Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
-
Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
Trước ánh mắt mãnh liệt của hắn, giọng nói oán hận của Hạ Thiên ngày càng trở nên nhỏ dần.
Nàng vỗ mạnh xuống cái bàn một cái, sau đó nhảy dựng lên, không chịu thua: “Ta đá ngươi? Ta đá ngươi khi nào? Ta nói này đại thúc, đối nhân xử thế phải biết thành thật! Chuyện gì có, chuyện gì không, phải biết trung thực! Cứ cho rằng ngươi chán ghét ta, nhưng ngươi cũng không thể nào chụp cho ta một cái tội danh như vậy, có trời mới biết ta đá ngươi lúc nào?”
Ân Tịch Ly rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, túm lấy chỏm tóc đuôi ngựa của Hạ Thiên, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
“. . . . .” Hạ Thiên đau đến nước mắt lưng tròng, “Huhu. . . . .Đại thúc thúi, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, bất nhân bất nghĩa, tốt xấu gì người ta cũng đã cứu ngươi, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy, sao ngươi lại dám khi dễ ta, huhu. . . .Đại thúc thối tha, đại thúc chết tiệt. . . .”
Huyệt thái dương nhoi nhói đau, một câu đại thúc, hai câu đại thúc đều khiến hắn đau đầu, chẳng lẽ hắn. . . .đã già như vậy rồi sao?
Ân Tịch Ly vuốt ve chòm râu quai nón, chắc là. . . cũng chưa lên tới mức đại thúc thật chứ?
“Vương gia, thái tử đến chơi.” Giọng nói của Mạc quản gia khẽ truyền tới.
“Thừa Khánh?” Đôi mắt sáng hiện lên vẻ đăm chiêu, hắn nhìn nhìn Hạ Thiên, sau đó bỏ lại nàng giống như vứt một quả bóng da: “Ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, chờ ta trở về rồi lại tìm ngươi tính sổ!”
“Ôi, đau chết mất, đại thúc thúi, tại sao lại mạnh tay như vậy chứ!” Liếm môi có chút khô khốc, Hạ Thiên nhe răng trợn mắt khóc thét, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn càng ngày càng xa, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngoan ngoãn ở lại? Đùa sao, người nào ngu ngốc tới nỗi ngồi ở đây chờ hắn về tính sổ với mình cơ chứ?
Không bỏ lỡ một câu “Vương gia” kia của Mạc quản gia, lòng của Hạ Thiên không khỏi dâng lên, không ngờ đối phương lại có thân phận lớn như vậy, quả nhiên là một người không dễ chọc, nàng vẫn nên sớm bỏ trốn thì tốt hơn.
Thân thể linh hoạt không ngừng chạy qua chạy lại trong mỗi hành lang gấp khúc, cẩn thận né tránh những tên hạ nhân, trước mắt nàng giờ đây là một bức tường cao hơn hai thước.
Hạ Thiên giống như một con khỉ, hai ba lần bám lên vách tường, sau đó dựa vào một gốc cây, nhìn nhìn thân cây rồi lại nhắm cự ly một chút, cuối cùng, nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi vách tường cao hơn hai thước, rời khỏi vương phủ.
“Hừ hừ, đại thúc thúi, ngươi muốn khi dễ ta cũng không dễ đâu. . . .”
“Vậy à?”
Bên tai truyền đến một giọng nói, Hạ Thiên hoảng sợ, không phải chứ, đại thúc nhanh như vậy mà đã đuổi kịp rồi sao?
Vừa quay đầu lại, trông thấy một bức tường thịt đang đứng im lặng ở phía sau lưng mình, nàng từng chút từng chút một ngẩng đầu lên nhìn lại. . . .
Hắc bào đen như mực, khuôn mặt tựa như điêu khắc, trong trẻo, lạnh lùng mà cao ngạo. Nơi nào có hắn xuất hiện thì áp lực không khí ở nơi đó sẽ giảm đi rất nhiều, hắn, chính là Tam ca của Ân Tử Dương. . . .
Nàng vỗ mạnh xuống cái bàn một cái, sau đó nhảy dựng lên, không chịu thua: “Ta đá ngươi? Ta đá ngươi khi nào? Ta nói này đại thúc, đối nhân xử thế phải biết thành thật! Chuyện gì có, chuyện gì không, phải biết trung thực! Cứ cho rằng ngươi chán ghét ta, nhưng ngươi cũng không thể nào chụp cho ta một cái tội danh như vậy, có trời mới biết ta đá ngươi lúc nào?”
Ân Tịch Ly rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, túm lấy chỏm tóc đuôi ngựa của Hạ Thiên, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
“. . . . .” Hạ Thiên đau đến nước mắt lưng tròng, “Huhu. . . . .Đại thúc thúi, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa, bất nhân bất nghĩa, tốt xấu gì người ta cũng đã cứu ngươi, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy, sao ngươi lại dám khi dễ ta, huhu. . . .Đại thúc thối tha, đại thúc chết tiệt. . . .”
Huyệt thái dương nhoi nhói đau, một câu đại thúc, hai câu đại thúc đều khiến hắn đau đầu, chẳng lẽ hắn. . . .đã già như vậy rồi sao?
Ân Tịch Ly vuốt ve chòm râu quai nón, chắc là. . . cũng chưa lên tới mức đại thúc thật chứ?
“Vương gia, thái tử đến chơi.” Giọng nói của Mạc quản gia khẽ truyền tới.
“Thừa Khánh?” Đôi mắt sáng hiện lên vẻ đăm chiêu, hắn nhìn nhìn Hạ Thiên, sau đó bỏ lại nàng giống như vứt một quả bóng da: “Ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, chờ ta trở về rồi lại tìm ngươi tính sổ!”
“Ôi, đau chết mất, đại thúc thúi, tại sao lại mạnh tay như vậy chứ!” Liếm môi có chút khô khốc, Hạ Thiên nhe răng trợn mắt khóc thét, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn càng ngày càng xa, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngoan ngoãn ở lại? Đùa sao, người nào ngu ngốc tới nỗi ngồi ở đây chờ hắn về tính sổ với mình cơ chứ?
Không bỏ lỡ một câu “Vương gia” kia của Mạc quản gia, lòng của Hạ Thiên không khỏi dâng lên, không ngờ đối phương lại có thân phận lớn như vậy, quả nhiên là một người không dễ chọc, nàng vẫn nên sớm bỏ trốn thì tốt hơn.
Thân thể linh hoạt không ngừng chạy qua chạy lại trong mỗi hành lang gấp khúc, cẩn thận né tránh những tên hạ nhân, trước mắt nàng giờ đây là một bức tường cao hơn hai thước.
Hạ Thiên giống như một con khỉ, hai ba lần bám lên vách tường, sau đó dựa vào một gốc cây, nhìn nhìn thân cây rồi lại nhắm cự ly một chút, cuối cùng, nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi vách tường cao hơn hai thước, rời khỏi vương phủ.
“Hừ hừ, đại thúc thúi, ngươi muốn khi dễ ta cũng không dễ đâu. . . .”
“Vậy à?”
Bên tai truyền đến một giọng nói, Hạ Thiên hoảng sợ, không phải chứ, đại thúc nhanh như vậy mà đã đuổi kịp rồi sao?
Vừa quay đầu lại, trông thấy một bức tường thịt đang đứng im lặng ở phía sau lưng mình, nàng từng chút từng chút một ngẩng đầu lên nhìn lại. . . .
Hắc bào đen như mực, khuôn mặt tựa như điêu khắc, trong trẻo, lạnh lùng mà cao ngạo. Nơi nào có hắn xuất hiện thì áp lực không khí ở nơi đó sẽ giảm đi rất nhiều, hắn, chính là Tam ca của Ân Tử Dương. . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook