Vừa Vặn Gặp Được Anh
-
Chương 18: Ngoại truyện 2:《Chỉ Là Vừa Vặn Thích Anh》mẩu chuyện nhỏ
Lúc Trình An mang thai được tám tháng, cuối tuần, Thương Dung đưa Kỷ Nhất Nguyên đến nhà họ chơi.
“An An, mới một dạo không gặp mà bụng em đã to thế này rồi cơ à?” Thương Dung hơi kinh ngạc, hồi cô ấy mang thai Kỷ Nhất Nguyên, cho dù sắp sinh bụng cũng không to đến mức này, cô ấy cười trêu cô: “Xem ra Thương Tắc nuôi em mát tay quá rồi.”
Trình An cười, mời họ vào phòng khách.
Thương Tắc ở bên cạnh dìu cô, chân Trình An vẫn chưa khỏi hẳn, vì có bé nên mọi phương pháp trị liệu lúc trước đều phải dừng lại, Thương Tắc vốn muốn đợi chân cô chữa khỏi rồi mới tính đến chuyện có con, nhưng ngàn tính vạn tính cũng sẽ có lúc sơ suất vô tình.
Cho nên giờ cô đi đứng đều cần phải hết sức cẩn thận.
Thương Dung ở một bên nhìn hành động của họ, cô ấy biết cậu em trai này của mình từ sau khi kết hôn cực kỳ cưng chiều che chở vợ, khi trước cô ấy còn từng lén nói với Trình An rằng: “Cậu em trai này của chị ấy à, từ nhỏ đã lạnh lùng cao ngạo, chị cứ tưởng với ai nó cũng vậy, trước kia chị với cha mẹ con lo tính cách này của nó sẽ không lấy nổi vợ, nào ngờ nó lại tốt với vợ như thế, tốt đến mức khiến chị hơi ngưỡng mộ rồi cơ.”
Trình An cũng cảm thấy bản thân gả cho Thương Tắc là phúc khí tu mấy đời mới có được, cô vẫn luôn biết ơn trong lòng, khắc ghi sự tốt đẹp anh dành cho mình ở sâu thẳm trong tim.
“Sao lại có thời gian đến đây vậy?” Thương Tắc đỡ Trình An ngồi xuống sofa rồi mới lên tiếng hỏi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Lâu vậy rồi không gặp, vừa hay cuối tuần, Kỷ Nhất Nguyên cũng nheo nhéo đòi đến thăm cô Trình của nó nên đưa thằng bé qua.”
“Mợ ơi, bụng mợ tròn như vậy, trong này chắc chắn là em gái nhỉ.” Kỷ Nhất Nguyên bò đến bên cạnh Trình An, tò mò nhìn chằm chằm bụng cô hỏi.
Bé mà tinh ranh, Trình An cười hỏi cậu nhóc: “Sao cháu biết chắc chắn là em gái? Không thể là em trai sao?”
Kỷ Nhất Nguyên ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô, nói: “Bà nội cháu bảo rồi, theo truyền thống thì nếu bụng nhọn sẽ sinh bé trai, bụng tròn sẽ sinh bé gái, cho nên cái thai này của mợ chắc chắn là bé gái.”
Thương Dung nghe cậu nói xong, cười bảo: “Mình con hiểu rộng biết nhiều.”
Kỷ Nhất Nguyên bĩu môi: “Vốn là vậy mà.”
Họ ở đó một buổi sáng, ăn trưa xong bèn về, đợi họ rời đi rồi, Thương Tắc đưa Trình An đến thư phòng cùng cô đọc sách, đây là chuyện mỗi ngày hai người đều làm.
Vừa vặn hôm nay anh cũng có việc, đỡ Trình An ngồi xuống sofa xong, anh mở laptop lên làm việc trong thư phòng, chỉ là lúc anh ngẩng đầu lên, Trình An đang cầm sách đã dựa vào sofa ngủ, Thương Tắc tạm gác công việc xuống bước qua, cầm chăn đã chuẩn bị sẵn ở một bên lên đắp cho cô, yên lặng nhìn ngắm cô một lúc lâu, rồi cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“An An, thực ra anh cũng hy vọng là một bé gái.”
Sau khi ngủ thiếp đi Trình An mơ một giấc mơ, cô mơ thấy con của cô và Thương Tắc đã chào đời, cảnh tượng trong mơ rất mơ hồ, chỉ nhớ mang máng Thương Tắc ngồi đọc sách cùng bé con mới bập bẹ tập nói ở ban công, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên người họ, Trình An cảm thấy vào khoảnh khắc ấy, sự hạnh phúc trong lòng đã sắp trào dâng cả ra ngoài.
Gia đình của cô không viên mãn, cha mẹ ly hôn sớm, cô lại xảy ra tai nạn như vậy, từng có khoảng thời gian đen tối lạc lõng rất lâu, trong những ngày tháng ấy, cô chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có một người chồng yêu thương mình như vậy, họ sẽ có một gia đình hạnh phúc viên mãn, cũng sẽ có đứa con hoạt bát đáng yêu… Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi xúc động mà ửng đỏ hốc mắt.
Trong mơ, cảm giác có một đôi tay dịu dàng chạm vào gò má cô, Trình An tỉnh lại, khẽ mở mắt, liền nhìn thấy Thương Tắc ngồi bên cạnh, ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập sự dịu dàng và thương xót.
“Có phải nằm mơ rồi không?” Anh dịu giọng hỏi.
“Vừa rồi trong mơ chạm phải chuyện buồn, không ngờ lại khóc thật, Trình An rúc vào lòng anh, khẽ gật đầu: “Ừm… em vừa mơ thấy con chúng mình ra đời rồi.”
Thương Tắc đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Thế sao lại khóc?”
Trình An lau đi giọt lệ ở khoé mắt, cong môi cười: “Đâu có, em chỉ thấy vui quá thôi.” Không muốn khiến anh lo lắng nên cô bịa ra một lời nói dối nho nhỏ.
Ngón tay thon dài của Thương Tắc vuốt dọc theo tóc cô, khẽ cười một tiếng: “Ngốc.”
Trình An tựa vào lồ ng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, tâm trạng dần bình ổn lại, cô nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, trong lòng mềm nhũn.
“Thương Tắc, em muốn con chúng mình nhanh nhanh chào đời.”
Thương Tắc ‘ừ’ một tiếng: “Anh cũng thế.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói tiếp: “Anh không muốn để thằng nhóc này tiếp tục dày vò mẹ nó nữa.”
Phản ứng khi mang của Trình An rất nghiêm trọng, giai đoạn đầu lúc vừa mang thai đứa bé ăn gì cũng nôn, tới giai đoạn giữa còn đỡ, nhưng gần đây đêm đến chân dễ bị chuột rút, ngủ không ngon, Thương Tắc đau lòng biết bao.
Nghe vậy, lòng Trình An ấm áp, tay áp lên chiếc bụng căng phồng của mình, cười với anh: “Không sao cả, đây là con của chúng mình, em cam tâm tình nguyện chịu khổ.”
— Hoàn toàn văn —
“An An, mới một dạo không gặp mà bụng em đã to thế này rồi cơ à?” Thương Dung hơi kinh ngạc, hồi cô ấy mang thai Kỷ Nhất Nguyên, cho dù sắp sinh bụng cũng không to đến mức này, cô ấy cười trêu cô: “Xem ra Thương Tắc nuôi em mát tay quá rồi.”
Trình An cười, mời họ vào phòng khách.
Thương Tắc ở bên cạnh dìu cô, chân Trình An vẫn chưa khỏi hẳn, vì có bé nên mọi phương pháp trị liệu lúc trước đều phải dừng lại, Thương Tắc vốn muốn đợi chân cô chữa khỏi rồi mới tính đến chuyện có con, nhưng ngàn tính vạn tính cũng sẽ có lúc sơ suất vô tình.
Cho nên giờ cô đi đứng đều cần phải hết sức cẩn thận.
Thương Dung ở một bên nhìn hành động của họ, cô ấy biết cậu em trai này của mình từ sau khi kết hôn cực kỳ cưng chiều che chở vợ, khi trước cô ấy còn từng lén nói với Trình An rằng: “Cậu em trai này của chị ấy à, từ nhỏ đã lạnh lùng cao ngạo, chị cứ tưởng với ai nó cũng vậy, trước kia chị với cha mẹ con lo tính cách này của nó sẽ không lấy nổi vợ, nào ngờ nó lại tốt với vợ như thế, tốt đến mức khiến chị hơi ngưỡng mộ rồi cơ.”
Trình An cũng cảm thấy bản thân gả cho Thương Tắc là phúc khí tu mấy đời mới có được, cô vẫn luôn biết ơn trong lòng, khắc ghi sự tốt đẹp anh dành cho mình ở sâu thẳm trong tim.
“Sao lại có thời gian đến đây vậy?” Thương Tắc đỡ Trình An ngồi xuống sofa rồi mới lên tiếng hỏi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Lâu vậy rồi không gặp, vừa hay cuối tuần, Kỷ Nhất Nguyên cũng nheo nhéo đòi đến thăm cô Trình của nó nên đưa thằng bé qua.”
“Mợ ơi, bụng mợ tròn như vậy, trong này chắc chắn là em gái nhỉ.” Kỷ Nhất Nguyên bò đến bên cạnh Trình An, tò mò nhìn chằm chằm bụng cô hỏi.
Bé mà tinh ranh, Trình An cười hỏi cậu nhóc: “Sao cháu biết chắc chắn là em gái? Không thể là em trai sao?”
Kỷ Nhất Nguyên ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô, nói: “Bà nội cháu bảo rồi, theo truyền thống thì nếu bụng nhọn sẽ sinh bé trai, bụng tròn sẽ sinh bé gái, cho nên cái thai này của mợ chắc chắn là bé gái.”
Thương Dung nghe cậu nói xong, cười bảo: “Mình con hiểu rộng biết nhiều.”
Kỷ Nhất Nguyên bĩu môi: “Vốn là vậy mà.”
Họ ở đó một buổi sáng, ăn trưa xong bèn về, đợi họ rời đi rồi, Thương Tắc đưa Trình An đến thư phòng cùng cô đọc sách, đây là chuyện mỗi ngày hai người đều làm.
Vừa vặn hôm nay anh cũng có việc, đỡ Trình An ngồi xuống sofa xong, anh mở laptop lên làm việc trong thư phòng, chỉ là lúc anh ngẩng đầu lên, Trình An đang cầm sách đã dựa vào sofa ngủ, Thương Tắc tạm gác công việc xuống bước qua, cầm chăn đã chuẩn bị sẵn ở một bên lên đắp cho cô, yên lặng nhìn ngắm cô một lúc lâu, rồi cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“An An, thực ra anh cũng hy vọng là một bé gái.”
Sau khi ngủ thiếp đi Trình An mơ một giấc mơ, cô mơ thấy con của cô và Thương Tắc đã chào đời, cảnh tượng trong mơ rất mơ hồ, chỉ nhớ mang máng Thương Tắc ngồi đọc sách cùng bé con mới bập bẹ tập nói ở ban công, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên người họ, Trình An cảm thấy vào khoảnh khắc ấy, sự hạnh phúc trong lòng đã sắp trào dâng cả ra ngoài.
Gia đình của cô không viên mãn, cha mẹ ly hôn sớm, cô lại xảy ra tai nạn như vậy, từng có khoảng thời gian đen tối lạc lõng rất lâu, trong những ngày tháng ấy, cô chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có một người chồng yêu thương mình như vậy, họ sẽ có một gia đình hạnh phúc viên mãn, cũng sẽ có đứa con hoạt bát đáng yêu… Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi xúc động mà ửng đỏ hốc mắt.
Trong mơ, cảm giác có một đôi tay dịu dàng chạm vào gò má cô, Trình An tỉnh lại, khẽ mở mắt, liền nhìn thấy Thương Tắc ngồi bên cạnh, ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập sự dịu dàng và thương xót.
“Có phải nằm mơ rồi không?” Anh dịu giọng hỏi.
“Vừa rồi trong mơ chạm phải chuyện buồn, không ngờ lại khóc thật, Trình An rúc vào lòng anh, khẽ gật đầu: “Ừm… em vừa mơ thấy con chúng mình ra đời rồi.”
Thương Tắc đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Thế sao lại khóc?”
Trình An lau đi giọt lệ ở khoé mắt, cong môi cười: “Đâu có, em chỉ thấy vui quá thôi.” Không muốn khiến anh lo lắng nên cô bịa ra một lời nói dối nho nhỏ.
Ngón tay thon dài của Thương Tắc vuốt dọc theo tóc cô, khẽ cười một tiếng: “Ngốc.”
Trình An tựa vào lồ ng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, tâm trạng dần bình ổn lại, cô nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, trong lòng mềm nhũn.
“Thương Tắc, em muốn con chúng mình nhanh nhanh chào đời.”
Thương Tắc ‘ừ’ một tiếng: “Anh cũng thế.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói tiếp: “Anh không muốn để thằng nhóc này tiếp tục dày vò mẹ nó nữa.”
Phản ứng khi mang của Trình An rất nghiêm trọng, giai đoạn đầu lúc vừa mang thai đứa bé ăn gì cũng nôn, tới giai đoạn giữa còn đỡ, nhưng gần đây đêm đến chân dễ bị chuột rút, ngủ không ngon, Thương Tắc đau lòng biết bao.
Nghe vậy, lòng Trình An ấm áp, tay áp lên chiếc bụng căng phồng của mình, cười với anh: “Không sao cả, đây là con của chúng mình, em cam tâm tình nguyện chịu khổ.”
— Hoàn toàn văn —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook