Vung Tiền Mua Định Mệnh
-
Chương 28
-Thế rốt cuộc là bị làm sao?-Dạ Thiên căng thẳng nhìn chằm chằm vào “vị bác sĩ” trước mặt, vẻ rất chi mong chờ. “Vật thể lạ” dưới chân anh không ngừng kêu 'Papa, papa, bế con!'
Thấy “vị bác sĩ trẻ” trước mặt cứ đẩy đẩy gọng kính, suy duy ngẫm ngẫm, Dạ Thiên kiên nhẫn hỏi lại:
-Mất trí nhớ?
-Hoàn toàn không phải!-”Bác sĩ” phản bác ngay lập tức, chỉ vào vết bầm trên cái cổ trắng nõn của Nhật Hạ-Ngược lại mới đúng. Cô ấy không hề mất một phần trí nhớ nào nhưng có lẽ đã trải qua một loại đau đớn thống khổ nào đó nên tinh thần nảy sinh ra cảm giác không an toàn dẫn đến kết cục như bây giờ đây! Cô ấy gọi anh là “papa” nghĩa là điều đó mang cho cô ấy cảm giác an toàn, cô ấy vẫn sẽ sinh hoạt như bình thường nhưng tính tình lại hành xử như con nít. Nhỉ, chị dâu!-Minh Địa xoa xoa đầu cô gái “bé nhỏ” rất cưng chiều.
-Ừ, cậu bạn đẹp trai thích Nguyệt Đông và cứu chị ở quán bar hôm trước!-Nhật Hạ mỉm cười rất tươi, phun luôn cả cái từ “đẹp trai” làm Dạ Thiên mặt đen như đít nồi cháy. Biết sao được, trẻ con nghĩ gì nói đấy mà!( bạn trẻ nào không nhớ Minh Địa xin xem lại chap 16)
Hiện tại bây giờ tất cả mọi người đang tập trung hết lượt ở nhà Dạ Thiên. Hoá ra Minh Địa là em trai Dạ Thiên. Câu nói thần thánh của Nhật Hạ làm người nào đó bất giác siết chặt tay Nguyệt Đông.
-Anh trai đâu?-Nhật Hạ hỏi.
-Anh trai nào?-Dạ Thiên mắt chữ A mồm chứ O hỏi lại.
-Anh Sukei!-Lời vừa buông, Dạ Thiên như muốn “vỡ oà trong niềm hạnh phúc”, Huhu, anh trai, anh,... Nhật Hạ, em thật biết dằn vặt người khác! Chỉ riêng Shiki là sắc mặt rất khó coi:
-Anh ấy sang nước ngoài rồi! Nghe bảo chi nhánh bên đấy có vấn đề!
Hôm nghe tin Nhật Hạ hôn mê sâu, khi tỉnh lại thì bị tâm thần, Sukei liền cuốn gói đi vội ra nước ngoài. Shiki hỏi 'Tại sao' thì Sukei chỉ đáp lại bằng một câu ngắn ngủn:'Cô ấy có lẽ không tin vào cú sốc bị người mình tin tưởng nhất làm tổn thương, lại thêm đau đớn phải chịu nên sinh ra tâm thần.' nói xong, anh lên máy bay. Trước khi đi, anh còn dặn:' Thuốc câm chỉ có hiệu lực 12h đồng hồ nhưng lại gây ra tác dụng phụ, miệng đắng ngắt. Sau khi cô ấy tỉnh dậy, tuyệt đối không được cho ăn gì, chỉ được uống nước, sau 2h, tất sẽ hết. Lúc đó có thể ăn!'
Bằng chứng xác thực nhất đang ở trước mặt đây. Nhật Hạ đang không ngừng đung đưa cái lưỡi đỏ hồng ở môi, miệng kêu than 'Cắng goá, ngóng goá!'(Đắng quá ,nóng quá!) kéo kéo quần Dạ Thiên làm mọi người nhất thời xấu hổ.
Key nuốt nước bọt, cầm chai nước lên định uống, ai ngờ, bị Nhật Hạ giằng lấy, tu ừng ựng. A... Nhật Hạ, chai nước đấy anh ngậm miệng vào rồi! Thế.... có phải hôn gián tiếp không??? Key mặt đỏ bừng ngồi xổm xuống úp mặt vào đầu gối. Rõ nhàm! Nhật Hạ uống đâu có chạm môi, hơn nữa, anh còn chưa có kịp uống....................
Chậc! Ảo tưởng sức mạnh!
-Bây giờ phải làm sao?-Dạ Thiên hỏi.
-Cho cô ấy cảm giác an toàn, cô ấy sẽ khỏi!-Minh Địa phán. Dạ Thiên toát mồ hôi. Còn có cái loại bệnh này nữa sao?
***
-Alo?
-Tổng giám đốc, nghe nói Nhật Hạ bị tâm thần?-Jane nghịch nghịch dây máy điện thoại, miệng cười mỉm xem kịch vui hỏi Dạ Thiên.
-Ừ thì sao?-Tuy loại bệnh này đúng là tâm thần nhưng nhắc đến thực sự hơi khó nghe, nhất là khi còn động đến Nhật Hạ. Dạ Thiên trả lời khó chịu.
-Hửm? Tôi tưởng tổng giám đốc phải biết rõ chứ? Nếu Nhật Hạ bị tâm thần, cô ấy... sẽ không còn là cô gái hoàn hảo như cậu tìm kiếm nữa!
Chết tiệt! Dạ Thiên quên mất vấn đề này! Nếu Nhật Hạ không là cô gái hoàn hảo.....
***
Tuy bị tâm thần nhưng chỉ số IQ của vẫn không giảm tí nào. Cô hằng ngày vẫn đến trường, đáng giận, cái biểu hiện như con nít lên ba càng làm thu hút nam sinh trong trường, làm Dạ Thiên tức điên khi phải trở thành đối thủ của hàng trăm nam sinh. Nào kẹo mút, nào gấu bông, đủ các loại đồ ngọt đều có thể để có thể mua chuộc con nít Nhật Hạ.
- Nhật Hạ, gấu của ai đây- Dạ Thiên mặt đen như đít nồi cháy hỏi.
- Của anh xấu trai lớp trưởng 12c.-Nhật Hạ ngoan ngoãn giao nộp đồ hối lộ cho “bố“.
Dạ Thiên gật đầu hài lòng khi nghe đến hai chữ “xấu trai“. Cảm giác làm bố được con gái tôn sùng sướng thật!
-Nhật Hạ ới, tặng cậu cái kẹo mút này!-1 nam sinh trong lớp tiến lại gần, gãi đầu gãi tai đưa cho cô gái trước mặt.
-Oa... ngon quá! Cảm ơn bạn!-Nhật Hạ mỉm cười làm cậu bạn lúng túng, mặt đỏ gay.
Chuyện là từ sau khi hiệu trưởng đặc biệt thông báo về tình trạng của Nhật Hạ, hàng loạt các nam sinh liền lợi dụng cơ hội này để hành động. Trước đây Nhật Hạ lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ lại hoà đồng bấy nhiêu, cho cái gì cũng nhận làm các chàng sướng rơn, còn nở nụ cười cảm ơn tan chảy tim mấy chàng nữa chứ. Có hôm có cậu bạn đánh liều gửi cho Nhật Hạ thư tỏ tình, cô liền tươi cười nhận khiến cho bạn trẻ ôm mộng cả tháng trời, cuối cùng vẫn không nhận được hai chữ “Đồng ý“.
***
Thời gian cứ thế lại trôi qua, thoắt cái đã đến giáng sinh. Ngoài phố tràn ngập những gian hàng treo những món đồ cầu kì, bố mẹ đưa con đi mua quà giáng sinh, cây trụi chỉ còn cành nhưng lại mang đến nét đẹp đặc trưng của mùa đông.
Dạ Thiên ngồi trên tầng cao nhất của toà nhà, mắt nhìn xuống thành phố qua khung cửa kính sáng bóng. Tay cậu nhịp nhịp gõ xuống mặt bàn gỗ mịn. Chuông điện thoại trên bàn reo vang, Dạ Thiên thư thái nhấc điện thoại lên nghe. Sau mấy giây, cậu thảng thốt ngồi dậy:
-Bố ạ?
***
Hello, sorry () vì chap hơi ngắn! Sắp hết truyện rồi nên để dành thời gian nghĩ cho nó gay cấn tí! Tớ chỉ muốn nói vậy thôi..... Cảm ơn vì đã đọc đến chap này! Mong rằng không ai chê chap này lủng củng T.T~~~
Thấy “vị bác sĩ trẻ” trước mặt cứ đẩy đẩy gọng kính, suy duy ngẫm ngẫm, Dạ Thiên kiên nhẫn hỏi lại:
-Mất trí nhớ?
-Hoàn toàn không phải!-”Bác sĩ” phản bác ngay lập tức, chỉ vào vết bầm trên cái cổ trắng nõn của Nhật Hạ-Ngược lại mới đúng. Cô ấy không hề mất một phần trí nhớ nào nhưng có lẽ đã trải qua một loại đau đớn thống khổ nào đó nên tinh thần nảy sinh ra cảm giác không an toàn dẫn đến kết cục như bây giờ đây! Cô ấy gọi anh là “papa” nghĩa là điều đó mang cho cô ấy cảm giác an toàn, cô ấy vẫn sẽ sinh hoạt như bình thường nhưng tính tình lại hành xử như con nít. Nhỉ, chị dâu!-Minh Địa xoa xoa đầu cô gái “bé nhỏ” rất cưng chiều.
-Ừ, cậu bạn đẹp trai thích Nguyệt Đông và cứu chị ở quán bar hôm trước!-Nhật Hạ mỉm cười rất tươi, phun luôn cả cái từ “đẹp trai” làm Dạ Thiên mặt đen như đít nồi cháy. Biết sao được, trẻ con nghĩ gì nói đấy mà!( bạn trẻ nào không nhớ Minh Địa xin xem lại chap 16)
Hiện tại bây giờ tất cả mọi người đang tập trung hết lượt ở nhà Dạ Thiên. Hoá ra Minh Địa là em trai Dạ Thiên. Câu nói thần thánh của Nhật Hạ làm người nào đó bất giác siết chặt tay Nguyệt Đông.
-Anh trai đâu?-Nhật Hạ hỏi.
-Anh trai nào?-Dạ Thiên mắt chữ A mồm chứ O hỏi lại.
-Anh Sukei!-Lời vừa buông, Dạ Thiên như muốn “vỡ oà trong niềm hạnh phúc”, Huhu, anh trai, anh,... Nhật Hạ, em thật biết dằn vặt người khác! Chỉ riêng Shiki là sắc mặt rất khó coi:
-Anh ấy sang nước ngoài rồi! Nghe bảo chi nhánh bên đấy có vấn đề!
Hôm nghe tin Nhật Hạ hôn mê sâu, khi tỉnh lại thì bị tâm thần, Sukei liền cuốn gói đi vội ra nước ngoài. Shiki hỏi 'Tại sao' thì Sukei chỉ đáp lại bằng một câu ngắn ngủn:'Cô ấy có lẽ không tin vào cú sốc bị người mình tin tưởng nhất làm tổn thương, lại thêm đau đớn phải chịu nên sinh ra tâm thần.' nói xong, anh lên máy bay. Trước khi đi, anh còn dặn:' Thuốc câm chỉ có hiệu lực 12h đồng hồ nhưng lại gây ra tác dụng phụ, miệng đắng ngắt. Sau khi cô ấy tỉnh dậy, tuyệt đối không được cho ăn gì, chỉ được uống nước, sau 2h, tất sẽ hết. Lúc đó có thể ăn!'
Bằng chứng xác thực nhất đang ở trước mặt đây. Nhật Hạ đang không ngừng đung đưa cái lưỡi đỏ hồng ở môi, miệng kêu than 'Cắng goá, ngóng goá!'(Đắng quá ,nóng quá!) kéo kéo quần Dạ Thiên làm mọi người nhất thời xấu hổ.
Key nuốt nước bọt, cầm chai nước lên định uống, ai ngờ, bị Nhật Hạ giằng lấy, tu ừng ựng. A... Nhật Hạ, chai nước đấy anh ngậm miệng vào rồi! Thế.... có phải hôn gián tiếp không??? Key mặt đỏ bừng ngồi xổm xuống úp mặt vào đầu gối. Rõ nhàm! Nhật Hạ uống đâu có chạm môi, hơn nữa, anh còn chưa có kịp uống....................
Chậc! Ảo tưởng sức mạnh!
-Bây giờ phải làm sao?-Dạ Thiên hỏi.
-Cho cô ấy cảm giác an toàn, cô ấy sẽ khỏi!-Minh Địa phán. Dạ Thiên toát mồ hôi. Còn có cái loại bệnh này nữa sao?
***
-Alo?
-Tổng giám đốc, nghe nói Nhật Hạ bị tâm thần?-Jane nghịch nghịch dây máy điện thoại, miệng cười mỉm xem kịch vui hỏi Dạ Thiên.
-Ừ thì sao?-Tuy loại bệnh này đúng là tâm thần nhưng nhắc đến thực sự hơi khó nghe, nhất là khi còn động đến Nhật Hạ. Dạ Thiên trả lời khó chịu.
-Hửm? Tôi tưởng tổng giám đốc phải biết rõ chứ? Nếu Nhật Hạ bị tâm thần, cô ấy... sẽ không còn là cô gái hoàn hảo như cậu tìm kiếm nữa!
Chết tiệt! Dạ Thiên quên mất vấn đề này! Nếu Nhật Hạ không là cô gái hoàn hảo.....
***
Tuy bị tâm thần nhưng chỉ số IQ của vẫn không giảm tí nào. Cô hằng ngày vẫn đến trường, đáng giận, cái biểu hiện như con nít lên ba càng làm thu hút nam sinh trong trường, làm Dạ Thiên tức điên khi phải trở thành đối thủ của hàng trăm nam sinh. Nào kẹo mút, nào gấu bông, đủ các loại đồ ngọt đều có thể để có thể mua chuộc con nít Nhật Hạ.
- Nhật Hạ, gấu của ai đây- Dạ Thiên mặt đen như đít nồi cháy hỏi.
- Của anh xấu trai lớp trưởng 12c.-Nhật Hạ ngoan ngoãn giao nộp đồ hối lộ cho “bố“.
Dạ Thiên gật đầu hài lòng khi nghe đến hai chữ “xấu trai“. Cảm giác làm bố được con gái tôn sùng sướng thật!
-Nhật Hạ ới, tặng cậu cái kẹo mút này!-1 nam sinh trong lớp tiến lại gần, gãi đầu gãi tai đưa cho cô gái trước mặt.
-Oa... ngon quá! Cảm ơn bạn!-Nhật Hạ mỉm cười làm cậu bạn lúng túng, mặt đỏ gay.
Chuyện là từ sau khi hiệu trưởng đặc biệt thông báo về tình trạng của Nhật Hạ, hàng loạt các nam sinh liền lợi dụng cơ hội này để hành động. Trước đây Nhật Hạ lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ lại hoà đồng bấy nhiêu, cho cái gì cũng nhận làm các chàng sướng rơn, còn nở nụ cười cảm ơn tan chảy tim mấy chàng nữa chứ. Có hôm có cậu bạn đánh liều gửi cho Nhật Hạ thư tỏ tình, cô liền tươi cười nhận khiến cho bạn trẻ ôm mộng cả tháng trời, cuối cùng vẫn không nhận được hai chữ “Đồng ý“.
***
Thời gian cứ thế lại trôi qua, thoắt cái đã đến giáng sinh. Ngoài phố tràn ngập những gian hàng treo những món đồ cầu kì, bố mẹ đưa con đi mua quà giáng sinh, cây trụi chỉ còn cành nhưng lại mang đến nét đẹp đặc trưng của mùa đông.
Dạ Thiên ngồi trên tầng cao nhất của toà nhà, mắt nhìn xuống thành phố qua khung cửa kính sáng bóng. Tay cậu nhịp nhịp gõ xuống mặt bàn gỗ mịn. Chuông điện thoại trên bàn reo vang, Dạ Thiên thư thái nhấc điện thoại lên nghe. Sau mấy giây, cậu thảng thốt ngồi dậy:
-Bố ạ?
***
Hello, sorry () vì chap hơi ngắn! Sắp hết truyện rồi nên để dành thời gian nghĩ cho nó gay cấn tí! Tớ chỉ muốn nói vậy thôi..... Cảm ơn vì đã đọc đến chap này! Mong rằng không ai chê chap này lủng củng T.T~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook