Vùng Đất Vô Hình
Chương 139: 139: Quá Khứ Là Tro Tàn; Tương Lai Là Đốm Lửa


Trở về thành Tân Phúc, cuộc sống của Minh Khánh bỗng trở nên ngột ngạt.

Hai vị sư huynh Minh Long và Minh Dũng không hiểu có mâu thuẩn gì mà không thèm nhìn mặt nhau.

Mỗi tối hai người im lặng ăn, chả nói với nhau câu gì liền chui vào phòng ngủ.

Có lần Minh Khánh thấy sư huynh Minh Long hình như khóc cái gì đó, mắt đỏ hoe.

Tối hôm đó ăn cơm xong Minh Khánh dẫn bà Mun đi hóng mát.

Bà Mun bây giờ vẫn béo lắm, dáng đi của bà cú ụn à ụn ịn, cái mông mập mạp mỗi bước cứ vểnh lên.

Hiện giờ bà là trùm của khu phố của lũ chó mèo.

Bà chỉ cần cất tiếng “Méo” quen thuộc là lũ chó trong nhà đang sủa Gâu gâu bỗng im thit thít cả.

Minh Khánh thậm chí có lần còn thấy bà ngồi trên lưng một con chó săn to, rồi bắt nó chạy lòng vòng trong ngõ, khiến con chó nhe răng thè lữoi thở hồng hộc vì mệt.

Bà tự phong mình là Miêu hoàng để quên cái tên Mun quê mùa cục mình, cũng như lấy số má trước người bạn Rau Heo trên núi Sầm.

Có đôi khi Minh Khánh thấy bà gửi thư cho cáo tinh Rau Heo để hẹn nhau hú hí gì đó.

Lúc này trời đã tối.

Đèn trên phố không sáng như mùa lễ hội nhưng cũng đủ để Minh Khánh và bà Mun dạo phố.

Sau vụ con hình nhân màu đỏ, người trong thành Tân Phúc có vẻ thưa thớt đi nhiều, nhất là gần với trang viên nhà họ Hoàng.


Gần đây nơi đó thành một nơi cấm địa bị quan phủ niêm phong.

Minh Khánh thuê một chiếc thuyền câu nhỏ.

Buổi tối thuê thuyền rất rẻ.

Hắn và bà Mun chèo thuyền ra hồ ngắm trăng.

Ánh trăng chưa tròn như ngày giữa tháng mà hơi mờ ảo, thi thoảng lại xấu hổ lẩn vào đám mây.

Bà Mun thì nằm phơi bụng ở đầu thuyển, vểnh râu lên hưởng gió mát.

Thi thoảng bà lại khươ móng vuốt đập chết một con muỗi nào đó dám xâm phạm trước mặt Miêu Hoàng.

Trong đêm tối Minh Khánh dường như thấy được tương lai của bà Mun.

bà nằm giữa một tòa đại điện lớn, hai bên có vô số mèo cái xinh đẹp vây quanh, xung quanh giường là những mâm sơn hào hải vị rực rỡ, chủ yếu làm tự cá và thịt chuột.

Lúc này bà to béo phải bằng gấp đôi hiện tại, khoác một chiếc áo choàng đẹp đẽ có thêu một con hổ to.

Thi thoảng bà vểnh râu lên xem đám mèo cái nhảy múa.

Đột nhiên ánh mắt của bà Mun tròn lên như xuyên thấu hư không nhìn về phía Minh Khánh.
Đầu Minh Khánh bỗng đau đớn.

Từ lúc đạt đến cảnh giới Thiên Nhãn: Nhất Diệp thi thoảng hắn lại nhìn thấy tương lai của người khác.

Nó khiến Minh Khánh không chỉ bị tiêu hao số lượng lớn công đức mà còn khiến hắn đau đầu chóng mặt, thậm chí tiêu hao sinh lực.

Nhưng Minh Khánh cũng không có cách nào khống chế được.

Hắn thầm nghĩ phải mau chóng trở về tìm sư phụ.

Chỉ có sư phụ mới biết cách khống chế cảnh giới cao như thế này.

***********
Cùng lúc này tại Quốc sư phủ, Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng đang cúi đầu nghe quốc sư giảng giải.

Sau khi từ Đồ Long phái trở về, Quốc sư bỗng trở nên gấp gáp hơn nhiều.

ngoài ra thì ông cũng chú ý hơn đến việc dạy dỗ đệ tử trong Nam môn đạo phái.

Từ những thay đổi của Quốc Sư, Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng bỗng nhận ra mình dường như sắp rơi vào một cơn bão lớn.

Không khí lo âu dường như bao phủ lên cả Quốc sư phủ.

Không ai biết điều gì sắp tới ngoại trừ Quốc Sư.

Nhưng Quôc Sư không nói thì không ai dám hỏi.
Rời khỏi phủ Quốc Sư, Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng lững thững đi dao trên đường phố kinh đô.


Khác với thành Tân Phúc, mỗi con phố ở Kinh đô đều tràn ngập đèn lồng cờ hoa, sáng như ban ngày.

Những hàng ăn uống, những nơi vui chơi, những điểm ca hát dường như tận tình giải phóng sức sống của nó.

Mọi người thỏa thích cuồng hoan, tiêu xài đến tận những đồng tiền cuối cùng mà trong ngày làm lụng vất vả mới có được.

Đây là kinh đô, trung tâm trái tim của cả nước.
Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng không ghét điều đó.

Thậm chí ông hi vọng nó có thể tồn tại lâu dài – điều có thể chứng minh Nam Môn đạo phái vẫn nắm giữ được thế cục.

Xuyên qua một con hẻm nhỏ, Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng gõ cửa một căn nhà nhỏ ở góc phố.

Tại đây, giọng một người phụ nữ bình thản lên tiếng: “Vào đi.” Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng đẩy nhẹ cánh cửa gỗ tiến vào, sau đó khép chặt, rồi cung kính vái chào.

Trước mặt ông là một người phụ nữ còn trẻ chỉ tầm ba mươi.

Người phụ nữ ngồi sau một tấm bàn trải vải đỏ, khẻ mở miệng hỏi: “Lần này ông muốn xem gì?”
Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng cũng không biết xuất xứ của người phụ nữ, chỉ biết bà ta là bạn của Quốc sư.

Thi thoảng quốc sư có nhờ ông đến đây xem bói.

Đây là lần đầu tiền Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng tự mình đi vào.

Ông cung kính đáp; “Phu nhân, lần này tôi muốn xem cho chính tôi.” Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt như muốn nhìn thấy Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng.

Đôi môi đỏ lại mở ra hỏi: “Ông muốn dùng cái gì trả giá?” Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng cung kính lấy từ trong áo ra dâng lên một cái hộp.

Người phụ nữ chỉ hơi hé nắp, bên trong hộp tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Bà ta đóng hộp lại, gật đầu: “Rất tuyệt.

Ông muốn xem cái gì?”
Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng suy nghĩ một lúc rồi đáp một cách chắc chắn: “Tương lai tôi phải đi như thế nào? “ Người phụ nữ gật đầu, đưa ra một đống thẻ trúc, rồi nói với Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng chọn ba thẻ.

Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng hồi hộp chọn lấy ba cái thẻ mà ông cảm thấy ưng ý nhất, cung kính đẩy ra trước mặt người phụ nữ.


Người phụ nữ cầm ba tấm thẻ trúc, thả vào một cái chậu nước làm từ ngọc bích ở bên cạnh.

Trên mặt nước bỗng nổi lên các hình thù kỳ dị mà Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng cũng không thể nào hiểu được.

Người phụ nữ nhìn xong, thở ra một hơi, bắt đầu nói: “Ông nghe cho kỹ đây: Dòng chảy đã đến, không thể nào kháng cự, nên đừng có đi ngược đường, kẻo bị cuốn trôi mất.

Đêm tối không thể bao phủ tại nơi có ba viên minh châu trừ tà, sống chết tại trước mặt đừng ngoái đầu nhìn sau lưng.”
Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng nghe xong cảm thấy thật khó hiểu, nhưng ông biết mỗi lần Quốc sư đến xin một quẻ, người phụ nữ cũng chỉ nói những lời như vậy.

Tất cả sau đó đều được Quốc sư tự mình giải đọc.

lần này đến phiên ông.

Nói xong những lời này, người phụ nữ mệt mỏi như sắp chết, đưa tay ra dấu hiệu tiễn khách.

Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng đánh đứng lên, cúi đầu chào một cách cung kính, rồi đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa gỗ đóng sập lại, Trảm Thiên Tru Tà đạo trưởng đứng rất lâu trên vệ đường.

Ông lấy bứt ra ghi lại chính xác từng chữ người phụ nữ căn dặn.

Trở về ông sẽ bế quan suy nghĩ với những điều này.

Bên trong căn phòng nhỏ, người phụ nữ cũng miên man suy nghĩ.

Bà ta cứ lẩm bẩm: “Phải chăng nên trở về? Phải chăng nên nhập thế?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương