Vườn Hồng Của Leoches
-
Chương 17: Chương 16
“Larry!” Công tước lên giọng, dùng sức đập vào cánh cửa.
Vẫn trầm mặc.
Một dự cảm bất ổn dâng lên trong lòng mỗi người, công tước chuyển hướng sang McWebber: “Tiểu thư Bernstein sáng sớm nay đã đi ra ngoài sao?”
“Không có, Laurie vẫn chưa đến quét dọn.”
Lông mày công tước vặn xoắn: “Mở cửa ra!”
Quản gia lập tức móc chìa khoá trong túi ra, mở khoá cửa, công tước theo sát bước vào phòng: “Larry, cô ở đâu? Larry, Larry…”
Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên bén nhọn lạ thường khiến chúng tôi không thoải mái, lập tức tràn vào phòng.
Cảnh tượng trước mắt khiến ngực mỗi người giống như bị đại chuỳ đập thật mạnh một cái:
Tiểu thư Bernstein đáng thương ngã trên sàn nhà, đã tắt thở.
Cô mặc quần áo ngủ màu trắng nằm ngửa, trên cổ có một vết dao rất đáng sợ, máu chảy từ nơi đó xuống khiến cho trên người cô, hơn phân nửa bộ quần áo ngủ, trên mặt đất khắp nơi đều biến thành màu đỏ nhạt; nhìn ra được cô ta trước khi chết đã trải qua thống khổ giãy giụa thế nào, hai tay co rút, tóc rối bù, dườn như khắp nơi đều là máu đến mức thấm đẫm chiếc thảm Ba Tư, trong không khí đều là một mùi tanh hôi.
Tôi nghe tiếng hai vị cảnh sát buồn nôn trong họng, còn có tiếng McWebber kêu lên.
Thám tử Splett kinh nghiệm phong phú lập tức ngăn mọi người lại: “Mời các vị lui ra ngoài trước, được chứ? Bác sĩ, mời ngài đến đây một chút.”
“Được.” Lại được làm người khám nghiệm tử thi tạm thời, tôi từ phía sau đi tới, lúc đi ngang qua công tước có nhìn tôi một cái, sắc mặt hắn tái xanh.
Tôi biết bây giờ hắn nhất định rất căm tức: Rõ ràng có thể kết thúc hết thảy tại đây, rốt cục lại xảy ra biến cố.
Tôi đi đến một chỗ tương đối sạch sẽ bên cạnh thi thể mà ngồi chổm hổm, từ từ hất tóc phủ trên vết thương ra quan sát.
Thám tử thì đánh giá chung quanh căn phòng.
“Không tìm được hung khí.” Y đi tìm một lượt rồi nhìn tôi, “Ngài cho rằng đây là do vật gì gây ra?”
“Thoạt nhìn giống như bị một cây đao nhỏ sắc bén cắt thành vết thương hỏ.” Tôi chuyển qua cổ cô ta, “Người chết bị cắt đứt khí quản và động mạch, nhưng trong lúc nhất thời chưa chết được, cho nên… cử động rất mạnh mẽ.
Ước chừng xảy ra khoảng 5, 6 giờ trước.”
“Người này lòng dạ thật độc ác.” Linh mục làm dấu chữ thập trước ngực, “… Nguyện Thượng Đế trừng phạt hắn.”
“Trước khi chết tiểu thư Bernstein có gặp khách.” Thám tử chỉ về hai cái tách uống trà trên bàn, bên trong có nước lạnh được đổ ra từ trong bình trà thuỷ tinh, “Nói không chừng người này chính là hung thủ.”
Tôi không tỏ thái độ, bắt đầu chuyên tâm kiểm tra vô số vết thương khác trên thi thể, ngay lúc tôi di chuyển hai tay cô ta, đột nhiên la toáng lên: “Trời ạ, nhìn cái này.”
Trên tay phải của tiểu thư Bernstein, bất ngờ có một chữ “F” viết bằng máu.
Thám tử Splett nghe tiếng liền đi tới, y xích lại gần sàn nhà, nheo cặp mắt lại: “Là một chữ “F” lớn, phía sau nó nhất định còn có gì đó, nhưng đã bị lau sạch rồi.”
Tôi cũng phát hiện được phía sau chữ “F” là một mảng vết máu, rõ ràng là dấu vết đã bị lau rồi.
Thám tử Splett xem qua tay phải thi thể, trên bàn tay đều là vết máu khô khốc.”
“Có người dùng tay cô ta lau chữ đi, vậy tại sao phải lưu lại duy nhất chữ “F” này chứ?” Tôi không hiểu.
“Không phải “lưu lại”, mà là “bỏ sót”.” Thám tử Splett chỉ về phía chiếc váy trắng bên cạnh thi thể, ở nơi đó có một dấu hiệu khá nhạt, giống như một chữ F ngược, có thể lúc viết chữ tiểu thư Bernstein đã giãy giụa rất nhiều nên che lại, vậy nên người kia chỉ lau đi dấu vết ở bên ngoài, đến khi cô ta tắt thở, cơ thể giãn ra nên mới lộ ra.”
“Vậy thì người này rời hiện trường trước khi tiểu thư Bernstein chết đúng không?” Đột nhiên công tước hỏi, “Như vậy có phải là hung thủ không?”
“Ừ, rất có thể.” Thám tử Splett khẳng định suy đoán của hắn.
“F…” Tôi cúi đầu suy nghĩ, “Viết chữ “F” lớn… vậy nhất định là cô ta muốn nói cho chúng”ta biết hung thủ tên gì…”
Đám người phía sau lập tức nhỏ giọng nghị luận.
“Fries.” Công tước nhẹ nhàng buông ra một cái tên, “Fries Warrene.”
“Không thể nào?” Linh mục không dám tin trợn to hai mắt, “Anh ta là vị hôn phu của tiểu thư Bernstein mà.”
“Vậy thì còn ai vào đây nữa? Trong lâu đài có mấy người có tên hoặc họ bắt đầu là “F” đâu? Nữ đầu bếp tên Fanny? Farrell? Ford? Bọn họ và tiểu thư Bernstein chưa từng nói chuyện với nhau dù chỉ một lời.”
Thám tử Splett quả quyết vung tay lên: “Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm vị Warrene này.
Linh mục, bác sĩ, mời hai người ở lại trông coi hiện trường, được chứ?”
“Chuyện này…” Tôi chần chờ nhìn dáng vẻ kinh khủng của tiểu thư Bernstein nằm trong vũng máu, “… cho phép tôi đi chung với ngài, được không?”
Thám tử Splett vô cùng thông cảm gật đầu: “Vậy thì nơi này kính nhờ ngài, linh mục.”
Năm người chúng tôi lại đến trước một căn phòng khác cùng tầng lầu, lần này người đi lên gõ của là McWebber.
Theo mưu kế của công tước, ông ta tận lực dùng giọng bình thường hỏi: “Ngài Warrene, anh có ở đây không?”
Sau cửa truyền đến một tiếng trả lời mơ mơ màng màng: “Chuyện gì?”
“Đại nhân hỏi rằng ngài dùng bữa sáng trong phòng hay thế nào?”
“Không, không cần.
Tôi tới phòng ăn.”
“Có thể để tôi đem áo sơ mi vào cho ngài không?”
Bên trong trầm mặc một hồi, sau đó mở cửa ra.
Dường như Warrene mới vừa tắm xong, trên tóc còn nhỏ nước, khoác áo tắm.
Lúc một đám người chúng tôi lộ mặt ra, gương mặt hắn đầy sự ngạc nhiên.
“Xin lỗi, Fries, chúng tôi có chuyện tìm anh.” Công tước đi tới giới thiệu, “Vị này là thám tử Splett, còn đây là hai viên cảnh sát.
Tôi phải nói cho anh biết một chuyện bất hạnh… Larry, cô ấy chết rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm mặt Warrene, anh ta bắt đầu có một cái chớp mắt giữa sự kinh hoảng, nhưng lập tức trở nên rất đau buồn và khiếp sợ.
“Làm sao biết? Không… không thể nào.” Anh ta kêu lên.
“Vừa mới phát hiện trong phòng ngủ của cô ấy, bị người ta cắt ngang cổ họng, ước chừng là xảy ra vào nửa đêm hôm qua.”
“Vậy ông tới chỗ tôi làm gì?” Anh ta đột nhiên cảnh giác nhìn chúng tôi, “Còn mang theo 3 cảnh sát.
Ông muốn làm gì?”
“Đừng kích động, ngài Warrene.” Thám tử Splett xoa dịu tình hình, “Chúng tôi muốn hỏi ngài một chút tình huống.
Xin hãy yên tâm, đây chẳng qua là công việc theo thông lệ, tuyệt đối không làm mất thì giờ của ngài.”
Người đàn ông trẻ tuổi hoài nghi nhìn y một hồi, rồi vẫn gật đầu, để chúng tôi vào phòng.
Cửa sổ trong phòng đều mở cả, trên giường còn rất xộc xệch, trong không khí có một mùi rất kỳ lạ.
Tôi cố gắng ngửi thì cảm thấy mùi này giống như là hỗn tạp của nhiều loại mùi.
Công tước và tôi ngồi trên ghế sa lông, thám tử ngồi bên cạnh Warrene, lấy ra quyển sổ nhỏ bắt đầu đặt câu hỏi.
“Ngày hôm qua lần cuối cùng ngài nhìn thấy tiểu thư Bernstein là lúc nào?”
“Tôi qua vào bữa ăn, sau đó chúng tôi liền trở về phòng của mình, thậm chí còn không nói chuyện câu nào.”
“Vậy là sau 8 giờ tối qua ngài chỉ ở trong phòng mình đúng không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook