Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi
-
Chương 1: Xuyên không, chuyện này cũng có thể xảy ra trên người nàng
Trong một sơn cốc tịch mịch khoáng đãng, cả không gian đều bao trùm sắc hồng nhuận của những đóa đào hoa khẽ phất phơ trong gió. Một trận gió phất đến cánh hoa đào bay lã tả, khung cảnh bao trùm bởi trận mưa hoa đào đẹp không tả xiết. Trên nền cảnh thiên nhiên tươi đẹp như vậy, giữa sơn cốc một mái nhà tranh đơn sơ nằm đó, và cánh hoa đào hòa hòa cùng thứ ánh sáng dịu nhẹ mang mùi hương thanh thuần tràn vào theo khung cửa sổ chiếu lên dung nhan của nữ oa còn đang say ngũ , làm sáng lên nửa phần ngũ quan tinh tế sáng trong như mỹ ngọc.
Đôi hàng mi mắt nữ oa khẽ hấp háy, thần trí cũng dần dần triển lộ, đôi mắt mơ màng cũng dần thích ứng với những ánh sáng tươi mới. Chỉ là vừa mới hé mắt ra, thì đầu nàng đau dữ dội. Mày nhỏ nhíu thật chặc , những ngón tay siết vào thành giường hiện rõ màu sắc trắng bệch. Trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Đau đớn nào nàng chưa từng trãi qua, thống khổ cũng nhanh qua đi, nhưng có nhiều chuyện người bình thường khó có thể chấp nhận được.
Một hồi lâu , mi mắt nâng lên liền tỏa ra hào quang chói mắt , con ngươi giáng sắc* linh động , thanh bạch , nhẹ nhàng nhìn xung quanh. Trong thâm tâm nữ oa cười lạnh thì ra mọi chuyện không tưởng hoàn toàn có thế xảy ra. Học thuyết của Anh – Xtanh có thực. Nhất mi nhìn qua khung cửa sổ , là một rừng hoa đào rợp cả trời, hương thơm thoang thoãng thanh tao hòa với ánh nắng vàng dịu dàng. Lại nhìn lại tình hình của chính mình , nàng thật sự muốn cười to một lần.
( * màu hồng )
Nhớ lại khoảnh khắc trước khi ý thức của nàng chìm trong một màu đen thâm thẩm. Đó là khung cảnh hoảng loạn của tất cả các hành khách trong khoang máy bay. Một bên động cơ đã bị người cài kíp nổ, toàn bộ máy bay đang rơi tự do xuống biển , để mặc khung cảnh hoảng loạn , nàng nâng mắt nhìn ra bên ngoài. Nữ tử cười nhạt phong tình, nhìn không ra biến hóa gì, chỉ duy đôi con ngươi lạnh lùng. Đúng là không ngờ rằng lại có kẻ dùng mấy trăm hành khách trên máy bay này tuẫn tán với nàng , thực không còn thời gian cho bọn họ , không thể chờ được nữa. Chính lúc này , nhiệm vụ cuối cùng của nàng - “Khế ước” lại phát sáng. Nàng có thể nhận ra rằng vầng sáng ấy đang bao phủ lấy chính mình rồi từ từ nàng mất đi ý thức.
Bây giờ tỉnh lại , nhìn lại bản thân mình , từ một cô nương hai mươi tuổi liền hóa thành một nữ hài năm tuổi. Thực muốn cười rất lớn. Nàng đường đường là Kim Possible Phương Đông , không có việc gì không thể làm được. Là nhân vật tuyệt đối có tầm quyết định đến an ninh của một quốc gia. Vậy mà lại chết dễ dàng như vậy, mà đáng cười hơn nàng cư nhiên xuyên không đến đây.
Nhớ đến kiếp trước, hai mươi năm sống trên đời, không có nghề nào bó buộc được nàng. Đừng hỏi nàng làm gì? Nàng không có nghề chính thức. Kiếp trước nàng cùng người bạn thân nhất của mình Nhã Cầm , thành lập một trang web rất đặc biệt. Chỉ cần hai người họ chấp nhận không có việc gì là không hoàn thành. Hóa thân thành đầu bếp , bác sỹ , thậm chí là sát thủ , đặc công ,... trực tiếp làm công việc chuyên môn của những người này , còn được mọi người khen tặng cho ba chữ Bách nghệ tinh. Trên thế giới có năm mươi quốc gia nhận quyền bảo hộ hai nàng. Nhưng không ngờ một lần chết đi lại hóa thành một thứ nữ không được sủng của Đường gia – Đường Vân Y.
Nói đến thân phận mới này của nàng chính là chuyện phi lý nhất trên đời này. Phụ thân của ‘nàng’ chính là Đường gia chi chủ - Đường Mệnh Cách là người chủ trì mọi việc lớn nhỏ của gia cùng hệ thống các thương quán khắp đất nước. Nói đến Đường gia người ta liền nhắc đến bốn chữ ‘Phú khả địch quốc’ , là thương gia lớn nhất ở Hiên Thiên quốc này. Còn ‘nàng’ vốn là con của một nha hoàn tên Tô Nghênh Hạ , vốn do một lần lão ta say rượu lầm thành phu nhân nhà mình , chín tháng sau thì sinh ra ‘nàng’ , còn mẫu thân vì khó sinh mà chết. Trong Đường gia , ‘nàng’ thân phận là chủ tử nhưng còn không bằng một nha hoàn bị người người khinh khi dán cho cái danh nghiệt chủng.
Lúc đầu còn có một bà vú rất thương yêu ‘nàng’ chăm sóc, sau không hiểu vì lý do gì lại bị đuổi đi. Trong chính nhà của mình lại bị bức đến thân cô thế cô như vầy. Nhưng dường như cảm thấy ‘nàng’ chưa đủ đáng thương , ngày ‘nàng’ sinh ra có xuất hiện dị tượng , người duy nhất nhìn thấy lại là Đại phu nhân. Vì sinh lòng đố kị , mà bà ta không ngần ngại hạ độc trên người một đứa bé chưa đầy ba tuổi là ‘nàng’. Đến nay cũng được ba năm , mấy ngày trước chính là lần hạ độc cuối cùng , ‘nàng’ vì chạy trốn mà rơi xuống vực...
Xem xét kỹ lưỡng mọi chuyện , khóe môi nàng cong lên cười nhẹ nhàng. Thân thể nàng bây giờ chính là của Đường Vân Y, trước nay Vân Minh không tính chuyện sẽ thay người khác báo thù, huống hồ chủ thân xác này lại đã chết, không cơ sự gì dính dáng đến nàng. Thân phận nữ nhân của Đường gia này không đáng nhắc tới. Lại nói đến độc , bây giờ không nhìn thấy thứ trên mặt mình là gì , nhưng nàng có thể nhận ra sự khủng khiếp của nó như thế nào. Không phải là một mãng huyết nhục mơ hồ sao? Chắc chắn trên gò má bên phải của khuôn mặt là một bãi nhầy , lỗ chỗ các hõm thịt dưới da là nơi các độc trùng màu trắng như sữa thay phiên chui lên chui xuống mà ra. Mùi Xạ Đinh Đàm gay mũi hòa cùng với mùi tanh tưởi của máu , các bụng mũ , và mùi đặc hữu của da thịt dị thối rữa. Không thể dùng từ khủng khiếp để hinh dung. Nhưng...
Nét cười nơi khóe môi càng sâu , Vân Minh a Vân Minh , khi nào thì ngươi lại rơi vào tình trạng thảm hại này a. Bất quá nàng chính là thích như thế này , vì bây giờ trên người nàng , độc này là do nữ chủ của Đường gia gây nên. Trước giờ Vân Minh nàng chính là không có thói quen thay người khác trả thù , chỉ là nàng sẽ bức họ phải mang oán niệm với nàng sau đó danh chính ngôn thuận mà thu thập.
“ Cạch cạch.” Trong lúc này , một lão bà tóc đã hoa râm nhưng khuôn mặt thực không đoán ra tuổi tay bưng chậu nước bước vào. Tầm mắt dừng trên một bên khuôn mặt của nàng không hề trốn tránh, trong đôi mắt vẫn còn tinh tường của bà lão , nàng có thể nhìn thấy niềm yêu thương và đau xót. Lão bà mang chậu nước đặt sang một bên , rồi ngồi sang bên cạnh nàng.
Vân Minh hơi ngạc nhiên về biểu tình của bà , không phải là kinh tởm hay khinh bỉ mà là đau lòng sao? Từ bao giờ thì đã có người đau lòng vì nàng , nàng còn nhớ không rõ , trái tim cũng không tự chủ được mà muốn sự ấm áp , nhưng lý trí lại không cho phép như vậy. “ Bà bà không sợ khuôn mặt của con sao?” giọng nói non nớt trong trẻo mang theo nồng đậm chua xót nhìn chầm chằm vào lão bà trước mắt.
Đối mặt với đôi con ngươi giáng sắc xinh đẹp , trong suốt vô ngân cùng khuôn mặt bị người hạ cổ độc mà thành ra như vậy , trong lòng bà càng thêm chua xót , bàn tay nhẹ nhàng vuốt vài sợi tớ vươn trên vầng trán trơn mịn nhẹ giọng nói. “ Ta không sợ , tội nghiệp con mới mấy tuổi đầu mà đã...” bị người hạ độc , nhìn không ra tiểu nữ oa trước mắt trãi qua những chuyện như thế nào.
Có được đáp án của mình , nàng cười vui vẻ, dung mạo ghê tởm hơi nâng lên. “ Bà bà là người đầu tiên không sợ. Con thương bà bà nhất.” bộ dáng nàng lúc này mười phần là trẻ con , bởi có trẻ con mới dễ dàng tin người , bởi trẻ con nên mới dễ buồn dễ vui , huống hồ phần cảm xúc này của nàng là thật chỉ là làm cho nó phóng đại hơn thôi.
Nhưng lão bà bà nhanh chóng nhận ra trong lời nói của nàng có bao nhiêu mất mát. Nữ hài này thật đáng thương. ( Tác giả: Nhân vật giỏi đóng kịch nhất truyện... :P :P ) Không biết ai lại hạ loại độc quái ác này lên người nàng chứ. Nhưng mà người muốn hạ độc này phải không là người thân của nàng. Nghĩ tới đây lão bà lo lắng hỏi. “ Con nhà ở đâu? Ta sẽ đưa con về.” Nếu nàng thực sự bị người trong gia hại bà nhất định sẽ bảo vệ tiểu nữ oa trước mắt này.
Chữ ‘nhà’ này làm nàng sửng người ngay lập tức , cúi gầm mặt không nói , ngẩn lên vẫn là khuôn mặt tươi cười , nhưng lời nói lại mang theo một cỗ bi thương nhàn nhạt. “ Bà bà , con...con... là không muốn về nhà ngay bây giờ , có thể chờ tới lúc tối được không?” cơ thể cũng không khống chế được mà run bần bật. Vân Minh cũng không hiểu vì sao cơ thể mình lại có phản ứng như thế , phải hay không là cảm giác của Đường Vân Y? Nhưng mà nàng hiểu bây giờ thuận theo tâm tình còn sót lại của Đường Vân Y hẳn tốt hơn cho nàng, bây giờ trở lại Đường gia, không phải là phương án tốt, càng không nằm trong suy nghĩ của nàng.
Không ngờ đến phản ứng này sợ sệt này của tiểu nữ oa, lão bà càng dâng lên ham muốn bảo vệ , người làm sao mà không biết nàng bị đánh đập , thử hỏi khi vắt vạc áo lên , trên cách tay nàng không phải là đầy những vết bầm tím sao. Cái này quá rõ ràng. Lão bà bà ôm nàng vào lòng ôn nhu hỏi. “ Con có thể ở lại đây với ta. Đây sẽ là nhà con.” Bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa mái đầu của nàng , cố làm cho thân thể còn run bần bật của nàng an tĩnh lại.
Ngay từ lúc lão bà nói lời này , Vân Minh đã thực sự bị sửng sốt thật , với khuôn mặt này của nàng , đừng nói là chính mình mỗi lần nhìn vào gương còn không kìm được sự khó chịu , chứ mà với một người nàng chưa từng quen biết như bà bà. " Thật sao bà bà, bà bà chịu nuôi con sao?" Nghĩ tới sống cùng với một lão nhân mấy mươi tuổi, nàng chỉ sợ phiền toái đến người khác.
“ Không sao, không sao. Bà bà biết con chịu khổ nhiều rồi bây giờ ở đây với ta.” Bà lão cười hiền từ nói với nàng một câu như vậy.
Tác giả: Tiết mục bỏ nhà đi bụi của đồng chí Vân Minh bắt đầu.
Đôi hàng mi mắt nữ oa khẽ hấp háy, thần trí cũng dần dần triển lộ, đôi mắt mơ màng cũng dần thích ứng với những ánh sáng tươi mới. Chỉ là vừa mới hé mắt ra, thì đầu nàng đau dữ dội. Mày nhỏ nhíu thật chặc , những ngón tay siết vào thành giường hiện rõ màu sắc trắng bệch. Trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Đau đớn nào nàng chưa từng trãi qua, thống khổ cũng nhanh qua đi, nhưng có nhiều chuyện người bình thường khó có thể chấp nhận được.
Một hồi lâu , mi mắt nâng lên liền tỏa ra hào quang chói mắt , con ngươi giáng sắc* linh động , thanh bạch , nhẹ nhàng nhìn xung quanh. Trong thâm tâm nữ oa cười lạnh thì ra mọi chuyện không tưởng hoàn toàn có thế xảy ra. Học thuyết của Anh – Xtanh có thực. Nhất mi nhìn qua khung cửa sổ , là một rừng hoa đào rợp cả trời, hương thơm thoang thoãng thanh tao hòa với ánh nắng vàng dịu dàng. Lại nhìn lại tình hình của chính mình , nàng thật sự muốn cười to một lần.
( * màu hồng )
Nhớ lại khoảnh khắc trước khi ý thức của nàng chìm trong một màu đen thâm thẩm. Đó là khung cảnh hoảng loạn của tất cả các hành khách trong khoang máy bay. Một bên động cơ đã bị người cài kíp nổ, toàn bộ máy bay đang rơi tự do xuống biển , để mặc khung cảnh hoảng loạn , nàng nâng mắt nhìn ra bên ngoài. Nữ tử cười nhạt phong tình, nhìn không ra biến hóa gì, chỉ duy đôi con ngươi lạnh lùng. Đúng là không ngờ rằng lại có kẻ dùng mấy trăm hành khách trên máy bay này tuẫn tán với nàng , thực không còn thời gian cho bọn họ , không thể chờ được nữa. Chính lúc này , nhiệm vụ cuối cùng của nàng - “Khế ước” lại phát sáng. Nàng có thể nhận ra rằng vầng sáng ấy đang bao phủ lấy chính mình rồi từ từ nàng mất đi ý thức.
Bây giờ tỉnh lại , nhìn lại bản thân mình , từ một cô nương hai mươi tuổi liền hóa thành một nữ hài năm tuổi. Thực muốn cười rất lớn. Nàng đường đường là Kim Possible Phương Đông , không có việc gì không thể làm được. Là nhân vật tuyệt đối có tầm quyết định đến an ninh của một quốc gia. Vậy mà lại chết dễ dàng như vậy, mà đáng cười hơn nàng cư nhiên xuyên không đến đây.
Nhớ đến kiếp trước, hai mươi năm sống trên đời, không có nghề nào bó buộc được nàng. Đừng hỏi nàng làm gì? Nàng không có nghề chính thức. Kiếp trước nàng cùng người bạn thân nhất của mình Nhã Cầm , thành lập một trang web rất đặc biệt. Chỉ cần hai người họ chấp nhận không có việc gì là không hoàn thành. Hóa thân thành đầu bếp , bác sỹ , thậm chí là sát thủ , đặc công ,... trực tiếp làm công việc chuyên môn của những người này , còn được mọi người khen tặng cho ba chữ Bách nghệ tinh. Trên thế giới có năm mươi quốc gia nhận quyền bảo hộ hai nàng. Nhưng không ngờ một lần chết đi lại hóa thành một thứ nữ không được sủng của Đường gia – Đường Vân Y.
Nói đến thân phận mới này của nàng chính là chuyện phi lý nhất trên đời này. Phụ thân của ‘nàng’ chính là Đường gia chi chủ - Đường Mệnh Cách là người chủ trì mọi việc lớn nhỏ của gia cùng hệ thống các thương quán khắp đất nước. Nói đến Đường gia người ta liền nhắc đến bốn chữ ‘Phú khả địch quốc’ , là thương gia lớn nhất ở Hiên Thiên quốc này. Còn ‘nàng’ vốn là con của một nha hoàn tên Tô Nghênh Hạ , vốn do một lần lão ta say rượu lầm thành phu nhân nhà mình , chín tháng sau thì sinh ra ‘nàng’ , còn mẫu thân vì khó sinh mà chết. Trong Đường gia , ‘nàng’ thân phận là chủ tử nhưng còn không bằng một nha hoàn bị người người khinh khi dán cho cái danh nghiệt chủng.
Lúc đầu còn có một bà vú rất thương yêu ‘nàng’ chăm sóc, sau không hiểu vì lý do gì lại bị đuổi đi. Trong chính nhà của mình lại bị bức đến thân cô thế cô như vầy. Nhưng dường như cảm thấy ‘nàng’ chưa đủ đáng thương , ngày ‘nàng’ sinh ra có xuất hiện dị tượng , người duy nhất nhìn thấy lại là Đại phu nhân. Vì sinh lòng đố kị , mà bà ta không ngần ngại hạ độc trên người một đứa bé chưa đầy ba tuổi là ‘nàng’. Đến nay cũng được ba năm , mấy ngày trước chính là lần hạ độc cuối cùng , ‘nàng’ vì chạy trốn mà rơi xuống vực...
Xem xét kỹ lưỡng mọi chuyện , khóe môi nàng cong lên cười nhẹ nhàng. Thân thể nàng bây giờ chính là của Đường Vân Y, trước nay Vân Minh không tính chuyện sẽ thay người khác báo thù, huống hồ chủ thân xác này lại đã chết, không cơ sự gì dính dáng đến nàng. Thân phận nữ nhân của Đường gia này không đáng nhắc tới. Lại nói đến độc , bây giờ không nhìn thấy thứ trên mặt mình là gì , nhưng nàng có thể nhận ra sự khủng khiếp của nó như thế nào. Không phải là một mãng huyết nhục mơ hồ sao? Chắc chắn trên gò má bên phải của khuôn mặt là một bãi nhầy , lỗ chỗ các hõm thịt dưới da là nơi các độc trùng màu trắng như sữa thay phiên chui lên chui xuống mà ra. Mùi Xạ Đinh Đàm gay mũi hòa cùng với mùi tanh tưởi của máu , các bụng mũ , và mùi đặc hữu của da thịt dị thối rữa. Không thể dùng từ khủng khiếp để hinh dung. Nhưng...
Nét cười nơi khóe môi càng sâu , Vân Minh a Vân Minh , khi nào thì ngươi lại rơi vào tình trạng thảm hại này a. Bất quá nàng chính là thích như thế này , vì bây giờ trên người nàng , độc này là do nữ chủ của Đường gia gây nên. Trước giờ Vân Minh nàng chính là không có thói quen thay người khác trả thù , chỉ là nàng sẽ bức họ phải mang oán niệm với nàng sau đó danh chính ngôn thuận mà thu thập.
“ Cạch cạch.” Trong lúc này , một lão bà tóc đã hoa râm nhưng khuôn mặt thực không đoán ra tuổi tay bưng chậu nước bước vào. Tầm mắt dừng trên một bên khuôn mặt của nàng không hề trốn tránh, trong đôi mắt vẫn còn tinh tường của bà lão , nàng có thể nhìn thấy niềm yêu thương và đau xót. Lão bà mang chậu nước đặt sang một bên , rồi ngồi sang bên cạnh nàng.
Vân Minh hơi ngạc nhiên về biểu tình của bà , không phải là kinh tởm hay khinh bỉ mà là đau lòng sao? Từ bao giờ thì đã có người đau lòng vì nàng , nàng còn nhớ không rõ , trái tim cũng không tự chủ được mà muốn sự ấm áp , nhưng lý trí lại không cho phép như vậy. “ Bà bà không sợ khuôn mặt của con sao?” giọng nói non nớt trong trẻo mang theo nồng đậm chua xót nhìn chầm chằm vào lão bà trước mắt.
Đối mặt với đôi con ngươi giáng sắc xinh đẹp , trong suốt vô ngân cùng khuôn mặt bị người hạ cổ độc mà thành ra như vậy , trong lòng bà càng thêm chua xót , bàn tay nhẹ nhàng vuốt vài sợi tớ vươn trên vầng trán trơn mịn nhẹ giọng nói. “ Ta không sợ , tội nghiệp con mới mấy tuổi đầu mà đã...” bị người hạ độc , nhìn không ra tiểu nữ oa trước mắt trãi qua những chuyện như thế nào.
Có được đáp án của mình , nàng cười vui vẻ, dung mạo ghê tởm hơi nâng lên. “ Bà bà là người đầu tiên không sợ. Con thương bà bà nhất.” bộ dáng nàng lúc này mười phần là trẻ con , bởi có trẻ con mới dễ dàng tin người , bởi trẻ con nên mới dễ buồn dễ vui , huống hồ phần cảm xúc này của nàng là thật chỉ là làm cho nó phóng đại hơn thôi.
Nhưng lão bà bà nhanh chóng nhận ra trong lời nói của nàng có bao nhiêu mất mát. Nữ hài này thật đáng thương. ( Tác giả: Nhân vật giỏi đóng kịch nhất truyện... :P :P ) Không biết ai lại hạ loại độc quái ác này lên người nàng chứ. Nhưng mà người muốn hạ độc này phải không là người thân của nàng. Nghĩ tới đây lão bà lo lắng hỏi. “ Con nhà ở đâu? Ta sẽ đưa con về.” Nếu nàng thực sự bị người trong gia hại bà nhất định sẽ bảo vệ tiểu nữ oa trước mắt này.
Chữ ‘nhà’ này làm nàng sửng người ngay lập tức , cúi gầm mặt không nói , ngẩn lên vẫn là khuôn mặt tươi cười , nhưng lời nói lại mang theo một cỗ bi thương nhàn nhạt. “ Bà bà , con...con... là không muốn về nhà ngay bây giờ , có thể chờ tới lúc tối được không?” cơ thể cũng không khống chế được mà run bần bật. Vân Minh cũng không hiểu vì sao cơ thể mình lại có phản ứng như thế , phải hay không là cảm giác của Đường Vân Y? Nhưng mà nàng hiểu bây giờ thuận theo tâm tình còn sót lại của Đường Vân Y hẳn tốt hơn cho nàng, bây giờ trở lại Đường gia, không phải là phương án tốt, càng không nằm trong suy nghĩ của nàng.
Không ngờ đến phản ứng này sợ sệt này của tiểu nữ oa, lão bà càng dâng lên ham muốn bảo vệ , người làm sao mà không biết nàng bị đánh đập , thử hỏi khi vắt vạc áo lên , trên cách tay nàng không phải là đầy những vết bầm tím sao. Cái này quá rõ ràng. Lão bà bà ôm nàng vào lòng ôn nhu hỏi. “ Con có thể ở lại đây với ta. Đây sẽ là nhà con.” Bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa mái đầu của nàng , cố làm cho thân thể còn run bần bật của nàng an tĩnh lại.
Ngay từ lúc lão bà nói lời này , Vân Minh đã thực sự bị sửng sốt thật , với khuôn mặt này của nàng , đừng nói là chính mình mỗi lần nhìn vào gương còn không kìm được sự khó chịu , chứ mà với một người nàng chưa từng quen biết như bà bà. " Thật sao bà bà, bà bà chịu nuôi con sao?" Nghĩ tới sống cùng với một lão nhân mấy mươi tuổi, nàng chỉ sợ phiền toái đến người khác.
“ Không sao, không sao. Bà bà biết con chịu khổ nhiều rồi bây giờ ở đây với ta.” Bà lão cười hiền từ nói với nàng một câu như vậy.
Tác giả: Tiết mục bỏ nhà đi bụi của đồng chí Vân Minh bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook