Vùng Đất Vô Hình
Chương 51: Chương 51


Thiên nhãn mở ra rồi, con đường Minh Khánh đi thuận lợi bình an đến không ngờ. Ngày đi đêm nghỉ, hắn tới đầm Nhất Dạ sớm hơn dự kiến gần một ngày. Minh Khánh đứng bên bờ nước nhìn ra. Đó là cả một vùng nước mênh mông, lau lách um tùm. Mặc dù trong đầm cũng có một số loại động vật nguy hiểm như cá sấu hay trăn, rắn và các loại côn trùng có độc nhưng Minh Khánh biết thứ đáng sợ nhất trong đầm không phải là chúng. Người ta sợ hãi đầm Nhất Dạ bởi vô số những cái bẫy chết chóc nhất của tự nhiên ẩn trong lòng nó. Đó chính là các vũng lầy. Dù là người tu đạo hay người bình thường, một khi rơi xuống những cái vũng đó thì hầu như đều phải mất mạng.
Minh Khánh có đọc qua cuốn sách Nhập hồn của Kim Thiền chân nhân , một trong những thầy trừ tà nổi tiếng nhất suốt chiều dài lịch sử. Trong đó ông có kể về việc đi tìm thần xác của kẻ xấu số thông qua việc để linh hồn người chết nhập vào người. Ông cảm nhận được những cái chết thông qua ký ức của người xấu số. Một trong những cái chết khiến ông khiếp đảm nhất là cái chết gây ra bởi đầm lầy. Khi nạn nhân rơi xuống vùng sình lầy, dù là đứng yên hay cố gắng vùng vẫy thì cái chết cũng sẽ mau chóng đến với bạn. Chân không có điểm tựa, mọi nỗ lực “bơi” hay di chuyển đều là vô vọng. Chẳng mấy chốc kẻ xấu số bị đầm lầy nuốt chửng. Khi không còn có thể nín thở được nữa thì bùn và cát sẽ tràn đầy phổi, dạ dày. Chúng sẽ đúc tượng nạn nhân từ trong ra ngoài trước khi nhấn chìm người đó xuống phần lỏng hơn phía đáy của đầm lầy. Sau đó kẻ xấu số sẽ vĩnh viễn nằm lại dưới đó mà không một ai biết.
Bởi thế trong đầm Nhất Dạ, tất cả mọi người đều phải đi thuyền. Minh Khánh đi dọc bờ khoảng năm dặm thì tìm thấy bến. Ở đó có rất nhiều người chờ đò tụ tập chỉ để kiếm ít đông bạc sống qua ngày. Minh Khánh chọn con thuyền nhỏ của một ông già tóc bắt đầu điểm bạc. Minh Khánh ngồi lên phía mũi thuyền, bắt đầu ngắm cảnh xung quanh. Ông lão dường như rất thuộc đường, chỉ trong chốc lát đã đưa con thuyền đi vào trong đám lau sậy. Qua lớp sương mù dày đặc, Minh Khánh phát hiện ra con thuyền đang đi trên một dòng nước rộng chỉ tầm chưa đến hai trượng, hai bên bờ là một rừng lau sậy um tùm.
Thỉnh thoảng Minh Khánh lại thấy những con chim bay lên từ trong bụi khi nghe tiếng chèo khua nước. Hầu hết trong số chúng là cuốc hoặc một loại cò trắng nhỏ. Đôi khi là bói cá hoặc những loài chim lạ mà Minh Khánh không biết tên.
Ông lái đò dường như đã thuộc lòng con đường. Mỗi lần gặp ngã ba hay khúc quanh ông đều điều chỉnh thuyền đi ở giữa dòng, tay chèo thậm chí không hề lắc lư. Đi qua một đoạn, Minh Khánh nhìn thấy một dãy những ngôi mả đắp cao nằm gọn gàng bên bờ nước. Chúng dường như đẫ có từ rất lâu rồi. Những hàng chữ trên tấm bia đá đã mờ đến nỗi đôi mắt tinh của Minh Khánh cũng không nhận ra. Hắn cất giọng hỏi ông chèo thuyền:

-“Ông ơi, những ngôi mộ này là của ai mà nằm tận trong này hả ông?”
Ông lái đò cười khà khà hỏi lại: “Cậu mới đến đây lần đầu đúng không?”
-“Vâng”
Ông ta lại hỏi: “Thế cậu đã nghe về vua Lí Nam Đế bao giờ chưa?”
Thấy Minh Khánh gật đầu, ông bèn cao giọng ngâm:
“"Bốn phương phẳng lặng can qua,
Theo nền nếp cũ lại ra Long Thành".”
“Khi đế quốc hùng mạnh ở phương Bắc tung binh xâm lược, , Lý Nam Đế gặp thất bại ở trận hồ Điển Triệt. Ông bèn trao hết binh quyền cho Tả tướng Triệu Quang Phục. Nhưng lúc này số binh lực dưới tay ông ba phần chỉ còn lại hai. Triệu Quang Phục quyết định lui về ẩn náu ở đầm Nhất Dạ ở Khoái Châu. Đầm này rộng, cỏ cây um tùm, bụi rậm che kín, ở giữa có nền đất cao có thể ở được, bốn mặt bùn lầy, người ngựa khó đi, chỉ có thể dùng thuyền độc mộc nhỏ chống sào đi lướt trên cỏ nước mới có thể vào được. Nếu không quen biết đường đi thì lạc không biết là đâu, lỡ rơi xuống nước liền bị rắn độc cắn chết, bị vũng lầy nuốt chửng. “
“Triệu Quang Phục thuộc rõ đường đi lối lại, đem hơn hai vạn người vào đóng ở nền đất trong đầm,Ông dùng chiến thuật du kích, ban ngày tuyệt không để khói lửa và dấu người, ban đêm dùng thuyền độc mộc đem quân ra đánh doanh trại của quân xâm lược, cướp hết lương thực vũ khí, giết và bắt sống rất nhiều, lấy được lương thực để làm kế cầm cự lâu dài. Giặc phương Bắc thua tan tác. Triệu Quang Phục được dân chúng tôn xưng làm Dạ Trạch Vương. Từ đó đầm Nhất Dạ còn có một cái tên nữa là đầm Dạ Trạch. “
Rôì ánh mắt ông lão trở nên đầy tự hào.

“Trong những ngày khó khăn nhất bị giặc ngoại xâm truy lùng càn quét, phải ăn gạo rang, thịt sống, thậm chí là rễ cây để sinh tồn, thế nhưng có rất nhiều binh lính đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để ngăn cản bước chân quân thù tiến vào vũng đất trung tâm của đầm. Nhờ đó đội quân của Dạ Trạch Vương mới có thế đứng vững trước sự càn quét của giặc phương Bắc. Sau khi đuổi giặc ngoại xâm đi rồi, những binh lính đó đều được đồng đội và dân trong vùng mai táng cẩn thận. Những ngôi mộ này chính là có từ thời điểm đó.”
-“Thật khó mà tưởng tưởng những ngôi mộ này đã tồn tại gần một ngàn năm.”
Ông lão cười: “Đó là bởi vì dân chúng quanh đầm Dạ Trạch tin tưởng rằng những chiến sĩ đó vẫn còn lẩn khuất quanh đây, bảo vệ vùng đất này được an bình. Thế nên cứ đến tết Thanh minh, họ lại dắt nhau tới đây dọn dẹp sửa sang lại những ngôi mộ cũ.”
Minh Khánh gật đầu. Thuyền bắt đầu đi vào lớp sương mù. Hơi nước mờ đặc làm khuôn mặt ông lão gần hắn trong gang tấc cũng chẳng thấy. Đi qua làn sương, Minh Khánh nhìn thấy một bến nước rộng. Bên trên là một dãy phố được dựng lên bởi gỗ, tre trúc và lau sậy. Minh Khánh trả tiền cho ông lão rồi lên bến. Hắn mãi mê ngắm nhìn những khối kiến trúc kỳ lạ do người tu đạo tạo nên không để ý thây có một người đang tiến lại. Mãi cho đến khi người đó “E hèm” mấy tiếng, Minh Khánh mới quay mặt lại.
Đó là một người trung niên đứng tuổi. Khuôn mặt và cả thân hình hơi béo. Cái bụng đã bắt đầu phình ra chật căng vạt áo phía trước khiến dáng đi của y trông rất buồn cười. Đôi mắt ti hí cũng khiến cho y thoạt nhìn có vẻ vô hại Thế nhưng Minh Khánh không hề cười. Hắn ngửi được mùi nguy hiểm từ trên thân của người nọ. Người trung niên cúi đầu rất lễ phép: “Xin chào mừng khách quan đến với phiên chợ đầm Nhất Dạ”
Minh Khánh nhìn y hỏi: “Ông là ai?”
Người trung niên cười.
-“Tôi là Văn Quýnh, người quản lí của phiên chợ. Không biết tôi đang được tiếp đón ai đây? ”

_”Minh Khánh của phái Phổ Linh.” Minh Khánh cũng lễ phép giới thiệu.
“Rất vui được gặp ngài.”
Người đàn ông nắm lấy ống áo của hắn; “Nghe danh đã lấu. Vậy xin phép cho tôi đưa ngài đi dạo phiên chợ một lần?”
-“Ai mới đến cũng có vinh hạnh này ư?” Minh Khánh kỳ quái lắm.
-“Không phải, chuyện này hoàn toàn do tôi phụ trách. Nếu tôi thấy ai đó thuận mắt, người đó liền do tôi đưa đi. Nếu tôi ghét ai, kẻ đó sẽ theo gặp một số tên khá phiến toái và ngược lại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương