Vùng Biển Rực Cháy FULL
-
Chương 5
7
Hình như tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, tôi tên Hà Giảo.
Sau khi Thẩm Nhược Thủy trả lại cơ thể cho tôi, vì Hà Thịnh mà tôi phải gánh trên lưng một khoản nợ rất lớn.
Những kẻ đòi nợ đã tìm đến tận trường học gây rối, giáo viên phụ đạo cuối cùng đã lựa lời ám chỉ tôi nên nghỉ học.
Trần Tự vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Cậu ấy bắt đầu đi hát ở quán bar để giúp tôi trả nợ.
Trong đêm khuya thanh vắng, khi tôi sắp không thể gắng gượng được nữa, cậu ấy sẽ nói với tôi: "Giảo Giảo, đây không phải là lỗi của cậu."
Sau này, Trần tự đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng như ước nguyện.
Khi tôi và cậu ấy cuối cùng cũng giải quyết xong hết mọi chuyện, Thẩm Nhược Thủy lại lần nữa quay lại chiếm lấy cơ thể tôi.
Lúc này, tôi mới biết biết hóa ra cô ta chưa từng rời khỏi cơ thể tôi.
Đối với cô ta, cơ thể này chỉ là một một trò chơi không có sự trừng phạt mà thôi.
Khi tôi cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc tốt đẹp thì cô ta lại khống chế tôi, nở nụ cười á.c đ.ộ.c: "Mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục không tồi chứ?"
Sau đó, khi Trần Tự vượt sóng ngược gió vội vã đuổi đến nơi, cô ta đã dùng cơ thể tôi nhảy từ tầng hai mươi tám xuống ngay trước mắt Trần Tự.
Tôi tỉnh dậy từ trong mơ.
Thực tế và giấc mơ làm tôi dường như hoàn toàn s.ụp đ.ổ, tôi đờ đẫn nhìn vào lòng bàn tay mình.
Tôi không hiểu tại sao mình vẫn còn sống, cũng không hiểu tại sao bản thân lại ở trong cơ thể người khác.
Tôi nhìn mình trong gương với khuôn mặt xa lạ, toàn thân run rẩy, đầu đau như muốn nổ tung.
Tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân vẫn còn sống, đây như là một món quà đơn giản từ ông trời.
Vì vậy nên? Tại sao tôi lại ở trong cơ thể người khác?
Không khó để tôi nghĩ đến bản thân mình khi còn đi theo Trần Tự trong trạng thái linh hồn.
Trần Tự rốt cuộc đã làm gì?
Vì khó có thể bù đắp nên muốn nhường cho tôi sao?
Sau khi đem cơ thể của tôi nhường cho Thẩm Nhược Thủy, cảm thấy cắn rứt lương tâm nên muốn đoạt lấy cơ thể của người khác để đền bù cho tôi à?
Nhưng rõ ràng cậu ấy đã tổn thương tôi, giờ lại muốn động đến những người không liên quan vì cái gọi là cảm giác tội lỗi?
Tôi hít một vài hơi thật sâu và buộc mình bình tĩnh lại.
Điều duy nhất tôi biết chính là bây giờ đã là năm năm sau kể từ khi cơ thể tôi bị chiếm đoạt lần nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.
Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3.
Chiều Hư
4.
Bỉ Ngạn Hoa
=====================================
Sau khi bộ phim chiếu mạng đó nổi tiếng, Thẩm Nhược Thủy đã ký hợp đồng với công ty mô giới, vô số kịch bản tốt và đạo diễn nổi tiếng đã tìm đến sau khi biết tin.
Cô ta giành được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất vào năm ngoái với một bộ phim ăn khách.
Còn Trần Tự được truyền thông khen ngợi là một ca sĩ, nhạc sĩ có thực lực.
Từ một người hát trong quán bar vô danh, cậu ấy trở thành ca sĩ nổi tiếng người người nhà nhà đều biết, cuối cùng trở thành một ngôi sao sáng rực trên bầu trời đêm.
Còn những chuyện liên quan đến Hà Giảo lại thật sự chỉ như một cơn á.c m.ộ.ng không đáng nhắc đến.
Tôi đã tìm mọi cách để có được vé cho buổi ra mắt phim của Thẩm Nhược Thủy.
Trần Tự sẽ hát bài hát chủ đề của bộ phim trong buổi ra mắt và đây là cơ hội duy nhất để tôi tiếp xúc với cậu ấy, cũng là cơ hội duy nhất để tôi làm sáng tỏ mọi chuyện.
Đoàn làm phim đã đánh tiếng xong xuôi với giới truyền thông, giới truyền thông cũng rất nhiệt tình hỏi hết câu này đến câu khác.
Khi hỏi đến dự định tiếp theo của Trần Tự, cả hội trường ngập tràn thổn thức.
Giới truyền thông hỏi thẳng: "Mọi người ở đây đều biết rằng, có tin đồn nữ diễn viên chính Hà Giảo trong phim Mắt Bão và ca sĩ hát ca khúc chủ đề Trần Tự từng là mối tình đầu của nhau trước khi nổi tiếng.
Bây giờ, ca sĩ Trần Tự thậm chí còn hoãn tất cả lịch trình để đến hát ca khúc chủ đề… Không biết mối tình giữa hai người có phải là thật không?"
Khi nghe những lời đó, Thẩm Nhược Thủy nở nụ cười ngượng ngùng, ngay cả nam diễn viên bên cạnh cô ta cũng không khỏi cười trêu chọc.
Trần Tự rất bận rộn với chuyến lưu diễn toàn quốc nhưng vẫn sẵn lòng hoãn tất cả lịch trình vì Thẩm Nhược Thủy, không chỉ thu âm bài hát chủ đề mà còn tham gia buổi ra mắt.
Người hâm mộ dưới hàng ghế của buổi ra mắt phim đã phát cuồng.
Nào là biết nhau từ nhỏ, nào là đồng hành và ủng hộ lẫn nhau… Hầu như ai cũng đang chờ đợi phản hồi của đương sự về mối quan hệ tình cảm này.
Tôi không thể nghe rõ hoàn chỉnh câu trả lời.
Tôi lẩn vào trong bóng tối, nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Thẩm Nhược Thủy sử dụng cơ thể tôi, tùy ý chiếm lấy cuộc sống của tôi, tôi vô thức cảm thấy buồn nôn.
Đối với Thẩm Nhược Thủy, tôi là một đoạn tiếp diễn trong cuộc đời cô ta.
Có lẽ cô ta đã sớm chết trong thế giới của mình nhưng lại chiếm đoạt cơ thể tôi, thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi.
Cô ta có thể dễ dàng giải quyết tất cả các vấn đề của tôi thông qua hệ thống, sau đó sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, rồi mỉm cười tự nhiên dưới ánh đèn sân khấu.
Không, không chỉ như vậy.
Có thể nói, thứ mà cô ta đang tận hưởng là mấy chục năm đời người mà cô ta c.ư.ớ.p đ.o.ạ.t.
Hệ thống từng nói thế giới này là dành cho Thẩm Nhược Thủy nghỉ ngơi thư giãn.
Cô ta muốn những ánh nhìn khao khát và tha thiết của mọi người đổ dồn lên bản thân mình nên đã thiết lập con đường sự nghiệp cho "cơ thể này" theo cách mà cô ta quen thuộc và mong muốn nhất.
Tôi dựa vào tường để bình tĩnh lại rồi vươn tay che mắt, bật cười thành tiếng.
Nhưng ánh đèn sân khấu cũng có thể phóng đại từng khuyết điểm và yếu điểm của một người.
Cũng như Thẩm Nhược Thủy chưa từng nhận ra, những thứ cô ta hao phí sức lực để đạt được này đã trở thành điểm yếu lớn nhất của cô ta từ lâu.
8
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi không còn cố chấp với việc tìm Trần Tự để tra hỏi câu trả lời nữa.
Tôi trang điểm lại và cẩn thận che đi khóe mắt đỏ hoe của mình.
Khi tôi rời đi, buổi ra mắt phim đã kết thúc.
Giây phút bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhìn bóng dáng trước mặt, tim thậm chí còn đập nhanh hơn.
Trần Tự.
Có lẽ ông trời luôn thích trêu ngươi người khác như thế này.
Vào khoảnh khắc tôi gần như đã từ bỏ Trần Tự thì cậu ấy lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi cụp mắt xuống, lướt qua cậu ấy như người lạ.
Đương nhiên cậu ấy không thể nhận ra tôi.
Suy cho cùng thì khi nhìn vào trong gương, ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân thật xa lạ, khó tránh khỏi khỏi hoảng hốt vài lần.
Chưa đợi tôi hoàn toàn rời khỏi, lại có một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào.
Thẩm Nhược Thủy và người khác lôi lôi kéo kéo nhau đi vào nhà vệ sinh.
Cũng chính vào lúc đó, có người đã nắm lấy cổ tay tôi, đẩy tôi vào phòng vệ sinh nữ, còn tiện tay kéo theo tầm biển báo màu vàng ghi "đang sửa chữa" ở trong góc.
Cửa phòng nhanh chóng được đóng lại, Trần Tự gần như đã ôm trọn tôi vào lòng.
Tôi cố gắng kiềm chế sự hoảng hốt lúc đó.
Siết chặt các đầu ngón tay, tôi ngừng thở trong giây lát, không cử động, âm thầm cách xa cậu ấy.
Cậu ấy liếc nhìn tôi, không nói lời nào.
Thẩm Nhược Thủy có vẻ hơi khó chịu, giọng nói của cô ta vừa tức giận vừa ấm ức: "Anh đủ rồi đấy.
Tôi chỉ là tham gia một buổi ra mắt phim, anh đừng có suốt ngày nghi ngờ lung tung được không? Bên cạnh anh có nhiều ong bướm ve vãn như vậy, tôi có từng nói gì chưa?"
Giọng người đàn ông nghe có phần quen thuộc.
Anh ta cười giễu cợt: "Hà Giảo, cô nhớ cho rõ, tôi bỏ ra nhiều tài nguyên cho cô nổi tiếng như vậy không phải để cô lật lọng, sáng nắng chiều mưa, day dứt khôn nguôi với Trần Tự."
Trong lòng tôi đầy kinh ngạc.
Chưa nói đến mối quan hệ của Thẩm Nhược Thủy và người đàn ông kia, điều quan trọng nhất là trước khi tôi nhập vào cơ thể này, Thẩm Nhược Thủy và hệ thống dường như không gì là không làm được.
Tại sao bây giờ cô ta lại phải dựa vào người khác để được nổi tiếng?
Tôi không quan tâm Trần Tự đang đứng gần, bình tĩnh lấy điện thoại ra và bấm ghi âm.
Giây phút nhấn vào nút ghi âm, tôi giật mình nhớ ra rằng người trước mắt chính là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện kia.
Trước đây cậu ấy có thể nhường cơ thể tôi cho Thẩm Nhược Thủy thì bây giờ cũng có thể giải quyết mối nguy cơ tiềm ẩn là tôi để bảo vệ danh tiếng cho cô ta.
Ngay cả chiếc mũ trên đầu cậu ấy trông cũng rất là xanh.
Tôi khẽ mím chặt môi, giấu điện thoại ra sau lưng một chút.
Quả nhiên Trần Tự đã chú ý đến hành động nhỏ của tôi.
Trước đây cũng vậy.
Lúc đó, bất kể là tôi lén lút tổ chức sinh nhật bất ngờ cho cậu ấy hay không tinh ý làm hỏng dù là chuyện rất nhỏ thì trước nay cũng chưa từng giấu giếm được điều gì trước mắt Trần Tự.
Trần Tự cũng chưa bao giờ cố ý trêu chọc tôi.
Cậu ấy sẽ mỉm cười và hơi nheo mắt trong giây lát, sau đó sẽ bình thản nhìn sang nơi khác… Dung túng hết thảy mọi chuyện của tôi.
Giống như bây giờ vậy.
Tôi suýt chút nữa đã đắm chìm trong ánh mắt của cậu ấy.
Tôi suýt chút nữa đã nhận nhầm cậu ấy là Trần Tự của tôi.
Tôi suýt chút nữa đã cho rằng cậu ấy đã nhận ra mình.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, chiếc ốp lạnh lẽo giúp tôi tỉnh táo.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng phòng khi Trần Tự mở cửa ra và vạch trần mọi chuyện, cũng đã tính tới trường hợp tôi bị cậu ấy uy hiếp xóa đoạn ghi âm.
Nhưng cậu ấy không làm thế.
Cậu ấy giống như nhiều năm trước, không nói gì, chuyển tầm nhìn ra khỏi điện thoại của tôi, khóe môi cũng cong thành một đường cong rất đẹp.
Sau đó không thay đổi sắc mặt, cũng bấm vào nút ghi âm trên điện thoại di động của chính mình.
Tại sao chứ?
Cậu ấy và Thẩm Nhược Thủy thật sự đã hoàn toàn cắt đứt rồi sao?
Không lẽ cậu ấy không để ý tới mối quan hệ của Thẩm Nhược Thủy và người đàn ông kia sao?
Cậu ấy yêu quá hóa hận rồi sao?
Lông mi tôi không ngừng run rẩy, đầu óc rối bời.
Tôi không muốn suy nghĩ thêm nữa, đành phải cố gắng tập trung sự chú ý vào hai người bên ngoài phòng vệ sinh.
"Chẳng lẽ anh cho rằng những năm qua tôi đi theo anh là vì nhắm vào những tài nguyên anh đem đến sao?" Thẩm Nhược Thủy không trực tiếp trả lời vấn đề liên quan đến Trần Tự mà chỉ khóc nức nở, nói to để lấp liếm: "Diệp Lê, hóa ra anh luôn xem tôi là loại người như vậy."
À…
Tôi chợt nhận ra, hóa ra là anh ta.
Chẳng trách tôi cảm thấy giọng nói vừa rồi rất quen tai.
Hèn gì những năm qua trong giới giải trí, Thẩm Nhược Thủy thuận buồm xuôi gió và có nhiều tài nguyên tốt như vậy, hóa ra là nhờ Diệp Lê.
Có lẽ từ nhiều năm trước, Thẩm Nhược Thủy đã tính sẵn đường cho tương lai nên khi ấy mới một bên công lược Trần Tự, một bên khác lại quyến rũ Diệp Lê.
Diệp Lê có hơi cáu kỉnh.
Bọn họ lại cãi thêm vài câu, cuối cùng mọi chuyện cũng êm xuôi khi Thẩm Nhược Thủy khóc sướt mướt, nhìn mà đau lòng.
Âm thanh mơ hồ của những nụ hôn xuyên qua khe cửa, thậm chí nhiệt độ giữa các vách ngăn dường như cũng tăng lên.
Bọn họ có lẽ đã bị đánh lừa bởi biển cảnh báo ở bên ngoài nên chưa từng nghĩ còn có người khác trong phòng vệ sinh.
Tôi và Trần Tự dựa rất gần nhau.
Tôi khó chịu lùi lại nửa bước vào trong góc.
Trước khi tôi kịp hành động thì Trần Tự đã giơ ngón trỏ lên ấn vào môi tôi, mang theo chút hơi ấm.
Cậu ấy hơi cụp mắt, hàng lông mi dày rủ xuống tạo ra một cái bóng nhỏ.
Toàn thân tôi cứng ngắc.
Tôi ngước mắt lên, chỉ thấy Trần Tự khẽ lắc đầu rồi vội vàng rút tay về.
Không lâu sau, Thẩm Nhược Thủy làm nũng bằng chất giọng mềm mại: "Em muốn tài nguyên của Lộ Nghiên."
Diệp Lê dường như cũng bị nụ hôn vừa rồi hớp hồn.
Anh ta hơi do dự nói: "Tài nguyên của Lộ Nghiên không dễ động vào.
Cô ta đã làm gì động đến em rồi?"
Thẩm Nhược Thủy vẫn dùng giọng điệu ấm ức như cũ: "Anti fan luôn nói tài nguyên của em là đồ rởm.
Họ vẫn luôn lấy Lộ Nghiên ra bắt nạt em, em không vui."
Sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, tôi mới đẩy cửa đi ra.
Trước khi đi, Trần Tự lạnh lùng gọi tôi lại: "Cô này, phiền cô xóa đoạn ghi âm lúc nãy đi."
Máu toàn thân tôi như thể ngừng chảy trong khoảnh khắc đó.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, rõ ràng muốn bình tĩnh phản bác lại, nhưng ngay cả giọng nói cũng run cầm cập.
"Dựa vào đâu chứ?" Tôi kìm lại nước mắt chực trào ra: "Vừa rồi anh cũng ghi âm lại, không phải sao?"
Thế mà tôi lại ngây thơ cho rằng khi nhìn thấy bộ mặt khác của Thẩm Nhược Thủy, Trần Tự sẽ không dung túng và bảo vệ cô ta nữa.
Cũng đúng, trước cái ngày Trần Tự bảo tôi nhường cơ thể lại cho Thẩm Nhược Thủy, có lẽ cậu ấy đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta từ lâu rồi.
Nhưng cậu ấy vẫn yêu Thẩm Nhược Thủy như con thiêu thân lao vào lửa.
Đây là điều tôi không thể ngăn cản, cũng không có cách nào ngăn chặn.
Những giọt nước mắt nóng rát kìm nén đã lâu cuối cùng vẫn rơi xuống, nỗi chua xót trong lòng khiến tôi ngạt thở.
Tôi không quay đầu lại, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ biết chạy trốn.
Ở phía sau, Trần Tự chỉ khẽ thở dài một hơi.
Cậu ấy nhẹ nhàng khẳng định thân phận tôi: "Giảo Giảo."
Tôi không thể đi ra ngoài.
Không biết Trần Tự đã.
nhận ra tôi bằng cách nào.
Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, dùng tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má tôi.
Tôi quay mặt đi, tay cậu ấy khựng lại giữa không trung.
Một lúc sau, cậu ấy tự nhiên thu tay lại, tiếp tục nói: "Cậu có thể không xóa đoạn ghi âm gốc, nhưng làm ơn đừng phát tán đoạn ghi âm, được không?"
Tôi nhếch mép mỉa mai, trực tiếp ngắt lời cậu ấy: "Trần Tự, cậu đã bao giờ thấy hổ thẹn với tôi chưa?"
Cậu ấy hoàn toàn ch.ế.t lặng.
"Cậu thấy áy náy với tôi nên đã cướp cơ thể của người khác đưa cho tôi, giống như cách mà Thẩm Nhược Thủy cướp đi cơ thể của tôi." Tôi che giấu những ngón tay đang run rẩy và nói ra sự thật một cách bình tĩnh: "Cậu có biết những ngày qua tôi đã sống như thế nào không? Mỗi tối tôi đều cảm thấy sợ hãi, sợ chủ nhân cơ thể này k.ế.t li.ễ.u đời mình vì tôi."
"Tôi điều tra qua rồi, mối quan hệ xã hội của cơ thể này rất đơn giản, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở cô nhi viện.
Điểm tương đồng giữa chúng tôi là cả hai đều có tính cách hướng nội, thích vẽ tranh, nhưng cô ấy đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng trên mạng xã hội bằng sự nỗ lực của bản thân."
"Tôi như đang đánh cắp thời gian và tính mạng của người khác vậy, mỗi giây mỗi phút tôi đều sám hối và tự trách." Tôi cố kìm nén sự đau nhức nơi chóp mũi, hốc mắt đỏ hoe: "Tôi sợ không thể nào trả lại cơ thể cho cô ấy.
Rõ ràng cô ấy mới là người vô tội nhất trong chúng ta nhưng lại phải mất đi cuộc đời mình vì cảm giác hối lỗi nực cười của cậu."
"Mối thù với Thẩm Nhược Thủy, tôi nhất định sẽ trả lại cô ta." Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Trần Tự: "Về phần cơ thể này, nếu tôi không có cách nào trả lại thân thể cho cô ấy, tôi cũng sẽ không bao giờ cướp đi cuộc đời không thuộc về mình."
Sắc mặt Trần Tự lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Cậu ấy mạnh bạo nắm lấy cổ tay tôi: "Cậu định làm gì?"
Tôi đột nhiên nhớ tới trạng thái linh hồn của mình khi ở bên Trần Tự, trả lời: "Tôi sẽ tự mình thiết lập kết cục cho bản thân, khả năng là c.h.ế.t vì uống thuốc quá liều."
Như thể hoàn toàn thua cuộc, Trần Tự tiều tụy nhắm mắt lại, môi nhợt nhạt, răng run rẩy.
Cậu ấy nói rất chậm nhưng rõ ràng từng câu, từng chữ: "Hà Giảo, tôi không cho phép cậu làm vậy."
Cổ họng cậu ấy khô khốc, giọng nói trầm khàn đầy mệt mỏi: "Lỗi tại tôi đã không nghĩ đến cảm giác của cậu.
Cậu vốn bị Thẩm Nhược Thủy cướp mất cơ thể, đương nhiên không thể chấp nhận việc mình sống trong thân xác người khác."
"Tuy nhiên, cậu có thể yên tâm." Cậu ấy dần buông lỏng tay, các đốt ngón tay trắng bệch: "Cơ thể này không phải do tôi cướp của người khác đâu.
Trước khi cậu xuất hiện, cô ấy chỉ là một cái vỏ rỗng không có linh hồn mà thôi.
Nó hoàn toàn thuộc về cậu, vì vậy cậu không cần lo lắng."
Đôi mắt đen láy đó ngước lên: "Tôi không muốn thấy cậu lại mắc sai lầm như Thẩm Nhược Thủy nên mới hy vọng cậu xóa đoạn ghi âm đó đi.
Còn những điều cậu muốn làm, tôi sẽ thay cậu hoàn thành nó."
Cậu ấy khó nhọc nói: "Nếu hận tôi có thể khiến cậu buông bỏ…"
"...!Vậy cậu cứ hận đi." Trần Tự nói..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook