉ còn lại ba vương triều lớn là Lễ Phong, Trác Nhĩ và Hoằng Việt. Bốn nước đứng ở thế chân vạc, chắc chắn sẽ có một hồi sóng gió.
Hạ Thiên cầm mấy cái bánh màn thầu trong tay, không nhanh không chậm bước đi trên đường, cước bộ thoải mái tự nhiên, vô cùng dễ chịu.
Đôi mắt to tròn như viên ngọc đen láy đang không ngừng quan sát xung quanh, trong lòng nàng cảm thấy có chút bùi ngùi xúc động.
Ở đây được vài tháng, nàng đã xem vương triều Vũ Trinh giống như ngôi nhà đầu tiên của mình, đột nhiên phải rời khỏi nơi này, trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Nhưng mà, ở cái địa phương này đã không còn có thể lăn lộn bươn chải được nữa. Vả lại nàng cũng đã quyết định phải nhìn xem cái thế giới này rốt cuộc là trông như thế nào, vì thế nàng quyết định sẽ chu du khắp nơi, đi đến nhiều địa phương khác.
Quán trọ Tứ Hải náo nhiệt xôn xao, mặc dù đang là ban đêm nhưng vẫn có nhiều người tấp nập. Hạ Thiên đem bánh màn thầu nhét vào trong lòng, chuẩn bị về phòng thu dọn hành lý, đợi khi trời sáng sẽ rời đi.
“Cô nương, về rồi sao!” Chưởng quầy nhìn thấy nàng liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
“Đúng vậy, Lý chưởng quỹ, hôm nay làm ăn không tệ nha!” Hạ Thiên mỉm cười, lúm đồng tiền bên má dần dần lộ ra, xinh đẹp động lòng người.
Ở tại quán trọ này ba tháng, nàng đã sớm trở thành khách quen của Lý chưởng quỹ, đến cả tiền phòng mỗi đêm vẫn đặc biệt rộng rãi cho nàng tính thiếu, vì vậy ấn tượng của Hạ Thiên đối với hắn rất tốt.
“Ha ha, đó là nhờ phúc khí của Hàn cô nương!” Chưởng quầy cười nói, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn về phía Hạ Thiên có chút kỳ quái.
Cái loại nhiệt tình này không giống như bình thường, lại để lộ ra một loại cảm giác khiến cho Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu.
Chớp mắt, nàng quyết định bỏ qua, hầm hập bước lên trên lầu hai, lúc này nàng mới phát hiện, những thực khách ở trong đại sảnh ăn cơm đang dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía mình, thậm chí có người còn cúi xuống, chụm đầu ghé tai, nhìn nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết là đang nói cái gì.
Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu. Kỳ lạ! Tối nay làm sao vậy nhỉ? Dường như tất cả mọi người đều đang quan sát vẻ mặt của mình.
Đứng trước cửa phòng số bốn, chữ nhân, trong lòng Hạ Thiên bỗng dưng nảy lên một cỗ cảm giác bất an, cái loại cảm giác này. . . . .Giống như. . . .giống như mỗi khi đề phòng Ngôn Hoan chuẩn bị bày ra mấy cái trò đùa quái đản để trêu cợt mình.
Ổn định lại tinh thần, Hạ Thiên nhẹ nhàng giơ tay, từ từ vươn tới cánh cửa, mắt to lóe sáng, nhìn qua khe hở, quan sát một cách cực kỳ cẩn thận.
Tay vừa chạm đến mép cửa, đột nhiên, cửa phòng bị kéo ra, một cỗ khí lực rất lớn túm chặt tay của Hạ Thiên, thân thể của nàng chơi vơi, cả người bổ nhào vào trong.
“A ——!” Nàng muốn hét lên, nhưng âm thanh vừa mới tràn ra khóe miệng lại bị một bàn tay to dày ấm áp gắt gao che lại đôi môi.
“Im miệng, không cho phép kêu!” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần u ám, hơi thở quen thuộc, sự bá đạo quen thuộc, Hạ Thiên ngẩn người, sửng sốt, không có phản ứng.
“Đại đại đại. . . . .đại thúc?” Không phải đâu, đại thúc làm sao có thể ở trong này, làm sao có thể tìm đến chỗ này?
Vương triều Vũ Trinh là một trong bốn cường quốc lớn của Thiên Nguyên Đại Lục, dân giàu nước mạnh, tài nguyên dồi dào, đứng giữa bốn nước lớn cũng xem như là vang danh lừng lẫy.
Dân chúng của Thiên Nguyên Đại Lục nhiều vô số, nhưng chỉ có điển hình bốn cường quốc lớn. Từ xưa đến nay đều có một định luật, thiên hạ hợp rồi tan, tan rồi lại hợp. Nhìn bề ngoài, bốn cường quốc này xem ra rất hòa bình hữu nghị nhưng thật ra là đang âm thầm tranh đấu rất quyết liệt.
Ngoài vương triều Vũ Trinh chỉ còn lại ba vương triều lớn là Lễ Phong, Trác Nhĩ và Hoằng Việt. Bốn nước đứng ở thế chân vạc, chắc chắn sẽ có một hồi sóng gió.
Hạ Thiên cầm mấy cái bánh màn thầu trong tay, không nhanh không chậm bước đi trên đường, cước bộ thoải mái tự nhiên, vô cùng dễ chịu.
Đôi mắt to tròn như viên ngọc đen láy đang không ngừng quan sát xung quanh, trong lòng nàng cảm thấy có chút bùi ngùi xúc động.
Ở đây được vài tháng, nàng đã xem vương triều Vũ Trinh giống như ngôi nhà đầu tiên của mình, đột nhiên phải rời khỏi nơi này, trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Nhưng mà, ở cái địa phương này đã không còn có thể lăn lộn bươn chải được nữa. Vả lại nàng cũng đã quyết định phải nhìn xem cái thế giới này rốt cuộc là trông như thế nào, vì thế nàng quyết định sẽ chu du khắp nơi, đi đến nhiều địa phương khác.
Quán trọ Tứ Hải náo nhiệt xôn xao, mặc dù đang là ban đêm nhưng vẫn có nhiều người tấp nập. Hạ Thiên đem bánh màn thầu nhét vào trong lòng, chuẩn bị về phòng thu dọn hành lý, đợi khi trời sáng sẽ rời đi.
“Cô nương, về rồi sao!” Chưởng quầy nhìn thấy nàng liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
“Đúng vậy, Lý chưởng quỹ, hôm nay làm ăn không tệ nha!” Hạ Thiên mỉm cười, lúm đồng tiền bên má dần dần lộ ra, xinh đẹp động lòng người.
Ở tại quán trọ này ba tháng, nàng đã sớm trở thành khách quen của Lý chưởng quỹ, đến cả tiền phòng mỗi đêm vẫn đặc biệt rộng rãi cho nàng tính thiếu, vì vậy ấn tượng của Hạ Thiên đối với hắn rất tốt.
“Ha ha, đó là nhờ phúc khí của Hàn cô nương!” Chưởng quầy cười nói, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn về phía Hạ Thiên có chút kỳ quái.
Cái loại nhiệt tình này không giống như bình thường, lại để lộ ra một loại cảm giác khiến cho Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu.
Chớp mắt, nàng quyết định bỏ qua, hầm hập bước lên trên lầu hai, lúc này nàng mới phát hiện, những thực khách ở trong đại sảnh ăn cơm đang dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía mình, thậm chí có người còn cúi xuống, chụm đầu ghé tai, nhìn nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết là đang nói cái gì.
Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu. Kỳ lạ! Tối nay làm sao vậy nhỉ? Dường như tất cả mọi người đều đang quan sát vẻ mặt của mình.
Đứng trước cửa phòng số bốn, chữ nhân, trong lòng Hạ Thiên bỗng dưng nảy lên một cỗ cảm giác bất an, cái loại cảm giác này. . . . .Giống như. . . .giống như mỗi khi đề phòng Ngôn Hoan chuẩn bị bày ra mấy cái trò đùa quái đản để trêu cợt mình.
Ổn định lại tinh thần, Hạ Thiên nhẹ nhàng giơ tay, từ từ vươn tới cánh cửa, mắt to lóe sáng, nhìn qua khe hở, quan sát một cách cực kỳ cẩn thận.
Tay vừa chạm đến mép cửa, đột nhiên, cửa phòng bị kéo ra, một cỗ khí lực rất lớn túm chặt tay của Hạ Thiên, thân thể của nàng chơi vơi, cả người bổ nhào vào trong.
“A ——!” Nàng muốn hét lên, nhưng âm thanh vừa mới tràn ra khóe miệng lại bị một bàn tay to dày ấm áp gắt gao che lại đôi môi.
“Im miệng, không cho phép kêu!” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần u ám, hơi thở quen thuộc, sự bá đạo quen thuộc, Hạ Thiên ngẩn người, sửng sốt, không có phản ứng.
“Đại đại đại. . . . .đại thúc?” Không phải đâu, đại thúc làm sao có thể ở trong này, làm sao có thể tìm đến chỗ này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook