“Ba trăm lượng… ta ra ba trăm lượng…”

“Lưu viên ngoại, có ba trăm lượng thôi à, thật là keo kiệt. Ta ra năm trăm lượng!”

“Sáu trăm lượng…”

Tiếng động lớn xôn xao, cao thấp kèm theo tức giận vang lên truyền vào lỗ tai. Giống như vô số ruồi bọ ong ong kêu to, làm cho người ta cảm thấy bực bội trong người.

“Một ngàn lượng.” Một âm thanh trầm thấp vang lên, không lớn nhưng lại có thể làm cho mọi người nghe rõ ràng rành mạch, ngay sau đó lại nói thêm hai chữ: “Hoàng kim.”

Hai chữ này vừa rơi xuống, không khí chung quanh liền trở nên yên tĩnh lạ thường, kèm theo tiếng hít thở loáng thoáng không biết của ai.

Thanh âm này… Nghe thật quen. Thủy Lung giật giật ngón tay, hơi hơi mở ra một cái khe hở, lờ mờ thấy được bóng người cao ngất, cách một tầng hồng sa (1), trong không khí mê hồn hương bồng bênh bay lượn.

“U ~ Vị đại gia này thật sự là hào phóng, còn có ai ra giá cao hơn không? Nếu không có, đêm đầu tiên của Đào Yên chúng ta sẽ thuộc về vị đại gia này.” Thanh âm kiều mỵ của Xuân Nương truyền vào tai Thủy Lung.

Thủy Lung nhẹ nhàng nhíu mày.

Đào Yên? Cái này hình như là đang nói mình à?

Hai gã nam tử áo xanh đi vào tầng sa, đem Thủy Lung đặt lên một cỗ kiệu rồi nâng lên, chạy lên lầu. Xuân Nương đi theo bên cạnh, tay làm thành hình hoa lan, cười duyên nói: “Nhẹ một chút, cẩn thận một chút, đây chính là một ngàn lượng hoàng kim.”

Thủy Lung nằm trong kiệu nghe được giọng điệu chế nhạo của nàng, lười biếng mở ra hai mắt nhìn về phía Xuân Nương.

Xuân Nương nháy mắt với nàng mấy cái, che miệng cười duyên: “Xuân Đào, ngươi đừng trách ma ma, ma ma là người mở cửa làm ăn, ngươi bị người ta bán, ma ma thấy ngươi cũng có chút nhan sắc cho nên mới đồng ý mua ngươi, sau này ngươi có bản lĩnh muốn tìm người tính sổ thì đi tìm người bán ngươi mà tính sổ, ngươi thấy ma ma nói có đúng hay không?”

Thủy Lung híp mắt. Nàng nhớ rõ.

Trước đó, nàng cùng Bạch Thiên Hoa cùng nhau đi Thái Bạch lâu, trên đường trở về phủ đại tướng quân, có mấy người áo đen xông tới chặn bọn họ lại. Lúc đó tình huống quá bất ngờ, mục tiêu của người áo đen lại là nàng, nàng quyết định nhanh chóng chạy tới ngõ hẻm phức tạp, cố giả bộ giống như bị thuốc mê của đối phương làm cho choáng váng, sau đó thì bị mấy người áo đen đưa tới Xuân Ý lâu.

“Đem cỗ kiệu để xuống, các ngươi có thể đi ra ngoài.” Trong chốc lát, cỗ kiệu được đưa tới một gian phòng lịch sự, tao nhã. Xuân Nương kêu hai gả nam tử áo xanh rời đi, tự mình đỡ Thủy Lung lên giường.

Thủy Lung được nàng nâng từ kiệu lên giường, liếc mắt nhìn cái gương sáng ngời đối diện giường không xa.

Trong gương xuất hiện một tiểu mỹ nhân làm rung động lòng người. Da thịt của nàng trắng như tuyết, làm tôn lên ngũ quan xinh đẹp trông có vẻ yếu đuối hơn, mái tóc đen nhánh rối tung, xiêm y đỏ thẫm, đen cùng đỏ quấn quít, cùng khuôn mặt trắng như tuyết thật sự là quá mức tương phản. Làm cho thị giác của người khác triệt để bị đánh gục. Nhưng mà ánh mắt của nữ tử đó và dung mạo của nàng cực kì không hòa hợp, giống như mũi đao nhiễm huyết đặt ở gấm trắng thêu trăm hoa rực rỡ, thật không phù hợp.

Thủy Lung sờ sờ bên tai, quả nhiên cảm xúc có chút khác biệt. Đây không phải là mặt của nàng, chỉ một miếng mặt nạ da người mà thôi. Nhưng mà người có thể làm ra một cái mặt nạ da người sinh động như thật, theo nàng biết, chỉ có thể là Thiên Diện Quỷ Y nổi danh khắp chốn giang hồ, Nhàn công tử.

“Đào Yên, con ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây, vị khách đầu tiên của con sắp đến rồi, con phải nhớ phục vụ người ta cho tốt, không nên chọc đại gia tức giận, sau đó con muốn gì đại gia cũng có thể cho con.” Xuân Nương cười duyên như hoa.

Thủy Lung nhàn nhạt liếc nàng ta một cái.

Xuân Nương che miệng cười đi ra.

Không tới một chung trà, cửa phòng bị Xuân Nương đóng kín lại bị mở ra một lần nữa, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân.

Thủy Lung nhìn ra cửa.

Người đến một thân cẩm bào màu đỏ, bên ngoài khoác sa mỏng, phẳng phiu như cánh ve, càng thêm phiêu dật, eo đeo đai ngọc, treo ba món trang sức. Ở giữa là hai con cá cát tường và ngọc bội màu tím gắn với tua rua màu đỏ, hai bên còn lại cài hai viên trang sức, khi hắn bước đi, ngọc bội cùng đồ trang sức nhẹ nhàng va chạm lẫn nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, dễ nghe.

Hắn từ bên ngoài đi tới, nhờ vào ánh nến mập mờ ấm áp trong phòng mà mặt mũi hắn cũng dần hiện ra.

Nếu như nói nam tử này có thân hình cao gầy, phóng khoáng lại tràn ngập sức hấp dẫn thì khuôn mặt của hắn đủ để đập tan mọi hi vọng làm cho mọi người phải giật lùi. Đó là một khuôn mặt thật sự rất khủng bố, những vết sẹo dày đặc xen kẽ nhau, màu sắc sặc sỡ không phải là màu sắc da thịt của người bình thường, chỉ có đôi mắt cùng môi là vẹn toàn. Đây là một đôi mắt cực kì có sức quyến rũ, độ cong hoàn mỹ, con ngươi đào hoa say lòng người, như thế chói lọi kiêu ngạo giống như một người luôn đứng ở trên đỉnh núi thật cao, nguy hiểm làm cho người khác không cách nào lại gần.

Nam tử vừa đi tới liền ngồi xuống ghế nhỏ trước giường, nhìn thẳng Thủy Lung, trầm mặc không nói.

Thủy Lung xòe tay ra trước mặt vị nam tử đó, nói: “Đồ.”

Ánh mắt nam tử chợt lóe, chợt lộ ra nụ cười, một nụ cười tràn đầy sự chế giễu: “Còn chưa có hầu hạ cho đại gia mà đã đòi đồ rồi. Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ. Xuân Ý lâu dạy dỗ ra mặt hàng như vậy à?”

Thủy Lung vẻ mặt lạnh nhạt, nhíu mày, nằm xuống giường nhỏ, bày ra tư thế thực tùy ý, lại phát ra cảm giác mị hoặc có thể chết người, hợp với da mặt mỹ nhân lúc này của nàng, sóng mắt giống như đưa tình, nhẹ nhàng nói với nam tử: “Đại gia, ngài muốn hầu hạ như thế nào?”

Con ngươi của nam tử co rút nhanh, mất hồn trong nháy mắt, sau đó bắt đầu thay đổi lạnh nhạt, đột nhiên cáu kỉnh đứng lên, tức giận đối với Thủy Lung, mở miệng dạy dỗ: “Ai dạy cho ngươi mấy thứ này, làm bại hoại thuần phong mỹ tục!”

Thủy Lung bộ dạng rất vô tội, chớp mắt nhanh nhẹn đáp: “Túc Ương dạy.”

“Chó má!” Nam tử phun nước bọt mắng.

Thủy Lung nói: “Đại gia cũng biết Túc Ương là chó má?”

“…” Nam tử nghẹn họng, xoay người muốn bỏ đi: “Tiểu nha đầu không biết hầu hạ người, đại gia đây không cần.”

“Đại gia, ngài đã bước vô đây, chưa có trả tiền mà đi ra ngoài là không có hợp đạo lí nha.” Thủy Lung nói.

Nam tử bị chọc tức ngược lại nở nụ cười, quay đầu hung hăng trừng Thủy Lung: “Khi nào thì luyện được miệng mồm lanh lợi như vậy?”

Thủy Lung đạm nói: “Cũng là Túc Ương dạy.”

“Ta nhớ rõ không có dạy cho ngươi mấy thứ này.”

Nam tử này chính là Túc Ương mà Thủy Lung nói, cũng là Bạch Thủy Lung trước kia…

“Ngươi là sư phụ. Mọi chuyện mà đồ đệ biết không phải đều do sư phụ dạy, thì còn có thể là ai?” Thủy Lung bình tĩnh nhìn nam tử trước mắt.

Từ lúc nghe được thanh âm của nam tử này, Thủy Lung liền tìm những tin tức liên quan tới nam tử này trong trí nhớ. Nam tử này tên là Túc Ương, là vị sư phụ thần bí của Bạch Thủy Lung, Xuân Ý lâu là sản nghiệp của hắn.

Đôi mắt đào hoa của Túc Ương thoáng hiện lên một tia sắc bén, nhìn chằm chằm Bạch Thủy Lung giống như muốn nhìn xuyên thấu nàng, cẩn thận tỉ mỉ xem hồn phách của nàng, chậm rãi nói: “Ngươi kêu Du Ngôn truyền lời, ta đã biết.”

“Cho nên, đồ.” Thủy Lung xòe tay ra lần nữa, biểu cảm không chút sợ hãi.

Túc Ương ném một túi vải cho nàng, đạm nói: “Cái này rất thích hợp với nội công của ngươi, nhưng mà tuổi tác hiện tại của ngươi muốn khôi phục lại trình độ lúc ban đầu, ít nhất phải mười năm mới có thể khôi phục, ta nghĩ ngươi cũng không có kiên nhẫn chờ.”

Thủy Lung khinh bỉ: “Điều kiện.” Nàng nhìn ra được, tính tình của Túc Ướng giống như vị huấn luyện viên kiếp trước của nàng, mặt ngoài trầm ổn, tình cảm nhạt nhẽo, thực tế thì rất kiêu ngạo.

Chân mày của Túc Ương nhếch lên, hàm chứa ý nghĩ sâu xa nói: “Trên đời này, thứ có thể làm cho công lực gia tăng nhanh chóng không gì hơn thiên tài địa bảo, gia tài của vi sư không có hùng hậu, không cung ứng nổi cho ngươi tiêu xài, thật sự cũng không có món đồ đó, nhưng sư phụ biết một người có nó.”

“Ai?” Thủy Lung nghe hắn nói như vậy liền mở miệng hỏi, một bên mở túi vải ra xem, bên trong có một quyển sách, trên mặt sách không có tên.

“Con trai được tiên hoàng thương yêu nhất, Cửu hoàng tử, hoàng đệ của đương kim thánh thượng, Võ vương của đương triều, vị hôn phu của ngươi.” Túc Ương nói từng chữ, cẩn thận quan sát những biến hóa trên khuôn mặt của nàng, lại không có phát hiện được gì.

Thủy Lung vẻ mặt bình thản nói: “Món đồ đó tên gì?”

“Phương Nhãn Quả, vật quý báu của tiên hoàng Tây Lăng, sau này ban thưởng cho Cửu hoàng tử, thế gian chỉ có một viên.”

Thủy Lung gật đầu, đem nội dung trong sách ghi nhớ hết, rồi quăng quyển sách lại trả cho Túc Ương, nói: “Mau đi điều tra hành tung của Võ vương, ta muốn đi tiếp cận hắn.”

Túc Ương nhíu mày, trong mắt có một luồng nghiên cứu cùng trêu tức: “Ngươi đã từng tiếp xúc với hắn.”

“Hử?”

“Người trước kia ngươi bán vào tiểu quan quán là Võ vương, người đem ngươi bán vào Xuân Ý lâu cũng là hắn.”

Túc Ương nghĩ rằng Thủy Lung sẽ biến sắc, ai ngờ nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu nói: “Từng tiếp xúc qua thì tốt, sau này tìm được hành tung của hắn thì truyền tin cho ta.”

Ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Túc Ương càng dày đặc, nhưng mà rất nhanh liền lắng đọng xuống, hóa thành ưu thương cùng kiên trì lạnh như băng.

“Tiểu Long Nhi…”

Thủy Lung đang nghĩ kế hoạch làm sao để lấy được Phượng Nhãn Quả, bất chợt nghe thấy âm thanh dịu dàng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn Túc Ương, chống lại ánh mắt của hắn.

Túc Ương rất kinh ngạc. Ánh mắt hắn bộc lộ sự kinh ngạc rất rõ ràng. Hắn nhìn cô gái đang đứng trước mặt, đối phương có một đôi mắt đen bóng kiên định giống như tảng đá lạnh lẽo, sâu bên trong lại có một đoàn lửa đỏ sáng quắc, tầng tầng lớp lớp băng bao quanh ngọc lửa, kín đáo mà không khó tìm, làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Ánh mắt này vừa xa lạ lại quen thuộc, kích thích trí nhớ của hắn. Hắn nhớ rõ, lúc Thủy Lung còn là một đứa trẻ cũng có ánh mắt như thế. Nhưng kể từ sau khi gặp Trưởng Tôn Lưu Hiến, hết thảy đều bắt đầu thay đổi, Bạch Thủy Lung càng ngày càng nóng nảy kỳ lạ, cũng càng ngày càng làm cho hắn thất vọng.

Thủy Lung nhìn vào cặp mắt của Túc Ương.

Bây giờ ánh mắt của Túc Ương rất đẹp, con ngươi hẹp dài, chân mày tinh tế, đường cong phác họa con ngươi. Đây chính là con mắt hoa đào của huấn luyện viên J mà. Thủy Lung nghĩ, mắt hoa đào không phải là phong lưu đa tình sao? Biểu lộ chân tình rất giống Lục lão sư, ánh mắt phức tạp tựa như đáy vực sâu.

“Tiểu Long Nhi.” Túc Ương lấy lại bình tĩnh, đáy mắt nồng đậm cảm xúc cũng bị thu hồi không còn nữa, nhẹ giọng nói: “Đừng làm vi sư thất vọng.”

Đáy mắt của Thủy Lung thoáng hiện nghi ngờ. Trong giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của đối phương lộ ra một tia cầu khẩn, còn có nguy hiểm.

Túc Ương nói xong, xoay người như lúc tới, im hơi lặng tiếng rời đi.

“Chờ chút.” Thủy Lung giữ lại.

Túc Ương nhíu mày xoay người, ánh mắt mỉm cười, nói: “Đồ nhi không nỡ xa vi sư à?”

Thủy Lung không cùng hắn lắm lời, lạnh nhạt đưa tay ra, hai tròng mắt hơi cong, êm ái ngọt ngào nói: “Đại gia, đã nhận được chăm sóc, một ngàn lượng hoàng kim.”

“…” Túc Ương ngây người.

Ánh mắt Thủy Lung lạnh lẽo: “Muốn ghi sổ?”

Túc Ương dở khóc dở cười, cãi lại: “Ngươi đừng quên lâu này là của ai?”

“Một ngàn lượng hoàng kim.”

“Ngươi có hầu hạ ta sao?”

“Một ngàn lượng hoàng kim.”

“Tiểu Long Nhi, đây là ngươi ăn cướp.”

Thủy Lung cuối cùng cũng đổi câu thoại, nhướng nhướng mày, lời nói đơn giản mà lại đương nhiên: “Ta chính là ăn cướp.”

“…”

(1) Hồng sa: vải mỏng màu đỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương