Vườn Hoa Của Anh Chu - Tri Tiểu Ngư
-
Chương 8: Trồng Hoa 08
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Chu Nghi bỗng dưng có chút lúng túng, đây là lần đầu tiên anh thấy Hoa Tình khóc đau khổ đến vậy.
Đối với anh, Hoa Tình giống như một viên ngọc quý ở ngay trước mắt, rõ ràng có thể chạm vào, nhưng luôn có thứ gì đó liên tục nhắc nhở anh, khiến anh phải dựng lên hàng rào cảnh giác, không thể tiến lại gần.
Phải thừa nhận rằng, không biết từ khi nào, anh đã rung động trước cô gái mà trước kia anh từng coi như em gái này!
Nhưng anh cảm thấy mình không đủ tốt, không xứng đáng sở hữu viên ngọc quý này, sợ cô buồn, sợ cô đau lòng, vậy mà anh vẫn khiến cô buồn, khiến cô đau lòng.
Anh rốt cuộc nên làm gì mới phải?
Hoa Tình hai mắt ngấn lệ, tức giận chạy về homestay, mở cửa định lao vào ôm lấy Khúc Tiểu Mi, rồi mắng cho Chu Nghi một trận, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng Khúc Tiểu Mi đâu.
“Người đi đâu rồi?” Hoa Tình lau đi nước mắt, hít hít mũi, rồi cầm lấy máy tính bảng của mình nằm lên giường, bắt đầu xem phim.
Thấy cảnh hài hước thì cười ha hả, hoàn toàn không có vẻ gì là thất tình.
Không lâu sau, ngoài cửa có người bấm chuông. Hoa Tình vội vàng chạy đến, nhìn qua lỗ cửa, khóe miệng hơi nhếch lên, quả nhiên là Chu Nghi.
Cô ho khan một tiếng, giả vờ không biết, hỏi lớn, “Ai đấy?”
“Hoa Tình, là anh, em quên lấy điện thoại rồi.”
Lúc cô chạy khỏi nhà Chu Nghi, cô mới nhớ ra mình quên lấy điện thoại, nhưng cô lại không quay lại lấy, vừa giận, vừa cố ý đợi anh, xem anh có đến tìm cô không.
“Hoa Tình nói bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, bảo anh ngày mai rồi đến!”
Chu Nghi nghe ra, người đang nói chuyện chính là Hoa Tình, “Hoa Tình, xin lỗi, anh, anh lúc nãy nói nặng lời quá.”
Nghe Chu Nghi xin lỗi, Hoa Tình lập tức cảm thấy vui vẻ trở lại, nhưng lại giả vờ khóc nấc nói với anh, “Bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, anh đi đi!”
Không nghe thấy anh trả lời, Hoa Tình lại nhìn ra ngoài qua lỗ cửa thấy anh đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Hoa Tình luôn cảm thấy mình là một người leo núi cô độc, dù con đường trên núi dốc đứng, nhưng cảnh sắc dọc đường vẫn rất đẹp, nên cô không hề sợ khó khăn. Tuy nhiên, khi cảm giác mình đã sắp lên tới đỉnh, bất ngờ sương mù bao phủ, khiến cô không thể nhận ra phương hướng.
Cô bỗng dưng cảm thấy hơi tức giận, vung tay chạy trở lại giường, kệ anh làm gì thì làm! Cứ để anh cũng nếm thử cảm giác đau lòng này, không thể thương xót anh!
Chu Nghi dựa lưng vào cửa, cả người như quả bóng xì hơi, lúc nãy anh không nên nói những lời đó, khiến cô buồn lòng rơi lệ, nhưng bây giờ lại cảm thấy bối rối, không nói những lời đó thì anh nên nói gì? Tình huống hiện tại, chẳng phải là điều anh muốn sao?
Đột nhiên anh nhận thấy hành động vội vã chạy đến lúc nãy thật không đúng, liền từ từ quay người rời đi.
Tầng dưới, trong khu vườn sau homestay, Khúc Tiểu Mi đang ngồi trên xích đu, bên cạnh cô là một chàng trai, chính là Vương Diễn, sinh viên cùng trường với bọn cô.
Họ vừa ăn tối xong và đang đi dạo trở về, lúc này trời đã tối.
“Đã nghỉ học mấy ngày rồi, cậu định khi nào về?”
Khúc Tiểu Mi có mái tóc ngắn mềm mại, dễ thương, tính cách hoạt bát, giọng nói lại rất quyền lực. Cô dùng hai tay nắm lấy dây xích đu, cúi đầu nhìn xuống chân mình, giả vờ hỏi bâng quơ.
Vương Diễễn đột nhiên nắm lấy dây xích đu, ánh mắt xuyên qua bóng tối rơi xuống người Khúc Tiểu Mi.
“Ngày mai hoặc ngày kia đi.”
“Ồ.”
“Tiểu Mi, tớ…”
“Cũng tốt mà, sau này cũng không phải không gặp nhau nữa, vẫn chưa tốt nghiệp cơ mà? Chỉ là chuẩn bị tìm việc thực tập thôi.”
“Dù nhà tớ sống ở thành phố không thuộc top lớn hàng đầu, nhưng cơ hội việc làm rất nhiều, cũng có rất nhiều công ty lớn, cậu có từng nghĩ…”
“Ở đây cũng tốt rồi, tớ đã có công ty ưng ý rồi, hơn nữa cậu với tư cách gì mà đưa ra lời đề nghị này với tớ? Tại sao tớ phải đến nơi cậu sống để phát triển sự nghiệp? Không về tỉnh nhà, cũng không ở lại thành phố nơi mình học, tại sao vậy?”
Vương Diễn xấu hổ cúi đầu, “Ba mẹ tớ chỉ có mình tớ là con trai, họ mong tớ ra trường là về, nếu cậu muốn, tớ muốn dẫn cậu đi gặp họ, họ đã đồng ý có thể giúp cậu tìm một công việc ổn định.”
Vương Diễn, Khúc Tiểu Mi, Hoa Tình tuy cùng khóa, nhưng không cùng chuyên ngành, chuyên ngành của Vương Diễn rất được ưa chuộng, còn chuyên ngành thiết kế thời trang của Khúc Tiểu Mi và Hoa Tình thì khác.
“Như vậy chẳng phải là sống nhờ người khác sao?” Khúc Tiểu Mi đứng dậy định về phòng, “Hơn nữa, tớ thích thiết kế thời trang, vì chuyên ngành này tớ đã bỏ ra rất nhiều công sức, cậu biết không? Khi các cậu đang bà tính cuối tuần đi đâu chơi, tớ đang học tập nghiên cứu thiết kế, khi các cậu nghỉ học, tớ đang đi làm thêm ở cửa hàng thời trang. Tớ sẽ không tùy tiện tìm một công việc nào đó, nhất là loại công việc ổn định như cậu nói.”
“Tiểu Mi, tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ mà? Sao cậu không chịu vì tớ…”
Bước chân của Khúc Tiểu Mi chợt dừng lại, “Rất nhiều lúc, không phải chỉ cần có thích là đủ.”
“Nhưng sao cậu không chịu thử một lần, một công việc ổn định có gì không tốt?”
“Cậu có phát hiện ra không, từ đầu đến cuối, cậu chỉ muốn tớ làm món đồ trang trí cho cậu. Tình cảm của cậu dành cho tớ được xây dựng trên việc tớ có chịu nghe lời cậu, đi theo cậu không. Ngày mai cậu cứ đi đi, tớ cũng sẽ không tiễn cậu.”
Khúc Tiểu Mi nói xong không quay đầu lại mà đi, Vương Diễn đứng im tại chỗ, miệng mở ra rồi lại khép lại, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô đi đến gần cửa phòng thì thấy Hoa Tình đang đứng ở cửa nhìn ngó.
“Sao thế? Nhớ tớ đến thế à, còn đặc biệt đứng ở cửa đợi tớ? Tớ cảm động quá!” Khúc Tiểu Mi chạy đến ôm chầm lấy Hoa Tình.
Hoa Tình đẩy cô ra, “Cậu về có thấy anh Chu Nghi không?”
“Ha, hóa ra đang đợi anh Chu Nghi của cậu à! Thật là buồn mà!”
Khúc Tiểu Mi buông Hoa Tình ra rồi bước vào nhà, cầm lấy gối ôm trên sô pha rồi nằm dài ra.
“Hoa Tình giúp tớ rót cốc nước được không?”
Hoa Tình vẻ mặt nghi hoặc, đóng cửa lại vội vàng đi tới, “Không ổn rồi, cậu sao thế? Sao tự nhiên lại uể oải thế này? Cậu và Vương Diễn xảy ra chuyện rồi à?”
“Hoa Tình, ôm ôm!”
Khúc Tiểu Mi đưa tay về phía Hoa Tình, hai mắt đỏ hoe, sắp khóc đến nơi rồi.
Hoa Tình vội vàng ngồi xuống ghế sofa, còn Khúc Tiểu Mi lập tức lao đến ôm chặt lấy cô. Khoảnh khắc đầu cô tựa lên vai Hoa Tình, nước mắt lặng lẽ rơi, không một tiếng động, nhưng Hoa Tình vẫn cảm nhận được một làn lạnh chảy xuống vai mình.
Cô nhẹ nhàng vỗ về lưng Khúc Tiểu Mi, “Không sao, mất đi một cái cây, chúng ta còn cả một khu rừng cơ mà!”
“Sao thế, cái cây của cậu cũng không cần nữa à?”
“Cái, cái đó thì không. Chỉ là thỉnh thoảng cũng cần phải được làm mát thôi. Ay, hay là tớ đi mua mấy chai bia, tối nay chúng ta uống bia đi!”
Khúc Tiểu Mi lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, buông Hoa Tình ra, “Mua thêm chút đồ ăn vặt nữa, khoai tây chiên gì đó.”
“Được, cậu đợi tớ nhé, tớ đi cửa hàng tạp hoá một chút.”
“Tớ đi cùng cậu!”
Cửa hàng cách “Gặp Gỡ Trời Quang” không xa mấy, hai người họ chỉ mất vài phút chạy xe điện là đến nơi.
Mọi người đều thích gọi chủ cửa hàng tạp hóa là dì Lý, dì Lý là họ hàng với mẹ Chu Nghi, Hoa Tình hồi nhỏ thường đi theo sau Chu Nghi để xin ăn, dì Lý đương nhiên cũng quen biết Hoa Tình.
Dì Lý nhìn thấy Hoa Tình, cười thân thiện, “Hoa à, lâu rồi không gặp, cháu về khi nào thế? Tối khuya thế này muốn mua gì vậy?”
“Dì Lý chào dì, cháu về hôm qua. Dì Lý, phiền dì lấy giúp cháu một tá bia, loại lon nhé.”
“Ồ, được.” Dì Lý nói rồi nhìn sang Khúc Tiểu Mi bên cạnh Hoa Tình, “Đi chơi cùng bạn à? Hai người uống nhiều thế?”
“Đúng rồi.” Hoa Tình và Khúc Tiểu Mi không để ý đến ánh mắt của dì Lý, đi về phía kệ hàng bên cạnh lấy que cay, khoai tây chiên, đồ ăn vặt đủ cả.
“Nghe nói nhà các cháu đang thi công, cũng chuẩn bị cải tạo thành homestay, vậy giờ các cháu ở đâu? Ở homestay của A Nghi à?”
“Đúng rồi ạ.”
“Homestay của A Nghi làm ăn rất tốt đó, nói thật, từ khi thằng bé về quê và sửa sang lại khu vườn của mình khiến nó trở nên đẹp đẽ hơn, lúc nào cũng có người đến đó chụp ảnh, từ từ người đến chơi ở làng ngày càng nhiều, làng trở nên nhộn nhịp hơn, cửa hàng tạp hóa của dì cũng làm ăn tốt hơn rất nhiều.”
Trở lại quầy tính tiền, dì Lý vừa hay bê một tá bia ra.
“Dì Lý, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Dì tính xem nào.”
Nhìn dì Lý bấm máy tính, Hoa Tình bỗng nhiên nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn ở chỗ Chu Nghi.
“Hoa Tình, chúng ta chia đôi. Lát nữa tớ chuyển tiền cho cậu.”
“Không cần. Dì Lý, ghi vào sổ của anh Chu Nghi được không ạ? Ngày khác dì hỏi anh ấy lấy tiền hoặc dì gọi điện thoại hỏi anh ấy ngay bây giờ luôn ạ?”
“Không cần hỏi, cứ ghi vào sổ của A Nghi!” Dì Lý cười híp mắt lập tức quay người đi lấy túi để đồ ăn vặt vào.
“Mọi người đều là dân làng, thường xuyên ghi sổ cả, thằng bé A Nghi thật thà và đáng tin cậy, cháu từ nhỏ đã thân thiết với thằng bé, ghi vào sổ nó không vấn đề gì đâu”
“Vậy cảm ơn dì Lý.”
“Hây, nói gì cảm ơn chứ, đến chơi nhiều nhé.”
Hai người họ vừa mới đi khỏi, Khúc Tiểu Mi lập tức áp sát tai Hoa Tình, “Chắc chắn lại đang mưu tính cái gì rồi đúng không?”
“Có thể mưu tính gì chứ, không có gì cả, đơn giản là điện thoại của tớ để quên ở nhà anh Chu Nghi, không có điện thoại thì làm sao thanh toán được?”
“Có tớ mà, tớ dù nghèo đến mấy, số tiền này vẫn trả được.”
“Được rồi, tớ chính là muốn cho anh ấy biết, tớ buồn lòng rồi, tớ muốn uống say đêm nay để quên phiền muộn để anh ấy hối hận!”
“Quả nhiên cậu là một tiểu yêu tinh!” Khúc Tiểu Mi quay đầu nhìn về phía tạp hoá nhỏ, “Trời ơi, dì ấy đang gọi điện thoại, chắc chắn là đã gọi cho anh Chu Nghi rồi!”
“Đúng là hiệu quả như mong muốn!”
Hoa Tình bỗng nhiên cảm thấy gió đêm thật mát mẻ, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Dì Lý nhìn Hoa Tình đi khỏi, liền quay đầu gọi điện cho Chu Nghi.
Nghe Hoa Tình mua nhiều bia như vậy, Chu Nghi lập tức cảm thấy áy náy, trái tim như bị ném xuống biển, cứ chìm xuống mãi.
Dì Lý miệt mài không ngừng bộc lộ bản năng hóng hớt của mình “Hai cô gái trông có vẻ rất buồn, mắt đỏ hoe cả lên, chắc chắn là đã khóc. Dì nhớ cái miệng của Hoa hồi nhỏ, như cái loa nhỏ vậy, *phập phập phập*, cứ nói không ngừng, hồi nãy lại không nói gì nhiều. Chắc là ở ngoài gặp chuyện không vui, nên trốn về quê nghỉ ngơi, bây giờ nhiều bạn trẻ đều làm như vậy. A Nghi, cháu có đang nghe không?”
“Ừm, cháu đang nghe, dì Lý…”
“Dì nhớ hồi nhỏ Hoa cứ luôn miệng nói lớn lên sẽ lấy cháu, bây giờ lớn rồi, càng xinh đẹp hơn, cháu nó có còn thích cháu nữa không, cháu cũng đến tuổi kết hôn rồi, dì thấy Hoa cũng tốt lắm!”
“Dì Lý, Hoa Tình muốn gì dì cứ lấy cho em ấy, tiền cứ ghi vào sổ của cháu là được. Cháu còn có việc, lần sau nói tiếp.”
Chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, dì Lý không được thỏa mãn lắm, suy nghĩ một lúc rồi lại gọi thêm một cuộc điện thoại khác.
Editor: Kites
Nguồn: Tấn Giang
Đối với anh, Hoa Tình giống như một viên ngọc quý ở ngay trước mắt, rõ ràng có thể chạm vào, nhưng luôn có thứ gì đó liên tục nhắc nhở anh, khiến anh phải dựng lên hàng rào cảnh giác, không thể tiến lại gần.
Phải thừa nhận rằng, không biết từ khi nào, anh đã rung động trước cô gái mà trước kia anh từng coi như em gái này!
Nhưng anh cảm thấy mình không đủ tốt, không xứng đáng sở hữu viên ngọc quý này, sợ cô buồn, sợ cô đau lòng, vậy mà anh vẫn khiến cô buồn, khiến cô đau lòng.
Anh rốt cuộc nên làm gì mới phải?
Hoa Tình hai mắt ngấn lệ, tức giận chạy về homestay, mở cửa định lao vào ôm lấy Khúc Tiểu Mi, rồi mắng cho Chu Nghi một trận, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng Khúc Tiểu Mi đâu.
“Người đi đâu rồi?” Hoa Tình lau đi nước mắt, hít hít mũi, rồi cầm lấy máy tính bảng của mình nằm lên giường, bắt đầu xem phim.
Thấy cảnh hài hước thì cười ha hả, hoàn toàn không có vẻ gì là thất tình.
Không lâu sau, ngoài cửa có người bấm chuông. Hoa Tình vội vàng chạy đến, nhìn qua lỗ cửa, khóe miệng hơi nhếch lên, quả nhiên là Chu Nghi.
Cô ho khan một tiếng, giả vờ không biết, hỏi lớn, “Ai đấy?”
“Hoa Tình, là anh, em quên lấy điện thoại rồi.”
Lúc cô chạy khỏi nhà Chu Nghi, cô mới nhớ ra mình quên lấy điện thoại, nhưng cô lại không quay lại lấy, vừa giận, vừa cố ý đợi anh, xem anh có đến tìm cô không.
“Hoa Tình nói bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, bảo anh ngày mai rồi đến!”
Chu Nghi nghe ra, người đang nói chuyện chính là Hoa Tình, “Hoa Tình, xin lỗi, anh, anh lúc nãy nói nặng lời quá.”
Nghe Chu Nghi xin lỗi, Hoa Tình lập tức cảm thấy vui vẻ trở lại, nhưng lại giả vờ khóc nấc nói với anh, “Bây giờ cô ấy không muốn gặp anh, anh đi đi!”
Không nghe thấy anh trả lời, Hoa Tình lại nhìn ra ngoài qua lỗ cửa thấy anh đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Hoa Tình luôn cảm thấy mình là một người leo núi cô độc, dù con đường trên núi dốc đứng, nhưng cảnh sắc dọc đường vẫn rất đẹp, nên cô không hề sợ khó khăn. Tuy nhiên, khi cảm giác mình đã sắp lên tới đỉnh, bất ngờ sương mù bao phủ, khiến cô không thể nhận ra phương hướng.
Cô bỗng dưng cảm thấy hơi tức giận, vung tay chạy trở lại giường, kệ anh làm gì thì làm! Cứ để anh cũng nếm thử cảm giác đau lòng này, không thể thương xót anh!
Chu Nghi dựa lưng vào cửa, cả người như quả bóng xì hơi, lúc nãy anh không nên nói những lời đó, khiến cô buồn lòng rơi lệ, nhưng bây giờ lại cảm thấy bối rối, không nói những lời đó thì anh nên nói gì? Tình huống hiện tại, chẳng phải là điều anh muốn sao?
Đột nhiên anh nhận thấy hành động vội vã chạy đến lúc nãy thật không đúng, liền từ từ quay người rời đi.
Tầng dưới, trong khu vườn sau homestay, Khúc Tiểu Mi đang ngồi trên xích đu, bên cạnh cô là một chàng trai, chính là Vương Diễn, sinh viên cùng trường với bọn cô.
Họ vừa ăn tối xong và đang đi dạo trở về, lúc này trời đã tối.
“Đã nghỉ học mấy ngày rồi, cậu định khi nào về?”
Khúc Tiểu Mi có mái tóc ngắn mềm mại, dễ thương, tính cách hoạt bát, giọng nói lại rất quyền lực. Cô dùng hai tay nắm lấy dây xích đu, cúi đầu nhìn xuống chân mình, giả vờ hỏi bâng quơ.
Vương Diễễn đột nhiên nắm lấy dây xích đu, ánh mắt xuyên qua bóng tối rơi xuống người Khúc Tiểu Mi.
“Ngày mai hoặc ngày kia đi.”
“Ồ.”
“Tiểu Mi, tớ…”
“Cũng tốt mà, sau này cũng không phải không gặp nhau nữa, vẫn chưa tốt nghiệp cơ mà? Chỉ là chuẩn bị tìm việc thực tập thôi.”
“Dù nhà tớ sống ở thành phố không thuộc top lớn hàng đầu, nhưng cơ hội việc làm rất nhiều, cũng có rất nhiều công ty lớn, cậu có từng nghĩ…”
“Ở đây cũng tốt rồi, tớ đã có công ty ưng ý rồi, hơn nữa cậu với tư cách gì mà đưa ra lời đề nghị này với tớ? Tại sao tớ phải đến nơi cậu sống để phát triển sự nghiệp? Không về tỉnh nhà, cũng không ở lại thành phố nơi mình học, tại sao vậy?”
Vương Diễn xấu hổ cúi đầu, “Ba mẹ tớ chỉ có mình tớ là con trai, họ mong tớ ra trường là về, nếu cậu muốn, tớ muốn dẫn cậu đi gặp họ, họ đã đồng ý có thể giúp cậu tìm một công việc ổn định.”
Vương Diễn, Khúc Tiểu Mi, Hoa Tình tuy cùng khóa, nhưng không cùng chuyên ngành, chuyên ngành của Vương Diễn rất được ưa chuộng, còn chuyên ngành thiết kế thời trang của Khúc Tiểu Mi và Hoa Tình thì khác.
“Như vậy chẳng phải là sống nhờ người khác sao?” Khúc Tiểu Mi đứng dậy định về phòng, “Hơn nữa, tớ thích thiết kế thời trang, vì chuyên ngành này tớ đã bỏ ra rất nhiều công sức, cậu biết không? Khi các cậu đang bà tính cuối tuần đi đâu chơi, tớ đang học tập nghiên cứu thiết kế, khi các cậu nghỉ học, tớ đang đi làm thêm ở cửa hàng thời trang. Tớ sẽ không tùy tiện tìm một công việc nào đó, nhất là loại công việc ổn định như cậu nói.”
“Tiểu Mi, tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ mà? Sao cậu không chịu vì tớ…”
Bước chân của Khúc Tiểu Mi chợt dừng lại, “Rất nhiều lúc, không phải chỉ cần có thích là đủ.”
“Nhưng sao cậu không chịu thử một lần, một công việc ổn định có gì không tốt?”
“Cậu có phát hiện ra không, từ đầu đến cuối, cậu chỉ muốn tớ làm món đồ trang trí cho cậu. Tình cảm của cậu dành cho tớ được xây dựng trên việc tớ có chịu nghe lời cậu, đi theo cậu không. Ngày mai cậu cứ đi đi, tớ cũng sẽ không tiễn cậu.”
Khúc Tiểu Mi nói xong không quay đầu lại mà đi, Vương Diễn đứng im tại chỗ, miệng mở ra rồi lại khép lại, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô đi đến gần cửa phòng thì thấy Hoa Tình đang đứng ở cửa nhìn ngó.
“Sao thế? Nhớ tớ đến thế à, còn đặc biệt đứng ở cửa đợi tớ? Tớ cảm động quá!” Khúc Tiểu Mi chạy đến ôm chầm lấy Hoa Tình.
Hoa Tình đẩy cô ra, “Cậu về có thấy anh Chu Nghi không?”
“Ha, hóa ra đang đợi anh Chu Nghi của cậu à! Thật là buồn mà!”
Khúc Tiểu Mi buông Hoa Tình ra rồi bước vào nhà, cầm lấy gối ôm trên sô pha rồi nằm dài ra.
“Hoa Tình giúp tớ rót cốc nước được không?”
Hoa Tình vẻ mặt nghi hoặc, đóng cửa lại vội vàng đi tới, “Không ổn rồi, cậu sao thế? Sao tự nhiên lại uể oải thế này? Cậu và Vương Diễn xảy ra chuyện rồi à?”
“Hoa Tình, ôm ôm!”
Khúc Tiểu Mi đưa tay về phía Hoa Tình, hai mắt đỏ hoe, sắp khóc đến nơi rồi.
Hoa Tình vội vàng ngồi xuống ghế sofa, còn Khúc Tiểu Mi lập tức lao đến ôm chặt lấy cô. Khoảnh khắc đầu cô tựa lên vai Hoa Tình, nước mắt lặng lẽ rơi, không một tiếng động, nhưng Hoa Tình vẫn cảm nhận được một làn lạnh chảy xuống vai mình.
Cô nhẹ nhàng vỗ về lưng Khúc Tiểu Mi, “Không sao, mất đi một cái cây, chúng ta còn cả một khu rừng cơ mà!”
“Sao thế, cái cây của cậu cũng không cần nữa à?”
“Cái, cái đó thì không. Chỉ là thỉnh thoảng cũng cần phải được làm mát thôi. Ay, hay là tớ đi mua mấy chai bia, tối nay chúng ta uống bia đi!”
Khúc Tiểu Mi lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, buông Hoa Tình ra, “Mua thêm chút đồ ăn vặt nữa, khoai tây chiên gì đó.”
“Được, cậu đợi tớ nhé, tớ đi cửa hàng tạp hoá một chút.”
“Tớ đi cùng cậu!”
Cửa hàng cách “Gặp Gỡ Trời Quang” không xa mấy, hai người họ chỉ mất vài phút chạy xe điện là đến nơi.
Mọi người đều thích gọi chủ cửa hàng tạp hóa là dì Lý, dì Lý là họ hàng với mẹ Chu Nghi, Hoa Tình hồi nhỏ thường đi theo sau Chu Nghi để xin ăn, dì Lý đương nhiên cũng quen biết Hoa Tình.
Dì Lý nhìn thấy Hoa Tình, cười thân thiện, “Hoa à, lâu rồi không gặp, cháu về khi nào thế? Tối khuya thế này muốn mua gì vậy?”
“Dì Lý chào dì, cháu về hôm qua. Dì Lý, phiền dì lấy giúp cháu một tá bia, loại lon nhé.”
“Ồ, được.” Dì Lý nói rồi nhìn sang Khúc Tiểu Mi bên cạnh Hoa Tình, “Đi chơi cùng bạn à? Hai người uống nhiều thế?”
“Đúng rồi.” Hoa Tình và Khúc Tiểu Mi không để ý đến ánh mắt của dì Lý, đi về phía kệ hàng bên cạnh lấy que cay, khoai tây chiên, đồ ăn vặt đủ cả.
“Nghe nói nhà các cháu đang thi công, cũng chuẩn bị cải tạo thành homestay, vậy giờ các cháu ở đâu? Ở homestay của A Nghi à?”
“Đúng rồi ạ.”
“Homestay của A Nghi làm ăn rất tốt đó, nói thật, từ khi thằng bé về quê và sửa sang lại khu vườn của mình khiến nó trở nên đẹp đẽ hơn, lúc nào cũng có người đến đó chụp ảnh, từ từ người đến chơi ở làng ngày càng nhiều, làng trở nên nhộn nhịp hơn, cửa hàng tạp hóa của dì cũng làm ăn tốt hơn rất nhiều.”
Trở lại quầy tính tiền, dì Lý vừa hay bê một tá bia ra.
“Dì Lý, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Dì tính xem nào.”
Nhìn dì Lý bấm máy tính, Hoa Tình bỗng nhiên nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn ở chỗ Chu Nghi.
“Hoa Tình, chúng ta chia đôi. Lát nữa tớ chuyển tiền cho cậu.”
“Không cần. Dì Lý, ghi vào sổ của anh Chu Nghi được không ạ? Ngày khác dì hỏi anh ấy lấy tiền hoặc dì gọi điện thoại hỏi anh ấy ngay bây giờ luôn ạ?”
“Không cần hỏi, cứ ghi vào sổ của A Nghi!” Dì Lý cười híp mắt lập tức quay người đi lấy túi để đồ ăn vặt vào.
“Mọi người đều là dân làng, thường xuyên ghi sổ cả, thằng bé A Nghi thật thà và đáng tin cậy, cháu từ nhỏ đã thân thiết với thằng bé, ghi vào sổ nó không vấn đề gì đâu”
“Vậy cảm ơn dì Lý.”
“Hây, nói gì cảm ơn chứ, đến chơi nhiều nhé.”
Hai người họ vừa mới đi khỏi, Khúc Tiểu Mi lập tức áp sát tai Hoa Tình, “Chắc chắn lại đang mưu tính cái gì rồi đúng không?”
“Có thể mưu tính gì chứ, không có gì cả, đơn giản là điện thoại của tớ để quên ở nhà anh Chu Nghi, không có điện thoại thì làm sao thanh toán được?”
“Có tớ mà, tớ dù nghèo đến mấy, số tiền này vẫn trả được.”
“Được rồi, tớ chính là muốn cho anh ấy biết, tớ buồn lòng rồi, tớ muốn uống say đêm nay để quên phiền muộn để anh ấy hối hận!”
“Quả nhiên cậu là một tiểu yêu tinh!” Khúc Tiểu Mi quay đầu nhìn về phía tạp hoá nhỏ, “Trời ơi, dì ấy đang gọi điện thoại, chắc chắn là đã gọi cho anh Chu Nghi rồi!”
“Đúng là hiệu quả như mong muốn!”
Hoa Tình bỗng nhiên cảm thấy gió đêm thật mát mẻ, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Dì Lý nhìn Hoa Tình đi khỏi, liền quay đầu gọi điện cho Chu Nghi.
Nghe Hoa Tình mua nhiều bia như vậy, Chu Nghi lập tức cảm thấy áy náy, trái tim như bị ném xuống biển, cứ chìm xuống mãi.
Dì Lý miệt mài không ngừng bộc lộ bản năng hóng hớt của mình “Hai cô gái trông có vẻ rất buồn, mắt đỏ hoe cả lên, chắc chắn là đã khóc. Dì nhớ cái miệng của Hoa hồi nhỏ, như cái loa nhỏ vậy, *phập phập phập*, cứ nói không ngừng, hồi nãy lại không nói gì nhiều. Chắc là ở ngoài gặp chuyện không vui, nên trốn về quê nghỉ ngơi, bây giờ nhiều bạn trẻ đều làm như vậy. A Nghi, cháu có đang nghe không?”
“Ừm, cháu đang nghe, dì Lý…”
“Dì nhớ hồi nhỏ Hoa cứ luôn miệng nói lớn lên sẽ lấy cháu, bây giờ lớn rồi, càng xinh đẹp hơn, cháu nó có còn thích cháu nữa không, cháu cũng đến tuổi kết hôn rồi, dì thấy Hoa cũng tốt lắm!”
“Dì Lý, Hoa Tình muốn gì dì cứ lấy cho em ấy, tiền cứ ghi vào sổ của cháu là được. Cháu còn có việc, lần sau nói tiếp.”
Chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, dì Lý không được thỏa mãn lắm, suy nghĩ một lúc rồi lại gọi thêm một cuộc điện thoại khác.
Editor: Kites
Nguồn: Tấn Giang
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook