Vùng Đất Vô Hình
-
Chương 57: Chương 57: Người Ở Lại
Sáng hôm sau, quan thị lang bộ hình Vương Đỉnh Hải quyết định rút quân khỏi ngôi chùa cổ. Mặc dù rất không cam lòng nhưng quan phải thừa nhận rằng con quỷ trong chùa lợi hại vượt quá sức tưởng tưởng của quan. Nó có thể đàng hoàng giết người ngay giữa vòng vây siết chặt. Thậm chí đến cả các hòa thượng, đạo sĩ pháp lực cao thâm cũng bị nó làm hại một cách dễ dàng.
Mới tờ mờ sáng, quan đã tập hợp mọi người lại, nói cho bọn họ hôm nay là ngày tìm kiếm cuối cùng. Đến trước lúc mặt trời xuống núi, tất cả phải rời khỏi ngôi chùa. Đám binh lính và hòa thượng hăng hái lùng sục từng mét đất một - quan thị lang đã hạ lệnh thưởng một trăm lượng vàng cho người tìm ra con quỷ. Thế nhưng mãi đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi, vẫn không một ai có thể nhìn thấy được bóng ma vô hình đã và đang bao phủ lấy ngôi chùa.
Quan thị lang thở dài ra lệnh đánh chiêng thu binh. Cả đoàn người vội vã đốt đuốc xuống núi, có kẻ thờ phào, có người tiếc nuối. Thế nhưng vẫn có sáu người ở lại. Bọn họ là những hòa thượng, đạo sĩ có pháp lực cao cường nhất. Con quỷ tàn ác không những không thế dọa dẫm nổi sáu người,ngược lại còn khơi dậy thêm sự háo hức và ý chí chiến đấu mãnh liệt của bọn họ. Trong sáu người, Cư Phiền đạo trưởng là lớn tuổi nhất. Ông năm nay đã bảy mươi tuổi, đi tu ở am Tai Voi thuộc phủ Long Hưng. Cư Phiền đạo trưởng bắt đầu tu đạo từ năm mười tuổi. đến khi hai mươi ông đã nổi tiếng khắp huyện về khả năng đoán phong thủy của mình. Năm ba mươi tuổi, ông chính thức kế thừa chức chủ trì của am Tai Voi. Với tư cách là một trong những chủ trì trẻ nhất ở đất Bắc, bốn mươi năm qua, danh tiếng của Cư Phiền đạo trưởng vang dội từ đàng ngoài vào tận đàng trong.
Ngoài Cư Phiền đạo trưởng, còn có Chúc Phương hòa thượng, lĩnh ấn hộ pháp của chùa Đông Phương đất Quốc Oai, Dư Nhất đạo sĩ ở phái Thanh Sơn đất Quảng Oai, Văn Minh hòa thượng chủ trì chùa Vọng Phu ở trấn Thái Nguyên, Đồng Minh sư thái thuộc chùa Tam Thanh, trấn Lạng Sơn. Người cuối cùng là đạo sĩ Vạn Thiện của phái Linh A ở phủ lộ Hoàng Giang.
Bởi vì sáu người đều khá nổi tiếng trong giới tu đạo, quan phủ cũng không dám cưỡng ép bọn họ xuống núi. Ngược lại quan thị lang còn ra lệnh để lại củi gạo muối, những thứ cần thiết cho bọn họ. Quan cũng hi vọng bọn họ có thể khám phá bí mật của ngôi chùa.
Khi mặt trời tắt nắng, sáu người đốt một đống lửa to trước sân chùa như mọi hôm, chờ đợi con quỷ đến. Ánh lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt đệp đẽ của sáu vị cao nhân đắc đạo. Cả sáu người đều lộ vẻ bình thản như đang ngồi trong nhà của mình. Gió vẫn xào xạc qua những tán cây cổ thụ trước sân. Cư Phiền đạo trưởng đưa mắt liếc nhìn Vạn Thiện, và được đáp lại bằng một cái gật đầu.
Lúc này đôi môi của Vạn Thiện đạo sĩ bắt đầu lẩm nhẩm đọc. Không ai chú ý đến hai tay ông đã để trước ngực kết ấn tự bao giờ. Đột nhiên một luồng sức mạnh kỳ dị lấy trung tâm là Vạn Thiện bắt đầu lan rỏa, rồi mở rộng dần cho đến bên ngoài mười thước. Ngọn lửa to lớn trước mặt sáu người bỗng tắt ngấm. Cùng lúc đó, vô số những đường lửa ngoằn ngoèo chạy theo các hình thù kỳ dị hiện ra trên sân. Rồi trong giây lát, lửa từ các đường rãnh bùng lên như có ai vừa tưới thêm dầu vào đó. Có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từ trong luồng lửa. Đạo sĩ Vạn Thiện thốt lên: “Không phải là quỷ.”
Cư Phiền đạo trưởng nhíu mày bước vào trong lửa. Đạo bào của ông phấp phới tựa như bị gió thổi qua. Không một tia lửa nào có thể bén vào trên người ông. Chỉ trong giây lát, ông kéo ra một người bộ đầu đang kêu như heo bị chọc tiết cùng một đạo sĩ trẻ tuổi. Cư Phiền đạo trưởng phất tay một cái, lập tức một cơn gió lạnh từ trong ống áo của ông phun ra, dập tắt lửa đang cháy trên người của vị bộ đầu. Chỉ trong giây lát, mọi người có thể thấy rõ bộ quần áo cháy thủng lỗ chỗ và những vết bỏng dày đặc trên thân thể của y.
Đồng Minh sư thái liền tiến đến giúp người bộ đầu chữa thương. Một lúc sau, y mới đỡ đỡ đôi chút, đôi môi mấp máy đòi uống nước. Cư Phiền đạo trưởng lúc này mới hỏi chuyện đạo sĩ trẻ tuổi. Thì ra hắn chính là người bị quan phủ bắt giam vào đêm ngày hôm trước vì tình nghi giết người. Đạo sĩ trẻ tuổi tự xưng là Minh Khánh, đang tu ở chùa Phổ Linh thuộc phủ lộ Bình An. Lần này hắn ra Bắc để học tập mở mang tầm mắt. Ai dè bị cuốn vào việc bắt quỷ lần này. Một thân bản lĩnh chưa kịp thi triển đã phải ăn cơm nhà lao.
Cư Phiên đạo trưởng khuôn mặt hơi giãn ra. Tài bắt ma của phái Phổ Linh nổi tiếng khắp cả giới tu đạo. Mặc dù chỉ là một tân binh nhưng chắc là Minh Khánh cũng phải có không ít đòn sát thủ chứ? Những thứ quyết định chiến cuộc này rõ ràng là sáu người bọn họ đang thiếu. Phải nhớ rằng bọn họ hầu hết là người tu đạo mà không phải thầy trừ tà. Bọn họ có thể dùng tu vi cao thâm và đạo pháp thần diệu để chống lại ma quỷ, nhưng chúng không trí mạng. Bởi vì khác với yêu quái và con người, ma quỷ không hề có thân thể. Chúng tồn tại dưới dạng linh hồn.
Sáu người, thêm Minh Khánh và Đinh Quý bộ đầu nữa là tám, bắt đầu đốt một đống lửa khác.Đinh Quý bộ đầu lúc này đã khá hơn, có thể ăn cháo loãng mà Minh Khánh đút cho. Y vừa ăn vừa phàn nàn với mọi người về việc y phải ở lại ngôi chùa đáng sợ này qua đêm. Y cũng căm tức việc Minh Khánh nuông chiều con mèo để nó béo quá. Đồng Minh sư thái tò mò hỏi mèo của Minh Khánh béo thì liên quan gì đến y? Đinh Quý bộ đầu lúc này mới cao giọng kể lể, nước miếng bắn tung tóe.
Thì ra đêm qua trước lúc mưa bà Mun ăn uống no say thì đến nhà giam tìm Minh Khánh. Bởi vì cửa chính đóng kín lại có người canh gác nên bà đành leo cửa sổ. Nào ngờ dạo nầy bà ăn ngon ngủ say, béo lên không biết bao nhiều lần, vừa chui vào đến giữa chừng thì kẹt. Minh Khánh kéo vào đẩy ra thế nào bà cũng không di chuyển được. Thế là hắn đành để bà Mun nằm trên cửa sổ suốt một ngày.
Đến chiều nay, lúc Đinh Quý bộ đầu được lệnh vào thả Minh Khánh ra, hai người phải mượn đồ đục tường suốt hơn một canh giờ mới lôi được bà Mun xuống dưới. Cũng bởi vì thế, hai người không theo kịp đoàn người của quan phủ. Lúc đi qua sân, thấy ánh lửa, Đinh Quý bộ đầu tiến vào hỏi thăm. Nào ngờ chưa kịp nói gì liền trúng phải pháp thuật “Vòng lửa tịnh thế” mà Vạn Thiện bày sẵn. Nghe Đinh Quý bộ đầu kể xong, tất cả mọi người đều nhìn y một cách đồng tình.
Lúc này trời cũng đã khuya lắm. Gió thổi mát rượi làm Minh Khánh thấy buồn ngủ. Không hiểu tại sao Minh Khánh cảm giác đêm nay hắn là một đêm bình an. Hắn nhắm mắt, co tròn người bên đống lửa, đánh một giấc. Ngôi chùa trước mặt hắn vẫn đen tối và tĩnh lặng như mọi ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook