Đến nỗi sau khi cuộc hoan giao điên cuồng này kết thúc, phải xử trí Khương Tuyết ra sao thì Tề Khải không nói, anh ta chỉ bế Khương Tuyết đang mệt mỏi không còn tinh thần ném vào lồng ngực Từ Phong, nói: “Này, cho mày.

Nếu em ấy thích mày như thế thì mày ông về đi.”Từ Phong thấy lông tơ cả người mình dựng đứng cả lên, đành duỗi tay đón Khương Tuyết trần trụi.Anh Khải có ý gì chứ.

Cảm giác bị anh em tốt ghen tị thật là hài cốt, Từ Phong anh chỉ bị tai bay vạ gió chỉ muốn nói một câu, anh hai ơi, anh thích thì anh bế đi, quăng tôi làm đếch gì.“Đù, anh Khải, chắc vừa nãy em ấy nói giỡn thôi, mày đưa tao làm gì… Không thì mày bế đi? Em ấy dâm thế, mà tao lại không mần được nữa, coi chừng em ấy nuốt chửng chim tao giờ!” Từ Phong tìm đại một cớ để từ chối.Ai ngờ Tề Khải đáp xanh rờn: “Mày nghĩ gì đó, còn muốn ăn mảnh một mình hả mày? Em nó như vậy rồi thì phải có người ôm ra ngoài, nếu em ấy nói mày dịu dàng thì mày cứ làm chàng vệ sĩ dịu dàng chăm sóc em ấy đi.

Còn bọn khốn tụi tao đây, chỉ nên bắn tinh, rút chim rồi không nhận người.

Xấu như tụi tao đương nhiên chịch xong phải chạy rồi.”“Đúng không cưng ơi? Mai gặp nhau nha.


Sau này trong trường không được mặc áo ngực và quần lót.

Nhớ đó, không là lúc kiểm tra mà cưng không phơi trần bướm nhỏ và vú nha cho tụi anh chơi, anh xé cưng ra liền đó.”Nói xong Tề Khải xách đồng phục ướt vứt ở một bên lên, không mặc vào mà vắt trên vai, để trần mặc quần bóng, không quay đầu lại mà đi thẳng.Khương Tuyết tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp, cường tráng mạnh mẽ của anh ta.

Đàn ông chịch xong không mặc áo vẫn có thể nghênh ngang chạy lấy người, con gái không có quần áo che thân thì một bước khó đi.

Má nó chứ sao anh không đưa quần áo của anh cho bà đây mặc đi!? Vắt áo lên vai thế là đi rồi à?Đúng là thằng tồi không biết thương hoa tiếc ngọc, làm người ta tức chết mà.

Váy áo toàn thân cô thì bị anh ta xé hư, anh ta chịch xong lại vỗ mông chạy mất! Khốn nạn!“Ha ha ha ha ha… Ha ha ha…”Mấy gã trai khác không nhịn được mà cười ra tiếng, đặc biệt là Từ Nam, cười ngạo nghễ đến mức vỗ đùi, trêu chọc:“Từ Phong này, chăm sóc tốt cho búp bê chứa tinh của mọi người đấy nhá.


Mày hầu hạ em ấy cho tốt vào, sau này chim của cả nhà mình hoàn toàn nhờ vào em bé nhà mày hút đấy.

Lúc trước tao đã bảo có người giới thiệu cho mày khóa học làm mẹ đấy, vừa đúng lúc, làm mẹ cho xứng chức nha ha ha ha ha ha… Anh Phong dịu dàng ơi, mai nhớ bế em bé tới cho tụi tao chịch bướm nhá ha ha ha…”Từ Phong tức giận, ôm Khương Tuyết đi đá mấy thằng chó bỏ đá xuống giếng.

Cả đám vừa cười vừa trốn, chạy vội theo chân Tề Khải.

Cuối cùng chỉ còn hai bé đáng thương ở lại nhìn nhau.“Làm sao bây giờ?”“Cưng nói coi phải làm sao bây giờ?”“Không thì… Anh cởi quần áo ra cho tôi mặc đi.

Dù sao anh cũng là đàn ông con trai, dáng người lại ngon.

Đàn ông có thể tùy tiện lộ da thịt trên đường, chắc chắn ai thấy cũng phải chảy nước miếng trầm trồ khen ngợi!”“Nhóc con vô tâm! Sao cưng không lộ đi? Cưng mà lộ là ai cũng yêu chết cưng, chắc chắn sẽ chảy nước miếng để cướp cưng về hầu hạ đấy ~ ”“… Quỷ hẹp hòi!”“… Bé chết tiệt!”Từ Phong cứ ôm Khương Tuyết dựa vào ghế đá như thế, cả hai nói chuyện phiếm đấu võ mồm như hai đứa trẻ, đợi đàn em mua quần áo về cho cô mặc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương