Vườn Trẻ Của Vương Quốc
-
Chương 12
Samuels nhẹ giọng lẩm bẩm danh tự kia.
Hắn là một trong mười hai Ma thần chi nhất tại thế kỉ thứ nhất và thứ hai, nhưng dữ liệu được lưu lại đã bị huỷ diệt đến gần như không còn. Samuels không hề biết nhiều về tính tình cùng tình huống của mấy vị thần này, cậu ngước mắt nhìn Cecil, đợi hắn giải thích.
Sau khi giao dịch thành công với Ma thần linh hồn, Cecil đã đạt được hết thảy tri thức, nhiều đến vô tận. Hắn rất quen thuộc với loại văn tự cùng mười hai vị thần cũ này, giải thích cho Samuels, “Phách Lưu Á là Ma Thần thiện ác chi gian, ông ta không hẳn là ác, nhưng hành vi lại vô cùng hoang đường, cũng rất tàn bạo, mạnh mẽ.”
Samuels nhớ tới loại ma pháp bị ếm trên thân thể tụi quốc vương, bọn họ chỉ là bị thu nhỏ lại, chưa bị những nguyền rủa cùng thương tổn khác, cậu có thể nhìn ra vị ma thần cũ này đối với bọn họ không có nhiều ác ý.
Cơ mà, động cơ của ông ta đến tột cùng là cái gì?
Cecil chủ động trả lời thắc mắc của cậu, “Ông ta làm tại thấy như vậy vui đó.”
Samuels: “…”
Cảm thấy… chơi vui?
“Nghĩ lại mà xem, các đại thần tinh anh đều biến thành một lũ nhóc bé xíu, cả triều đình toàn là trẻ con.” Cecil nhịn cười, nói, “Như vậy rất thú vị mà… Quốc vương có bao giờ tè ra quần vào lúc lên triều chưa?”
Samuels hỏi: “Ông ta là khế chủ ma thần của ngươi sao?”
Cecil lắc đầu, “Để ngươi thất vọng rồi.”
Samuels gượng cười, “Ngươi có thể thử làm quen một chút, ta cảm thấy các ngươi rất hợp nhau đấy.”
Cecil mỉm cười, “Ông ta với khế chủ của ta là địch thủ của nhau.”
“Thật đáng tiếc,” Samuels quay đầu đi, chuyên tâm nghiên cứu ma pháp trên cửa. “Cánh cửa này rốt cuộc là sao vậy?”
“Phách Lưu Á rất thích lừa gạt những người thông minh,” Cecil nói, “Cánh cửa này kì thực rất đơn giản, ngươi chỉ cần đẩy nó thôi.”
Samuels cho rằng Cecil đang mê sảng, cậu không nhịn được mà cau mày nhìn hắn. Cecil bình thản đưa tay ra, đẩy phiến đá trông có vẻ rất nặng kia một cái – cửa mở, mà cự thú trông như vật đang sống kia chỉ đồng loạt há miệng, như đang khinh bỉ suy đoán của Samuels.
Samuels: “…Thật là đặc biệt.”
Bên kia cửa có một tế đàn rất lớn, giống như các thần điện mà cậu đã từng gặp qua, cùng một bức tượng thần Phách Lưu Á.
Đứng tại đây, Samuels cảm thấy có chút luống cuống, cậu vốn nghĩ rằng bên trong di tích cất giấu một ma vật gì đó rất kinh khủng rất kì bí, chỉ cần mình đánh bại ma vật kia, ma pháp trên người tụi quốc vương sẽ được giải trừ. Cơ mà đằng sau cửa đá lại là thần điện một vị thần cũ, cậu đương nhiên chẳng thể tiêu diệt một vị thần cũ được.
Cecil nói, “Đây chỉ là một trò đùa dai của ông ta thôi.”
Samuels hỏi hắn, “Vậy ta cần phải làm gì để hoá giải trò đùa dai này?”
Cecil đáp, “Hiến tế.”
Hắn là một trong mười hai Ma thần chi nhất tại thế kỉ thứ nhất và thứ hai, nhưng dữ liệu được lưu lại đã bị huỷ diệt đến gần như không còn. Samuels không hề biết nhiều về tính tình cùng tình huống của mấy vị thần này, cậu ngước mắt nhìn Cecil, đợi hắn giải thích.
Sau khi giao dịch thành công với Ma thần linh hồn, Cecil đã đạt được hết thảy tri thức, nhiều đến vô tận. Hắn rất quen thuộc với loại văn tự cùng mười hai vị thần cũ này, giải thích cho Samuels, “Phách Lưu Á là Ma Thần thiện ác chi gian, ông ta không hẳn là ác, nhưng hành vi lại vô cùng hoang đường, cũng rất tàn bạo, mạnh mẽ.”
Samuels nhớ tới loại ma pháp bị ếm trên thân thể tụi quốc vương, bọn họ chỉ là bị thu nhỏ lại, chưa bị những nguyền rủa cùng thương tổn khác, cậu có thể nhìn ra vị ma thần cũ này đối với bọn họ không có nhiều ác ý.
Cơ mà, động cơ của ông ta đến tột cùng là cái gì?
Cecil chủ động trả lời thắc mắc của cậu, “Ông ta làm tại thấy như vậy vui đó.”
Samuels: “…”
Cảm thấy… chơi vui?
“Nghĩ lại mà xem, các đại thần tinh anh đều biến thành một lũ nhóc bé xíu, cả triều đình toàn là trẻ con.” Cecil nhịn cười, nói, “Như vậy rất thú vị mà… Quốc vương có bao giờ tè ra quần vào lúc lên triều chưa?”
Samuels hỏi: “Ông ta là khế chủ ma thần của ngươi sao?”
Cecil lắc đầu, “Để ngươi thất vọng rồi.”
Samuels gượng cười, “Ngươi có thể thử làm quen một chút, ta cảm thấy các ngươi rất hợp nhau đấy.”
Cecil mỉm cười, “Ông ta với khế chủ của ta là địch thủ của nhau.”
“Thật đáng tiếc,” Samuels quay đầu đi, chuyên tâm nghiên cứu ma pháp trên cửa. “Cánh cửa này rốt cuộc là sao vậy?”
“Phách Lưu Á rất thích lừa gạt những người thông minh,” Cecil nói, “Cánh cửa này kì thực rất đơn giản, ngươi chỉ cần đẩy nó thôi.”
Samuels cho rằng Cecil đang mê sảng, cậu không nhịn được mà cau mày nhìn hắn. Cecil bình thản đưa tay ra, đẩy phiến đá trông có vẻ rất nặng kia một cái – cửa mở, mà cự thú trông như vật đang sống kia chỉ đồng loạt há miệng, như đang khinh bỉ suy đoán của Samuels.
Samuels: “…Thật là đặc biệt.”
Bên kia cửa có một tế đàn rất lớn, giống như các thần điện mà cậu đã từng gặp qua, cùng một bức tượng thần Phách Lưu Á.
Đứng tại đây, Samuels cảm thấy có chút luống cuống, cậu vốn nghĩ rằng bên trong di tích cất giấu một ma vật gì đó rất kinh khủng rất kì bí, chỉ cần mình đánh bại ma vật kia, ma pháp trên người tụi quốc vương sẽ được giải trừ. Cơ mà đằng sau cửa đá lại là thần điện một vị thần cũ, cậu đương nhiên chẳng thể tiêu diệt một vị thần cũ được.
Cecil nói, “Đây chỉ là một trò đùa dai của ông ta thôi.”
Samuels hỏi hắn, “Vậy ta cần phải làm gì để hoá giải trò đùa dai này?”
Cecil đáp, “Hiến tế.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook