Vương Bài
Chương 153: Nhiệm vụ bất khả thi

Luật sư tới phòng bệnh trước cảnh sát. Luật sư mời mọi người ra ngoài trước, sau đó dặn dù Đỗ Thanh Thanh vài điều. Hoàng Trung dẫn người tới làm ghi chép. Đỗ Thanh Thanh rất phối hợp, nhưng hỏi tới bạn bè xã giao thì luật sư lập tức nói:
- Điều này vốn không liên quan tới vụ án, hơn nữa còn đề cập tới sự riêng tư cá nhân của thân chủ tôi.

Hoàng Trung giải thích:
- Có liên quan, chúng tôi nghi ngờ hung thủ là bạn của cô Đỗ đây.

Luật sư nói:
- Ý các anh là muốn cô Đỗ nói ra tên người bạn đã bảo vệ cô ấy? Hoặc ý anh là cô Đỗ bao che cho hung thủ? Xin lỗi, thân chủ của tôi sẽ không trả lời câu hỏi này của cảnh sát. Cảnh sát bây giờ là mời thân chủ của tôi, người bị hại, phối hợp, nên chúng tôi có quyền từ chối trả lời những câu hỏi mà chúng tôi cho là không hợp lý. Nếu thân chủ của tôi cung cấp bất cứ thông tin giả nào, chúng tôi sẵn sàng chịu tội danh cản trở người thi hành công vụ.

Hoàng Trung rời đi, lúc đi vừa đi vừa nói với đồng nghiệp bên cạnh:
- Sau này về hưu rồi, cứ thấy tay luật sư nào là tôi sẽ đánh kẻ đó.

Lý Phục đứng ngay gần bọn họ, nghe Hoàng Trung nói vậy thì bảo:
- Cảnh sát hận luật sư đại diện vì họ bảo vệ cho nhiều kẻ xấu, nhưng cũng bảo vệ rất nhiều người tốt.

Nghê Thu không đồng ý:
- Kẻ có tiền sẽ có luật sư giỏi, mà không có tiền thì móc đâu ra luật sư. Vốn là không công bằng rồi.

- Thế giới này làm gì có công bằng hoàn toàn, điều pháp luật có thể làm chính là tiếp cận tới công bằng mà thôi.
Lý Phục trả lời.

Luật sư Lưu đi ra, bắt tay với ba người Vu Minh và cáo từ. Luật sư ấn thang máy, thang máy tới, Ngô Du Du đi ra. Mấy người lại vào phòng bệnh. Lúc này điện thoại Vu Minh rung, hắn nghe máy:
- Alo.

Pedro nói:
- Đài truyền hình Brazil hẹn ba giờ chiều sẽ tiến hành lấy tin bài ở phòng làm việc tạm thời của tôi.

Hai ngày nay đã xảy ra chuyện công ty Vale bị mất tài liệu cơ mật. Quá trình tài liệu bị trộm thì không khác gì nhau, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác hẳn. Có bản nói tin tốt, có bản lại là về tin xấu, còn có bản chỉ là những tin bình thường. Truyền thông phỏng vấn Vale, nhưng Vale tỏ ý rằng đã hoàn toàn ủy quyền cho Pedro làm người phụ trách. Vì thế, giới truyền thông lại chuyển sang phía Pedro. Pedro lá mặt lá trái một phen, cuối cùng đồng ý cho đài truyền hình Brazil lấy tin.

Dù sao Pedro có cổ phần của đài truyền hình Brazil.

Có hai người phỏng vấn, nam là người quay phim kiêm chỉnh ánh sáng, nữ là phóng viên phỏng vấn. Vu Minh kết nối với điều tra viên Hiệp hội thám tử tìm kiếm thông tin trợ giúp. Điều tra viên làm việc rất nhanh, mười giờ rưỡi trưa Vu Minh đã có được tài liệu mình cần.

Pedro còn có tài liệu mật nào để trộm? Có! Rạng sáng ngày hôm qua, Hội đồng quản trị đã gửi bản báo giá cuối cùng cho Pedro, dùng chuyên cơ phái người hộ tống tài liệu này tới khách sạn nơi Pedro đang ở. Tin bản báo giá cuối cùng đã có không phải là bí mật, bí mật là cái giá cuối đó là bao nhiêu. Có chuyên gia cho rằng từ một trăm mười cho tới một trăm năm mươi tỷ đô la Mỹ. Mà cho dù chuyên gia có đúng, thì khoảng cách của hai mốc kia cũng là bốn mươi tỷ đô la Mỹ, một khoảng cách quá lớn. Những vụ mua bán như thế này chí ít phải chính xác tới hàng triệu, cái giá khác biệt mấy triệu là vẫn có thể thừa nhận được.

Trộm giá sàn cũng là nghề rất thú vị. Kẻ trộm lấy được giá sàn, bán cho một vị doanh nhân, vị này sẽ không có lợi gì, bởi vì những người cạnh tranh khác không biết rõ tình hình. Lợi ích lớn nhất của anh ta chính là cân nhắc xem cái giá sàn này với cái giá mà mình có thể nhận được là như nào. Nếu nhiều hơn những gì mình có thể trả thì có thể bán tin tình báo này cho kẻ khác. Nếu trong cái giá mà mình chấp nhận được thì có thể lựa chọn công bố giá sàn, tránh cho những người khác nâng giá lên quá cao.

Giá sàn có thể coi là trận chung kết mà lần đầu Vu Minh và Nhền Nhện đối đầu chính diện. Đối với doanh nhân thì giá này là mở màn cho cuộc quyết chiến cuối cùng. Mà xuất phát từ lợi ích của đám trộm cắp, cái giá của nguyên nhân mà Vale sốt ruột bán cổ phần công ty ra cao hơn giá sàn mà bọn họ ăn trộm được rất nhiều. Từ điểm này xem ra thì Nhền Nhện đã thua, trận tranh đoạt giá sàn này chỉ là một lần đọ sức để lấy lại thể diện mà thôi.

Đây là một cơ hội hiếm có để có thể tiếp cận gian phòng của Pedro, Vu Minh nghiên cứu vị trí đồ vật trong phòng. Nếu Nhền Nhện muốn nhân cơ hội trộm đi, như vậy chúng sẽ bắt tay vào đâu? Trần nhà đã bị phong kín, phòng chỉ có một cửa ra vào, mà cửa đó lại có ít nhất hai bảo vệ đứng gác. Hắn và Pedro ở đó trông chừng người quay phim và phóng viên, vậy đối phương sẽ trộm két sắt an toàn trong phòng như thế nào?

Đây đúng là nhiệm vụ bất khả thi.



Hai giờ rưỡi chiều, Vu Minh tới khách sạn mà Vale thuê, lúc hắn đến tầng hai mươi mốt thì thấy số bảo vệ đã được tăng lên gấp đôi. Vu Minh bước ra thang máy, một nữ bảo vệ xinh đẹp tiến lên quét thẻ ID, rồi quét kim loại, cuối cùng là giơ tay nhẹ nhàng nắn bóp mặt Vu Minh. Không thể phủ nhận là chuyện như này phải để gái đẹp làm, như vậy khách với chịu được.

Đội trưởng đội bảo vệ đứng chờ, nói:
- Mời ngài đi bên này.

Cảnh sát mặc thường phục phụ trách an toàn đã được thay bằng hai người mà Vu Minh không quen. Bọn họ chẳng quan tâm tới gián điệp thương mại, trừ phi Vale cầu cứu bọn họ, còn không bọn họ chỉ phụ trách công tác an toàn mà thôi.

Vẫn có hai bảo vệ đứng canh trước cửa phòng Pedro, lại quét thẻ ID một lần nữa rồi họ mới cho Vu Minh bước vào. Pedro đang ngồi sô pha xem ti vi, thấy Vu Minh đến thì bước ra ôm Vu Minh một cái:
- Vu Minh, nói cho cậu một tin tốt. Chủ tịch tôi tự mình liên hệ với Hiệp hội thám tử để khen ngợi những cống hiến nổi trội của cậu với Vale.

Vu Minh cười hỏi:
- Vậy có phải là nên tăng thù lao không?

Pedro cũng cười:
- Tôi tin rằng lần hợp tác sau Vale nguyện ý trả thù lao cho cậu gấp một trăm lần.

Càng giàu càng kẹt sỉ, đúng là chỉ có Đỗ tiên sinh là tốt thôi. Vu Minh hỏi:
- Có thể dẫn tôi đi xem thế nào không?

- Tất nhiên là được rồi.

Đây là một phòng có đầy đủ mọi thứ, vào cửa là phòng khách, có sô pha, ti vi, bàn thủy tinh. Hai bên phòng khách có đặt hai chiếc bình phong kiểu Trung Quốc, sau bình phong ở phía đông là toilet. Bên cạnh toilet có một lối đi, bên trong là phòng ngủ chính. Đối diện phòng ngủ chính là phòng tập thể hình. Sau bình phong phía tây là ba gian phòng, vốn là nơi để nhân viên, thư ký hoặc bảo vệ nghỉ ngơi. Vu Minh kiểm tra tất cả cửa sổ rồi hỏi:
- Trên tầng thượng có ai không?

- Trên tầng thượng bọn tôi có lắp đặt camera, và có người trực 24/24.

Pedro nói:
- Trong ống thông gió có bố trí máy cảm ứng vận động, mà còn tiến hành ngăn chặn vật lý. Phòng ở bên trái và bên phải ở tầng dưới đều có người của chúng ta. Nói thật là tôi không nghĩ được cách nào để vào đây ăn trộm cả.

Vu Minh cũng đồng ý:
- Tôi cũng không nghĩ ra biện pháp nào có thể trộm được.

- Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.

Pedro cầm điện thoại, dùng tiếng Bồ Đào Nha nói, sau đó cúp máy:
- Đài truyền hình Brazil nói rằng phóng viên không khỏe cho nên đổi một cô phóng viên khác.

- Tư liệu!

Pedro cười:
- Không cần căng thẳng thế đâu Vu Minh. Vị nữ phóng viên này là một MC khá nổi tiếng đó. Cô ta có một chuyên mục trên tờ báo nổi tiếng, còn phụ trách dẫn chương trình thời tiết của đài truyền hình.

Vu Minh kiên trì nói:
- Tôi cần tư liệu.

- Được rồi.
Pedro đành phải liên hệ với người phụ trách đài truyền hình, người này gửi tư liệu về nữ phóng viên tới email, Pedro phiên dịch tiếng Bồ Đào Nha.

Nữ phóng viên này tên là Monica. Vu Minh nhìn tư liệu, hỏi:
- Cô ta hình như là MC chứ không phải phóng viên tin tức, sao lại tới Trung Quốc?

- … - Pedro lại gọi điện thoại hỏi, rồi giải thích
-Monica chưa từng tới Trung Quốc bao giờ, cho nên lần này tới là nửa vì công việc, nửa để chơi.

Vu Minh nói:
- Hỏi xem cô ta tới đây bao lâu?

Pedro trả lời:
- Một tháng. Cô ta nói nửa tháng trước đã tới Trung Quốc.

Vu Minh hỏi:
- Cô ta thích thành phố nào nhất? Ngoài thành phố A.

Pedro hỏi. Đài truyền hình gọi cho Monica vốn đang trên đường đi, sau đó báo lại. Pedro nói:
- Thủ đô.

- Phải không?

Không thể phủ nhận rằng thủ đô là thành phố lớn nhất Trung Quốc, cũng là nơi đầy cơ hội và thách thức, cũng là một trong những thành phố đầu tiên mà khách du lịch nước ngoài lựa chọn. Nhưng vào mùa đông xuân như thế này, sương mai ở thủ đô một tháng cao nhất có thể lên tới hai mươi sáu ngày. Các doanh nghiệp nước ngoài đều phát phí bồi thường sương mù, nhưng vẫn có rất nhiều người ngoại quốc nguyện ý ở lại thủ đô làm việc. Giao thông ở thủ đô cũng tắc nghẽn triền miên. Đi du lịch các thành phố mà lại thích thủ đô? Đó là một ham mê khó hiểu.

Vu Minh không nói gì nữa, cùng Pedro ngồi xem tivi. Chừng mười lăm phút sau, Monica và người quay phim xách hai cái thùng tới. Vu Minh liếc thùng kia một cái, không tính là lớn. Người quay phim lấy đèn loại nhỏ ra, sau đó mở rèm cửa sổ kiểm tra đo lường vị trí lấy ánh sáng. Vu Minh thì tập trung chú ý Monica, phải nói dựa theo cách ăn mặc thì Monica này vô cùng có tiêu chuẩn. Cho dù cô ta có phải phóng viên ưu tú nhất hay MC ưu tú nhất, thì có thể khẳng định cô ta rất am hiểu đàn ông.

Tục ngữ nói hai mươi không có gái xấu. Những cô gái đang độ thanh xuân luôn có sẵn thứ nhất định thu hút ánh mắt của phái nam. Một số cô thì cố gắng khoe ra càng nhiều càng tốt, nhưng như thế lại thiếu đi vài phần mỹ cảm. Người như Monica chính là cao thủ, lúc mặc nhiều thì đàn ông sẽ nhìn những chỗ không mặc, mà mặc ít thì đàn ông sẽ lại nhìn những chỗ có mặc. Ví dụ như Vu Minh thấy bên ngực trái của cô ta có một hình xăm, hắn tò mò không biết đó là hình gì, nên lén nhìn vào trong, sau đó phát hiện thứ đầy cám dỗ không phải là ở hình xăm, mà là ở bộ ngực.

Người quay phim mở thùng thứ hai, một người cao chừng một mét đang nằm co cụm ở bên trong. Thùng được mở ra, với sự trợ giúp của người quay phim, người lùn mượn dùng hai cái thùng đã mở để lăn xuống dưới bàn.

Vu Minh trúng chiêu. Chiêu này để đối phó với những người tự nhận mình thông minh như Vu Minh. Monica với cả kế hoạch lấy cắp này vốn không có bất cứ quan hệ gì, ngay cả nữ phóng viên ban đầu cũng vậy. Đột ngột thay đổi chính là muốn thu hút sự chú ý của người luôn đề phòng như Vu Minh. Người ta thường chú ý vào thùng nước, chứ không phải vòi nước. Mà khi bạn tập trung chú ý cái gì đó thì tất sẽ lơ là những thứ khác.

Người quay phim lấy vài bộ phận máy quay ra từ trong thùng. Lúc Vu Minh quay sang nhìn thì anh ta đã chuẩn bị xong máy quay phim. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Vu Minh và Lý Phục. Vu Minh chú ý tới người hơn, bởi hắn luôn cho rằng người đang thao tác. Mà Lý Phục lại chú trọng tới vật phẩm, theo vật phẩm và định vị và cân nhắc. Lại thêm Vu Minh lại không hiểu về đám người quay phim này, nên ngay khi Vu Minh tự cho là mọi thứ còn nằm trong lòng bàn tay thì tên lùn kia đã đi tới ngoài cửa phòng ngủ chính.

- A…

Người quay phim đi tới, chân vướng vào ghế dựa nên cả người cùng máy móc lao thẳng tới Monica. Monica không kịp né, thế là chiếc áo bị xé ra tới tận rốn. Monica thét lên, giơ tay che ngực, lòng thì thở dài: Tiếc là đây không phải truyền hình trực tiếp, không thì ta đã nổi tiếng khắp Brazil rồi.

Vu Minh tiếp lấy máy quay phim, Pedro thì nâng người quay phim dậy. Người quay phim liên tục xin lỗi, còn Monica thì bỏ chạy vào toilet.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương