Vũng Bùn
C2: Chương 2

Sáng hôm sau, vẫn như bình thường, Khiết An xuống dùng bữa sáng cùng gia đình. Nhưng có lẽ vì chuyện hôm qua, cha Khiết An đã rời nhà từ rất sớm, nên hôm nay chỉ có 3 người cùng ăn bữa sáng.

Mẹ Khiết An vẫn như mọi ngày, bà trao cho cô một nụ cười dịu dàng. Trên bàn ăn vẫn là những món ăn nóng hổi ngon lành. Nét mặt bà vẫn vậy, dù chuyện hôm qua đã khiến bà sốc tới mức nào.

Mẹ Khiết An luôn muốn cô trở thành người trừ tà, vì nếu thế cô sẽ không bị họ hàng dòm ngó và buông lời cay nghiệp. Mẹ Khiết An là người bình thường, không thấy được "chúng" cũng như không trừ tà được. Mẹ cùng cha Khiết An đến với nhau vì tình yêu, họ chung sống hạnh phúc với nhau đến tận bây giờ. Mặc dù vậy, họ hàng lẫn ông bà vẫn không chấp nhận người con dâu như mẹ, họ lần lượt buông ra lời cay nghiệt như muốn dẫm đạp lên mẹ. Thậm chí đến khi Khiết An ra đời và trưởng thành, sự cay nghiệt càng lớn dần thêm.

Có lẽ nếu như quyết định của Khiết An truyền tới tai bọn họ, thì mẹ sẽ bị dày xé đến tột cùng mất. Khiết An rũ mắt, cảm giác nặng nề trong lòng ngực nhói lên, bụng cũng bắt đầu cồn cào như muốn nôn.

Khiết An bụm miệng, ho một tiếng. Một ly nước được đặt ngay bên cạnh, mẹ cô đứng đó với nét mặt lo lắng.

"Con không sao ạ." Khiết An nhận lấy li nước, uống một ngụm. "Chỉ là dạo gần đây bụng có hơi khó chịu."

"Vậy sao? Hay là hôm nay nghĩ một bữa, cùng mẹ đi khám."


"Con ổn mà. Với lại mẹ còn có việc bận."

Khiết An mỉm cười, cố gắng xua bớt sự lo lắng của bà. Cô không muốn làm phiền mẹ mình sau khi nhiều chuyện đã xảy ra như thế. Mẹ Khiết An thấy dáng vẻ cố chấp của cô cũng chỉ thở dài đầy phiền muộn.

"Nếu không ổn hãy gọi mẹ." Mẹ Khiết An căn dặn.

"Vâng ạ."

Khiết An cười, mắt hơi liếc sang bàn tay vừa nãy đã đưa lên bụm miệng lại lúc ho. Trong lòng bàn tay là một chất lỏng màu đen sệt như bùn.

Sau bữa ăn, mẹ Khiết An đưa em trai cô đến trường rồi đi làm luôn. Cũng như mọi ngày, Khiết An sẽ ở nhà dọn dẹp, làm vài việc vặt cho đến khi gia sư tới nhà.

Cũng đã 4 năm trôi qua, Khiết An chẳng cảm thấy quá chán với cuộc sống như này, học gia sư vẫn ổn với cô hơn so với việc tới trường. Mặc dù có chút phiền phức của việc học tại nhà, nhưng mọi thứ đều được cha mẹ Khiết An lo liệu nên cũng đã ổn.

Nhưng dù vậy việc tìm kiếm gia sư cho Khiết An cũng khá là trục trặc, 2 năm trước Khiết An từng đổi rất nhiều gia sư vì họ không chịu nổi "chúng" về mặt tinh thần. Hầu hết gia sư đều sợ mà không dám nhận việc, một số khác vẫn chấp nhận nhưng sau vài tháng liền nghĩ vì cảm thấy chóng mặt, buồn nôn. Tin đồn về Khiết An nhanh chóng lan ra rằng việc ở bên cạnh cô có khả năng sẽ bị ám. Điều đó càng làm Khiết An ở độ tuổi đang phát triển trở nên tự ti, luôn nhốt bản thân trong phòng.

Cho đến Mỹ Lệ xuất hiện. Mỹ Lệ lúc đấy vừa ra trường, vừa làm kế toán ở một công ty nhỏ, vừa làm gia sư kiếm chút tiền trang trải cho cuộc sống.

Bởi điều kiện tiên quyết của việc làm gia sư riêng cho Khiết An là phải có thể trạng tốt cả về thể chất lẫn tinh thần, nên lúc phỏng vấn Mỹ Lệ, mẹ cô thẳng thừng hỏi rằng:

"Cô có sợ mấy thứ tâm linh không?"


"Em chưa từng thấy chúng nhưng mà, ngược lại mấy thứ đó có vẻ sợ em."

Tưởng chừng là lời nói đùa vui vẻ nhưng Khiết An thoáng bất ngờ khi nhìn thấy vị gia sư mới này. Xung quanh người này toát ra một cảm giác thanh khiết, nhẹ nhàng, khiến người khác bỗng dưng cảm thấy thoải mái. Khiết An cũng thế, dẫu chỉ là lần đầu gặp nhau mà cô đã có cảm tình với Mỹ Lệ.

Sau hai tuần tiếp xúc với vị gia sư mới này, Khiết An nhận ra rằng Mỹ Lệ thật sự rất tài giỏi. Mỹ Lệ dạy một cách chỉnh chu và dễ hiểu, tình tính thì luôn vui vẻ, lúc nào cũng tỏa ra một năng lượng tích cực.

Đôi khi Mỹ Lệ sẽ bắt chuyện với Khiết An. Cả hai cứ thế sẽ nói chuyện với nhau một chút trong lúc giải lao, từ đó Khiết An dần mở lòng và bớt tự ti hơn.

Điều đặc biệt đáng nói hơn nữa là khi Mỹ Lệ có ở đây, "chúng" đã không xuất hiện, giống như đang sợ hãi sự xuất hiện của Mỹ Lệ mà trốn tránh vậy.

Khiết An từng có suy nghĩ rằng nếu bắt được Mỹ Lệ ở lại nhà cô hoài thì chắc "chúng" chẳng dám bén mảng tới nữa đâu.

Vốn chỉ là một suy nghĩ nhất thời, nhưng Khiết An thực sự muốn điều đó xảy ra ghê.

Bởi hiện tại Khiết An không dám lên phòng mình, vì "chúng" đang đứng chờ ở cầu thang. Nhìn thoáng qua cứ ngỡ là 1 con thôi, nhưng khi Khiết An nhận ra có gì đó quái lạ khi nó lại quá to so với bình thường. Nhìn kỹ lại thì quả thật nó được tạo ra bởi mấy chục con ghép vào, "chúng" nhốn nháo di chuyển, từng bước xuống từng bậc thang.


Khiết An sợ đến mức không hó hé được gì, cô nín thở dường như muốn xóa tan sự hiện diện của mình khỏi "chúng". Nhưng có lẽ là vô tác dụng khi "chúng" nhìn chằm chằm vào cô, như "vui mừng" mà nở nụ cười.

Cô rùng mình, nổi sợ lấn át tâm trí khiến chân cô run rẩy chôn chân tại chỗ. "Chúng" vẫn thong thả, lê lết cơ thể to lớn của mình xuống cầu thang, điệu bộ như thể biết rằng Khiết An sẽ không bao giờ chạy trốn.

Mình cần phải chạy đi...

Tâm trí Khiết An dẫu biết rõ nên làm gì nhưng cơ thể lại chẳng thể nghe lời. Tim cô đập mạnh, nghẹn lại khiến việc hít thở ngày càng khó khăn.

Mình sẽ chết mất...




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương