"Tuyên Dĩnh nhà ta thật dũng cảm, đứng ra đánh đuổi chó hoang, còn cứu Ny Ny. Con trai, con thật là giỏi, cha rất tự hào vì con."

Ba Thiệu cao hứng vuốt đầu con trai, cùng vợ nhìn nhau cười một tiếng.

Vậy mà, nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt Thiệu Tuyên Dĩnh lại phiền muộn.

"Làm sao thế? Tuyên Dĩnh, sao con lại không vui, chẳng lẽ con không cảm thấy cứu Ny Ny là chuyện dũng cảm, đáng để vui mừng sao?"

Tuyên Dĩnh cau mày nói: "Chuyện này có gì để vui mừng? Ny Ny chẳng phải là lại ngất đi."

"Thì ra là con đang lo lắng cho Ny Ny. Yên tâm đi, bác sĩ nói Ny Ny tạm thời bị hoảng sợ, ngất đi. Đợi lát nữa tỉnh lại sẽ không sao."

"Nhưng mà. . . . . . Lần trước Ny Ny bị con gián dọa ngất, liền tức giận một tháng, không chịu nói chuyện với con. Lúc nãy con lại hại em ấy té xỉu, em ấy sẽ không để ý con nữa."

"Là thế này phải không?" Thiệu Văn Đạt cười hướng Tuyên Dĩnh nói: "Vậy con xem phía sau ai tới thăm bệnh con nào."

Thiệu Tuyên Dĩnh tò mò quay đầu lại, nhìn thấy cặp mắt óng ánh con ngươi đen láy của ngày hôm qua, đang nhìn hắn.

Tuyên Dĩnh mừng rỡ hỏi: "Ny Ny, em là đến thăm anh sao?"

Đỗ Vân Ny xấu hổ gật đầu một cái, ngay sau đó trốn sau lưng mẹ.

Thấy con gái xấu hổ, mẹ Đỗ trêu ghẹo nói: "Ny Ny, không phải con mới vừa tỉnh lại, liền nói muốn gặp Thiệu ca ca sao? Thế nào hiện tại vừa thấy Thiệu ca ca lại trốn phía sau mẹ. Đi thôi? Ny Ny nếu như con không muốn gặp Thiệu ca ca, vậy chúng ta quay về nhà nhé."

"Không, con không muốn trở về. Con muốn ở lại với Thiệu ca ca."

Ny Ny ngây thơ lập tức chạy đến bên cạnh Tuyên Dĩnh, lấy hành động bày tỏ cô muốn ở lại.

Mẹ Đỗ thấy từ trước đến giờ con gái bảo bối luôn sợ người lạ, lần đầu tiên thoát khỏi sự bảo vệ của mình, chủ động đến gần những đứa bé khác, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng.

Sau lần đó, thái độ của Ny Ny trở lên khác thường, không hề dính mẹ không tha, cả ngày mở miệng ngậm miệng đều là "Thiệu ca ca" .

Hôm nay, Đỗ Vân Ny vừa để cặp sách xuống là vội vàng chạy đi tìm Thiệu ca ca cô yêu quý nhất để cùng nhau chơi đùa.

"Thiệu ca ca, chúng ta tới chơi "Mèo bắt chuột " có được hay không?"

"Tốt!" Thiệu Tuyên Dĩnh cũng không cự tuyệt yêu cầu của Ny Ny.

"Nhưng, anh cảm thấy chơi "Quỷ bắt người vui hơn !!

Mặc dù Ny Ny không hiểu, mèo bắt chuột cùng quỷ bắt người có cái gì khác nhau, nhưng nếu Thiệu ca ca muốn chơi quỷ bắt người, vậy thì chơi quỷ bắt người!

"Chúng ta tới đó chơi quỷ bắt người." Ny Ny nói.

"Tốt, vậy chúng ta chơi oản tù tì, người thua làm quỷ nhé!"

"Không thành vấn đề, cây, kéo, tảng đá."

"Oa a! em thắng, Thiệu ca ca làm quỷ. Nếu như anh không tìm được em, phải chịu hình phạt của em nha!"

"Dĩ nhiên, nếu anh không bắt được em, tùy em xử phạt anh thế nào đều được."

Nghe được lời hứa của hắn, Ny Ny lúc này mới thừa dịp hắn nhắm mắt đếm, chạy đi trốn.

". . . . . . Bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi. Ny Ny, anh muốn đi bắt em a!"

Tuyên Dĩnh đếm tới năm mươi, liền bắt đầu đi chung quanh tìm Ny Ny.

Hắn tìm rất nhiều nơi, nhưng không thấy cô, vì vậy bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.

Lúc này, bạn học cùng lớp tiểu Minh đi tới nhà hắn, trên tay cầm chiếc xe hơi điều khiển từ xa bản mới nhất, ở trước mặt hắn khoe khoang.

"Thiệu Tuyên Dĩnh, cậu ở đây làm cái gì?"

"Chơi quỷ bắt người."

"Quỷ bắt người? Trò chơi nhàm chán như vậy, tôi cũng không muốn chơi. Nói cho cậu biết a! Mẹ tớ mới vừa mua xe hơi điều khiển từ xa cho tớ! Có muốn chơi hay không? Đây là bản mới nhất, rất đắt a!"

Thiệu Tuyên Dĩnh cười cười, hỏi ngược lại: "Phải không? Tuần trước ba tớ cũng đã mua hai hộp cho tớ."

"Gạt người, xe hơi điều khiển đắt tiền như vậy, ba ba cậu mua cho cậu hai hộp là giả a."

Tuyên Dĩnh không biết xe hơi điều khiển cũng có phần thật giả, chẳng qua là ăn ngay nói thật phản bác:

"Không thể nào, hai hộp điều khiển của tớ chạy nhanh như vậy, không thể nào là giả."

"Hừ! Tớ mới không tin xe hơi điều khiển của cậu chạy nhanh hơn của tớ. Nếu không chúng ta thi xem."

"Nhưng là. . . . . ." Vừa nghĩ tới Ny Ny còn đang núp ở chỗ nào chờ hắn kiếm, Thiệu Tuyên Dĩnh bắt đầu do dự.

"Hừ! cậu nếu không có can đảm so với tôi, vậy chứng tỏ xe hơi điều khiển của cậu là giả ."

"Của cậu mới là giả. Thi thì thi, ai sợ ai!"

Bị tiểu Minh kích, Thiệu Tuyên Dĩnh lập tức phản kích, căn bản đã quên Ny Ny còn núp chờ hắn đi tìm.

"Cậu chờ một lát, tớ lập tức trở về nhà lấy xe hơi điều khiển. Chúng ta sẽ tới thi một lần, xem xe ai chạy nhanh hơn."

Một hồi gió lạnh thổi, làm Ny Ny núp ở trong một rương giấy lớn tự trong giấc mộng tỉnh dậy.

"Lạnh quá." Ny Ny nỉ thò đầu ra thùng giấy, lại nhìn thấy bên ngoài một mảng tối đen.

"Thiệu ca ca, anh đang ở đâu?" Ny Ny sợ hãi kêu lên.

Nhưng cô kêu vài tiếng, bốn phía vẫn không có một người nào.

"Ô ô ô. . . . . . Em rất sợ, Thiệu ca ca, tại sao anh không có tới tìm em?" (nghe sến qua)

Ở tại chỗ khóc một lúc lâu, vẫn không thấy Thiệu Tuyên Dĩnh, Ny Ny bỏ đi ý nghĩ chờ đợi hắn, ở trong bóng tối khóc tìm kiếm đường về nhà.

Hôm nay, trong lòng cô thầm nhớ đến Thiệu ca ca cùng với những chuyện ngày nhỏ của hai người.

Trước đó, Thiệu thị chuyển nhà sang Mỹ, Ny Ny vẫn nhớ tới vị ca ca thân thiết mà cô thích cùng nhau chơi đùa, nhưng đoạn kỷ niệm này lại là tuổi thơ chua xót, lại là bụi phủ từ từ trong thời kỳ nước lũ.... ....

Thời gian qua mau, chớp mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Năm đó cô bé Ny Ny thích khóc lại hay sợ, đã không còn tồn tại.

Mặc dù năm đó Thiệu ca ca thương yêu cô, cô bắt đầu trở thành đối tượng bị bắt nạt, nhưng nhờ cha me cùng thầy cô quan tâm chỉ dạy cô bé Ny Ny cũng từ từ thoát khỏi bóng ma, trở nên hoạt bát, cởi mở .

Hôm nay, Đỗ Vân Ny, đã trở thành chuyên viên bán mỹ phẩm, bề ngoài cô xinh đẹp, cùng với thủ đoạn mạnh vì gạo, bạo vì tiền*, làm cô ở trong công ty là quán quân chuyên viên tiêu thụ sản phẩm.(*nói chung là bản lĩnh bon chen kiếm sống)

Cứ nghĩ tháng này làm tốt hơn tháng trước, đạt tới tiêu chuẩn quy định của công ty. Công ty sẽ thưởng cô một chiêc xe hơi "Austin” nổi tiếng, Đỗ Vân Ny liền không nhịn được mỉm cười, trong đầu hiện lên hình ảnh xe đẹp phối người đẹp.

Kết thúc một ngày làm việc, Đỗ Vân Ny trở về nhà trọ nơi cô sống một mình, trùng hợp gặp thím Trương hàng xóm cùng tầng lầu.

"Thím Trương, mới vừa đi đón con tan học a?"

"Đúng đó!"

Tròng mắt long lanh lưu chuyển, Đỗ Vân Ny lập tức tìm được chuyện để chuyển đề tài.

"Ai nha! trên quần áo thím có cái cài áo rất đẹp, rất khác biệt. Thím mua ở đâu vậy ạ? con cũng muốn mua một cái để đeo."

"Cái này là chồng thím mua tặng nhân kỉ niệm ngày cưới. Ông ấy mua ở đâu thím cũng không biết, nếu như con thích, chờ chồng thím xong việc thím hỏi cho."

Thím Trương lộ ra nụ cười hạnh phúc, móc ra cái chìa khóa mở cửa để cho đứa trẻ vào nhà trước, còn mình vẫn đứng ở cửa cùng Đỗ Vân Ny nói chuyện.

Phụ nữ à! Máy hát một khi đã mở, làm sao dễ dàng như vậy liền kết thúc.

"Thím Trương, con thật hâm mộ thím, có người chồng thương yêu thím, còn có đứa con đáng yêu như vậy. Còn con, vẫn là người cô đơn, nhiều lúc muốn tâm sự cũng không có ai."

Người phụ nữ nào không thích hư vinh, không muốn được người khác khen ngợi? Thím Trương nghe Đỗ Vân Ny nói..., tự nhiên vui vẻ trong bụng, không nhịn được đem Đỗ Vân Ny trở thành tri kỷ, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói :

"Làm gì có? Thật ra thím mới hâm mộ con, dáng dấp xinh đẹp như vậy, da dẻ mịn màng, còn thím gần này tuổi mà có được như con thì tốt biết mấy"

"Đâu có đâu có, nói thật, Thím Trương da cũng không tệ, một chút cũng không nhìn ra là ba mươi tuổi."

"Ai! Ba mươi. Cái gì mà ba mươi, thím năm nay cũng hơn bốn mươi . Ha ha. . . . . . Con thật biết nói đùa."

Một người bốn mươi, lại được nói thành ba mươi tuổi, vui còn hơn bay trên trời. Thím Trương được Đỗ Vân Ny nói thế, trong bụng vui như hoa nở.

"Cái gì? thím gạt con à? Thím như vậy mà bốn mươi nói ra ai tin được?!"

Thím Trương cười toe toét, không nhịn được khẽ đẩy Vân Ny."Thật đó! thím không có lừa con, thím năm nay cũng bốn mươi hai ."

"Da thím đẹp như vậy, hèn chi trông thím trẻ thế."

"Là thật sao? Nhưng thím lại cảm thấy gần đây nếp nhăn trên mặt giống như nhiều hơn, dùng nhiều loại kem dưỡng cũng không có tác dụng. Con xem, ngay cả nếp nhăn cũng càng ngày càng rõ."

Thím Trương cố ý chỉ, để cho Đỗ Vân Ny nhìn.

"Có sao? Đứng ở xa không thấy." Vân Ny cẩn thận nhìn một lát, lại nói: "Nhìn kỹ, thì mới thấy có một chút."

"Thật? Con cũng nhìn thấy nếp nhăn sau đuôi mắt thím? Có phải hay không càng ngày càng sâu rồi?"

Thím Trương trong bụng kinh hãi, thời gian đúng là kẻ thù của phụ nữ, tuổi thanh xuân đã trôi đi cùng năm tháng.

" Thật là đáng tiếc a! Thím Trương, đôi mắt của cô rất đẹp, nhưng nhìn kỹ, thật là có mấy cái nếp nhăn. Nhưng thím yên tâm, nhìn nó không quá rõ ràng.

Đúng rồi, con gần đây mới biết có một loại kem mới, sử dụng công nghệ cao lấy tinh chất từ thực vật, nó chứa nhiều thành phần bồ đào tử, có thể chống ô-xy hoá và chống lão hóa, nghe nói trị nếp nhăn rất có công hiệu, thím có muốn dùng thử một chút không?"

Đỗ Vân Ny tay chân thật nhanh lấy ra sản phẩm mới nhất của công ty —— "kem dưỡng mắt tạo sức sống", quơ quơ trước mắt thím Trương.

Thím Trương nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cái này thật sự hiệu quả sao? Trước đây thìm dùng rất nhiều loại. Ngay cả SM2 nổi danh nhất cũng vậy, thím dùng hết hai tuyp rồi, nhưng không thấy tốt hơn chút nào."

" Thím nói vậy là lầm rồi, phụ nữ nếp nhăn hơn phân nửa là bởi vì da bắt đầu lão hóa, không cung cấp đầy đủ dưỡng chất, mà da thịt mất đi độ dàn hồi cùng dưỡng chất, sẽ sinh ra nếp nhăn, gọi là lão hóa. Lúc này, thím chỉ dùng những thứ kia có tác dụng làm mờ là không đủ .

Giống như sản phẩm này dùng công nghệ tiên tiến nhất đề làm ra, với thành phần thiên nhiên, không có bất kì chất hóa học nào, ngoài tác dụng bảo vệ và làm mờ, còn có thể chống lão hóa, rất tốt a."

Để chứng minh lời nói của mình, Đỗ Vân Ny cật lực lấy hộp kem ra, sau đó cô bôi một chút lên bàn tay Thím Trương.

"Thím xem, cái này vừa bôi lên, da đã hấp thụ toàn bộ, đúng không?"

Thím Trương nghe được lời Vân Ny nói ..., tựa hồ động tâm, cầm tuyp kem nho nhỏ lên mắt hỏi: "Nhìn tốt đó, vậy túyp này bao nhiêu tiền?"

Sản phẩm này ở công ty con bán một ngàn rưỡi, nhưng con là thành viên, có thể lấy với giá ưu đãi. Nếu như thím thích, con lấy ngàn hai."

"Túyp nhỏ như vậy, mà một ngàn hai rất đắt a."

"Giá bao nhiêu đều không phải là vấn đề, quan trọng là muốn có đôi mắt đẹp thì phải dùng sản phẩm tốt nhất mới được. Nếu không, trước hết thím cầm túyp này về dùng thử, cảm thấy hiệu quả thì mua."

"Vậy làm sao được, một túyp này dã hơn một ngàn"

"Không sao! Thím cứ lấy về dùng, sản phẩm hữu hiệu mới là quan trọng nhất."

Đỗ Vân Ny rất nghĩa khí đem tuyp kem đưa cho Thím Trương, quay đầu rời đi.

Thím Trương ngại lấy không đồ của cô, lập tức kéo Vân Ny, móc bóp ra tính toán trả tiền.

" Nghe nói công ty của cháu nhập khẩu không ít kem dưỡng, đều là sản phẩm từ thiên nhiên. Tốt như vậy rồi, thím mua trước một túyp. Nếu như sản phẩm này dùng tốt, thím sẽ mua thêm sản phẩm khác."

" Vâng! con luôn luôn hoan nghênh thím. Đúng rồi, nói đến đây, con phát hiện dáng người thím khá chuẩn! Thật không giống đã sinh hai con, nhưng mà. . ."

"Nhưng mà thế nào?"

Thím Trương tò mò trợn to hai mắt, trong lòng sớm đã đem Đỗ Vân Ny trở thành cố vấn.

"Nếu như eo của thím có thể thon hơn một chút, vậy thì quá hoàn mỹ. Bởi vì con vẫn cảm thấy dáng người Thím Trương tốt như vậy, mặc sườn xám nhất định rất đẹp. Thím cũng biết phụ nữ mặc sườn sám thì eo phải thon mặc vào mới đẹp."

"Cũng đúng, thím vẫn không tự tin mặc bộ sườn xám mới mua, nếu eo và chân của thím có thể thon hơn một chút thì thật là tốt. Kia. . . . . . Con có sản phảm giảm cân không?"

"Đương nhiên là có, công ty con tháng trước mới nhập về sản phẩm đốt cháy mỡ kiêm dưỡng da, Ngày mai con sẽ lấy về cho thím dùng thử."

"Không cần dùng thử, hết bao nhiêu tiền con cứ nói, thím lấy tiền đặt cọc, ngày mai con đến công ty nhớ mang về cho thím một chai."

"Không vấn đề, con lấy trước cho thím dùng thử,nếu hiệu quả thím lấy thêm tiền cho con. Sản phẩm này giá ba nghìn."

"Vậy thím đặt cọc trước cho con hai nghìn." Thím Trương trả tiền, cầm kem dưỡng mắt vui vẻ trở về, nhưng trước khi đóng cửa thì nhớ ra chuyện vội nói."Chờ một chút, Đỗ tiểu thư."

Vừa có thu hoạch lớn, Đỗ Vân Ny lập tức tươi cười đáp lại: "Thím Trương, đừng khách khí như vậy, gọi con Vân Ny là tốt rồi."

"Ngại quá, thím quên mất ngày mai công ty chồng thím có một yến hội quan trọng, thím phải đi cùng, sợ về trể cháu không tìm được, cho nên trước nói một tiếng với cháu, nếu như ngày mai thím về trể, con hôm sau đưa thím cũng được."

"Tốt. Thím Trương, thím thật tốt, công việc tốt, lại thương ông xã.

Nghe nói Trương tiên sinh là quản lý số một của công ty lớn, thân là người phụ nữ trung niên quản lý, cùng chồng đi yến hội, nhất định rất tuyệt."

"Đâu có!" Bị Đỗ Vân Ny thổi phồng như vậy, Thím Trương cười khanh khách không ngừng.

" Đây là yến tiệc do công ty Vĩnh Xương tổ chức, cô còn dư một thiệp mời, không bằng đưa cho con. Nếu con có hứng thú, ngày mai cũng có thể đi."

"Cám ơn cô." Vân Ny vui vẻ nhận lấy thiệp mời, cùng Thím Trương nói lời từ biệt, trở lại trong phòng của mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Mình vừa rồi biểu hiện thật tốt! Chọn đúng con mồi, lập tức nắm chắc cơ hội tiến lên nói chuyện, thông minh bán được sản phẩm.

Rồi sau đó, từ trong miệng Thím Trương biết được tối mai có tổ chức yến hội, càng thêm thu hoạch ngoài dự liệu.

Vì cô mong đợi xe Austin nổi tiếng đã lâu, còn có huy hiệu bảo thạch tượng trưng cho vinh dự và năng lực làm viêc, cùng với khoản tiền thưởng kha khá, nói gì cô cũng phải tham gia buổi yến hội kia, nắm chặc cơ hội không thể để mất con dê béo.

Đại sảnh khách sạn nơi tổ chức yến hội, tụ tập một nhóm người giàu có .

Bọn họ trên tay cầm ly rượu sâm banh, đi tới nói chuyện với nhau.

"Về lần trả giá này, công ty có nắm chắc không?"

"Đó là đương nhiên, tôi nghĩ công trình này giao cho người đứng đầu của chúng ta xây dựng là thích hợp nhất. Không biết Vương Đổng người đứng đầu cửa hàng bách hóa tại Thượng Hải, tiến hành thế nào?"

"Ừ! cứ theo tiến độ này rất thuận lợi, đại khái tháng sau là có thể bắt đầu ."

"Xem ra Vương Đổng có khả năng sẽ là người bước vào một trong số các tỷ phú sớm nhất trong chúng ta!"

"Không có không có! đều do mọi người giúp đỡ. Ha ha ha. . . . . ." .

Đỗ Vân Ny đi qua một đám đàn ông đang nói chuyện, xác định mục tiêu chính là người phụ nữ trung niên của những người đàn ông đang đứng ở cửa.

"Hừm! Người phụ nữ trung niên Vương chủ tịch trên người đeo GCUCCI nhất định là rất đắt tiền đi?"

"Nào có, một cái mới hai mươi vạn mà thôi (theo hỉu bít của mình là 5 thêm 7 con 0 í)=....='''''.

“Chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi tương đối đắt, tốn của tôi hơn bảy mươi vạn đấy!"(175+8 số 0) *o*''''''

"Trời ơi! dây truyền ruby của tôi mới tốn năm mươi vạn (125+7 số 0), chiếc nhẫn của cô đã hơn bảy mươi vạn!" (những số liệu trên là giá tiên nhân dân tệ cách đây 2 năm con hiện giờ tôi chịu ^...^''''')

Đỗ Vân Ny đặc biệt thuê một bộ váy dạ hội màu hổ phách, cầm trên tay một ly sâm banh, hướng chỗ những người phụ nữ trung niên đó đi tới.

Vừa nghe thấy mấy vị bàn tán sôi nổi, Vân Ny trong lòng đang mừng rỡ nhanh tìm đến một đống dê béo.

"Oa a! Nhẫn kim cương cao cấp thật đẹp, hợp với khí chất duyên dáng sang trọng của người phụ nữ trung niên, thật là thích hợp nhưng mà."

Đỗ Vân Ny khuôn mặt cười ngọt ngào.

"Làm sao, trước đó chồng tôi tặng tôi một bộ trang sức đeo tay, một bộ hơn năm trăm vạn đây!(125+8 con 0 $o$) Đáng tiếc cái loại đó kiểu dáng hơi thô, tôi thấy ngại cho nên không mang ra ngoài. Đàn ông ấy à! Chính là không biết cách chọn trang sức đeo tay."

"Chính là! Người phụ nữ trung niên Vương chủ tịch thật có mắt, chẳng những cao quý xinh đẹp, ngay cả con mắt chọn chọn đồ trang sức đeo tay cũng độc đáo hơn so với người khác. Ngay cả đôi bàn tay cũng được chăm sóc trắng nõn thon dài. Mang nhẫn kim cương trên tay thật là hợp, không bù cho tôi?"

"Đó ha ha. . . . . . Thật ra thì tôi không dùng kem dưỡng da tay! Cũng chỉ xoa một chút phần SM2 che tay ."

SM2 đang là sản phảm hàng hiệu dành cho người giàu, cũng là đối thủ của công ty Vân Ny, Vân Ny nói gì cũng phải đoạt lấy khách hàng này .

"Cái này. . . . . . Người phụ nữ trung niên dùng kem dưỡng da mặt sao? Ai. . . . . . Khó trách. . . . . ."

Nhìn Vân Ny bộ dáng muốn nói lại thôi, Vương người phụ nữ trung niên lập tức hỏi : "Khó trách cái gì?"

"Khó trách trên mặt người phụ nữ trung niên có chút mụn, tôi nghe nói cái kem dưỡng đó dùng nhiều hóa chất làm nhờn da, rất nhiều người sử dụng đều gặp phải vấn đề này."

"Có thật không? Kia phải làm sao?"

Lúc này, đám người phụ nữ trung niên dùng sản phẩm đó, bắt đầu chạy tới.

"Nói thật, trước tôi cũng dùng nhãn hiệu đấy, kết quả là da mặt trở nên nhờn, rất nhiều mụn. Sau tôi đổi sang một loại khác, da được cải thiện, chẳng những da thịt trở nên mịn màng, ngay cả mụn cũng không còn nhiều nữa."

"Thiệt hay giả? Sản phẩm kia nhãn hiệu nào, sao dùng tốt như vậy?"

"Trên người tôi vừa đúng mang theo một chai, có thể lấy ra để cho các vị dùng thử một chút."

Trong nháy mắt dài ra, oh no, ở trong lòng Đỗ Vân Ny buồn cười, dê béo đã cắn câu.

Ai ngờ lúc cô một tay cầm sâm banh, một tay kia vội vàng đưa vào ví da tìm mồi câu, đang chuản bị nói thì sau lưng bị người khác va chạm, ly sâm banh trên tay đổ lên người vị người phụ nữ trung niên kia.

"Ai nha, lễ phục Chanel của tôi. . . . . ."

"Thật xin lỗi,có người đụng tôi nên mới thế, tôi thật không phải là cố ý."

"Coi như cô là không cẩn thận, nhưng một câu"Thật xin lỗi" thì coi như xong sao?"

"Rất xin lỗi, tôi thật không phải là cố ý, tôi sẽ chịu phí tẩy rửa của bộ lễ phục này."

Vương người phụ nữ trung niên nhìn cô xin lỗi thành ý nên cũng không truy cứu nữa.

Đỗ Vân Ny mắt thấy chuyện đã được giải quyết, quay đầu liếc người hại cô sắp có Austin, trong nháy mắt bay thẳng đi mất.

Người đàn ông cao gầy lãnh khốc, đụng cô xong, hại cô phải bỏ tiền ra, còn không có một câu xin lỗi, thật là kém cỏi.

Quá đáng hơn chính là, vây quanh hắn là một đám phụ nữ, cặp mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Phụ nữ bây giờ mắt bị mù sao? Cư nhiên lại thích loại đàn ông mất lịch sự này.

Vân Ny hướng chỗ người đàn ông đang đi tới chỗ đám phụ nữ kia.

"Vị tiên sinh này, anh mới vừa rồi đụng tôi, tại sao không xin lỗi? Có tiền là rất giỏi sao? Anh có biết vừa hại tiểu thư đây mất một món lời giao dịch?"

Phát tiết hết tức giận, cô lúc này mới nghĩ đến tìm loại người này gây sự, có thể sẽ chọc giận đối phương ?

Nếu như đối phương mắng trở lại làm sao bây giờ?

Nhưng là, ngoài ý liệu của cô, người đàn ông kia lại quay đầu hướng cô lộ ra nụ cười Thiên Sứ.

"Tôi mới vừa rồi đụng phải cô sao? Ngại quá, bởi vì mới vừa rồi quá nhiều người vây ở bên cạnh tôi, nên hoạt động của tôi có chút khó khăn. Nếu như không cẩn thận đụng vào cô, tôi hướng cô xin lỗi." Người đàn ông cao gầy, tuấn mỹ, ưu nhã, có nụ cười Thiên Sứ, cực kỳ hướng cô khom lưng xin lỗi.

Đỗ Vân Ny nhất thời ngây ngẩn cả người, không ngờ tới đối phương cư nhiên sẽ hướng cô nói xin lỗi.

"Thật ra thì. . . . . . Cũng không còn cái gì nữa."

Hướng Vân Ny ưu nhã cười một tiếng, người đó liền xoay người rời đi.

Người đàn ông vừa quay lưng đi thì ngay sau đó có một đám tiểu thư thiên kim nhiệt tình vây quanh.

"Thiệu tiên sinh, nghe nói anh tính ở Đài Loan thành lập chi nhánh công ty? Anh có ý định đem trụ sở tại Mỹ hướng tới Đài Loan?"

"Thiệu tiên sinh, nghe danh anh ở nước ngoài, gia đình em ngưỡng mộ đã lâu, tối nay có thể phải thu xếp công việc bớt chút thì giờ gặp mặt gia đình em."

Người đàn ông tuấn mỹ nho nhã mỉm cười cùng mấy cô gái kia, lên tiếng chào hỏi xong, liền tiến vào phòng VIP nghỉ ngơi.

Tổng giấm đốc công ty Vĩnh Xương cùng trợ lí đặc biệt —— Vu Dương, ngã ly rượu brandy mừng cho công chạy thoát khỏi ma chưởng của đám phụ nữ ngoài kia.

"Làm một gã vạn người mê thật khổ cực."

"Cậu hâm mộ sao? Có muốn hay không đổi cho Cậu nếm thử một chút tư vị bị một đống phụ nữ đuổi theo?"

Thiệu Tuyên Dĩnh khẽ nhếch môi, tay trái tay phải trong lời nói mang ý đùa giỡn.

Vu Dương là trợ lý thân cận, cũng là bạn bè hiểu rõ hắn nhất, vì vậy giữa hai người vừa là cấp trên cấp dưới, cũng vừa là bạn bè.

"Điểm này tôi không dám nghĩ, mà vừa nãy có người phụ nữ dám lớn tiếng với anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy.

"Tôi cũng là lần đầu tiên đụng phải người phụ nữ như vậy." Bất quá là không cẩn thận đụng phải cô ta, cô tựa như ác thần đuổi theo hắn, muốn hắn nói xin lỗi.

Uống xong ly rượu nguyên chất, Thiệu Tuyên Dĩnh rốt cuộc cũng tháo mặt nạ nho nhã trước mặt mọi người:

"Cậu có tin hay không, tôi có thể cho người phụ nữ hung dữ kia thu hồi vẻ mặt hung ác đó. Ở trước mặt tôi hoàn toàn biến thành một con cừu mà không phải là cọp mẹ?"

Vũ Dương đối với trò chơi của tổng giám đốc, cũng cảm thấy có chút hứng thú.

"Nhưng tôi không cho là người phụ nữ đó không giống đám phụ nữ bên ngoài kia sẽ vây quanh anh."

"Cậu chờ xem, tôi sẽ biến con cọp mẹ thành một con cừu nhỏ." Thiệu Tuyên Dĩnh khuôn mặt tuấn mỹ, lộ ra nụ cười thần bí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương