Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
-
Chương 118
"Phụt" Một nữ quân nhân sau khi nghe mấy lời này thì không thể nhịn được cười, nói"Chúng cháu cũng không biết Phượng Tử Hề được điều đến nơi nào!"
Ngay cả khi cô ta che giấu cảm xúc tốt, nhưng Liễu Duyệt vẫn nhận ra ẩn sâu trong đó là sự chế giễu cùng mỉa mai.
Tim Liễu Duyệt đập loạn, một loại linh cảm không lành trào dâng trong lòng, bà tiếp tục hỏi: "Vậy Hề Hề đang ở đâu?"
"Dì cứ tìm quanh đây sẽ thấy" Đáy mắt nữ binh kia hiện lên một tia trào phúng, ngữ khí cực kỳ khó chịu.
Đôi mắt Liễu Duyệt rủ xuống, nhưng trong đầu thầm đánh giá: người phụ nữ này thật thô lỗ!
Khi bà ngẩng đầu lên một lần nữa, sự yếu đuối và lo lắng trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và sắc sảo...
Trước tiên bà nên tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Duyệt gợi lên một vòng cung, bà nheo mắt nhìn nữ quân nhân bên cạnh, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Ngay khi rời khỏi ký túc xá, trong mắt hiện lên hình ảnh Đường Hạo Vũ từ sân tập đi tới.
Bà nâng cằm lên, một nụ cười khéo léo hiện ra, âm thanh nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ mềm mại phất qua: "Trung đội trưởng Đường, anh có biết Phượng Tử Hề được phân đến đâu không?"
Đường Hạo Vũ ngước nhìn người phụ nữ, đáy mắt hiện lên sự nghiêm túc: "Tôi không biết!"
-
Văn phòng Tổng chỉ huy.
Dạ Lăng Mặc bị thứ âm thanh chấn động làm đinh tai nhức óc. Anh đột nhiên đứng dậy nhìn cô gái đang trưng ra vẻ hung dữ. Con ngươi thâm thúy của anh giống như một xoáy nước sâu thẳm không rõ đáy. Tuyệt nhiên không để lộ chút cảm xúc nào...
Phượng Tử Hề đứng trước mặt người đàn ông. Đôi mắt đen giống như dòng nước tù đọng không có sóng, toàn thân cô tản mát thứ hơi thở tàn khốc và lạnh lẽo. Giọng nói băng giá vang lên phá vỡ sự quỷ dị và tĩnh lặng trong không khí: "Tôi được điều đến đâu!"
Dạ Lăng Mặc khoanh tay trước ngực, đôi môi tùy ý nhếch lên, đáy mắt sâu thẳm vừa mang theo ánh sáng mê hoặc, vừa quyến rũ lòng người. Trên khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên ý cười.
Giọng nói khàn khàn cùng từ tính giống như một ly rượu khiến người nghe say đắm: "Cô được phân tới đội trinh sát".
Mấy từ này làm Phượng Tử Hề đang tức giận dịu lại một chút, lông mày cô hơi nhếch lên, lạnh lùng hỏi, "Tại sao bây giờ anh mới nói!"
"Tôi vừa nhận được thông báo!" Dạ Lăng Mặc ngước mắt lên, một nụ cười lóe lên trong mắt anh.
Điều này là đúng!
Cấp trên muốn chiêu mộ Phượng Tử Hề vào Lực lượng Đặc chủng của Phụ nữ, nhưng đã bị Dạ Lăng Mặc ép xuống.
Anh nghĩ thể chất của Phượng Tử Hề cần phải được tăng cường, nếu không cô sẽ không thể chịu đựng được... Sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng anh đã giao Phượng Tử Hề cho đội trinh sát.
"..." Phượng Tử Hề cười khẩy.
Có ma mới tin anh!
Tuy nhiên, vì biết bản thân được phân tới đâu rồi, cô không cần phải so đo với anh ta nữa!
Đôi mắt đen của Dạ Lăng Mặc nhìn vào cánh cửa bị hư hại, mí mắt anh hơi giật, tính khí của cô ấy rất nóng, thực sự có tốt không?
Phượng Tử Hề ném ánh mắt nhàm chán vào người đàn ông rồi quay đi.
Mới đi được hai bước, một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới: "Làm hư hại đồ vật như vậy rồi mặc nhiên rời đi hay sao!"
Phượng Tử Hề dừng chân, miệng cười khẩy, cô quay lại nhìn người đàn ông.
Bốn mắt chạm nhau.
Không khí đầy quỷ dị.
Doãn Thu đứng ở cửa, áp tai vào tường, mắt cô cứ đảo liên tục, lạ ghê, bên trong thật yên tĩnh!
Liễu Duyệt thấy Doãn Thu đứng thập thò ở cửa thì khó hiểu bước tới vỗ vai cô, hạ giọng hỏi: "Đang làm gì vậy?"
"A-" Doãn Thu bị giọng nói bất ngờ làm cho giật mình, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sau đó, chợt nghĩ đến điều gì, cô ngay lập tức bịt miệng lại, chớp mắt thì thầm vào tai liễu Duyệt: "Con không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng có thể sẽ đánh nhau đấy ạ "
"......" Liễu Duyệt nghe điều này, đồng tử co chặt, sợ đến mức khuôn mặt trắng nhợt, bà không nghe nhầm chứ?
Nghiêm trọng đến mức đánh nhau?
Với lại đối thủ của Hề Hề là ai cơ chứ?
Bà rất muốn đi vào trong cứu Hề Hề!
- -------------
Hi, có chương mới rồi đây, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!
Có ai nghỉ Tết chưa nè???
Ngay cả khi cô ta che giấu cảm xúc tốt, nhưng Liễu Duyệt vẫn nhận ra ẩn sâu trong đó là sự chế giễu cùng mỉa mai.
Tim Liễu Duyệt đập loạn, một loại linh cảm không lành trào dâng trong lòng, bà tiếp tục hỏi: "Vậy Hề Hề đang ở đâu?"
"Dì cứ tìm quanh đây sẽ thấy" Đáy mắt nữ binh kia hiện lên một tia trào phúng, ngữ khí cực kỳ khó chịu.
Đôi mắt Liễu Duyệt rủ xuống, nhưng trong đầu thầm đánh giá: người phụ nữ này thật thô lỗ!
Khi bà ngẩng đầu lên một lần nữa, sự yếu đuối và lo lắng trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và sắc sảo...
Trước tiên bà nên tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Duyệt gợi lên một vòng cung, bà nheo mắt nhìn nữ quân nhân bên cạnh, không nói một lời liền đi ra ngoài.
Ngay khi rời khỏi ký túc xá, trong mắt hiện lên hình ảnh Đường Hạo Vũ từ sân tập đi tới.
Bà nâng cằm lên, một nụ cười khéo léo hiện ra, âm thanh nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ mềm mại phất qua: "Trung đội trưởng Đường, anh có biết Phượng Tử Hề được phân đến đâu không?"
Đường Hạo Vũ ngước nhìn người phụ nữ, đáy mắt hiện lên sự nghiêm túc: "Tôi không biết!"
-
Văn phòng Tổng chỉ huy.
Dạ Lăng Mặc bị thứ âm thanh chấn động làm đinh tai nhức óc. Anh đột nhiên đứng dậy nhìn cô gái đang trưng ra vẻ hung dữ. Con ngươi thâm thúy của anh giống như một xoáy nước sâu thẳm không rõ đáy. Tuyệt nhiên không để lộ chút cảm xúc nào...
Phượng Tử Hề đứng trước mặt người đàn ông. Đôi mắt đen giống như dòng nước tù đọng không có sóng, toàn thân cô tản mát thứ hơi thở tàn khốc và lạnh lẽo. Giọng nói băng giá vang lên phá vỡ sự quỷ dị và tĩnh lặng trong không khí: "Tôi được điều đến đâu!"
Dạ Lăng Mặc khoanh tay trước ngực, đôi môi tùy ý nhếch lên, đáy mắt sâu thẳm vừa mang theo ánh sáng mê hoặc, vừa quyến rũ lòng người. Trên khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên ý cười.
Giọng nói khàn khàn cùng từ tính giống như một ly rượu khiến người nghe say đắm: "Cô được phân tới đội trinh sát".
Mấy từ này làm Phượng Tử Hề đang tức giận dịu lại một chút, lông mày cô hơi nhếch lên, lạnh lùng hỏi, "Tại sao bây giờ anh mới nói!"
"Tôi vừa nhận được thông báo!" Dạ Lăng Mặc ngước mắt lên, một nụ cười lóe lên trong mắt anh.
Điều này là đúng!
Cấp trên muốn chiêu mộ Phượng Tử Hề vào Lực lượng Đặc chủng của Phụ nữ, nhưng đã bị Dạ Lăng Mặc ép xuống.
Anh nghĩ thể chất của Phượng Tử Hề cần phải được tăng cường, nếu không cô sẽ không thể chịu đựng được... Sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng anh đã giao Phượng Tử Hề cho đội trinh sát.
"..." Phượng Tử Hề cười khẩy.
Có ma mới tin anh!
Tuy nhiên, vì biết bản thân được phân tới đâu rồi, cô không cần phải so đo với anh ta nữa!
Đôi mắt đen của Dạ Lăng Mặc nhìn vào cánh cửa bị hư hại, mí mắt anh hơi giật, tính khí của cô ấy rất nóng, thực sự có tốt không?
Phượng Tử Hề ném ánh mắt nhàm chán vào người đàn ông rồi quay đi.
Mới đi được hai bước, một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới: "Làm hư hại đồ vật như vậy rồi mặc nhiên rời đi hay sao!"
Phượng Tử Hề dừng chân, miệng cười khẩy, cô quay lại nhìn người đàn ông.
Bốn mắt chạm nhau.
Không khí đầy quỷ dị.
Doãn Thu đứng ở cửa, áp tai vào tường, mắt cô cứ đảo liên tục, lạ ghê, bên trong thật yên tĩnh!
Liễu Duyệt thấy Doãn Thu đứng thập thò ở cửa thì khó hiểu bước tới vỗ vai cô, hạ giọng hỏi: "Đang làm gì vậy?"
"A-" Doãn Thu bị giọng nói bất ngờ làm cho giật mình, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sau đó, chợt nghĩ đến điều gì, cô ngay lập tức bịt miệng lại, chớp mắt thì thầm vào tai liễu Duyệt: "Con không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng có thể sẽ đánh nhau đấy ạ "
"......" Liễu Duyệt nghe điều này, đồng tử co chặt, sợ đến mức khuôn mặt trắng nhợt, bà không nghe nhầm chứ?
Nghiêm trọng đến mức đánh nhau?
Với lại đối thủ của Hề Hề là ai cơ chứ?
Bà rất muốn đi vào trong cứu Hề Hề!
- -------------
Hi, có chương mới rồi đây, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!
Có ai nghỉ Tết chưa nè???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook