Lý do thứ hai là vì số tiền mà nàng bỏ ra để mua vật tư đều là tiền tiết kiệm của mẹ ruột nguyên chủ.
Đã nhận phần nhân quả này, Tô Hoạ không thể cứ thế vô ơn mà bỏ mặc người mẹ hời kia được.
“Chừng này vật tư là chưa đủ!”
Tô Hoạ khởi động ý thức quét qua không gian, lập tức rời khỏi nhà tre, đi đến phường thị.
Ở phường thị, nàng mua bánh nướng, bánh bao, gà vịt, cá, trái cây cùng rau củ quả, ngoài ra còn có nồi chảo và một ít dụng cụ làm nông.
Sau đó Tô Hoạ lại đi chợ đen.
Đại Càn kiểm soát vũ khí cực kỳ nghiêm ngặt.
Nàng phải nghiên cứu địa hình ở đây tận ba ngày mới tìm được người trung gian ở chợ đen.
Sau khi thông qua người trung gian, cuối cùng Tô Hoạ đã thành công mua được đủ loại vũ khí, bao gồm đao, giáo, rìu, dao găm, cung tên, xích sắt dùng để leo núi…
Tóm lại, có thể mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt.
Cũng may là người mẹ hời kia của nàng vốn là người cưng chiều nữ nhi.
Hơn nữa, bà ấy còn là nữ nhi nhà thương nhân, được kế thừa một khối tài sản kếch xù.
Tuy đối phương chỉ là một tiểu thiếp không lên được mặt bàn, nhưng nàng chỉ hỏi một câu có tiền hay không, bà ấy không cần hỏi lí do đã dứt khoát đưa cho nàng ngân phiếu mười vạn lượng, để nàng thích tiêu gì thì tiêu.
Đúng vậy, là ngân phiếu mười vạn lượng lận đó! Đúng là đại gia mà!
“Không được, chắc là nương sắp đến thăm bệnh rồi, mình phải trở về nhanh thôi!”
Tô Hoạ đổi ngân phiếu một vạn lượng còn thừa thành tiền mặt ở tiền trang, thấy trời sắp tối, nàng lập tức rời khỏi tiền trang rồi lao đến phủ đệ của Tô gia.
…
Liên tiếp ba ngày, Tô Hoạ đã lấy cớ giả bệnh để nghỉ ngơi sau đó lẻn ra ngoài.
Lại như mọi lần, nàng lợi dụng lúc hộ viện không để ý mà trèo tường vào Tô gia.
Vừa trở về phòng cởi quần áo nam nhân ra, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài phòng, nàng lập tức chui vào giường.
Thân phận bây giờ của nàng là ngũ tiểu thư Tô gia bị ngã đập đầu vì té cầu thang.
“Kẹt…”
Một người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng, mặc một bộ đồ sang trọng mở cửa từ bên ngoài bước vào.
Thấy Tô Hoạ đang ngồi ở trên giường, trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm: “Hoạ tỷ nhi, con tỉnh rồi ư? Sao lại ngồi dậy thế này, không mau ngoan ngoãn nằm xuống đi?”
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt là tiểu thiếp của Binh Bộ thượng thư, là mẹ hời hiện tại của nàng, Thẩm Kiều Kiều.
Người cũng như tên, từ nhỏ bà chưa từng trải qua bất kì khó khăn gì, là một tiểu thư vốn được nuông chiều.
Đáng tiếc, sau đêm nay, hình thức sinh tồn địa ngục sẽ được mở ra, những ngày tháng được ăn ngon mặc đẹp sẽ không còn nữa.
Tô Hoạ nhìn người mẹ hời ở trước mặt, đúng là nhu nhược yếu đuối không thể gánh vác được chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy rối bời.
Ba ngày trước khi tỉnh lại, kỳ thật trong lòng nàng thực bài xích Thẩm Kiều Kiều.
Trong mắt Tô Hoạ, Thẩm Kiều Kiều là một người xa lạ.
Chỉ là, sau ba ngày tiếp xúc, nàng dần dần phát hiện ra bà ấy thực sự rất yêu thương con mình.
Thậm chí còn nuông chiều con cái của mình đến mức không suy nghĩ gì.
Vì lo lắng cho vết thương của nàng, Thẩm Kiều Kiều không những mỗi ngày đều đến thăm nàng mà còn luôn ở bênh cạnh nàng không chịu rời đi.
Đặc biệt là khi Tô Hoạ thản nhiên hỏi bà có tiền hay không, Thẩm Kiều Kiều trực tiếp đưa cho nàng ngân phiếu mười vạn lượng mà không nói một lời.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook