Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
-
Chương 120: Tin hay không tôi đánh ông?
Ba giờ chiều.
Mặt trời rừng rực như nước sôi dội xuống mặt đất, cảm giác cự kì bỏng rát...
Trên khuôn mặt Phượng Tử Hề là một nụ cười dễ chịu, lúc này xuất hiện ở Giai Viên như xua đi bầu không khí nóng nực.
Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên trong không khí.
Người giúp việc tên Tiểu Hồng chạy ra mở cửa: "Chào phu nhân, tiểu thư--"
Sau đó đôi mắt hướng về phía Doãn Thu.
Giữa mày Tiểu Hồng hiện lên vẻ khó xử, dường như không biết nên gọi như thế nào cho hợp lí!
Doãn Thu vươn tay phải vẫy vẫy trong không trung, khóe miệng nhếch lên một vòng cung, đôi mắt tràn đầy niềm vui: "Xin chào, tôi là bạn của Hề Hề, tên là Doãn Thu!"
Tiểu Hồng nghe vậy thì ngay lập tức mỉm cười, để lộ hai hàng răng trắng: "Xin chào, Doãn tiểu thư!"
Doãn Thu cau mày, dường như rất không hài lòng với cách xưng hô này, cô cười nói với Tiểu Hồng: "Đừng gọi tôi là Doãn tiểu thư, gọi Doãn Thu là được rồi!"
Tiểu Hồng nghe xong liền thay đổi sắc mặt, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi: "..."
Cô chỉ là một người hầu, làm sao dám gọi thẳng tên người khác như vậy!
Phượng Tử Hề nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt Tiểu Hồng, nụ cười lạnh lùng xuất hiện ở khóe miệng: "Cứ gọi cô ấy bằng tên đi!"
Sau khi nhận được lệnh của Phượng Tử Hề, Tiểu Hồng mới nở một nụ cười: "Tiểu thư Doãn Thu! "
"...... "
Mấy vạch đen hiện lên trên trán Doãn Thu, miệng cô co giật không kiểm soát được.
Đã nói gọi bằng tên rồi mà!
"..." Khóe miệng Phượng Tử Hề gợi lên một vòng cung, đôi mắt trong veo như ẩn hiện ý cười khiến bầu không khí trở nên vui vẻ ngay lập tức...
Đôi mắt của Tiểu Hồng chợt lóe lên, nghĩ về vị khách không mời mà đến đêm qua, bỗng không biết mở lời như thế nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Hề.
Liễu Duyệt cảm thấy không khí trong sảnh có chút thay đổi nên nhanh chóng hỏi, "Tiểu Hồng, có khách đến nhà không?"
Tiểu Hồng gật đầu, rồi lại lắc đầu, đôi mắt lóe lên sự sợ hãi cùng run rẩy.
Nụ cười trên khuôn mặt Phượng Tử Hề như đang đông lại, đôi mắt sắc bén quét qua căn nhà một lượt rồi hỏi với giọng điệu rất chắc nịch: "Phượng Kim Hải đang ở đây?"
Tiểu Hồng đột nhiên ngước nhìn vị tiểu thư trước mặt, nỗi kinh hoàng trong đáy mắt đã cho Phượng Tử Hề biết đáp án.
Cô đã đúng.
Lúc này, đáy mắt Phượng Tử Hề tràn ngập những tia lạnh lẽo cùng sắc bén.
Cô không tháo giày mà đi chầm chậm vào phía trong...
Lúc này, Phượng Kim Hải vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Phượng Tử Hề xuất hiện. Ông ta sững người, trong đầu vô cùng hoang mang: Sao nó lại quay về!
Con ngươi thâm thúy của Phượng Tử Hề liếc nhìn người đàn ông, miệng nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, giọng cô lạnh lẽo như băng Bắc cực: "Ông còn chưa biết điều à?"
Thấy đứa con gái cất giọng nhạo báng mình, Phượng Kim Hải cực kì tức giận, ngực phập phồng như được cài đặt một quả bom hẹn giờ, mắt ông ta bùng lên ngọn lửa dữ dội, giọng nói cất lên khó chịu chưa từng thấy: "Phượng Tử Hề, ai cho phép mày nói chuyện với tao bằng giọng điệu này!"
Doãn Thu nghe được câu đó, cả người lập tức ngứa ngáy.
Không cần biết đúng sai thế nào, nhưng đụng vào Phượng Tử Hề thì không thể: "Ông nghĩ ông là ai? Dám nói chuyện với Hề Hề bằng giọng điệu này à, tin hay không tôi sẽ đánh ông!"
Doãn Thu giơ nắm đấm trong không trung.
Như thể nói rằng, nếu Phượng Kim Hải dám xúc phạm thêm một câu nữa, cô sẽ không do dự mà ra tay.
Phượng Kim Hải phổi đã phát nổ vì giận dữ, tay chỉ thẳng về phía Doãn Thu, răng nghiến chặt: "Cút, mày là cái thá gì, ở nhà tao mà cũng dám mạnh miệng?".
Lời nói của ông ta vừa dứt, Doãn Thu tự cảm thấy có gì đó không ổn, cả hai chân cô dường như đeo chì, nặng đến nỗi không thể di chuyển, tâm trí cứ lặp đi lặp lại cùng một câu!
Tiêu rồi, cô đã xúc phạm chủ nhân của gia đình này!
Phượng Tử Hề nhíu mày, đôi mắt như chứa đầy giông bão, miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, giọng nói mang theo khí lạnh chết chóc: "Đây là nhà của tôi, không phải của ông."
- --------
Editor: Lâu lâu không thấy tác giả ra chương mới, có lẽ truyện kết thúc rồi thì phải. Tui vẫn đang cố gắng để sớm kết thúc bộ này đây.
Cơ mà hơn 100 chương vẫn chưa thấy anh chị nhà có drama lớn lớn cho tui hóng.
Mặt trời rừng rực như nước sôi dội xuống mặt đất, cảm giác cự kì bỏng rát...
Trên khuôn mặt Phượng Tử Hề là một nụ cười dễ chịu, lúc này xuất hiện ở Giai Viên như xua đi bầu không khí nóng nực.
Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên trong không khí.
Người giúp việc tên Tiểu Hồng chạy ra mở cửa: "Chào phu nhân, tiểu thư--"
Sau đó đôi mắt hướng về phía Doãn Thu.
Giữa mày Tiểu Hồng hiện lên vẻ khó xử, dường như không biết nên gọi như thế nào cho hợp lí!
Doãn Thu vươn tay phải vẫy vẫy trong không trung, khóe miệng nhếch lên một vòng cung, đôi mắt tràn đầy niềm vui: "Xin chào, tôi là bạn của Hề Hề, tên là Doãn Thu!"
Tiểu Hồng nghe vậy thì ngay lập tức mỉm cười, để lộ hai hàng răng trắng: "Xin chào, Doãn tiểu thư!"
Doãn Thu cau mày, dường như rất không hài lòng với cách xưng hô này, cô cười nói với Tiểu Hồng: "Đừng gọi tôi là Doãn tiểu thư, gọi Doãn Thu là được rồi!"
Tiểu Hồng nghe xong liền thay đổi sắc mặt, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi: "..."
Cô chỉ là một người hầu, làm sao dám gọi thẳng tên người khác như vậy!
Phượng Tử Hề nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt Tiểu Hồng, nụ cười lạnh lùng xuất hiện ở khóe miệng: "Cứ gọi cô ấy bằng tên đi!"
Sau khi nhận được lệnh của Phượng Tử Hề, Tiểu Hồng mới nở một nụ cười: "Tiểu thư Doãn Thu! "
"...... "
Mấy vạch đen hiện lên trên trán Doãn Thu, miệng cô co giật không kiểm soát được.
Đã nói gọi bằng tên rồi mà!
"..." Khóe miệng Phượng Tử Hề gợi lên một vòng cung, đôi mắt trong veo như ẩn hiện ý cười khiến bầu không khí trở nên vui vẻ ngay lập tức...
Đôi mắt của Tiểu Hồng chợt lóe lên, nghĩ về vị khách không mời mà đến đêm qua, bỗng không biết mở lời như thế nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Hề.
Liễu Duyệt cảm thấy không khí trong sảnh có chút thay đổi nên nhanh chóng hỏi, "Tiểu Hồng, có khách đến nhà không?"
Tiểu Hồng gật đầu, rồi lại lắc đầu, đôi mắt lóe lên sự sợ hãi cùng run rẩy.
Nụ cười trên khuôn mặt Phượng Tử Hề như đang đông lại, đôi mắt sắc bén quét qua căn nhà một lượt rồi hỏi với giọng điệu rất chắc nịch: "Phượng Kim Hải đang ở đây?"
Tiểu Hồng đột nhiên ngước nhìn vị tiểu thư trước mặt, nỗi kinh hoàng trong đáy mắt đã cho Phượng Tử Hề biết đáp án.
Cô đã đúng.
Lúc này, đáy mắt Phượng Tử Hề tràn ngập những tia lạnh lẽo cùng sắc bén.
Cô không tháo giày mà đi chầm chậm vào phía trong...
Lúc này, Phượng Kim Hải vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Phượng Tử Hề xuất hiện. Ông ta sững người, trong đầu vô cùng hoang mang: Sao nó lại quay về!
Con ngươi thâm thúy của Phượng Tử Hề liếc nhìn người đàn ông, miệng nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, giọng cô lạnh lẽo như băng Bắc cực: "Ông còn chưa biết điều à?"
Thấy đứa con gái cất giọng nhạo báng mình, Phượng Kim Hải cực kì tức giận, ngực phập phồng như được cài đặt một quả bom hẹn giờ, mắt ông ta bùng lên ngọn lửa dữ dội, giọng nói cất lên khó chịu chưa từng thấy: "Phượng Tử Hề, ai cho phép mày nói chuyện với tao bằng giọng điệu này!"
Doãn Thu nghe được câu đó, cả người lập tức ngứa ngáy.
Không cần biết đúng sai thế nào, nhưng đụng vào Phượng Tử Hề thì không thể: "Ông nghĩ ông là ai? Dám nói chuyện với Hề Hề bằng giọng điệu này à, tin hay không tôi sẽ đánh ông!"
Doãn Thu giơ nắm đấm trong không trung.
Như thể nói rằng, nếu Phượng Kim Hải dám xúc phạm thêm một câu nữa, cô sẽ không do dự mà ra tay.
Phượng Kim Hải phổi đã phát nổ vì giận dữ, tay chỉ thẳng về phía Doãn Thu, răng nghiến chặt: "Cút, mày là cái thá gì, ở nhà tao mà cũng dám mạnh miệng?".
Lời nói của ông ta vừa dứt, Doãn Thu tự cảm thấy có gì đó không ổn, cả hai chân cô dường như đeo chì, nặng đến nỗi không thể di chuyển, tâm trí cứ lặp đi lặp lại cùng một câu!
Tiêu rồi, cô đã xúc phạm chủ nhân của gia đình này!
Phượng Tử Hề nhíu mày, đôi mắt như chứa đầy giông bão, miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, giọng nói mang theo khí lạnh chết chóc: "Đây là nhà của tôi, không phải của ông."
- --------
Editor: Lâu lâu không thấy tác giả ra chương mới, có lẽ truyện kết thúc rồi thì phải. Tui vẫn đang cố gắng để sớm kết thúc bộ này đây.
Cơ mà hơn 100 chương vẫn chưa thấy anh chị nhà có drama lớn lớn cho tui hóng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook