Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
-
Chương 122
Khuôn mặt của Liễu Duyệt có chút chua xót, bà biết rằng hai vị lão nhân đang nghĩ về chuyện trong quá khứ!
Chỉ có thể trách bản thân bà đã quá bướng bỉnh mà thôi!
"Cha, mẹ, chuyện qua rồi cứ để nó qua, từ nay con và Hề Hề sẽ cùng nhau báo hiếu hai người!" Liễu Duyệt đưa tay ra lau nước mắt, trong ánh mắt chứa đầy sự chân thật và kiên định.
Bà ngoại Liễu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Liễu Duyệt, khuôn mặt tràn đầy vẻ ân cần cùng vui mừng: "Đứa trẻ ngốc nghếch này..."
Ông ngoại Liễu đứng sang một bên, khẽ nói: "Có lẽ Hề Hề chính là điều quý giá hơn bất kì đứa cháu trai nào! "
Mắt Liễu Duyệt rưng rưng, có thể cảm nhận rõ lão gia nhân coi trọng Hề Hề hơn cả mình.
Muốn thay đổi suy nghĩ trong đầu hai người, xem ra bà còn phải cố gắng nhiều hơn!
Liễu Duyệt biết để cha mẹ bà đồng ý đến Phượng gia sống, Hề Hề có công rất lớn!
"Cha, mẹ, con xin lỗi, trước đây con đã quá mu muội rồi, từ nay con hứa sẽ dùng hết tâm sức bảo vệ công ti"
"Được rồi, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, không ngờ sau bao nhiêu năm con mới có thể tỉnh ngộ!" Ông già nhìn Liễu Duyệt mà không nheo mắt, như thể không gửi gắm hy vọng cho con gái mình.
Khóe miệng Liễu Duyệt hơi co giật: "..."
Tại sao chứ?
Bà đã nói sẽ cố gắng nỗ lực, sẽ tận tâm báo hiếu cha mẹ!
Tại sao lại không tin bà!
Bà ngoại Liễu dường như nhìn thấy tâm trạng chán nản của Liễu Duyệt nên liếc nhìn ông lão, nói thêm: "Công lao lớn nhất của Duyệt nhi chính là đã sinh ra Hề Hề!"
Coi như đã bù đắp lại tất cả!
"..." Khuôn mặt của Liễu Duyệt đóng băng, đôi mắt khẽ lóe lên.
Hiểu rồi.
Suy cho cùng bà vẫn không thể sánh được với Hề Hề!
Mặc dù điều này không sai, nhưng bà luôn cảm thấy tâm can có chút run rẩy, đau đớn!
Bà không có công trạng gì ngoài việc sinh ra Hề Hề cả!
Đây có phải là mẹ của bà hay không?
Phải không?
Ông ngoại Liễu không thể không đồng ý, liền gật đầu: "Phải rồi, Hề Hề vào quân đội chẳng những thân thủ trở nên ứu tú, mà y thuật cũng cực kì tiến bộ!"
Gần đây uống thuốc do chính Hề Hề điều chế, cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng cùng sức sống.
Liễu Duyệt lấy tay che mặt: "..."
Bị cha mẹ ruột ghét bỏ đến mức chỉ muốn đào một cái hố tự chôn sống mình!
Cha Liễu Duyệt thấy bà sắc mặt không tốt, ánh mắt chợt lóe lên, cất giọng thâm trầm: "Duyệt nhi, con phải thay đổi tính tình cố chấp trước kia, nếu không ta e rằng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Hề Hề!"
Tinh thần Liễu Duyệt hơi chấn động, bà nâng cằm lên nhìn lão gia nhân, gật đầu nói"Cha, con sẽ cố gắng hết sức!"
"Hahaha..." Ông già vuốt râu cười vui vẻ: "Được, ta tin tưởng con một lần nữa!"
"..." Liễu Duyệt âm thầm thề, bà nhất định đưa công ti của Phượng gia tiến lên trên thương trường, tuyệt đối vì tương lai của Hề Hề mà chăm chỉ!
Tuy nhiên, cũng không thể chỉ nói suông, bà nhất định sẽ nỗ lực làm việc để thành công nhanh chóng trong tương lai gần!
- --------
Hành lang Phượng gia.
Một bầu không khí quỷ dị lan tỏa trong không khí.
Phượng Tử Hề lạnh lùng đứng nhìn Phượng Kim Hải, khóe miệng gợi lên đường cong tà mị, còn ánh mắt thì lạnh lẽo không một gợn sóng: "Ông muốn tự mình đi ra khỏi đây, hay để tôi đưa ông ra"
Lớn đến chừng này, cô chưa từng gặp ai mặt dày như vậy!
Phượng Kim Hải nhìn ra ánh mắt tràn ngập sát khí cùng sự khát máu của Phượng Tử Hề. Theo tiềm thức lùi lại vài bước, sau đó chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt vốn đang cứng đờ bỗng được thay thế bằng nụ cười tươi tắn: "Tử Hề, ta là cha của mày, mày cũng dám đuổi tao đi! "
"Mày không sợ bị mọi người phỉ báng?"
"Mày không sợ một ngày nào đó tao sẽ trình báo chuyện này lên tòa án quân sự hay sao!"
Lời nói vừa xuất ra, nhiệt độ trong không khí trùng hẳn xuống, cảm giác giống như đang đứng ở Bắc cực vậy.
Doãn Thu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Phượng Kim Hải, ông ta không chỉ là một người đàn ông cặn bã, mà còn là một kẻ não tàn nữa!
Phượng Tử Hề tiến lên một bước, đôi tay mảnh khảnh siết chặt cổ tay của Phượng Kim Hải, kéo ông ta ra ngoài. Giọng nói phảng phất hương vị tử thần: "Muốn trình báo lên tòa án quân sự đúng không, được, tôi đi cùng ông! "
Chỉ có thể trách bản thân bà đã quá bướng bỉnh mà thôi!
"Cha, mẹ, chuyện qua rồi cứ để nó qua, từ nay con và Hề Hề sẽ cùng nhau báo hiếu hai người!" Liễu Duyệt đưa tay ra lau nước mắt, trong ánh mắt chứa đầy sự chân thật và kiên định.
Bà ngoại Liễu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Liễu Duyệt, khuôn mặt tràn đầy vẻ ân cần cùng vui mừng: "Đứa trẻ ngốc nghếch này..."
Ông ngoại Liễu đứng sang một bên, khẽ nói: "Có lẽ Hề Hề chính là điều quý giá hơn bất kì đứa cháu trai nào! "
Mắt Liễu Duyệt rưng rưng, có thể cảm nhận rõ lão gia nhân coi trọng Hề Hề hơn cả mình.
Muốn thay đổi suy nghĩ trong đầu hai người, xem ra bà còn phải cố gắng nhiều hơn!
Liễu Duyệt biết để cha mẹ bà đồng ý đến Phượng gia sống, Hề Hề có công rất lớn!
"Cha, mẹ, con xin lỗi, trước đây con đã quá mu muội rồi, từ nay con hứa sẽ dùng hết tâm sức bảo vệ công ti"
"Được rồi, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, không ngờ sau bao nhiêu năm con mới có thể tỉnh ngộ!" Ông già nhìn Liễu Duyệt mà không nheo mắt, như thể không gửi gắm hy vọng cho con gái mình.
Khóe miệng Liễu Duyệt hơi co giật: "..."
Tại sao chứ?
Bà đã nói sẽ cố gắng nỗ lực, sẽ tận tâm báo hiếu cha mẹ!
Tại sao lại không tin bà!
Bà ngoại Liễu dường như nhìn thấy tâm trạng chán nản của Liễu Duyệt nên liếc nhìn ông lão, nói thêm: "Công lao lớn nhất của Duyệt nhi chính là đã sinh ra Hề Hề!"
Coi như đã bù đắp lại tất cả!
"..." Khuôn mặt của Liễu Duyệt đóng băng, đôi mắt khẽ lóe lên.
Hiểu rồi.
Suy cho cùng bà vẫn không thể sánh được với Hề Hề!
Mặc dù điều này không sai, nhưng bà luôn cảm thấy tâm can có chút run rẩy, đau đớn!
Bà không có công trạng gì ngoài việc sinh ra Hề Hề cả!
Đây có phải là mẹ của bà hay không?
Phải không?
Ông ngoại Liễu không thể không đồng ý, liền gật đầu: "Phải rồi, Hề Hề vào quân đội chẳng những thân thủ trở nên ứu tú, mà y thuật cũng cực kì tiến bộ!"
Gần đây uống thuốc do chính Hề Hề điều chế, cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng cùng sức sống.
Liễu Duyệt lấy tay che mặt: "..."
Bị cha mẹ ruột ghét bỏ đến mức chỉ muốn đào một cái hố tự chôn sống mình!
Cha Liễu Duyệt thấy bà sắc mặt không tốt, ánh mắt chợt lóe lên, cất giọng thâm trầm: "Duyệt nhi, con phải thay đổi tính tình cố chấp trước kia, nếu không ta e rằng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Hề Hề!"
Tinh thần Liễu Duyệt hơi chấn động, bà nâng cằm lên nhìn lão gia nhân, gật đầu nói"Cha, con sẽ cố gắng hết sức!"
"Hahaha..." Ông già vuốt râu cười vui vẻ: "Được, ta tin tưởng con một lần nữa!"
"..." Liễu Duyệt âm thầm thề, bà nhất định đưa công ti của Phượng gia tiến lên trên thương trường, tuyệt đối vì tương lai của Hề Hề mà chăm chỉ!
Tuy nhiên, cũng không thể chỉ nói suông, bà nhất định sẽ nỗ lực làm việc để thành công nhanh chóng trong tương lai gần!
- --------
Hành lang Phượng gia.
Một bầu không khí quỷ dị lan tỏa trong không khí.
Phượng Tử Hề lạnh lùng đứng nhìn Phượng Kim Hải, khóe miệng gợi lên đường cong tà mị, còn ánh mắt thì lạnh lẽo không một gợn sóng: "Ông muốn tự mình đi ra khỏi đây, hay để tôi đưa ông ra"
Lớn đến chừng này, cô chưa từng gặp ai mặt dày như vậy!
Phượng Kim Hải nhìn ra ánh mắt tràn ngập sát khí cùng sự khát máu của Phượng Tử Hề. Theo tiềm thức lùi lại vài bước, sau đó chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt vốn đang cứng đờ bỗng được thay thế bằng nụ cười tươi tắn: "Tử Hề, ta là cha của mày, mày cũng dám đuổi tao đi! "
"Mày không sợ bị mọi người phỉ báng?"
"Mày không sợ một ngày nào đó tao sẽ trình báo chuyện này lên tòa án quân sự hay sao!"
Lời nói vừa xuất ra, nhiệt độ trong không khí trùng hẳn xuống, cảm giác giống như đang đứng ở Bắc cực vậy.
Doãn Thu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Phượng Kim Hải, ông ta không chỉ là một người đàn ông cặn bã, mà còn là một kẻ não tàn nữa!
Phượng Tử Hề tiến lên một bước, đôi tay mảnh khảnh siết chặt cổ tay của Phượng Kim Hải, kéo ông ta ra ngoài. Giọng nói phảng phất hương vị tử thần: "Muốn trình báo lên tòa án quân sự đúng không, được, tôi đi cùng ông! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook