Vườn Trẻ Của Vương Quốc
-
Chương 25
Leah kinh ngạc tới méo mặt.
“Ngươi còn trẻ như vậy, mà con đã lớn tới nhường này ư?” Nàng tỏ vẻ không thể tin nổi, cau mày quan sát Samuels đang níu chặt lấy vạt áo Cecil vì sợ ngã xuống. “Bé và ngươi trông chả giống tí nào hết.”
Đương nhiên là không giống rồi.
Đầu tóc nâu nhạt có hơi cong nhẹ của Samuels hiện ra trong tầm mắt của Cecil, hai con mắt ngọt ngào động lòng người. Hắn thì toàn thân u ám mờ mịt, con ngươi đen, tóc cũng đen nốt, màu da tái nhợt như lâu ngày chưa thấy ánh mặt trời.
Cecil ngồi xuống bàn ăn, đặt Samuels trên đầu gối của mình. Hắn giở ra thực đơn của quán trọ, trong đầu vẩn vơ suy nghĩ liệu em bé có cắn được mấy đồ này không, hờ hững đáp, “Ờ, nó giống mẹ nó đấy.”
Samuels: “…”
Cậu làm bộ như không nghe thấy lời vừa rồi của Cecil, chỉ ngón tay vào món cá hấp sả ớt cay xè, mắt to long lanh, nói, “Ta muốn ăn cái này,”
Cecil lắc đầu.
“Cái này không tốt cho thân thể ngươi đâu.” Cecil nghiêm trang nói, “Để ta gọi trứng gà rau dưa cùng chút sữa bò cho ngươi.”
Samuels: “…”
Leah cau mày đánh giá Samuels, nghi hoặc mở miệng hỏi, “Bé thật sự là con của ngươi sao? Ta lại thấy… bé trông giống vị bằng hữu hôm qua của ngươi hơn.”
Nàng chỉ đơn giản nghi ngờ Cecil đem con của bạn hắn ra lừa nàng, nhưng không ngờ, Cecil đáp lại, “Chẳng có gì ma pháp không làm được, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?”
Leah ngậm miệng lại.
“Ta hiểu rồi,” Nàng nói, “Thực sự rất xin lỗi.”
Nàng vội vã quay người rời đi, Samuels lòng tràn đầy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Cecil, hỏi, “Nàng hiểu cái gì cơ?”
Cecil nói, “Ngươi nghĩ xem?”
Samuels nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khuôn mặt nhỏ bé bỗng đỏ bừng, nổi giận đùng đùng, la to, “Ta muốn đánh chết ngươi!”
“Ngươi còn trẻ như vậy, mà con đã lớn tới nhường này ư?” Nàng tỏ vẻ không thể tin nổi, cau mày quan sát Samuels đang níu chặt lấy vạt áo Cecil vì sợ ngã xuống. “Bé và ngươi trông chả giống tí nào hết.”
Đương nhiên là không giống rồi.
Đầu tóc nâu nhạt có hơi cong nhẹ của Samuels hiện ra trong tầm mắt của Cecil, hai con mắt ngọt ngào động lòng người. Hắn thì toàn thân u ám mờ mịt, con ngươi đen, tóc cũng đen nốt, màu da tái nhợt như lâu ngày chưa thấy ánh mặt trời.
Cecil ngồi xuống bàn ăn, đặt Samuels trên đầu gối của mình. Hắn giở ra thực đơn của quán trọ, trong đầu vẩn vơ suy nghĩ liệu em bé có cắn được mấy đồ này không, hờ hững đáp, “Ờ, nó giống mẹ nó đấy.”
Samuels: “…”
Cậu làm bộ như không nghe thấy lời vừa rồi của Cecil, chỉ ngón tay vào món cá hấp sả ớt cay xè, mắt to long lanh, nói, “Ta muốn ăn cái này,”
Cecil lắc đầu.
“Cái này không tốt cho thân thể ngươi đâu.” Cecil nghiêm trang nói, “Để ta gọi trứng gà rau dưa cùng chút sữa bò cho ngươi.”
Samuels: “…”
Leah cau mày đánh giá Samuels, nghi hoặc mở miệng hỏi, “Bé thật sự là con của ngươi sao? Ta lại thấy… bé trông giống vị bằng hữu hôm qua của ngươi hơn.”
Nàng chỉ đơn giản nghi ngờ Cecil đem con của bạn hắn ra lừa nàng, nhưng không ngờ, Cecil đáp lại, “Chẳng có gì ma pháp không làm được, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?”
Leah ngậm miệng lại.
“Ta hiểu rồi,” Nàng nói, “Thực sự rất xin lỗi.”
Nàng vội vã quay người rời đi, Samuels lòng tràn đầy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Cecil, hỏi, “Nàng hiểu cái gì cơ?”
Cecil nói, “Ngươi nghĩ xem?”
Samuels nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khuôn mặt nhỏ bé bỗng đỏ bừng, nổi giận đùng đùng, la to, “Ta muốn đánh chết ngươi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook