Trong quán bar mà Nguyệt Đông đang làm, tiếng nhạc xập xình không ngừng vang lên hết cỡ, ánh đèn xanh đỏ lả lướt chiếu trên cơ thể cuồng nhiệt của những người say thuốc. Hôm nay vẫn như mọi ngày, góc đằng kia thì mấy lão trung niên một tay ôm mấy em mà hôn hít, còn ở góc đằng này, mấy thằng học sinh lúc nào cũng đóng cột xếp hàng dài mà mê mẩn nhìn cô pha chế rượu xinh đẹp. Cô pha chế rượu xinh đẹp đó không ai khác chính là công chúa băng giá của quán bar-Nguyệt Đông. Cứ đến ngày có ca của Nguyệt Đông là lượng khách là học sinh lại tăng lên đáng kể, không kể mấy chàng trâu già muốn gặm cỏ non.

-Này công chúa, cho xin thêm li Vodka nhé!

-Cho đằng này thêm li Whisky công chúa ơi!!

-Anh muốn gọi thêm hai li Wine và Rio.

Nguyệt Đông đã qua quen với cảnh mấy thằng nhóc này í ới gọi. Mới có lớp 9, lớp 10 mà bày đặt uống rượu(Nguyệt Đông nếu đi học thì năm nay mới học lớp 9).

Đột nhiên, từ đâu xông vào một nhóm côn đồ, tay cầm dao, quần áo in hình đầu lâu kì lạ, đầu tóc nhuộm xanh đỏ, còn xỏ mấy cái đinh vào môi, tai, mũi. Tên cầm đầu hét to:

-Mau nộp tiền bảo kê!!!

Nguyệt Đông nhíu mày. Cái bang Đầu Lâu này lần trước đã bị người của Shiki dần cho một trận rồi mà hình như cũng không biết sợ thì phải.

Khách trong quán đồng loạt im lặng. Tiếng nhạc cũng dứt. Mấy thằng học sinh thì ngồi im mà tưởng chừng như muốn tè ra quần. Duy chỉ có mấy tên vệ sĩ mà mấy lão giám đốc mang theo là đang chĩa súng về phía nhóm đầu gấu, nhưng số lượng ít ỏi đó không thể địch với bang Đầu Lâu được.

-Quản lí đâu? Còn không mau nộp tiền bảo kê?-Tên đầu sỏ nhắc lại.

Nguyệt Đông từ khu pha chế rượu bước ra. Tên cầm đầu của bang nhìn thấy cô thì cười khinh bỉ:

-Nguyệt Đông bấy bi à? Anh đã điều tra, thằng chó Shiki hôm nay có việc phải qua Nhật Bản rồi, em khỏi ra oai đi!

-Đ-éo muốn nói nhiều với mày! Kể cả không có anh ấy tao vẫn nhất quyết không để mày làm loạn ở chỗ này!-Nguyệt Đông lạnh lùng phán.

-A con ranh này láo thật! Tụi bay, xông lên banh cái mặt chảnh chó của nó ra đi!!!-Tên cầm đầu gào lên hung dữ rồi tự mình xông lên. Tất cả hướng về phía Nguyệt Đông mà vồ.

Nguyệt Đông nhanh chóng né đường dao của lên đầu tiên làm tên đó mất đà bị hụt ngã, đạp vào tay tên đó khiến con dao bay lên rồi bắt lấy con dao để làm vũ khí đâm vào tên tiếp theo. Cô lộn một vòng tung mình trên không đạp mạnh vào gáy 2 tên nữa khiến chúng ngất xỉu. Tiếp, Nguyệt Đông gạt chân tên tiếp nữa khiến hắn mất thăng bằng mà ngã, tiện thể khuyến mãi cho hắn 2 phát đạp vào mặt. Mấy tên vệ sĩ nhân tiện cũng nổ súng bắn trúng vài tên định đánh lén Nguyệt Đông. Sức Nguyệt Đông đang yếu dần, nếu cứ như vậy cũng không phải là cách. Phía địch có những 30 người, cô sắp đuối rồi!

-MẤY CÁI NGƯỜI BỆNH HOẠN NÀY CHẶN KHÔNG CHO NGƯỜI TA VÀO THĂM EM GÁI LÀ SAO HẢ???-Tiếng kêu lạnh lùng mà ngân hay như tiếng đàn vang lên. Theo sau là mấy âm thanh “bốp”, “binh“. Mấy tên gác cửa của bang Đầu Lâu đã bị giải quyết êm đẹp, bất tỉnh ở cửa. Nhật Hạ ung dung bước vào quán bar kêu to:-Nguyệt Đông ới ời, chị mới làm cái bánh kem rất ngon nha! Mau ăn thử!

Cả quán im phăng phắc, nhìn chằm chằm vật thể “ngoài hành tinh” này. Không thấy người ta đang đánh nhau sao?

Nhật Hạ bị cả quán nhìn chằm chằm thì ngưng cười nhìn tổng thể một lượt. À! Đang đánh nhau! Tiện chân, cô đá một phát vào mặt tên mặc áo đầu lâu gần đó làm hắn bất tỉnh nhân sự. Nguyệt Đông vội sực tỉnh nhanh chóng kết liễu tên gần cô. Cả quán lại tham gia vào cuộc chiến nhưng lần này có thêm Nhật Hạ.

-Ố la la, công chúa băng có cô chị thật “ngon” nha!!-Tên trùm cười khả ố kéo Nhật Hạ đang hăng say đánh nhau vào lòng song dí dao vào cổ cô, hét to:

-Nếu mày không dừng đánh thì tao sẽ cho chị mày một đường đẹp trên cổ đấy công chúa ạ!

Nguyệt Đông làm bộ biết điều, từ từ vờ đặt dao xuống để Nhật Hạ hành động.

Chậc, ngây thơ quá! Cái bản mặt thông minh này không nhớ Nhật Hạ giỏi nhất món tự vệ sao? Tức thì Nhật Hạ dùng cùi trỏ huých mạnh vào sườn tên đang cười đắc thắng kia, đồng thời kẻ ngoặt tay hắn lại để con dao chĩa về phía mặt hắn, đá một phát vào hạ bộ. Tên kia bị đau nhưng cũng không vừa. Một tay hắn ôm sườn, hai chân kép chặt, tay kia vẫn giữ để dao không bị đâm vào mặt. Hai bên giằng co quyết liệt.

Bỗng từ đâu tiếng súng vang lên. Một cậu trai mặt non choẹt bước vào. Nhóc này cao hơn Nhật Hạ một tẹo, tóc màu nâu xanh lơ, người vẫn mặc nguyên bộ đồng phục màu trắng, tay cầm súng(xem hình). Chẹp, cái mặt thư sinh vậy mà cầm súng làm phá hết hình tượng. Cậu nhóc đó cất giọng:

-Tóc Đỏ, buông ngay cái tay đang dí dao vào mặt chị kia ra! Còn nữa, bảo đàn em mày ngừng công kích người trong mộng của tao!

Tóc Đỏ là tên của cái tên cầm đầu đang ra sức đẩy dao với Nhật Hạ. Tên đó lập tức buông dao, xin lỗi rối rít rồi tất nhiên bảo đàn em ngừng đánh Nguyệt Đông, cắp mô-ng chạy thẳng.

Nhật Hạ thở hắt. Cô mệt cực độ, cái dao sắp đáp trên mặt cô nha! Nhật Hạ hộc hộc:

-Cả....m ơ...n!

Nhật Hạ thực quý cái cậu baby cute này. Mà cậu ta vừa nói cái gì cơ? Người trong mộng? Nguyệt Đông thực đào hoa quá đi! Haha có kịch vui xem rồi!

Nguyệt Đông cũng đang ngồi bệt xuống sàn nhà thở gấp. May quá! Suýt chết cô!

-Cậu có sao không?-Cái tên có khuôn mặt siêu baby kia tiến đến gần Nguyệt Đông ân cần hỏi han. Nguyệt Đông nhìn kĩ mặt cậu ta một chút. À!! Cái tên bắt đầu đóng cột ở đây được 1 tuần đây mà! Xì, chưa gì đã ra vẻ anh hùng cứu mĩ nhân. Nhưng dù sao Nguyệt Đông cũng rất biết ơn cậu ta. Cô và chị cô nợ cậu ta một mạng.

Thấy tình hình ổn định, quán lại ồn ào như trước. Nhật Hạ và Nguyệt Đông đi vào khu pha chế rượu như thường. Nhật Hạ vừa phụ em vừa cười hì hì ghẹo:

-Em chị giỏi quá! Lúc nào cũng có mĩ nam cứu trợ, thật đào hoa!

-Hừ, chỉ là một trong số những tên nhóc phung phí tiền của bố mẹ đóng cột ở đây mà thôi!

-Tiền của cha mẹ người ta thì là của người ta! Nói chung chị vẫn quý thằng nhóc đó!

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến liền. Cậu trai vừa nãy tiến đến hỏi han:

-Chị và bạn không sao chứ!

-Tất nhiên! Cảm ơn em nha! Em thích Nguyệt Đông nhà chị đúng không?-Nhật Hạ nhanh nhảu.

-Vâng! Em tên Minh Địa, rất vui được làm quen! Em có thể gặp lại chị và bạn chứ?

-Thích thì đến bar...-Nguyệt Đông buột miệng, Nhật Hạ cấu tay em gái làm Nguyệt Đông kêu 'a'. Nhật Hạ cười xuề xoà:

-Em đừng để ý nó! Số điện thoại của chị là ***, của nó là ***, địa chỉ ***. Có gì em cứ gọi nhé!

-Vâng, vậy số em là ***, hôm nào em qua chơi với bạn và chị nha!-Minh Địa bấm máy lưu số, miệng cười cười.

-Ừ ừ, bây giờ hai em tự nhiên nha! Chị về đây! Nguyệt Đông ăn bánh đi nhé!

-Vângggg.....-Nguyệt Đông dài dọng đáp. Tự nhiên vì món nợ này mà phải quen thân với một thằng nhóc. Ghét quá đi!

-Này hình như cậu ghét tôi thì phải?-Minh Địa hỏi.

-Nếu có một đứa không quen biết có ý tỏ tình với cậu giữa quán bar thì cậu có cư xử bình thường được không?-Nguyệt Đông vặn lại.

-Có ai khen cậu dễ thương chưa?-Minh Địa không nghe mà hỏi làm Nguyệt Đông ngượng. Làm sao đây, cô chỉ có mình Shiki thôi!

-Im ngay!-Nguyệt Đông thẹn quá hoá giận.

Nhật Hạ lấp ló ở ngoái cửa rình, thấy hai bạn trẻ có vẻ thân thiết thì cười hì rồi mới về. Hehe, Shiki có tình địch rồi nha! Nhưng sao cô lại thấy cái cậu Minh Địa đó quen quen làm sao ấy nhỉ? Cái tên lạ hoắc mà cứ thấy quen. Mà thôi! Nghĩ làm gì cho hại não! Quan trọng là bây giờ có hai ứng cử viên để cô lợi dụng a!!!

***

Tềnh hềnh là đã có hai nhân vật mới. Thông báo là cái cậu Minh Địa đó có liên quan mật thiết đến một người trong nhóm Nhật Hạ nha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương