“Ta. . . . .” Hướng Linh Lung thầm kêu không tốt, bởi vì nhất thời nóng vội lại khiến nàng quên mất, Ân Dã Thần ghét nhất là bị người khác ngờ vực và theo dõi, mà nàng thì lại phạm vào cả hai điều trên.

“Nàng thật sự phái người theo dõi ta sao?” Giọng nói của Ân Dã Thần rất lạnh, giống như băng tuyết kết tinh, vạn năm không thay đổi, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

“Ta. . . .ta. . . . . .” Hướng Linh Lung không biết phải giải thích như thế nào, chuyện này nếu càng giải thích sẽ càng làm hỏng việc, nàng đành phải ôm chặt lấy hắn, khóc rống lên: “Thần, thực xin lỗi, ta biết chàng không thích ta như vậy, nhưng mà, nhưng mà ta thật sự rất yêu chàng, ta không thể không có chàng, từng giây từng phút ta đều muốn biết chàng đang làm gì, có nhớ đến ta hay không, ta thật sự không phải cố ý làm như vậy, nếu chàng không thích, sau này ta sẽ không làm vậy nữa có được không? Thần, chàng đừng giận ta nữa có được không?”

Nàng hạ thấp giọng điệu, gần như là đang cầu xin hắn, khiến cho Ân Dã Thần cảm thấy hơi mềm lòng, không nỡ nặng lời, chỉ nói: “Nàng có biết là Hạ Thiên đã mất tích rồi hay không?”

Nghe vậy, cả người Hướng Linh Lung nhất thời chấn động: “Nàng ta. . . .nàng ta mất tích rồi sao? Làm sao nàng ta có thể mất tích được chứ? Phải làm thế nào bây giờ? Thần, ta phải làm thế nào bây giờ? Ta không muốn phải gả sang Hoằng Việt quốc, ta không muốn. . . .không muốn!”

Ân Dã Thần khẽ thở dài một tiếng: “Ta cũng không biết vì sao nàng ấy lại mất tích, ta đang định đi tìm thì nàng nói có việc gấp muốn tìm ta, ta chỉ có thể quay về để gặp nàng trước mà thôi.”

Hướng Linh Lung áy náy cúi đầu: “Thực xin lỗi, ta không biết. . . . . .” Trong lòng lại có chút ngọt ngào, Hạ Thiên mất tích là một chuyện quan trọng như vậy, nhưng khi hắn nghe bản thân mình có việc gấp thì đã lập tức quay trở về.

Nói như vậy, ở trong lòng hắn, nàng vẫn là quan trọng nhất.

Nghĩ vậy, bao nhiêu nghi hoặc và đố kỵ lúc trước đều biến mất, vẻ mặt tràn đầy sự cảm động và áy náy: “Thực xin lỗi, Thần, sau này ta sẽ không như vậy nữa!”

“Không có việc gì, mọi chuyện cũng qua rồi!” Hắn vỗ nhẹ lên lưng nàng, giọng điệu có phần lạnh nhạt và khiên cưỡng nhưng cũng khó có thể phát hiện ra: “Nàng đã không có việc gì thì hãy ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, để cho ta đi tìm Hạ Thiên!”

“Vâng!” Hướng Linh Lung nhu thuận gật đầu: “Nhớ trở về sớm nhé, ta ở nhà đợi chàng!”

Ân Dã Thần gật đầu, sau đó chắp tay rời đi.

Hướng Linh Lung mãn nguyện dõi theo bóng lưng của hắn, khóe miệng khẽ mỉm cười, cứ như thế này thì thật tốt, hắn chỉ đối xử tốt với một mình nàng, không có nữ nhân nào khác có thể uy hiếp được nàng, như vậy là tốt nhất!

*

Ba ngày rồi.

Hạ Thiên nằm trên giường ngủ đã được ba ngày rồi!

Ân Tịch Ly cảm thấy thật đau đầu, nàng cứ như vậy, mơ mơ màng màng mà ngủ đến tận ba ngày, rốt cuộc là định làm cái quỷ gì đây?

Nếu không phải là mạch đập của nàng vẫn bình thường, hô hấp đều đặn, hắn thật cứ nghĩ nàng sẽ ngủ mãi như vậy, không bao giờ tỉnh lại, ý nghĩ đó dù chỉ là thoáng qua, song cũng hù chết hắn.

Nếu thật sự nàng không tỉnh lại, hắn. . . . . . .

Vào buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi nữa, bảo Mạc quản gia trong một đêm phải đi mời hết tất cả đại phu giỏi nhất trong kinh thành về.

Mạc quản gia cũng lo lắng không biết Hạ Thiên có chuyện gì hay không, chưa đến một lúc lâu sau đã mời được đại phu đến.

Lưu đại phu mang theo ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, bắt mạch cho Hạ Thiên, một bên vừa rung rung đùi, một bên lại thì thào tự nói: “Không đúng, sao lại có thể như vậy? Thật kỳ lạ, sao có thể như vậy chứ?”

“Rốt cuộc là làm sao? Kỳ lạ cái gì, nói mau!” Ân Tịch Ly bị hắn làm mất thời gian, không còn kiên nhẫn, đen mặt quát.

Lưu đại phu sợ hãi, lập tức quỳ xuống: “Vương gia bớt giận, Vương gia bớt giận, vị cô nương này quả thực là đã say khướt cho nên mới ngủ lâu như vậy, nếu lão phu đoán không lầm, vị cô nương này hẳn là đã bị rượu ‘Túy Tam Bôi’ làm cho say như vậy, người bình thường uống vào ba chén thì đã một ngày một đêm không tỉnh, vị cô nương này say nhiều ngày như vậy, có lẽ là đã uống đến tận mấy chén rồi!”

Khóe miệng của Ân Tịch Ly khẽ co giật, nha đầu kia đâu phải chỉ uống có mấy chén, nàng đây là nốc một hơi hết cả bình. “Vậy nàng sẽ ngủ trong bao lâu?”

“Bẩm vương gia, khoảng ba bốn ngày thì sẽ tỉnh thôi!”

“Vậy vừa rồi ngươi nói kỳ lạ cái gì?” Ân Tịch Ly lại hỏi, nếu như nàng chỉ say rượu như lời hắn nói, vậy vì sao vừa rồi hắn lại chẩn đoán lâu như vậy, còn nói cái gì kỳ lạ nữa?

“Cái này. . . . . Ly vương điện hạ, vừa rồi lúc lão phu bắt mạch, phát hiện có đôi lúc tâm mạch của vị cô nương này vô cùng rối loạn, dạ dày thuần âm hàn, cứ cách một lúc sẽ thấy nhiễu loạn một lần, lão phu đoán, vị cô nương này chỉ e rằng đã trúng phải một loại độc dược nào đó, chẳng qua chất độc này ẩn sâu trong cơ thể đã được một thời gian dài, bây giờ vẫn chưa xác định được là loại độc gì.

Ân Tịch Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm Lưu đại phu: “Ngươi nói nàng bị trúng độc?”

“Không sai, nhưng cụ thể là loại độc gì, thứ cho y thuật của lão phu thấp kém, không thể nhận ra được.” Lưu đại phu vuốt râu, lễ phép trả lời.

“Những gì ngươi nói là sự thật sao?” Mạc quản gia nghiêm cẩn hỏi.

“Lời nói của lão phu hoàn toàn là sự thật, vương gia có thể tìm một vị thần y cao tay hơn để chẩn đoán một cách chính xác.”

“Lui xuống đi, Mạc lão, dẫn hắn đi lĩnh thưởng.”

Ân Tịch Ly xua tay, chán nản phất tay tiễn khách, Mạc quản gia nhìn hắn một cái, ánh mắt lo lắng phiền muộn, sau đó lại quay đầu lại nhìn Lưu đại phu nói: “Lưu đại phu, mời đi theo lão nô!”

“Lão phu xin cáo từ!” Lưu đại phu không nói nhiều lời, lập tức đi theo Mạc quản gia.

Ân Tịch Ly yên lặng nhìn thiên hạ của mình đang nằm trên giường ngủ say, hai hàng chân mày gắt gao nhíu chặt, nàng trúng độc rồi. . . . . .

Chuyện này là như thế nào? Chính nàng cũng không biết sao?

Là ai đã hạ độc nàng?

“Nha đầu, sao nàng lại không cẩn thận như vậy chứ. . . . . .” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan đang say ngủ, vẻ mặt cứ như vậy, chuyên chú và cẩn thận, trân trọng mà thâm tình.

Trong lúc ngủ mơ, Hạ Thiên cảm thấy mặt mình hơi ngứa ngứa, khiến cho nàng không tự chủ được mà khua khua cánh tay, muốn gạt đi cái gì đang sờ loạn ở trên mặt mình, nàng xoay người, cuộn cả mình lại, tiếp tục ngủ.

Ân Tịch Ly nhìn những hành động liên tiếp kia nhưng vẫn không thấy nàng có dấu hiệu tỉnh lại, hắn không khỏi nhếch môi cười cười, đột nhiên cảm thấy những động tác đó của nàng, rất giống một cái gì đó.

Không ngờ nàng cứ như vậy mà tiếp tục ngủ, hắn lại vươn tay ra một lần nữa, nhưng lần này là chạm lên lọn tóc rớt trên bả vai của nàng, sau đó tiến lên đến mũi nàng, nhẹ nhàng gãi gãi.

Mỗi lần hắn gẩy nhẹ một cái, chân mày của Hạ Thiên sẽ nhíu lại một chút, cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cau có hết lại, thoạt nhìn cảm thấy thật thú vị, khiến cho hắn yêu thích không thôi.

Lần đầu tiên Ân Tịch Ly nhìn thấy vẻ mặt của nàng đáng yêu như vậy, nhất thời hắn lại nổi lên ý đồ xấu xa, đem lọn tóc từ trên sống mũi của nàng trượt xuống cổ, khều khều chọc chọc xung quanh.

“Cạch cạch ——” Hạ Thiên khó chịu, cúi đầu, theo bản năng, há miệng hung hăng cắn một cái, lại cắn trúng phải mu bàn tay của hắn, nàng lẩm bẩm một câu: “Ưm, Ngôn Hoan thúi, lại trêu chọc người ta. . . . .”

Lại là Ngôn Hoan!

Vẻ mặt của Ân Tịch Ly vốn dĩ đang vui vẻ lại nhanh chóng đông cứng thành một khối hàn băng, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, lại là Ngôn Hoan!

Không được, đêm nay hắn nhất định phải hỏi rõ, Ngôn Hoan này rốt cuộc là ai!

Hắn kéo bàn tay của mình ra khỏi hàm răng của Hạ Thiên, ngẫm nghĩ một hồi, ghé sát vào nàng, thấp giọng hỏi: “Nha đầu, nói cho đại thúc biết, Ngôn Hoan là ai?”

Hạ Thiên xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào chăn, tìm được vị trí thoải mái, lại tiếp tục ngủ.

“. . . . . .” Mèo, đích thị là một con mèo, Ân Tịch Ly theo bản năng nhớ tới con vật này, hắn cảm thấy Hạ Thiên bây giờ, thật sự là rất giống một con mèo nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương