Vung Tiền Mua Định Mệnh
-
Chương 34: End
Trước cổng công ti Nhật Ái, nhân viên xì xào nhìn chàng trai cầm bó hồng to tướng đứng chờ ngay trước cổng công ti.
-Ôi, đẹp trai quá!
-Ai mà có diễm phúc thế không biết?
Dạ Thiên cầm bó hồng 99 bông được bọc giấy bạc lấp lánh, thân ảnh vét trắng tựa vào con xe Lamborghini chờ đối tượng.
Nhật Hạ từ trong xe buýt thấy bóng con xe Lamborghini trắng thấp thoáng đã có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, vừa bước xuống, bó hồng to tướng đã chắn ngay trước mặt.
-Hạ, nhận nhé?-Dạ Thiên chìa khuôn mặt đẹp trai đến chai mặt ra ngay đằng sau đoá hoa, nhe nhởn cười làm Nhật Hạ có hơi động tâm.
Nhân viên đi qua xuýt xoa nhìn xem phó tổng định xử lí thế nào. Đối tượng đẹp trai vậy, lại còn đi Lamborghini, có ngu mới không nhận!
Nhật Hạ khổ sở lắm mới kiềm chế không đấm cho cái mặt nhe nhởn kia vài phát. Cười cái gì? Hôm qua còn làm cô khóc to một trận, giờ thấy cô bình phục rồi thì lại giở trò à? Xin lỗi nhé! Không có cơ hội lần 2 đâu!
Hờ hững lướt qua chàng trai tóc đen lãng tử, Nhật Hạ một mạch đi thẳng vào công ti mặc kệ mấy ánh mắt tiếc nuối của phái nữ và vẻ phấn khởi của phái nam.
Dạ Thiên vẫn nhe nhởn cười. Không ngoài dự đoán của anh, Nhật Hạ vẫn nghĩ anh tiếp cận cô vì tiêu chuẩn chọn vợ. Lần này anh thành tâm mà? Mặt dày lẽo đẽo theo sau Nhật Hạ, Dạ Thiên kì kèo:
-Cô lớp trưởng xinh đẹp ơi, nhận đi màaa.... Người ta biết lỗi rồiiii....
Nhật Hạ vẫn mặc kệ thằng nhóc nhõng nhẽo đằng sau, một mạch bấm thang máy lên thẳng phòng làm việc. Hình ảnh anh chàng thiên sứ cầm hoa đuổi theo cô phó tổng xinh đẹp làm nhân viên công ti bắt đầu phát huy trí tưởng tượng cực hạng. Nào là chuyện tình học đường trong sáng, hay cuộc theo đuổi lãng mạn. Họ hoàn toàn quên béng chàng trai kia hôm qua còn là người yêu của tiểu thư nhà họ.
Giờ là 12h57 trưa, nghĩa là còn 3 phút nữa hai bạn trẻ phòng người mẫu sẽ lên đây ăn trực. Nhật Hạ mở cửa phòng bước vào, Dạ Thiên thấy thế cũng lẽo đẽo theo sau. Anh nhìn “vợ tương lai” dỡ túi vải bên trong đầy thức ăn ra thì cười hì hì:
-Hạ, em không cần phải khách sáo thế đâu. Tuy rất muốn ăn đồ ăn em nấu nhưng anh không có ý định xin cơm ăn trực!
-Anh nằm mơ hả? Không có phần của anh ở đây đâu!-Nhật Hạ khó chịu liếc nhìn con người hết sức vô duyên đang cầm bó hồng chễm chệ trên ghế tiếp khách cười. Cái tên này... ôi trời cô chẳng có từ nào để tả nổi cơn giận của mình lúc này. Ai muốn biết thì cứ thử tưởng tượng cảnh mình đang sắp mâm, tự nhiên có thằng điên từ bên ngoài xông vào đòi ăn trực mà xem! Phải nói là phát rồ lên ấy chứ!
Nhật Hạ lờ đi khuôn mặt cún con đang phũng phịu hết sức ngứa mắt, trực tiếp bước qua mặt Dạ Thiên đi ra mở cửa sau tiếng “Cốc cốc” thanh thuý:
-Oa, mùi phở cuốn!-Angel xoa xoa cái bụng thon nhỏ, miệng oa oa bước vào phòng. Key theo vào sau, cũng dùng cái mũi khịt khịt, rồi gật gù đồng tình. Hai thân ảnh chợt im bặt khi nhìn thấy bộ dạng như đưa đám của Dạ Thiên. Thằng nhóc này, sao nó lại ở đây?
-C...Chào, Dạ Thiên!-Angel giật mình cười haha, Key sợ hãi núp sau bóng vợ, chỉ hơi gật đầu cho có lệ.
-Hai anh chị làm cái gì ở đây?-Dạ Thiên hỏi làm đôi chim non giật thót. Chẳng nhẽ lại trả lời là lên ăn trực à? Hay lên ngủ nhờ?
-Kệ anh ta đi! Hai người mau vào thay đồ!-Nhật Hạ một tay thoăn thoắt cuốn phở, một tay lại điệu nghệ khuấy nước chấm làm từ nước cốt thịt bò nguyên chất, miệng mở lời cay độc giục Key và Angel vào thay quần áo. Hai vợ chồng nhà kia nghe lãnh đạo giục thì cum cúp vào thay quần áo, miệng nhìn nước sốt bò sóng sánh mà nuốt nước bọt ừng ực.
Mình thật may mắn khi có phó tổng như Nhật Hạ!
***
-Key, miếng này ngon này!
-Nhật Hạ, cái này ngon thế?
-Chị Angel, tưới nước sốt vào!
Bàn ăn 3 người cứ vui vẻ truyện trò, mặc cho Dạ Thiên vẫn cầm bó hồng đứng đờ người ra như pho tượng.
Nhật Hạ tinh quái lấy ra một bát sốt cà chua, tưới lên phần phở mà cô vừa cuốn:
-Ưhm... Có sốt cà chua vào thật tuyệt!
Rầm!
Sau lời của Nhật Hạ, cửa sập một cái thật mạnh. Tên cuồng sốt cà chua đã cao chạy xa bay trước khi không kìm nổi tiếng kêu của dạ dày, để lại bó hồng to tướng trên mặt bàn làm việc.
Nhật Hạ từ tốn đứng dậy, chính xác quẳng bó hồng vào sọt rác cách đó khá xa. Angel cùng Key trố mắt nhìn bó hồng yên vị trong thùng rác, sùng bái tán thưởng thần tượng.
Uwow! Một phát trúng đích! Quá siêu!
Dạ Thiên đứng ngoài cửa phòng phó tổng giám đốc thở hổn hển. Kế hoạch A thất bại thảm hại!
***
Giờ họp, Nhật Hạ đang cho ý kiến về một số bộ phận trong cơ quan:
-Bộ này hiệu ứng làm việc không tốt, cần cải tạo...
Dạ Thiên ở ngoài đi đi lại lại. Chốc chốc, anh lại gọi điện thoại thúc giục:
-Alo, xong chưa?
-...
-Nhanh lên!
Ai đó cứ lấp la lấp ló ở cửa phòng họp, tí lại “Nhanh lên”,“Lâu thế?“. Một lúc sau, bên ngoài rốt cục cũng im lặng. Nhật Hạ cho kết thúc cuộc họp, bước ra cửa định đi về phòng. May cho Dạ Thiên là cửa trong công ti cách âm tốt, chứ không anh tiêu đời từ lâu rồi!
Nhật Hạ vừa bước ra khỏi cửa, chân liền vấp vào một thùng các tông nâu nặng trịch. Tò mò giở ra xem, bên trong toàn là sách cô thích. Ngó lên nhìn xung quanh, cô phát hiện cái đầu đen thơm mùi bạc hà đang lấp ló ở góc tường đằng kia. Cười nhếch môi một cái, Nhật Hạ lạnh lùng ra lệnh:
-Rác của ai để chắn trước cổng công ti thế này? Mau vứt đi cho tôi!
Ngay lập tức, có hai bác lao công đến tra xét hiện trường. Bác A liếc nhìn bác B, băn khoăn hỏi:-Phó tổng, nhiều sách thế này, lại còn là sách mới. Nếu phó tổng không cần, có thể cho các bác được không?
-Oh được chứ ạ! Các bác cứ thấy thoả thích. Nhưng lần sau, làm ơn đừng để đồ linh tinh ngáng đường nhé!-Nhật Hạ thấy vậy cười tươi rói, nhắc nhở vài câu, rồi quay lưng đi thẳng.
Dạ Thiên nấp sau bức tường nhìn theo mà tức muốn lộn ruột. Đã không nhận thì thôi, còn dám phân phát lung tung. Sách trong đó toàn là sách cổ, hiện tại đã không còn xuất bản nữa. Quý lắm anh mới kiếm được vài quyển. Aaa.. Nhật Hạ, cô giết anh đi cho rồi!
Dạ Thiên ngồi phịch xuống nền gạch, ôm mặt khóc tu tu. Kế hoạch B, thất bại!
***
Dạ Thiên canh thời gian Nhật Hạ ra về, len lén đặt ở cổng công ti một con chó nhỏ, vô cùng đáng yêu. Tất nhiên, quanh cổ con chó sẽ được buộc một cái nơ caramen xinh xắn đồng màu với lông của nó, dưới chân con chó là một cái giỏ màu hồng như giỏ quà được lót nệm hồng vô cùng sạch sẽ. Dạ Thiên cười ngạo mạn với kế hoạch của mình. Chỉ cần Nhật Hạ nhấc giỏ lên, phía dưới sẽ có một tờ giấy nhớ xinh xắn ghi dòng chữ:“Nhật Hạ, anh xin lỗi!” rõ to. Lúc đó, anh không rước cô ấy về dinh được mới là chuyện lạ!
Nào ngờ, đời đâu như là mơ! Nhật Hạ đứng ở trên tầng làm việc đã thấp thoáng nhìn thấy Dạ Thiên hí húi với con chó nhỏ. Cô cười mỉm, gọi điện cho Angel.
Dạ Thiên đang đứng núp ở thân cây gần đó, bỗng thấy bóng người chạy lại. Là... Angel? Chị ta làm cái gì ở đây?
Angel đến gần con chó nhỏ, liếc thấy bóng người mặt đang nổi gân xanh gần đó thì cười khúc khích. Cô đề cao âm lượng, nói theo những gì Nhật Hạ căn dặn:
-Oa, con chó thật xinh! Vừa hay tối nay mình muốn ăn lẩu chó, phải mang về cho Nhật Hạ làm mới được!-Vừa diễn kịch, Angel vừa thuận tay xách giỏ lên. Cô nàng nhìn tờ giấy nhớ phía dưới cái giỏ, lại tiếp tục:
-À, thì ra là cho Nhật Hạ. Càng hay! Nhật Hạ chắc chắn sẽ cho mình con chó này thôi!-Nói rồi, cô nàng vo viên tờ giấy, vứt vào thùng rác gần đó.
Dạ Thiên vò đầu bứt tóc. Kế hoạch C, lại là 2 chữ “thất bại”!
***
Cứ thế, các kế hoạch D, E, F,... X, Y, Z,... mà Dạ Thiên cất công dàn dựng đều bị Nhật Hạ đạp đổ không thương tiếc. Nếu nói thật ra thì Nhật Hạ cũng có chút động lòng, nhưng nghĩ đến việc Dạ Thiên mang cô ra làm trò chơi là Nhật Hạ lại thấy phun trào lửa hận.
Một tuần đã trôi qua, đồng nghĩa với việc Dạ Thiên gần như sắp giơ cờ trắng đầu hàng. Nhật Hạ mặc kệ Dạ Thiên giở trò gì, chỉ tiếp tục miệt mài thu thập thứ cô cần. Hiện tại, cô đã thu thập đầy đủ chứng cứ làm ăn phi pháp của công ti Nhật Ái, chỉ cần Nhật Hạ gửi thứ này cho báo chí, thì dù Nhật Ái có chạy tiền cũng phải đóng cửa công ti. Lúc đó, cô chỉ cần đứng ra xin trao trả công ti cho Nhật Ái Nhất là vẹn cả đôi đường. Nhật Ái Nhất tiếp quản công ti, Nhật Ái vào tù. Tuy cổ phần của công ti có thể bị giảm sút mạnh, nhưng cô tin, với trí thông minh của Nhật Ái Nhất, con bé sẽ làm cổ phần lại tăng giá lại, công ti sẽ ổn định như xưa.Quả nhiên ngay ngày hôm sau, video tổng giám đốc ti Nhật Ái làm ăn phi pháp, giết người, hoan lạc với thư kí tràn lan trên mạng xã hội. Cảnh sát lập tức đến niêm phong công ti, Nhật Ái lãnh án tù chung thân, do đút lót nên may mắn thoát án tử hình. Phu nhân Nhật Ái khóc thét, phát rồ, bị đưa vào trại thương điên, chỉ có Nhật Ái Nhất hiểu chuyện, nhờ Minh Địa trở đến tận nhà Nhật Hạ cảm ơn. Con bé bảo nó thấy ghét bố từ sau lần phát hiện bố lừa dối mẹ, nó thấy đáng đời ông già và xin Nhật Hạ đứng lên nói vài tiếng để nó được lấy lại công ti. Nhật Hạ vui vẻ đồng ý, mọi việc phát triển theo đúng những gì cô dự đoán.
(Vì Nhật Hạ là người kiện nên chỉ cần Nhật Hạ nói Nhật Ái Nhất không liên quan đến việc này thì nhà nước sẽ trao trả công ti lại cho Nhật Ái Nhất.)
Đạt được mục đích trả thù cho mẹ, Nhật Hạ nghỉ việc ở công ti Nhật Ái, trở lại cuộc sống bình thường.
***
Ngày qua ngày đã trôi qua, Dạ Thiên vẫn không nghĩ ra cách để Nhật Hạ đổ gục trước mình. Cậu ngồi trên con xe Lamborghini trắng quen thuộc, dạo một vòng quanh thành phố. Kia là nhà hàng cậu từng hẹn Ngôn Thanh, đây là con đường cậu gặp ông tiên, kia là..., khoan, ông tiên?
Dạ Thiên nhìn thấy bóng dáng ông ăn mày ngày nào đang ngồi thu lu ở dưới gốc cây, anh mừng phát khóc. Dạ Thiên phanh xe gấp, chạy đến chỗ “ông tiên”, la hét một hồi, cuối cùng mang ông tiên đặt trước cổng nhà Nhật Hạ.
***
Nhật Hạ đi chợ về, nhìn thấy có một ông ăn mày ngồi sát mép cửa nhà, kì lạ hỏi:
-Ông ơi, sao ông lại ngồi đây?
-Ta đi lang thang mệt quá nên dừng lại nghỉ chân không được sao? Hay vướng cháu? Thôi ta đi chỗ khác vậy!
Nhật Hạ thấy ông lão lọ mọ định đứng lên liền ghìm ông xuống, đầu lắc nguầy nguậy:
-Không đâu, không đâu ông cứ ngồi đi!-Nói rồi, cô móc trong túi ra tờ 100k, đưa cho ông lão. Cô còn chạy vào nhà, lấy ra đĩa xôi gấc với khoanh giò, mời ông ăn:
-Nhà cháu chẳng có gì ngon, có đĩa xôi khoanh giò vừa thắp hương xong, ông ăn tạm nhé!
-Quá tốt quá tốt, không sao không sao! Thế này là quá ổn rồi!-Ông ăn mày nhe hàm răng đen trầu ra cười hì hì, không khách khí bưng cả đĩa lên nhồm nhoàm ăn, cứ cắn một miếng giò, lại véo một miếng xôi. Ông vừa ăn vừa nghĩ thầm con bé này tốt bụng, lại còn xinh xắn trắng trẻo, thảo nào cái thằng ngu thích vung tiền mua định mệnh kia lại giãy nảy lên đòi ông giúp.
-Cô bé, ta thấy cháu tốt bụng, lại hiền lành chất phác, nay ta có một bí mật muốn nói cho cháu!
-Dạ?
-Có phải gần đây, có một người làm rất nhiều thứ để chinh phục cháu đúng không?
-Làm sao ông biết?-Nhật Hạ miệng há hốc, không để ý Dạ Thiên khuất sau cột điện đang cười như điên. Ông ấy quá nguy hiểm. Đầu tiên là anh bị lừa, giờ đến Nhật Hạ bị lừa. Đúng là sức mạnh của đồng tiền, chỉ cần 500k nhỏ nhoi là có thể mua chuộc được lòng người.
-Ta từ bé đã có khả năng nhìn thấu vạn vật. Ta nói cháu nghe nhé, cái đứa mà đang theo đuổi cháu ấy, nó là thật lòng đấy!-Ch... Chưa chắc đâu ạ! Đàn ông mà, làm sao tin được chứ?-Nghe đến từ “thật lòng”, Nhật Hạ mặt đỏ lên, nói năng lắp bắp. Ông lão nhìn phản ứng của Nhật Hạ, hài lòng:
-Cháu cứ suy nghĩ đi, nếu được thì cho người ta một cơ hội. Người đó vì cháu mà đã bỏ ra rất nhiều thứ đấy!-Ông lão ăn xong mút tay, đặt bát vào tay Nhật Hạ, lén lút đi vào chỗ khuất, đập tay với tên lưu manh Dạ Thiên rồi trở về vị trí làm ăn ban đầu. Dạ Thiên cười khúc khích, thì thầm muốn đưa ông lão về.
Nhật Hạ nhìn bóng “ông tiên” khuất dần vào chỗ tối băn khoăn. Là thật sao? Dạ Thiên đối với cô... là thật sao?
Nguyệt Đông đi làm về thấy chị thất thần ngồi xổm ngoài cửa, tay cầm bát xôi chỉ còn xót vài hạt, cô buồn cười đánh bốp vào vai chị:
-Làm gì mà thất thần thế?
-À không... không có gì!
Hai chị em cười cười, bước vào trong nhà.
***
Nhật Hạ cả đêm mất ngủ, phờ phạc đến trường. Shiki thấy chị dâu mặt mày tiều tuỵ như ốm thì xúm lại hỏi han. Nhật Hạ chỉ đáp qua loa rồi lên lớp.
Tiết chào cờ nằm ngay đầu thời khoá biểu. Nhật Hạ lắc đầu xua đi lời nói của ông lão kì lạ tối qua, lệnh cho cả lớp xếp ghế, chuẩn bị đón tiết chào cờ.
Sau bài hát quốc ca nhàm chán, như mọi hôm, cô tổng phụ trách với cái mặt trầm cảm như rô bốt sẽ lên rè rè đọc tổng kết thi đua. Hôm nay thi ngược lại. Cô mặt hồng hào hớn hở, túi quần còn lòi ra mấy tờ tiền polime màu xanh ngọc, nhìn là biết tờ 500k, kèm theo một chiếc vòng tay vàng mới tinh đeo bên tay trái, nhìn là đủ hiểu cô vui vì cái gì rồi!
Cô tổng phụ trách hưng phấn đọc thật nhanh tổng kết thi đua cuối tuần, cuối cùng cô nói mấy câu:
Mời lớp trưởng lớp 11a lên trên này!
Nhật Hạ giật thót. Cô nhanh chóng bước lên bục, tiến đến gần cô tổng phụ trách, hỏi han:
-Lớp em phạm lỗi gì sao ạ?
-Mời em đứng ra giữa bục!
Nhật Hạ khó hiểu làm theo. Bỗng từ trên trời rơi xuống hàng ngàn cánh hoa nhỏ xíu bằng bìa cứng màu đỏ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Các học sinh thích thú tóm lấy cánh hoa đỏ, nhìn vào cánh hoa, mắt họ mở to. Nhật Hạ nhìn phản hứng của mọi người, hiếu kì gỡ ra một cánh hoa vương trên tóc. Cô lấy một tay bịt chặt miệng, hốc mắt nhanh chóng có sương mù.
Trên cánh hoa bìa đỏ đó, hai mặt đều im dòng chứ nhỏ màu trắng:
“Hạ, anh xin lỗi, lấy anh nhé!”
Chẳng phải lời mật ngọt sến súa gì, cũng chẳng phải mấy câu tán tỉnh mà cô chúa ghét. Chỉ đơn giản là một lời xin lỗi chân thành và một lời cầu hôn thẳn thắn, vậy mà sao cô lại thấy hạnh phúc thế này? Thiên cáo già, ngay giữa cả trường mà lại làm cô khóc, khiến cô xấu hổ trước ánh mắt soi mói của học sinh và thầy cô toàn trường. Thật sự là vô cùng xấu hổ!
Từ phía sau Nhật Hạ, Dạ Thiên tiến đến, bế bổng Nhật Hạ lên mang đi. Nhật Hạ bị bất ngờ, lại bị bế ngược, để giữ thăng bằng đành víu chặt vào người Dạ Thiên. Dạ Thiên đắc chí, cười ha ha rồi ném cô vào trong xe, phóng đi.
Toàn trường lặng thinh, bọn họ, thật quá bạo dạn đi?
***
Nhật Hạ ngồi trong xe mắt vẫn đỏ hoe, Jane nhìn qua kính chiếu hậu cười hì hì. Dạ Thiên lợi dụng vẫn đặt Nhật Hạ trong lòng, tranh thủ ăn đậu hũ của cô.
-Nhật Hạ...
-...
-Hạ...
-...
-Vợ yêu...
-Bốp!
Dạ Thiên ngu xuẩn bị ngay phát tát vào giữa mặt. Cậu xoa má nhìn cô vợ tương lai giận dỗi xoay đầu ra cửa kính, hai tay khoanh lại, mặt xị ra vô cùng đáng yêu. Dạ Thiên đành bó tay, đợi về đến nhà rồi giải quyết sau vậy. Trước mặt Jane mà bị Nhật Hạ chửi cho mất mặt lắm!
Về đến nhà, Dạ Thiên một mạch bế xốc Nhật Hạ lên phòng ngủ. Jane cất xe xong tươi cười ranh ma nhìn Dạ Thần. Dạ Thần đang uống trà gần đó cũng nhếch mép. Con ông thật sự là tốc chiến tốc thắng.
Lên đến phòng, Dạ Thiên đặt Nhật Hạ lên ghế. Nhật Hạ giãy nảy lên, lúc này mới xổ một tràng:
-Ai là vợ anh hả? Anh có biết đứng giữa sân khấu bị nhìn chằm chằm mất mặt thế nào không? Anh còn dám, đồ lưu manh...đồ...
Chưa kịp nói hết, Nhật Hạ đã bị Dạ Thiên ghìm chặt tay, môi anh kìm môi cô lại. Hôn chán chê, Dạ Thiên thở dốc phân trần:
-Thật sự anh chẳng biết nên tỏ tình với em bằng cách nào. Hoa cũng không được, lời đường mật cũng không xong. Tất cả kế hoạch của anh đều bị em phá hỏng hết cả. Anh thật sự rất tuyệt vọng, chỉ còn cách theo Nguyệt Đông, để nó chỉ cho cách này, anh cũng không biết là em sẽ giận, anh... anh...-Dạ Thiên sợ hãi nói một hơi dài làm Nhật Hạ trố mắt. Cô cảm động, choàng tay qua cổ Dạ Thiên, hôn lên trán anh.....
(Tất cả những gì diễn ra sau đó đề nghị độc giả tự tưởng tượng)
***
Tác phẩm đầu tay-END.
Tử Bối Thiên Tài,
Thân ái!
***
-Ôi, đẹp trai quá!
-Ai mà có diễm phúc thế không biết?
Dạ Thiên cầm bó hồng 99 bông được bọc giấy bạc lấp lánh, thân ảnh vét trắng tựa vào con xe Lamborghini chờ đối tượng.
Nhật Hạ từ trong xe buýt thấy bóng con xe Lamborghini trắng thấp thoáng đã có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên, vừa bước xuống, bó hồng to tướng đã chắn ngay trước mặt.
-Hạ, nhận nhé?-Dạ Thiên chìa khuôn mặt đẹp trai đến chai mặt ra ngay đằng sau đoá hoa, nhe nhởn cười làm Nhật Hạ có hơi động tâm.
Nhân viên đi qua xuýt xoa nhìn xem phó tổng định xử lí thế nào. Đối tượng đẹp trai vậy, lại còn đi Lamborghini, có ngu mới không nhận!
Nhật Hạ khổ sở lắm mới kiềm chế không đấm cho cái mặt nhe nhởn kia vài phát. Cười cái gì? Hôm qua còn làm cô khóc to một trận, giờ thấy cô bình phục rồi thì lại giở trò à? Xin lỗi nhé! Không có cơ hội lần 2 đâu!
Hờ hững lướt qua chàng trai tóc đen lãng tử, Nhật Hạ một mạch đi thẳng vào công ti mặc kệ mấy ánh mắt tiếc nuối của phái nữ và vẻ phấn khởi của phái nam.
Dạ Thiên vẫn nhe nhởn cười. Không ngoài dự đoán của anh, Nhật Hạ vẫn nghĩ anh tiếp cận cô vì tiêu chuẩn chọn vợ. Lần này anh thành tâm mà? Mặt dày lẽo đẽo theo sau Nhật Hạ, Dạ Thiên kì kèo:
-Cô lớp trưởng xinh đẹp ơi, nhận đi màaa.... Người ta biết lỗi rồiiii....
Nhật Hạ vẫn mặc kệ thằng nhóc nhõng nhẽo đằng sau, một mạch bấm thang máy lên thẳng phòng làm việc. Hình ảnh anh chàng thiên sứ cầm hoa đuổi theo cô phó tổng xinh đẹp làm nhân viên công ti bắt đầu phát huy trí tưởng tượng cực hạng. Nào là chuyện tình học đường trong sáng, hay cuộc theo đuổi lãng mạn. Họ hoàn toàn quên béng chàng trai kia hôm qua còn là người yêu của tiểu thư nhà họ.
Giờ là 12h57 trưa, nghĩa là còn 3 phút nữa hai bạn trẻ phòng người mẫu sẽ lên đây ăn trực. Nhật Hạ mở cửa phòng bước vào, Dạ Thiên thấy thế cũng lẽo đẽo theo sau. Anh nhìn “vợ tương lai” dỡ túi vải bên trong đầy thức ăn ra thì cười hì hì:
-Hạ, em không cần phải khách sáo thế đâu. Tuy rất muốn ăn đồ ăn em nấu nhưng anh không có ý định xin cơm ăn trực!
-Anh nằm mơ hả? Không có phần của anh ở đây đâu!-Nhật Hạ khó chịu liếc nhìn con người hết sức vô duyên đang cầm bó hồng chễm chệ trên ghế tiếp khách cười. Cái tên này... ôi trời cô chẳng có từ nào để tả nổi cơn giận của mình lúc này. Ai muốn biết thì cứ thử tưởng tượng cảnh mình đang sắp mâm, tự nhiên có thằng điên từ bên ngoài xông vào đòi ăn trực mà xem! Phải nói là phát rồ lên ấy chứ!
Nhật Hạ lờ đi khuôn mặt cún con đang phũng phịu hết sức ngứa mắt, trực tiếp bước qua mặt Dạ Thiên đi ra mở cửa sau tiếng “Cốc cốc” thanh thuý:
-Oa, mùi phở cuốn!-Angel xoa xoa cái bụng thon nhỏ, miệng oa oa bước vào phòng. Key theo vào sau, cũng dùng cái mũi khịt khịt, rồi gật gù đồng tình. Hai thân ảnh chợt im bặt khi nhìn thấy bộ dạng như đưa đám của Dạ Thiên. Thằng nhóc này, sao nó lại ở đây?
-C...Chào, Dạ Thiên!-Angel giật mình cười haha, Key sợ hãi núp sau bóng vợ, chỉ hơi gật đầu cho có lệ.
-Hai anh chị làm cái gì ở đây?-Dạ Thiên hỏi làm đôi chim non giật thót. Chẳng nhẽ lại trả lời là lên ăn trực à? Hay lên ngủ nhờ?
-Kệ anh ta đi! Hai người mau vào thay đồ!-Nhật Hạ một tay thoăn thoắt cuốn phở, một tay lại điệu nghệ khuấy nước chấm làm từ nước cốt thịt bò nguyên chất, miệng mở lời cay độc giục Key và Angel vào thay quần áo. Hai vợ chồng nhà kia nghe lãnh đạo giục thì cum cúp vào thay quần áo, miệng nhìn nước sốt bò sóng sánh mà nuốt nước bọt ừng ực.
Mình thật may mắn khi có phó tổng như Nhật Hạ!
***
-Key, miếng này ngon này!
-Nhật Hạ, cái này ngon thế?
-Chị Angel, tưới nước sốt vào!
Bàn ăn 3 người cứ vui vẻ truyện trò, mặc cho Dạ Thiên vẫn cầm bó hồng đứng đờ người ra như pho tượng.
Nhật Hạ tinh quái lấy ra một bát sốt cà chua, tưới lên phần phở mà cô vừa cuốn:
-Ưhm... Có sốt cà chua vào thật tuyệt!
Rầm!
Sau lời của Nhật Hạ, cửa sập một cái thật mạnh. Tên cuồng sốt cà chua đã cao chạy xa bay trước khi không kìm nổi tiếng kêu của dạ dày, để lại bó hồng to tướng trên mặt bàn làm việc.
Nhật Hạ từ tốn đứng dậy, chính xác quẳng bó hồng vào sọt rác cách đó khá xa. Angel cùng Key trố mắt nhìn bó hồng yên vị trong thùng rác, sùng bái tán thưởng thần tượng.
Uwow! Một phát trúng đích! Quá siêu!
Dạ Thiên đứng ngoài cửa phòng phó tổng giám đốc thở hổn hển. Kế hoạch A thất bại thảm hại!
***
Giờ họp, Nhật Hạ đang cho ý kiến về một số bộ phận trong cơ quan:
-Bộ này hiệu ứng làm việc không tốt, cần cải tạo...
Dạ Thiên ở ngoài đi đi lại lại. Chốc chốc, anh lại gọi điện thoại thúc giục:
-Alo, xong chưa?
-...
-Nhanh lên!
Ai đó cứ lấp la lấp ló ở cửa phòng họp, tí lại “Nhanh lên”,“Lâu thế?“. Một lúc sau, bên ngoài rốt cục cũng im lặng. Nhật Hạ cho kết thúc cuộc họp, bước ra cửa định đi về phòng. May cho Dạ Thiên là cửa trong công ti cách âm tốt, chứ không anh tiêu đời từ lâu rồi!
Nhật Hạ vừa bước ra khỏi cửa, chân liền vấp vào một thùng các tông nâu nặng trịch. Tò mò giở ra xem, bên trong toàn là sách cô thích. Ngó lên nhìn xung quanh, cô phát hiện cái đầu đen thơm mùi bạc hà đang lấp ló ở góc tường đằng kia. Cười nhếch môi một cái, Nhật Hạ lạnh lùng ra lệnh:
-Rác của ai để chắn trước cổng công ti thế này? Mau vứt đi cho tôi!
Ngay lập tức, có hai bác lao công đến tra xét hiện trường. Bác A liếc nhìn bác B, băn khoăn hỏi:-Phó tổng, nhiều sách thế này, lại còn là sách mới. Nếu phó tổng không cần, có thể cho các bác được không?
-Oh được chứ ạ! Các bác cứ thấy thoả thích. Nhưng lần sau, làm ơn đừng để đồ linh tinh ngáng đường nhé!-Nhật Hạ thấy vậy cười tươi rói, nhắc nhở vài câu, rồi quay lưng đi thẳng.
Dạ Thiên nấp sau bức tường nhìn theo mà tức muốn lộn ruột. Đã không nhận thì thôi, còn dám phân phát lung tung. Sách trong đó toàn là sách cổ, hiện tại đã không còn xuất bản nữa. Quý lắm anh mới kiếm được vài quyển. Aaa.. Nhật Hạ, cô giết anh đi cho rồi!
Dạ Thiên ngồi phịch xuống nền gạch, ôm mặt khóc tu tu. Kế hoạch B, thất bại!
***
Dạ Thiên canh thời gian Nhật Hạ ra về, len lén đặt ở cổng công ti một con chó nhỏ, vô cùng đáng yêu. Tất nhiên, quanh cổ con chó sẽ được buộc một cái nơ caramen xinh xắn đồng màu với lông của nó, dưới chân con chó là một cái giỏ màu hồng như giỏ quà được lót nệm hồng vô cùng sạch sẽ. Dạ Thiên cười ngạo mạn với kế hoạch của mình. Chỉ cần Nhật Hạ nhấc giỏ lên, phía dưới sẽ có một tờ giấy nhớ xinh xắn ghi dòng chữ:“Nhật Hạ, anh xin lỗi!” rõ to. Lúc đó, anh không rước cô ấy về dinh được mới là chuyện lạ!
Nào ngờ, đời đâu như là mơ! Nhật Hạ đứng ở trên tầng làm việc đã thấp thoáng nhìn thấy Dạ Thiên hí húi với con chó nhỏ. Cô cười mỉm, gọi điện cho Angel.
Dạ Thiên đang đứng núp ở thân cây gần đó, bỗng thấy bóng người chạy lại. Là... Angel? Chị ta làm cái gì ở đây?
Angel đến gần con chó nhỏ, liếc thấy bóng người mặt đang nổi gân xanh gần đó thì cười khúc khích. Cô đề cao âm lượng, nói theo những gì Nhật Hạ căn dặn:
-Oa, con chó thật xinh! Vừa hay tối nay mình muốn ăn lẩu chó, phải mang về cho Nhật Hạ làm mới được!-Vừa diễn kịch, Angel vừa thuận tay xách giỏ lên. Cô nàng nhìn tờ giấy nhớ phía dưới cái giỏ, lại tiếp tục:
-À, thì ra là cho Nhật Hạ. Càng hay! Nhật Hạ chắc chắn sẽ cho mình con chó này thôi!-Nói rồi, cô nàng vo viên tờ giấy, vứt vào thùng rác gần đó.
Dạ Thiên vò đầu bứt tóc. Kế hoạch C, lại là 2 chữ “thất bại”!
***
Cứ thế, các kế hoạch D, E, F,... X, Y, Z,... mà Dạ Thiên cất công dàn dựng đều bị Nhật Hạ đạp đổ không thương tiếc. Nếu nói thật ra thì Nhật Hạ cũng có chút động lòng, nhưng nghĩ đến việc Dạ Thiên mang cô ra làm trò chơi là Nhật Hạ lại thấy phun trào lửa hận.
Một tuần đã trôi qua, đồng nghĩa với việc Dạ Thiên gần như sắp giơ cờ trắng đầu hàng. Nhật Hạ mặc kệ Dạ Thiên giở trò gì, chỉ tiếp tục miệt mài thu thập thứ cô cần. Hiện tại, cô đã thu thập đầy đủ chứng cứ làm ăn phi pháp của công ti Nhật Ái, chỉ cần Nhật Hạ gửi thứ này cho báo chí, thì dù Nhật Ái có chạy tiền cũng phải đóng cửa công ti. Lúc đó, cô chỉ cần đứng ra xin trao trả công ti cho Nhật Ái Nhất là vẹn cả đôi đường. Nhật Ái Nhất tiếp quản công ti, Nhật Ái vào tù. Tuy cổ phần của công ti có thể bị giảm sút mạnh, nhưng cô tin, với trí thông minh của Nhật Ái Nhất, con bé sẽ làm cổ phần lại tăng giá lại, công ti sẽ ổn định như xưa.Quả nhiên ngay ngày hôm sau, video tổng giám đốc ti Nhật Ái làm ăn phi pháp, giết người, hoan lạc với thư kí tràn lan trên mạng xã hội. Cảnh sát lập tức đến niêm phong công ti, Nhật Ái lãnh án tù chung thân, do đút lót nên may mắn thoát án tử hình. Phu nhân Nhật Ái khóc thét, phát rồ, bị đưa vào trại thương điên, chỉ có Nhật Ái Nhất hiểu chuyện, nhờ Minh Địa trở đến tận nhà Nhật Hạ cảm ơn. Con bé bảo nó thấy ghét bố từ sau lần phát hiện bố lừa dối mẹ, nó thấy đáng đời ông già và xin Nhật Hạ đứng lên nói vài tiếng để nó được lấy lại công ti. Nhật Hạ vui vẻ đồng ý, mọi việc phát triển theo đúng những gì cô dự đoán.
(Vì Nhật Hạ là người kiện nên chỉ cần Nhật Hạ nói Nhật Ái Nhất không liên quan đến việc này thì nhà nước sẽ trao trả công ti lại cho Nhật Ái Nhất.)
Đạt được mục đích trả thù cho mẹ, Nhật Hạ nghỉ việc ở công ti Nhật Ái, trở lại cuộc sống bình thường.
***
Ngày qua ngày đã trôi qua, Dạ Thiên vẫn không nghĩ ra cách để Nhật Hạ đổ gục trước mình. Cậu ngồi trên con xe Lamborghini trắng quen thuộc, dạo một vòng quanh thành phố. Kia là nhà hàng cậu từng hẹn Ngôn Thanh, đây là con đường cậu gặp ông tiên, kia là..., khoan, ông tiên?
Dạ Thiên nhìn thấy bóng dáng ông ăn mày ngày nào đang ngồi thu lu ở dưới gốc cây, anh mừng phát khóc. Dạ Thiên phanh xe gấp, chạy đến chỗ “ông tiên”, la hét một hồi, cuối cùng mang ông tiên đặt trước cổng nhà Nhật Hạ.
***
Nhật Hạ đi chợ về, nhìn thấy có một ông ăn mày ngồi sát mép cửa nhà, kì lạ hỏi:
-Ông ơi, sao ông lại ngồi đây?
-Ta đi lang thang mệt quá nên dừng lại nghỉ chân không được sao? Hay vướng cháu? Thôi ta đi chỗ khác vậy!
Nhật Hạ thấy ông lão lọ mọ định đứng lên liền ghìm ông xuống, đầu lắc nguầy nguậy:
-Không đâu, không đâu ông cứ ngồi đi!-Nói rồi, cô móc trong túi ra tờ 100k, đưa cho ông lão. Cô còn chạy vào nhà, lấy ra đĩa xôi gấc với khoanh giò, mời ông ăn:
-Nhà cháu chẳng có gì ngon, có đĩa xôi khoanh giò vừa thắp hương xong, ông ăn tạm nhé!
-Quá tốt quá tốt, không sao không sao! Thế này là quá ổn rồi!-Ông ăn mày nhe hàm răng đen trầu ra cười hì hì, không khách khí bưng cả đĩa lên nhồm nhoàm ăn, cứ cắn một miếng giò, lại véo một miếng xôi. Ông vừa ăn vừa nghĩ thầm con bé này tốt bụng, lại còn xinh xắn trắng trẻo, thảo nào cái thằng ngu thích vung tiền mua định mệnh kia lại giãy nảy lên đòi ông giúp.
-Cô bé, ta thấy cháu tốt bụng, lại hiền lành chất phác, nay ta có một bí mật muốn nói cho cháu!
-Dạ?
-Có phải gần đây, có một người làm rất nhiều thứ để chinh phục cháu đúng không?
-Làm sao ông biết?-Nhật Hạ miệng há hốc, không để ý Dạ Thiên khuất sau cột điện đang cười như điên. Ông ấy quá nguy hiểm. Đầu tiên là anh bị lừa, giờ đến Nhật Hạ bị lừa. Đúng là sức mạnh của đồng tiền, chỉ cần 500k nhỏ nhoi là có thể mua chuộc được lòng người.
-Ta từ bé đã có khả năng nhìn thấu vạn vật. Ta nói cháu nghe nhé, cái đứa mà đang theo đuổi cháu ấy, nó là thật lòng đấy!-Ch... Chưa chắc đâu ạ! Đàn ông mà, làm sao tin được chứ?-Nghe đến từ “thật lòng”, Nhật Hạ mặt đỏ lên, nói năng lắp bắp. Ông lão nhìn phản ứng của Nhật Hạ, hài lòng:
-Cháu cứ suy nghĩ đi, nếu được thì cho người ta một cơ hội. Người đó vì cháu mà đã bỏ ra rất nhiều thứ đấy!-Ông lão ăn xong mút tay, đặt bát vào tay Nhật Hạ, lén lút đi vào chỗ khuất, đập tay với tên lưu manh Dạ Thiên rồi trở về vị trí làm ăn ban đầu. Dạ Thiên cười khúc khích, thì thầm muốn đưa ông lão về.
Nhật Hạ nhìn bóng “ông tiên” khuất dần vào chỗ tối băn khoăn. Là thật sao? Dạ Thiên đối với cô... là thật sao?
Nguyệt Đông đi làm về thấy chị thất thần ngồi xổm ngoài cửa, tay cầm bát xôi chỉ còn xót vài hạt, cô buồn cười đánh bốp vào vai chị:
-Làm gì mà thất thần thế?
-À không... không có gì!
Hai chị em cười cười, bước vào trong nhà.
***
Nhật Hạ cả đêm mất ngủ, phờ phạc đến trường. Shiki thấy chị dâu mặt mày tiều tuỵ như ốm thì xúm lại hỏi han. Nhật Hạ chỉ đáp qua loa rồi lên lớp.
Tiết chào cờ nằm ngay đầu thời khoá biểu. Nhật Hạ lắc đầu xua đi lời nói của ông lão kì lạ tối qua, lệnh cho cả lớp xếp ghế, chuẩn bị đón tiết chào cờ.
Sau bài hát quốc ca nhàm chán, như mọi hôm, cô tổng phụ trách với cái mặt trầm cảm như rô bốt sẽ lên rè rè đọc tổng kết thi đua. Hôm nay thi ngược lại. Cô mặt hồng hào hớn hở, túi quần còn lòi ra mấy tờ tiền polime màu xanh ngọc, nhìn là biết tờ 500k, kèm theo một chiếc vòng tay vàng mới tinh đeo bên tay trái, nhìn là đủ hiểu cô vui vì cái gì rồi!
Cô tổng phụ trách hưng phấn đọc thật nhanh tổng kết thi đua cuối tuần, cuối cùng cô nói mấy câu:
Mời lớp trưởng lớp 11a lên trên này!
Nhật Hạ giật thót. Cô nhanh chóng bước lên bục, tiến đến gần cô tổng phụ trách, hỏi han:
-Lớp em phạm lỗi gì sao ạ?
-Mời em đứng ra giữa bục!
Nhật Hạ khó hiểu làm theo. Bỗng từ trên trời rơi xuống hàng ngàn cánh hoa nhỏ xíu bằng bìa cứng màu đỏ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Các học sinh thích thú tóm lấy cánh hoa đỏ, nhìn vào cánh hoa, mắt họ mở to. Nhật Hạ nhìn phản hứng của mọi người, hiếu kì gỡ ra một cánh hoa vương trên tóc. Cô lấy một tay bịt chặt miệng, hốc mắt nhanh chóng có sương mù.
Trên cánh hoa bìa đỏ đó, hai mặt đều im dòng chứ nhỏ màu trắng:
“Hạ, anh xin lỗi, lấy anh nhé!”
Chẳng phải lời mật ngọt sến súa gì, cũng chẳng phải mấy câu tán tỉnh mà cô chúa ghét. Chỉ đơn giản là một lời xin lỗi chân thành và một lời cầu hôn thẳn thắn, vậy mà sao cô lại thấy hạnh phúc thế này? Thiên cáo già, ngay giữa cả trường mà lại làm cô khóc, khiến cô xấu hổ trước ánh mắt soi mói của học sinh và thầy cô toàn trường. Thật sự là vô cùng xấu hổ!
Từ phía sau Nhật Hạ, Dạ Thiên tiến đến, bế bổng Nhật Hạ lên mang đi. Nhật Hạ bị bất ngờ, lại bị bế ngược, để giữ thăng bằng đành víu chặt vào người Dạ Thiên. Dạ Thiên đắc chí, cười ha ha rồi ném cô vào trong xe, phóng đi.
Toàn trường lặng thinh, bọn họ, thật quá bạo dạn đi?
***
Nhật Hạ ngồi trong xe mắt vẫn đỏ hoe, Jane nhìn qua kính chiếu hậu cười hì hì. Dạ Thiên lợi dụng vẫn đặt Nhật Hạ trong lòng, tranh thủ ăn đậu hũ của cô.
-Nhật Hạ...
-...
-Hạ...
-...
-Vợ yêu...
-Bốp!
Dạ Thiên ngu xuẩn bị ngay phát tát vào giữa mặt. Cậu xoa má nhìn cô vợ tương lai giận dỗi xoay đầu ra cửa kính, hai tay khoanh lại, mặt xị ra vô cùng đáng yêu. Dạ Thiên đành bó tay, đợi về đến nhà rồi giải quyết sau vậy. Trước mặt Jane mà bị Nhật Hạ chửi cho mất mặt lắm!
Về đến nhà, Dạ Thiên một mạch bế xốc Nhật Hạ lên phòng ngủ. Jane cất xe xong tươi cười ranh ma nhìn Dạ Thần. Dạ Thần đang uống trà gần đó cũng nhếch mép. Con ông thật sự là tốc chiến tốc thắng.
Lên đến phòng, Dạ Thiên đặt Nhật Hạ lên ghế. Nhật Hạ giãy nảy lên, lúc này mới xổ một tràng:
-Ai là vợ anh hả? Anh có biết đứng giữa sân khấu bị nhìn chằm chằm mất mặt thế nào không? Anh còn dám, đồ lưu manh...đồ...
Chưa kịp nói hết, Nhật Hạ đã bị Dạ Thiên ghìm chặt tay, môi anh kìm môi cô lại. Hôn chán chê, Dạ Thiên thở dốc phân trần:
-Thật sự anh chẳng biết nên tỏ tình với em bằng cách nào. Hoa cũng không được, lời đường mật cũng không xong. Tất cả kế hoạch của anh đều bị em phá hỏng hết cả. Anh thật sự rất tuyệt vọng, chỉ còn cách theo Nguyệt Đông, để nó chỉ cho cách này, anh cũng không biết là em sẽ giận, anh... anh...-Dạ Thiên sợ hãi nói một hơi dài làm Nhật Hạ trố mắt. Cô cảm động, choàng tay qua cổ Dạ Thiên, hôn lên trán anh.....
(Tất cả những gì diễn ra sau đó đề nghị độc giả tự tưởng tượng)
***
Tác phẩm đầu tay-END.
Tử Bối Thiên Tài,
Thân ái!
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook