Vùng Đất Vô Hình
Chương 107: 107: Đêm Trở Gió Phần 2


Sự tái tê và đau buốt từ cánh tay bị thương truyền đến khiến Hoàng Thanh như muốn kêu lên.

Hắn vặn vẹo người, cúi gập xuống, hít thở sâu để điều tiết những cảm giác đang ùa lên não.

Đấy là một biện pháp cũ để giảm bớt nỗi đau đớn mà hắn đã nhiều lần áp dụng trong quân ngũ.

Một cái chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm trận mạc không bao giờ để cơn đau điều phối cảm xúc và hành động, nếu không muốn chết.

Hoàng Thanh đếm mấy nhịp, cho cơn đau đớn qua đi, bắt đầu cố gắng thò cánh tay bị thương xuống, nắm lấy bánh xe.

Hắn dùng cánh tay gãy của mình đẩy xe đi, từng bước, từng bước.

Bánh xe lăn chậm lắm , mỗi một vòng đều khiến cho hắn mồ hôi dàn giụa.

Trong vườn cây, tiếng gió dường như đã biến đâu mất, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Hoàng Thanh và tiếng bánh xe bằng gỗ lăn trên đá lát.

Hoàng Thanh cũng không biết mình đã đi đâu xa, nhưng dường như con đường phía trước là vô tận.

Sự nóng bức ngột ngạt cũng như tĩnh lặng của khu vườn làm Hoàng Thanh phát điên.

Không có đối thủ, không có máu tươi, giết chóc, mà chỉ có sự bóp nghẹt mong muốn được giải thoát của hắn.


Hắn dừng lại, gào lên thật to.

Nhưng kỳ quái thay, tiếng gào của Hoàng Thanh dường như không vang lên, mà chỉ quanh quẩn xung quanh người hắn.

Hoàng Thanh không biết rằng từ rất lâu rồi, phía sau hắn, một bóng đen vẫn lẳng lặng đi theo.

Và cho đến khi cơn bức bối trong người Hoàng Thanh lộ ra, bóng đen ấy mới từ từ tiến đến sau lưng hắn, lộ ra chiếc roi da đánh xe ngựa dài, bắt đầu tròng lên cổ Hoàng Thanh
********************
Lúc này, ở một nơi bên ngoài trang viên nhà họ Hoàng, sự sợ hãi bắt đầu bao phủ lên đám lính và người tu đạo.

Nhất là mỗi khi ngọn đuốc trên tay cứ chớp tắt rồi lại cháy như đèn trước gió.

Càng kinh khủng hơn là tiếng gào thét như hàng trăm người đang bị hành hình cứ văng vẳng trong tai họ.

Cái tuyến bảo vệ đầu tiên từ lúc cách trang viên một trăm thước đã dời ra thành một trăm năm mươi thước.

Hai người đứng đầu ở đây là giáo đầu Phù Ninh và trưởng lão phái Bảo Bình Nguyễn Hà lúc này thì đang to nhỏ điều gì, khuôn mặt khá căng thẳng.

Giáo đầu Phù Ninh người huấn luyện quân đội cho cả phủ lộ Bình An.

Bình thường y vẫn đóng quân ở huyện Vi Phú ở phía Đông Bắc.

Hôm nay vì cần gấp tinh binh nên được quan phủ điều về đây.

Phù Ninh dáng người cao lớn, khuôn mặt dữ dằn, chòm râu quai nón được cạo cẩn thận.

Vũ khí mà y dùng là một thanh đao lớn, nặng bốn mươi cân.

Nếu như chém giết đối mặt có lẽ Phù Ninh không sợ hãi lắm, thế nhưng cứ nghĩ đến một đám ma quỷ không biết lúc nào sẽ túa ra làm thịt y, Phù Ninh chân lại muốn run run.

Nhưng Phù Ninh cũng không cảm thấy xấu hổ cho lắm.

Vì bên cạnh y, vị trưởng lão tôn kính của phái Bảo Bình Nguyễn Hà cũng không khá hơn chút nào.

Khuôn mặt ông ta tái xanh, miệng thì lẩm bẩm: “Quỷ vương, quỷ vương… lần này chết chắc rồi…” Chính ông ta là người đã yêu cầu Phù Ninh rời xa trang viên thêm năm mươi thước.

Khuôn mặt hồng hào, dáng người tiên phong đạo cốt lúc này trong mắt Phù Ninh không khác gì những kẻ thầy tướng số chuyên lừa gạt ở chợ.

Nguyễn Hà lúc này liên tục đổi các ngón tay để tính số mạng cho những người xung quanh.

Mồ hôi đã ướt hết chòm râu bạc đẹp đẽ trước cằm.


Khuôn mặt lúc này mặc dù chưa chiến đấu một giây phút nào vẫn trở nên tái xanh.

Phù Ninh không muốn kích thích đến ông ta nhưng vẫn phải hỏi: “Đạo trưởng.

Tình hình như thế nào?” Nguyễn Hà hơi giật mình, nhìn vào y, nói lẩm bẩm: “Chết hết, không có ai sống sót.

Trời ạ, không có ai sống sót…” Phù Ninh nắm lấy tay áo của Nguyễn Hà hỏi lại: “Đạo trưởng có nhìn thấy số mệnh của tôi không?” Nguyễn Hà giật nảy mình, giằng tay áo ra khỏi tay Phù Ninh: “Tránh ra.” Rồi dường như ông ta nhìn thấy quỷ, lùi lùi ra cách xa Phù Ninh năm bước.

Phù Ninh bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi: “Đạo trưởng, có gì thì nên nói một lời chứ?” Nguyễn Hà vẫn chằm chằm nhìn y, giọng ông ta lúc này đã lạc đi: “Trên núi chúng ta có một môn thần thông mà tổ sư Hoàng Thập chân nhân lưu lại, có thể tính toán tai họa, sinh tử cho người khác.

Ngươi mệnh Hỏa, hàng Thiên Can, khiêm cung, chính trực, thế nhưng bị sao Đại Tiểu chiếu sáng rừng rực như vậy thì ngoài hy sinh anh dũng không có đường khác rồi.”
Phù Ninh chỉ vào mũi mình: “Ta hy sinh anh dũng?” rồi mở miệng chửi một câu thô tục.

Nguyễn Hà càng lúc càng lùi ra cách y một khoảng xa.

“Lúc này sao Đại Tiểu của ngươi đã rực rỡ lắm rồi.” Phù Ninh giật mình nhìn quanh.

Ngoại trừ việc cây đuốc lúc cháy lúc tắt thì cũng không có gì đặc biệt.

Đám binh lính của y cũng đứng cách y không xa.

Phù Ninh cảm giác yên tâm thêm một chút.

Lúc này mồ hôi ra nhiều, Phù Ninh bắt đầu thấy khát.

Y gọi lính hầu: “Cho ta ít nước.” Lính hầu vâng dạ chạy đến đưa cho y một ống tre.


Phù Ninh há miệng, đổ hết nửa ống nước vào, sáng khoái hô lên một tiếng.

Y vừa lau miệng, vừa đưa ống nước cho Nguyễn Hà: “Đạo trưởng, ngài chắc cũng khát rồi, uống miếng nước đi.”
Nguyễn Hà lúc này cũng có vẻ khát.

Cái lưỡi bắt đầu liếm lên bờ môi khô.

Thế nhưng ông ta chết sống không chịu đứng gần Phù Ninh.

Phù Ninh uống xong nước có vẻ tỉnh táo hơn, còn có thể trêu đùa Nguyễn Hà: ”Đạo trưởng ngài tính mệnh cho người khác như vậy, có thể tính mệnh cho mình không? Tôi thấy con quỷ này hùng mạnh như vậy khéo ngài còn đi sớm hơn tôi cũng nên…” Y chưa nói hết câu thì ánh đuốc lại tắt.

Bóng tối bắt đầu phủ lên xung quanh.

Phù Ninh nắm chặt cây đao trong tay, chờ đợi ánh đuốc sáng lên.

Sự đè nén của tối tăm không diễn ra lâu lắm.

Chỉ trong vài hơi thở, những ngọn đuốc lại bùng lên.

Thế nhưng so với tăm tối, lúc này, sự sợ hãi như muốn bóp nghẹt hơi thở của Phù Ninh.

Trưởng lão của phái Bảo Bình, một trong năm môn phái lớn nhất cả nước, lúc này đã đầu một nơi cổ một nơi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương