Vừa Vặn Có Chút Ngọt
-
Chương 56: Quãng đời còn lại sau này, đều là anh
Editor: Yuu
Kiều An thấy mẹ mình đứng trong phòng bệnh, lập tức trở nên luống cuống, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ. Cô ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, không biết phải làm gì.
Ba mẹ cô bởi vì Meniere mới phản đối chuyện của cô và Phó Cảnh Tri. Lúc này, bà lại nhìn thấy mẹ Phó nằm trên giường bệnh, không biết sẽ phản đối đến mức nào nữa.
“Mẹ?” Cô trầm mặc một lát, sau đó lúng túng nói.
Mẹ Kiều chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được tâm tư của con gái, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Bà không để ý tới Kiều An, quay đầu tiếp tục nói chuyện với mẹ Phó: “Bà đừng khách sáo, không có chuyện gì đâu.”
Mẹ Phó cảm thấy đau lòng khi thấy Kiều An đứng ngây ngốc ở cửa, bà quay sang nhìn cô vài lần: “Kiều An cũng chỉ là có ý tốt thôi, con bé sợ ông bà lo lắng, mấy ngày nay đều chạy tới chạy lui, chắc cũng mệt rồi.”
“Bà cứ kệ nó, con bé phải hiếu thảo với bà là điều dĩ nhiên rồi. Hôm nay ba Kiều An xuống bếp, tôi cũng hầm cho bà ít canh. Tôi đã hỏi một người bạn cũng là bác sĩ rồi, cái này bà có thể uống được.”
Hai mẹ nói chuyện với nhau, Kiều An đứng ở bên cạnh nghe xong có chút hoang mang.
Mẹ cô tới đây không phải để nói chuyện sao?
Cô nghi hoặc nhìn về phía hai người, không khí trước mặt hòa hảo ngoài ý muốn của cô, có lẽ cô đã lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử (*) rồi.
(*) lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử: để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi để phỏng đoán người đạo đức cao thượng.
“Mẹ, sao mẹ biết mà tới đây ạ?” Kiều An vừa nói vừa nhìn về phía trên tủ đầu giường, mẹ cô mang tới hai bình giữ nhiệt.
Đối lập hoàn toàn với bình giữ nhiệt trong tay cô, bên trong toàn là đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện, không thể nào so sánh với những thứ mà mẹ cô mang tới.
Mẹ Kiều trừng mắt nhìn cô: “Mẹ gọi điện cho Tiểu Phó mới biết được là Diêu lão sư nằm viện, con còn không nói với ba mẹ một tiếng.” Bà cố tình nói lớn, trong giọng nói còn để lộ ra sự oán trách.
Mẹ Phó lại không thuận theo, bà thay Kiều An nói: “Đừng trách Kiều An, là tôi sợ làm phiền đến mọi người. Tôi vốn dĩ cũng không muốn Kiều An tới đây thường xuyên, người trẻ tuổi quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, cứ chạy tới chạy lui như vậy, tôi cũng đau lòng.”
Mặt Kiều An đỏ bừng lên.
Mẹ Kiều mở hộp cơm ra, đưa cái thìa cho mẹ Phó: “Bà đừng chiều con bé thế, bà nói như vậy, cái đuôi của nó sẽ vểnh lên trời đấy. Kiều Nhi ở nhà cũng không động tới cái gì bao giờ, nó có thể tự chăm sóc bản thân mình là tốt lắm rồi. Bà lại còn tốt với nó như vậy nữa, chỉ cần nó đừng làm phiền lòng tôi nữa là tôi cảm tạ trời đất rồi.
“Diêu lão sư, Kiều An tới đây có làm phiền bà không?” Lại nói thêm một câu nữa.
Mẹ Phó tươi cười ôn hòa: “Không có, Kiều An rất tốt.” Ngữ điệu vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Kiều An ấm áp đến mức không gì có thể hòa tan được.
Mẹ Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn giúp bà gắp thức ăn. Mẹ Phó cự tuyệt vài lần nhưng mẹ Kiều vẫn như thế, cũng đành phải tiếp nhận.
“Diêu lão sư, dù sao ở nhà tôi cũng không phải làm gì, hai ngày tới bà nằm viện tôi sẽ mang cơm tới.” Mẹ Kiều chủ động nói.
“Đừng, như vậy phiền bà quá.” Mẹ Phó trực tiếp từ chối.
Kiều An ngây ngốc đứng ở một bên, cũng không thể chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, đành phải yên lặng lắng nghe.
Chỉ nghe thấy mẹ Kiều nói: “Diêu lão sư, bọn nhỏ đều còn trẻ, sẽ không thể chăm sóc tốt cho bà bằng chúng tôi được. Mối quan hệ của hai đứa nhỏ bây giờ rất tốt, bà cũng không cần phải khách sáo quá với tôi. Chúng ta là ba mẹ, làm cái gì cũng đều là vì con cái, nếu có thể giúp chúng nó một tay, thì tuyệt đối sẽ không rút tay về.”
Mẹ Phó vẫn định từ chối, lại bị mẹ Kiều cướp lời: “Thật đấy, bà đừng khách sáo với tôi quá, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy làm gì. Về sau, nếu tôi với lão Kiều có việc, tôi nhất định cũng sẽ không khách sáo với bà, đến lúc đó có khi tôi phải phiền bà giúp tôi một tay ý chứ.” Lời nói này đặc biệt chân thành.
Mẹ Phó là một người biết thấu hiểu, tất cả những lời của mẹ Kiều bà đều hiểu.
Bà nhìn Kiều An, cô vẫn yên lặng đứng một bên, không nói chen vào, càng không ngăn cản, chỉ mong hai mẹ được vui vẻ.
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa.” Ý cười trên mặt mẹ Phó không giảm, lúc cười rộ lên, những nếp nhăn nhỏ trên mặt rất sâu, lại rất dịu dàng.
Sau khi mẹ Phó cơm nước xong, mẹ Kiều lôi Kiều An đi rửa hộp cơm. Kiều An nghẹn một lúc lâu, vừa ra khỏi phòng bệnh liền nhịn không được mà hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự muốn tới chiếu cố dì ấy sao?”
Mẹ Kiều cũng nhịn hồi lâu, ra cửa liền mắng cô: “Con còn không biết xấu hổ mà nói thế sao! Nếu không phải hôm nay mẹ gọi điện cho Tiểu Phó nên mới biết được, con định giấu mẹ với ba con đến lúc Diêu lão sư xuất viện đúng không?”
“Mẹ, ý con không phải thế…” Kiều An ấp úng nói.
Mẹ Kiều hiểu rõ cô muốn nói gì: “Mẹ của Tiểu Phó nằm viện, nếu mẹ với ba con không đả động gì tới, như vậy là rất thất lễ! Kiều Nhi, con là con gái duy nhất của ba mẹ, con như vậy chúng ta không thể không đau lòng sao?”
Nếu không thể ngăn cản hai người ở bên nhau được, bọn họ chỉ có thể thử tiếp nhận và thích ứng.
“Mẹ, con sai rồi.” Kiều An đứng trước mặt mẹ Kiều, thành thật nhận lỗi.
Mẹ Kiều chọc trán cô, bà không chút lưu tình nào để lại một vệt đỏ hồng trên trán cô: “Kiều Nhi, mẹ có một câu muốn nói cho con. Vì con, ba mẹ sẵn sàng thỏa hiệp và chịu thua. Chỉ là, tình yêu dù có tốt đẹp đến đâu, cũng sẽ có lúc hóa thành củi gạo mắm muối.”
Những việc bà làm hiện giờ cũng chỉ là muốn thay con gái tạo được hảo cảm với mẹ Phó. Ngay cả khi bà cùng với ba Kiều An tỏ ra nhượng bộ, bà cũng muốn cho Phó gia biết được, những việc này cũng là bởi vì Kiều An, chứ không phải vì Phó Cảnh Tri.
Bà không thể để Phó gia bạc đãi con gái của mình được.
“Con là một đứa thẳng tính, chưa bao giờ biết nói lời ngon tiếng ngọt, hiện tại còn bận rộn với cửa tiệm mới như vậy.” Bà Kiều thấm thía nói: “Mẹ làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con, cũng là hy vọng về sau mẹ của Tiểu Phó có thể bao dung với con một chút, sau này mặc kệ con làm tốt hay không làm tốt, vẫn nên nhờ bà ấy chiếu cố tới con.”
“Kiều Nhi, bây giờ mẹ càng làm được nhiều bao nhiêu, sau này, bà ấy cũng không thể trách con được.”
Đây đều là những tâm tư thầm kín mà người làm ba mẹ luôn cất giấu cẩn thận.
Chỉ khi con cái sống tốt, bọn họ mới sống tốt được.
Những đạo lý này có lẽ hiện tại Kiều An sẽ không hiểu được, nhưng sau này, cô nhất định sẽ hiểu được những dụng tâm lương khổ (*) của bà.
(*) dụng tâm lương khổ: đại khái là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Kiều An thấy sống mũi mình cay cay, trái tim cũng dâng lên một đợt ấm áp nóng bỏng.
Cô ôm chặt mẹ Kiều: “Cảm ơn mẹ.” Dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, hai người đều có thể ngầm hiểu được mà không cần phải nói ra.
*
Từ hôm đó, mẹ Kiều mỗi ngày đều đúng giờ mang cơm tới, Kiều An và Phó Cảnh Tri đều cảm thấy nhẹ nhõm. Mà hai bà mẹ cũng đã nhất trí với nhau, không cho phép bọn họ dành quá nhiều thời gian ở trong bệnh viện. Vì thế, hai người họ đã dành nhiều thời gian hơn cho công việc của mình như trước đây.
Ngày có báo cáo về bệnh của mẹ Phó, Kiều An và Phó Cảnh Tri đều có mặt ở phòng bệnh, bỗng nhiên Sở Mịch gọi điện cho cô, nói là cô ấy đang ở bệnh viện.
Báo cáo phải một lúc nữa mới có, Kiều An đi từ phòng bệnh ra đại sảnh. Chỉ thấy Sở Mịch ngồi một mình ở đó, bên cạnh còn có một cái túi nilong lớn.
“Có chuyện gì vậy?” Gần đây cô hầu như không thấy mặt cô bạn thân của mình.
Sở Mịch ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Anh tớ đi công tác ở Hongkong, tớ đã nhờ anh ấy mang một ít đồ ăn vặt về, tất cả đều là những thứ cậu thích đó.”
Kiều An nhìn thoáng qua, nhướng mày: “Cái túi lớn như vậy, một ít cái gì chứ.”
Sở Mịch “xì” một tiếng: “Tớ là tình yêu đích thực của cậu còn gì.”
“Rồi rồi, có cậu là có được toàn bộ vũ trụ.” Kiều An ôm lấy cô ấy.
“Ghê quá đi mất!” Sở Mịch đẩy cô ra: “Gần đây thấy cậu chạy tới chạy lui như vậy, bận đến mức không có thời gian ngủ, đành phải đến lượt tớ tìm cơ hội tới xem cậu một chút. Nhưng mà tớ cũng không quen biết mẹ của Phó lão sư, tùy tiện đi vào cũng không hay lắm, vậy nên tớ ngồi ở đây thôi.” Cô ấy giải thích.
Kiều An kinh ngạc: “Ồ, suy nghĩ nhiều vậy sao? Trưởng thành quá cơ ý!”
“Cậu cút đi!”
Kiều An chỉ cười không nói.
Sở Mịch lại đẩy cánh tay cô ra: “Này, Phó lão sư đâu? Gọi anh ta ra đây một chút, tớ có việc cần hỏi anh ta.”
Kiều An bày ra biểu tình “quả nhiên là cậu có mục đích riêng”, Sở Mịch thấy thế, xụ mặt nói: “Cậu có gọi hay không!”
“Gọi gọi gọi!” Kiều An liền gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Tri.
Rất nhanh, Phó Cảnh Tri cũng đi tới đại sảnh.
Sở Mịch thấy người, lập tức đứng lên, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn đứng trước mặt anh: “Phó lão sư, em có việc muốn thỉnh giáo thầy một chút.” Cô ấy dường như không được tự nhiên lắm, khẽ hắng giọng.
Phó Cảnh Tri tò mò nhìn Kiều An, cô chỉ khẽ cười rồi lắc đầu với anh, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
“Em nói đi.”
“Phó lão sư, nếu em muốn xuất ngoại học cao học, thầy có gợi ý gì không ạ?” Sở Mịch nghiêm mặt nói: “Căn cứ vào tình huống của em, từ học vấn đến chuyên ngành, thầy có thể cho em lời khuyên không?”
Dường như là cô ấy đã suy nghĩ rất kĩ càng nên mới hỏi nghiêm túc như vậy.
Kiều An có chút kinh ngạc, cô đoán dường như Sở Mịch đã hoàn toàn xóa bỏ cái tên Hàn Chinh ra khỏi cuộc đời mình rồi.
Phó Cảnh Tri suy nghĩ, ngồi xuống mở điện thoại ra, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Sở Mịch. Anh nói rất chi tiết, yêu cầu cô nghiêm túc hoàn thành khóa học còn lại một năm của nghiên cứu sinh, đặc biệt là phải viết thật tốt bài luận văn cuối cùng.
Kiều An ở bên cạnh nghe được mơ màng như sắp ngủ, nhưng cô rất mừng cho Sở Mịch. Người chị em tốt nhất của cô rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đối xử thật tốt với bản thân mình, một lần nữa bắt đầu lại mọi chuyện.
Cô lại không thể không nghĩ tới Hứa Nụ, nghe nói mẹ của Cổ Hiển cũng đã bớt ác cảm với cô ấy, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt nhất.
Mọi chuyện đều ổn rồi.
Nói xong, Sở Mịch chuẩn bị rời đi, Phó Cảnh Tri thì thầm với Kiều An: “Hình như Sở Mịch không giống như mọi khi lắm.” Giọng nói chỉ để mình cô nghe thấy.
Mặc dù rõ ràng đã đi được một quãng, Sở Mịch đột nhiên quay đầu lại, đi về chỗ hai người đang đứng, nâng cằm, nói: “Phó lão sư, Kiều An của em đã vì thầy mà dỗi em rất nhiều lần! Thầy đừng thấy em lựa chọn xuất ngoại mà vội vui mừng, nếu thầy dám bắt nạt cô ấy, để cô ấy chịu đau khổ, bất kể em đang ở đâu, em cũng sẽ tìm thầy để tính sổ!” Cô ấy kiêu ngạo buông lời tàn nhẫn nói.
Bộ dạng kia khiến Phó Cảnh Tri cảm thấy buồn cười: “Được, tôi bảo đảm.”
Lúc này Sở Mịch mới yên tâm rời đi, trong đầu lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra.
Khoảng thời gian trước, thật ra cô đã lén đi tìm Phó Cảnh Tri.
Mặc dù Kiều An không nói gì, nhưng những suy nghĩ trong lòng lại như viết ra hết trên mặt. Cô ấy bận lo lắng cho chi nhánh mới, lại sợ Phó Cảnh Tri vì để tâm mà do dự, Sở Mịch cũng không thể tới gặp cô ấy, đành phải lén đi tìm anh.
Sở Mịch vẫn nhớ, lúc đó Phó Cảnh Tri đã trịnh trọng nói với cô: “Khi Kiều An nỗ lực làm việc chăm chỉ vì sự nghiệp của cô ấy, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ấy. Tình yêu không phải là ép dạ cầu toàn, phải có người học được cách thỏa hiệp, học được cách vứt bỏ và nhân nhượng. Tôi là đàn ông, theo lý mà nói tôi phải làm những chuyện đó.”
Anh còn nói: “Điều tôi hạnh phúc nhất không phải là niềm vui khi nhìn thấy Kiều An kiếm được ra tiền, mà là tôi luôn có thể đồng hành cùng cô ấy trên con đường cô ấy phát triển. Có lẽ vì khác nghành nhau, tôi không thể giúp đỡ cô ấy nhiều, nhưng tôi nghĩ tôi có thể ở bên làm cô ấy vui, ở bên khi cô ấy buồn, ôm cô ấy khi cô ấy mệt mỏi, ở bên giúp cô ấy trưởng thành. Ngay cả khi Kiều An vấp ngã, tôi có thể giúp cô ấy kịp thời đứng dậy, cũng có thể chính mắt nhìn thấy cô ấy nỗ lực tự đứng dậy.”
“Cô ấy phải đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi, cô ấy mệt mỏi, tôi sẽ đứng đây mà chờ cô ấy.”
Đây là một Phó Cảnh Tri mà Sở Mịch chưa từng nhìn thấy bao giờ, mỗi khi nói về Kiều An, anh đều cười đến mi mắt cong cong, giọng nói dường như đều chìm đắm trong mật ngọt.
Cô ấy không thể phản bác cũng không thể tìm ra lời để chất vấn.
Một Phó lão sư ấm áp như vậy, hình ảnh này đã khắc sâu vào trong tâm trí cô ấy. Cô ấy cũng thấy vui mừng và hạnh phúc thay cho Kiều An.
Phó Cảnh Tri cũng nói với cô ấy rằng: “Khi tôi bận rộn làm bài giảng, bận rộn với chuyện dạy học, lúc tôi quay đầu lại, Kiều An vẫn sẽ ở đó chờ tôi. Chúng tôi chính là bến đỗ và là chỗ dựa của nhau, chúng tôi không thể sống thiếu nhau được.” Giọng nói còn mang theo sự khoe khoang nồng đậm.
Làm Sở Mịch vô cùng hâm mộ, nhưng cô ấy cũng không cảm thấy ghen tỵ.
Phó Cảnh Tri ôm Kiều An: “Anh thu hồi lại câu nói vừa nãy.”
Sở Mịch bây giờ vẫn là cô sinh viên mà anh quen biết.
Kiều An dựa vào trong lòng anh: “Như vậy khá tốt, đúng không?”
“Đúng.”
Buổi chiều, bác sĩ Hứa chính thức tuyên bố ngày mai mẹ Phó có thể xuất viện. Báo cáo cho biết không xuất hiện thêm biến chứng nào khác, thính lực còn lại cũng không mất đi, chỉ cần sau này tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không có vấn đề lớn gì.
Mọi người như trút được gánh nặng.
Sợi dây căng chặt trong lòng Phó Cảnh Tri rốt cuộc cũng được dãn ra, anh ngồi ở đại sảnh khu bệnh nhân nằm viện, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Kiều An tìm thấy anh, đến bên cạnh anh ngồi xuống, dựa vào người anh: “Rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi.”
Phó Cảnh Tri duỗi tay ôm cô vào trong lòng, thở hắt ra: “Thật may mắn.”
May mắn là không xảy ra chuyện gì.
Kiều An ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phó lão sư, chị Hạ đang phàn nàn với em, nói rằng việc ở cửa tiệm hiện tại lẫn cửa tiệm mới đều đè hết lên người chị ấy, chị ấy không thể lo liệu hết được. Ngày mai, anh đưa em tới cửa tiệm mới kiểm tra một chút nhé.”
Giọng nói của cô vô cùng ngọt ngào và đầy tin tưởng.
“Được.” Anh vui vẻ đồng ý.
Kiều An cười rộ lên: “Trước kia bọn Tiểu Triệu có hỏi, ông xã của bà chủ bọn họ thì nên xưng hô như thế nào. Em nói có thể gọi anh là ông chủ, là người anh hùng đứng sau em!”
Ánh mắt Phó Cảnh Tri dừng trên gương mặt cô, anh thoáng nhíu mày, lại rất mau dãn ra: “Kiều An, em không cần phải lo lắng. Mọi người đều có sự theo đuổi riêng của mình, anh cũng không ngốc, anh sẽ không vì cửa tiệm của em càng ngày càng phát triển mà buông em ra, cũng không vì cái gọi là lòng tự trọng, cũng sẽ không thể để hạnh phúc trước mắt biến mất được.”
“Cho nên, bảo với bọn họ không cần để ý tới cách xưng hô đâu, gọi anh là Phó lão sư cũng được, Phó Cảnh Tri cũng được, tùy ý mọi người.”
Kiều An bất ngờ hôn anh: “Phó lão sư, anh nói thử xem tại sao chúng ta không bao giờ cãi nhau được nhỉ! Ngày hôm đó em tìm anh để nói chuyện, vốn tưởng có thể thoải mái mà cãi nhau với anh một trận!” Cái hôm cô nói chính là cái ngày cô tới tìm anh, hỏi có phải vì những lời nói của người khác mà bắt đầu xa cách cô không.
Phó Cảnh Tri ôm chặt lấy cô hơn, rồi ôm lấy gương mặt cô, nói: “Anh không thể chịu đựng được mỗi khi chúng ta cãi nhau đâu, đau lòng lắm! Cùng em cãi nhau, chi bằng anh tự chiến đấu với bản thân còn tốt hơn.”
Trong lòng Kiều An mềm đến rối tinh, nếu không phải vì đang ở bệnh viện, cô nhất định sẽ nhảy lên mà hôn anh mấy cái.
Đôi mắt sáng của cô nhìn chằm chằm anh, cô phát hiện ra dưới mắt anh đã xuất hiện một mảng xanh tím. Mấy ngày nay bởi vì bệnh tình của mẹ Phó, lại còn phải chuẩn bị mấy cái hội thảo giao lưu, anh không nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
“Phó lão sư, tại sao anh lại coi trọng em như vậy?” Kiều An cọ cọ vào người anh.
Phó Cảnh Tri: “Bởi vì em quá thu hút người khác, cứ như vậy mà thu hút anh!”
“Nói bậy!”
“Kiều An, có lẽ nghỉ đông này anh cũng phải đi Vân Nam để dạy học, em có thể giúp anh chiếu cố tới mẹ anh được không?” Anh đột nhiên nói.
Kiều An không do dự nói: “Được.”
Cô nhéo vào cổ áo anh: “Sau khi dì xuất viện, em sẽ càng bận hơn, gần đây đều phải giải quyết việc ở chi nhánh mới, buổi tối anh có tới nhà em ăn cơm nữa không? Việc lấy lòng ba mẹ em đều giao cho anh nhé?”
“Được, cũng giống như trước kia thôi, nhưng anh muốn mang theo tài liệu đến nhà em.” Phó Cảnh Tri cũng không do dự đáp.
Kiều An “ồ” một tiếng: “Nếu em về nhà sớm, em sẽ tới đón anh.”
“Được.” Phó Cảnh Tri suy nghĩ: “Chờ hội thảo giao lưu kết thúc, anh sẽ cùng em đi xem trang trí.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Hai người dựa càng sát nhau hơn, càng thân mật hơn.
“Phó lão sư, sau này có khả năng em sẽ tìm địa điểm để mở thêm một chi nhánh nữa.” Kiều An nói về kế hoạch của chính mình: “Trước tiên trả hết tiền đi vay đã, sau đó em sẽ suy xét việc mở thêm chi nhánh thứ ba.”
Phó Cảnh Tri gật đầu, nghe cô nói, nụ cười trên môi mang theo sự nuông chiều.
Hiện giờ, anh đã không còn bất cứ sự bất an hay mờ mịt nào nữa.
“Ngày khai trương cửa tiệm mới, anh nói nên chọn ngày nào mới tốt? Muốn thay đổi không khí, thông báo tuyển dụng nhân viên mới, Phó lão sư, anh cảm thấy cuối năm có thể khai trương không?”
Một lúc lâu không thấy Phó Cảnh Tri trả lời, Kiều An ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn được mà bật cười.
Dường như là quá mệt mỏi, vừa mới thả lòng ra, anh đã dựa vào cô chợp mắt ngủ lúc nào không hay.
Hơi thở nhẹ nhàng phảng phất bên cánh tai cô, mang theo một chút tê dại.
Kiều An thật cẩn thận điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, sau đó dịch chuyển một chút để Phó Cảnh Tri có thể thoải mái hơn, rồi, cô ngồi yên không nhúc nhích.
Trên cửa sổ sát đất lúc này phản chiếu rõ ràng hình ảnh hai người dựa sát nhau đến gắt gao.
Đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Bên cạnh có một người vội vàng đi qua, bài hát trong điện thoại lan tỏa trong không gian.
Lời hát hát truyền đến: “Quãng đời còn lại sau này, phong hoa tuyết nguyệt đều là anh, bình đạm là anh, thanh bần cũng là anh, vinh hoa là anh, trái tim dịu dàng ấm áp là anh, ánh mắt đó cũng là anh…”
“Phó lão sư.”
Kiều An nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sau đó, cô dựa vào Phó Cảnh Tri, nhắm mắt lại, trên môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Quãng đời còn lại sau này, đều là anh.
(Hoàn chính văn)
~
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện giữa Phó lão sư và bà chủ nhỏ đã chính thức kết thúc.
Cảm ơn mọi người đã nghe tôi kể lại một câu chuyện ngọt ngào như vậy, chúng ta cùng chờ đợi tác phẩm tiếp theo nha.
PS: Tác phẩm tiếp theo “Cố tình thích em”, anh trai của Sở Mịch —— câu chuyện về luật sư Sở ~
Kiều An thấy mẹ mình đứng trong phòng bệnh, lập tức trở nên luống cuống, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ. Cô ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, không biết phải làm gì.
Ba mẹ cô bởi vì Meniere mới phản đối chuyện của cô và Phó Cảnh Tri. Lúc này, bà lại nhìn thấy mẹ Phó nằm trên giường bệnh, không biết sẽ phản đối đến mức nào nữa.
“Mẹ?” Cô trầm mặc một lát, sau đó lúng túng nói.
Mẹ Kiều chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được tâm tư của con gái, vừa tức giận lại vừa buồn cười. Bà không để ý tới Kiều An, quay đầu tiếp tục nói chuyện với mẹ Phó: “Bà đừng khách sáo, không có chuyện gì đâu.”
Mẹ Phó cảm thấy đau lòng khi thấy Kiều An đứng ngây ngốc ở cửa, bà quay sang nhìn cô vài lần: “Kiều An cũng chỉ là có ý tốt thôi, con bé sợ ông bà lo lắng, mấy ngày nay đều chạy tới chạy lui, chắc cũng mệt rồi.”
“Bà cứ kệ nó, con bé phải hiếu thảo với bà là điều dĩ nhiên rồi. Hôm nay ba Kiều An xuống bếp, tôi cũng hầm cho bà ít canh. Tôi đã hỏi một người bạn cũng là bác sĩ rồi, cái này bà có thể uống được.”
Hai mẹ nói chuyện với nhau, Kiều An đứng ở bên cạnh nghe xong có chút hoang mang.
Mẹ cô tới đây không phải để nói chuyện sao?
Cô nghi hoặc nhìn về phía hai người, không khí trước mặt hòa hảo ngoài ý muốn của cô, có lẽ cô đã lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử (*) rồi.
(*) lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử: để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi để phỏng đoán người đạo đức cao thượng.
“Mẹ, sao mẹ biết mà tới đây ạ?” Kiều An vừa nói vừa nhìn về phía trên tủ đầu giường, mẹ cô mang tới hai bình giữ nhiệt.
Đối lập hoàn toàn với bình giữ nhiệt trong tay cô, bên trong toàn là đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện, không thể nào so sánh với những thứ mà mẹ cô mang tới.
Mẹ Kiều trừng mắt nhìn cô: “Mẹ gọi điện cho Tiểu Phó mới biết được là Diêu lão sư nằm viện, con còn không nói với ba mẹ một tiếng.” Bà cố tình nói lớn, trong giọng nói còn để lộ ra sự oán trách.
Mẹ Phó lại không thuận theo, bà thay Kiều An nói: “Đừng trách Kiều An, là tôi sợ làm phiền đến mọi người. Tôi vốn dĩ cũng không muốn Kiều An tới đây thường xuyên, người trẻ tuổi quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, cứ chạy tới chạy lui như vậy, tôi cũng đau lòng.”
Mặt Kiều An đỏ bừng lên.
Mẹ Kiều mở hộp cơm ra, đưa cái thìa cho mẹ Phó: “Bà đừng chiều con bé thế, bà nói như vậy, cái đuôi của nó sẽ vểnh lên trời đấy. Kiều Nhi ở nhà cũng không động tới cái gì bao giờ, nó có thể tự chăm sóc bản thân mình là tốt lắm rồi. Bà lại còn tốt với nó như vậy nữa, chỉ cần nó đừng làm phiền lòng tôi nữa là tôi cảm tạ trời đất rồi.
“Diêu lão sư, Kiều An tới đây có làm phiền bà không?” Lại nói thêm một câu nữa.
Mẹ Phó tươi cười ôn hòa: “Không có, Kiều An rất tốt.” Ngữ điệu vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Kiều An ấm áp đến mức không gì có thể hòa tan được.
Mẹ Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn giúp bà gắp thức ăn. Mẹ Phó cự tuyệt vài lần nhưng mẹ Kiều vẫn như thế, cũng đành phải tiếp nhận.
“Diêu lão sư, dù sao ở nhà tôi cũng không phải làm gì, hai ngày tới bà nằm viện tôi sẽ mang cơm tới.” Mẹ Kiều chủ động nói.
“Đừng, như vậy phiền bà quá.” Mẹ Phó trực tiếp từ chối.
Kiều An ngây ngốc đứng ở một bên, cũng không thể chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người, đành phải yên lặng lắng nghe.
Chỉ nghe thấy mẹ Kiều nói: “Diêu lão sư, bọn nhỏ đều còn trẻ, sẽ không thể chăm sóc tốt cho bà bằng chúng tôi được. Mối quan hệ của hai đứa nhỏ bây giờ rất tốt, bà cũng không cần phải khách sáo quá với tôi. Chúng ta là ba mẹ, làm cái gì cũng đều là vì con cái, nếu có thể giúp chúng nó một tay, thì tuyệt đối sẽ không rút tay về.”
Mẹ Phó vẫn định từ chối, lại bị mẹ Kiều cướp lời: “Thật đấy, bà đừng khách sáo với tôi quá, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy làm gì. Về sau, nếu tôi với lão Kiều có việc, tôi nhất định cũng sẽ không khách sáo với bà, đến lúc đó có khi tôi phải phiền bà giúp tôi một tay ý chứ.” Lời nói này đặc biệt chân thành.
Mẹ Phó là một người biết thấu hiểu, tất cả những lời của mẹ Kiều bà đều hiểu.
Bà nhìn Kiều An, cô vẫn yên lặng đứng một bên, không nói chen vào, càng không ngăn cản, chỉ mong hai mẹ được vui vẻ.
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa.” Ý cười trên mặt mẹ Phó không giảm, lúc cười rộ lên, những nếp nhăn nhỏ trên mặt rất sâu, lại rất dịu dàng.
Sau khi mẹ Phó cơm nước xong, mẹ Kiều lôi Kiều An đi rửa hộp cơm. Kiều An nghẹn một lúc lâu, vừa ra khỏi phòng bệnh liền nhịn không được mà hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự muốn tới chiếu cố dì ấy sao?”
Mẹ Kiều cũng nhịn hồi lâu, ra cửa liền mắng cô: “Con còn không biết xấu hổ mà nói thế sao! Nếu không phải hôm nay mẹ gọi điện cho Tiểu Phó nên mới biết được, con định giấu mẹ với ba con đến lúc Diêu lão sư xuất viện đúng không?”
“Mẹ, ý con không phải thế…” Kiều An ấp úng nói.
Mẹ Kiều hiểu rõ cô muốn nói gì: “Mẹ của Tiểu Phó nằm viện, nếu mẹ với ba con không đả động gì tới, như vậy là rất thất lễ! Kiều Nhi, con là con gái duy nhất của ba mẹ, con như vậy chúng ta không thể không đau lòng sao?”
Nếu không thể ngăn cản hai người ở bên nhau được, bọn họ chỉ có thể thử tiếp nhận và thích ứng.
“Mẹ, con sai rồi.” Kiều An đứng trước mặt mẹ Kiều, thành thật nhận lỗi.
Mẹ Kiều chọc trán cô, bà không chút lưu tình nào để lại một vệt đỏ hồng trên trán cô: “Kiều Nhi, mẹ có một câu muốn nói cho con. Vì con, ba mẹ sẵn sàng thỏa hiệp và chịu thua. Chỉ là, tình yêu dù có tốt đẹp đến đâu, cũng sẽ có lúc hóa thành củi gạo mắm muối.”
Những việc bà làm hiện giờ cũng chỉ là muốn thay con gái tạo được hảo cảm với mẹ Phó. Ngay cả khi bà cùng với ba Kiều An tỏ ra nhượng bộ, bà cũng muốn cho Phó gia biết được, những việc này cũng là bởi vì Kiều An, chứ không phải vì Phó Cảnh Tri.
Bà không thể để Phó gia bạc đãi con gái của mình được.
“Con là một đứa thẳng tính, chưa bao giờ biết nói lời ngon tiếng ngọt, hiện tại còn bận rộn với cửa tiệm mới như vậy.” Bà Kiều thấm thía nói: “Mẹ làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con, cũng là hy vọng về sau mẹ của Tiểu Phó có thể bao dung với con một chút, sau này mặc kệ con làm tốt hay không làm tốt, vẫn nên nhờ bà ấy chiếu cố tới con.”
“Kiều Nhi, bây giờ mẹ càng làm được nhiều bao nhiêu, sau này, bà ấy cũng không thể trách con được.”
Đây đều là những tâm tư thầm kín mà người làm ba mẹ luôn cất giấu cẩn thận.
Chỉ khi con cái sống tốt, bọn họ mới sống tốt được.
Những đạo lý này có lẽ hiện tại Kiều An sẽ không hiểu được, nhưng sau này, cô nhất định sẽ hiểu được những dụng tâm lương khổ (*) của bà.
(*) dụng tâm lương khổ: đại khái là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
Kiều An thấy sống mũi mình cay cay, trái tim cũng dâng lên một đợt ấm áp nóng bỏng.
Cô ôm chặt mẹ Kiều: “Cảm ơn mẹ.” Dù có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, hai người đều có thể ngầm hiểu được mà không cần phải nói ra.
*
Từ hôm đó, mẹ Kiều mỗi ngày đều đúng giờ mang cơm tới, Kiều An và Phó Cảnh Tri đều cảm thấy nhẹ nhõm. Mà hai bà mẹ cũng đã nhất trí với nhau, không cho phép bọn họ dành quá nhiều thời gian ở trong bệnh viện. Vì thế, hai người họ đã dành nhiều thời gian hơn cho công việc của mình như trước đây.
Ngày có báo cáo về bệnh của mẹ Phó, Kiều An và Phó Cảnh Tri đều có mặt ở phòng bệnh, bỗng nhiên Sở Mịch gọi điện cho cô, nói là cô ấy đang ở bệnh viện.
Báo cáo phải một lúc nữa mới có, Kiều An đi từ phòng bệnh ra đại sảnh. Chỉ thấy Sở Mịch ngồi một mình ở đó, bên cạnh còn có một cái túi nilong lớn.
“Có chuyện gì vậy?” Gần đây cô hầu như không thấy mặt cô bạn thân của mình.
Sở Mịch ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Anh tớ đi công tác ở Hongkong, tớ đã nhờ anh ấy mang một ít đồ ăn vặt về, tất cả đều là những thứ cậu thích đó.”
Kiều An nhìn thoáng qua, nhướng mày: “Cái túi lớn như vậy, một ít cái gì chứ.”
Sở Mịch “xì” một tiếng: “Tớ là tình yêu đích thực của cậu còn gì.”
“Rồi rồi, có cậu là có được toàn bộ vũ trụ.” Kiều An ôm lấy cô ấy.
“Ghê quá đi mất!” Sở Mịch đẩy cô ra: “Gần đây thấy cậu chạy tới chạy lui như vậy, bận đến mức không có thời gian ngủ, đành phải đến lượt tớ tìm cơ hội tới xem cậu một chút. Nhưng mà tớ cũng không quen biết mẹ của Phó lão sư, tùy tiện đi vào cũng không hay lắm, vậy nên tớ ngồi ở đây thôi.” Cô ấy giải thích.
Kiều An kinh ngạc: “Ồ, suy nghĩ nhiều vậy sao? Trưởng thành quá cơ ý!”
“Cậu cút đi!”
Kiều An chỉ cười không nói.
Sở Mịch lại đẩy cánh tay cô ra: “Này, Phó lão sư đâu? Gọi anh ta ra đây một chút, tớ có việc cần hỏi anh ta.”
Kiều An bày ra biểu tình “quả nhiên là cậu có mục đích riêng”, Sở Mịch thấy thế, xụ mặt nói: “Cậu có gọi hay không!”
“Gọi gọi gọi!” Kiều An liền gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Tri.
Rất nhanh, Phó Cảnh Tri cũng đi tới đại sảnh.
Sở Mịch thấy người, lập tức đứng lên, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn đứng trước mặt anh: “Phó lão sư, em có việc muốn thỉnh giáo thầy một chút.” Cô ấy dường như không được tự nhiên lắm, khẽ hắng giọng.
Phó Cảnh Tri tò mò nhìn Kiều An, cô chỉ khẽ cười rồi lắc đầu với anh, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
“Em nói đi.”
“Phó lão sư, nếu em muốn xuất ngoại học cao học, thầy có gợi ý gì không ạ?” Sở Mịch nghiêm mặt nói: “Căn cứ vào tình huống của em, từ học vấn đến chuyên ngành, thầy có thể cho em lời khuyên không?”
Dường như là cô ấy đã suy nghĩ rất kĩ càng nên mới hỏi nghiêm túc như vậy.
Kiều An có chút kinh ngạc, cô đoán dường như Sở Mịch đã hoàn toàn xóa bỏ cái tên Hàn Chinh ra khỏi cuộc đời mình rồi.
Phó Cảnh Tri suy nghĩ, ngồi xuống mở điện thoại ra, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Sở Mịch. Anh nói rất chi tiết, yêu cầu cô nghiêm túc hoàn thành khóa học còn lại một năm của nghiên cứu sinh, đặc biệt là phải viết thật tốt bài luận văn cuối cùng.
Kiều An ở bên cạnh nghe được mơ màng như sắp ngủ, nhưng cô rất mừng cho Sở Mịch. Người chị em tốt nhất của cô rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đối xử thật tốt với bản thân mình, một lần nữa bắt đầu lại mọi chuyện.
Cô lại không thể không nghĩ tới Hứa Nụ, nghe nói mẹ của Cổ Hiển cũng đã bớt ác cảm với cô ấy, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt nhất.
Mọi chuyện đều ổn rồi.
Nói xong, Sở Mịch chuẩn bị rời đi, Phó Cảnh Tri thì thầm với Kiều An: “Hình như Sở Mịch không giống như mọi khi lắm.” Giọng nói chỉ để mình cô nghe thấy.
Mặc dù rõ ràng đã đi được một quãng, Sở Mịch đột nhiên quay đầu lại, đi về chỗ hai người đang đứng, nâng cằm, nói: “Phó lão sư, Kiều An của em đã vì thầy mà dỗi em rất nhiều lần! Thầy đừng thấy em lựa chọn xuất ngoại mà vội vui mừng, nếu thầy dám bắt nạt cô ấy, để cô ấy chịu đau khổ, bất kể em đang ở đâu, em cũng sẽ tìm thầy để tính sổ!” Cô ấy kiêu ngạo buông lời tàn nhẫn nói.
Bộ dạng kia khiến Phó Cảnh Tri cảm thấy buồn cười: “Được, tôi bảo đảm.”
Lúc này Sở Mịch mới yên tâm rời đi, trong đầu lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra.
Khoảng thời gian trước, thật ra cô đã lén đi tìm Phó Cảnh Tri.
Mặc dù Kiều An không nói gì, nhưng những suy nghĩ trong lòng lại như viết ra hết trên mặt. Cô ấy bận lo lắng cho chi nhánh mới, lại sợ Phó Cảnh Tri vì để tâm mà do dự, Sở Mịch cũng không thể tới gặp cô ấy, đành phải lén đi tìm anh.
Sở Mịch vẫn nhớ, lúc đó Phó Cảnh Tri đã trịnh trọng nói với cô: “Khi Kiều An nỗ lực làm việc chăm chỉ vì sự nghiệp của cô ấy, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ấy. Tình yêu không phải là ép dạ cầu toàn, phải có người học được cách thỏa hiệp, học được cách vứt bỏ và nhân nhượng. Tôi là đàn ông, theo lý mà nói tôi phải làm những chuyện đó.”
Anh còn nói: “Điều tôi hạnh phúc nhất không phải là niềm vui khi nhìn thấy Kiều An kiếm được ra tiền, mà là tôi luôn có thể đồng hành cùng cô ấy trên con đường cô ấy phát triển. Có lẽ vì khác nghành nhau, tôi không thể giúp đỡ cô ấy nhiều, nhưng tôi nghĩ tôi có thể ở bên làm cô ấy vui, ở bên khi cô ấy buồn, ôm cô ấy khi cô ấy mệt mỏi, ở bên giúp cô ấy trưởng thành. Ngay cả khi Kiều An vấp ngã, tôi có thể giúp cô ấy kịp thời đứng dậy, cũng có thể chính mắt nhìn thấy cô ấy nỗ lực tự đứng dậy.”
“Cô ấy phải đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi, cô ấy mệt mỏi, tôi sẽ đứng đây mà chờ cô ấy.”
Đây là một Phó Cảnh Tri mà Sở Mịch chưa từng nhìn thấy bao giờ, mỗi khi nói về Kiều An, anh đều cười đến mi mắt cong cong, giọng nói dường như đều chìm đắm trong mật ngọt.
Cô ấy không thể phản bác cũng không thể tìm ra lời để chất vấn.
Một Phó lão sư ấm áp như vậy, hình ảnh này đã khắc sâu vào trong tâm trí cô ấy. Cô ấy cũng thấy vui mừng và hạnh phúc thay cho Kiều An.
Phó Cảnh Tri cũng nói với cô ấy rằng: “Khi tôi bận rộn làm bài giảng, bận rộn với chuyện dạy học, lúc tôi quay đầu lại, Kiều An vẫn sẽ ở đó chờ tôi. Chúng tôi chính là bến đỗ và là chỗ dựa của nhau, chúng tôi không thể sống thiếu nhau được.” Giọng nói còn mang theo sự khoe khoang nồng đậm.
Làm Sở Mịch vô cùng hâm mộ, nhưng cô ấy cũng không cảm thấy ghen tỵ.
Phó Cảnh Tri ôm Kiều An: “Anh thu hồi lại câu nói vừa nãy.”
Sở Mịch bây giờ vẫn là cô sinh viên mà anh quen biết.
Kiều An dựa vào trong lòng anh: “Như vậy khá tốt, đúng không?”
“Đúng.”
Buổi chiều, bác sĩ Hứa chính thức tuyên bố ngày mai mẹ Phó có thể xuất viện. Báo cáo cho biết không xuất hiện thêm biến chứng nào khác, thính lực còn lại cũng không mất đi, chỉ cần sau này tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không có vấn đề lớn gì.
Mọi người như trút được gánh nặng.
Sợi dây căng chặt trong lòng Phó Cảnh Tri rốt cuộc cũng được dãn ra, anh ngồi ở đại sảnh khu bệnh nhân nằm viện, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Kiều An tìm thấy anh, đến bên cạnh anh ngồi xuống, dựa vào người anh: “Rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi.”
Phó Cảnh Tri duỗi tay ôm cô vào trong lòng, thở hắt ra: “Thật may mắn.”
May mắn là không xảy ra chuyện gì.
Kiều An ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phó lão sư, chị Hạ đang phàn nàn với em, nói rằng việc ở cửa tiệm hiện tại lẫn cửa tiệm mới đều đè hết lên người chị ấy, chị ấy không thể lo liệu hết được. Ngày mai, anh đưa em tới cửa tiệm mới kiểm tra một chút nhé.”
Giọng nói của cô vô cùng ngọt ngào và đầy tin tưởng.
“Được.” Anh vui vẻ đồng ý.
Kiều An cười rộ lên: “Trước kia bọn Tiểu Triệu có hỏi, ông xã của bà chủ bọn họ thì nên xưng hô như thế nào. Em nói có thể gọi anh là ông chủ, là người anh hùng đứng sau em!”
Ánh mắt Phó Cảnh Tri dừng trên gương mặt cô, anh thoáng nhíu mày, lại rất mau dãn ra: “Kiều An, em không cần phải lo lắng. Mọi người đều có sự theo đuổi riêng của mình, anh cũng không ngốc, anh sẽ không vì cửa tiệm của em càng ngày càng phát triển mà buông em ra, cũng không vì cái gọi là lòng tự trọng, cũng sẽ không thể để hạnh phúc trước mắt biến mất được.”
“Cho nên, bảo với bọn họ không cần để ý tới cách xưng hô đâu, gọi anh là Phó lão sư cũng được, Phó Cảnh Tri cũng được, tùy ý mọi người.”
Kiều An bất ngờ hôn anh: “Phó lão sư, anh nói thử xem tại sao chúng ta không bao giờ cãi nhau được nhỉ! Ngày hôm đó em tìm anh để nói chuyện, vốn tưởng có thể thoải mái mà cãi nhau với anh một trận!” Cái hôm cô nói chính là cái ngày cô tới tìm anh, hỏi có phải vì những lời nói của người khác mà bắt đầu xa cách cô không.
Phó Cảnh Tri ôm chặt lấy cô hơn, rồi ôm lấy gương mặt cô, nói: “Anh không thể chịu đựng được mỗi khi chúng ta cãi nhau đâu, đau lòng lắm! Cùng em cãi nhau, chi bằng anh tự chiến đấu với bản thân còn tốt hơn.”
Trong lòng Kiều An mềm đến rối tinh, nếu không phải vì đang ở bệnh viện, cô nhất định sẽ nhảy lên mà hôn anh mấy cái.
Đôi mắt sáng của cô nhìn chằm chằm anh, cô phát hiện ra dưới mắt anh đã xuất hiện một mảng xanh tím. Mấy ngày nay bởi vì bệnh tình của mẹ Phó, lại còn phải chuẩn bị mấy cái hội thảo giao lưu, anh không nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
“Phó lão sư, tại sao anh lại coi trọng em như vậy?” Kiều An cọ cọ vào người anh.
Phó Cảnh Tri: “Bởi vì em quá thu hút người khác, cứ như vậy mà thu hút anh!”
“Nói bậy!”
“Kiều An, có lẽ nghỉ đông này anh cũng phải đi Vân Nam để dạy học, em có thể giúp anh chiếu cố tới mẹ anh được không?” Anh đột nhiên nói.
Kiều An không do dự nói: “Được.”
Cô nhéo vào cổ áo anh: “Sau khi dì xuất viện, em sẽ càng bận hơn, gần đây đều phải giải quyết việc ở chi nhánh mới, buổi tối anh có tới nhà em ăn cơm nữa không? Việc lấy lòng ba mẹ em đều giao cho anh nhé?”
“Được, cũng giống như trước kia thôi, nhưng anh muốn mang theo tài liệu đến nhà em.” Phó Cảnh Tri cũng không do dự đáp.
Kiều An “ồ” một tiếng: “Nếu em về nhà sớm, em sẽ tới đón anh.”
“Được.” Phó Cảnh Tri suy nghĩ: “Chờ hội thảo giao lưu kết thúc, anh sẽ cùng em đi xem trang trí.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Hai người dựa càng sát nhau hơn, càng thân mật hơn.
“Phó lão sư, sau này có khả năng em sẽ tìm địa điểm để mở thêm một chi nhánh nữa.” Kiều An nói về kế hoạch của chính mình: “Trước tiên trả hết tiền đi vay đã, sau đó em sẽ suy xét việc mở thêm chi nhánh thứ ba.”
Phó Cảnh Tri gật đầu, nghe cô nói, nụ cười trên môi mang theo sự nuông chiều.
Hiện giờ, anh đã không còn bất cứ sự bất an hay mờ mịt nào nữa.
“Ngày khai trương cửa tiệm mới, anh nói nên chọn ngày nào mới tốt? Muốn thay đổi không khí, thông báo tuyển dụng nhân viên mới, Phó lão sư, anh cảm thấy cuối năm có thể khai trương không?”
Một lúc lâu không thấy Phó Cảnh Tri trả lời, Kiều An ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn được mà bật cười.
Dường như là quá mệt mỏi, vừa mới thả lòng ra, anh đã dựa vào cô chợp mắt ngủ lúc nào không hay.
Hơi thở nhẹ nhàng phảng phất bên cánh tai cô, mang theo một chút tê dại.
Kiều An thật cẩn thận điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, sau đó dịch chuyển một chút để Phó Cảnh Tri có thể thoải mái hơn, rồi, cô ngồi yên không nhúc nhích.
Trên cửa sổ sát đất lúc này phản chiếu rõ ràng hình ảnh hai người dựa sát nhau đến gắt gao.
Đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Bên cạnh có một người vội vàng đi qua, bài hát trong điện thoại lan tỏa trong không gian.
Lời hát hát truyền đến: “Quãng đời còn lại sau này, phong hoa tuyết nguyệt đều là anh, bình đạm là anh, thanh bần cũng là anh, vinh hoa là anh, trái tim dịu dàng ấm áp là anh, ánh mắt đó cũng là anh…”
“Phó lão sư.”
Kiều An nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sau đó, cô dựa vào Phó Cảnh Tri, nhắm mắt lại, trên môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Quãng đời còn lại sau này, đều là anh.
(Hoàn chính văn)
~
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện giữa Phó lão sư và bà chủ nhỏ đã chính thức kết thúc.
Cảm ơn mọi người đã nghe tôi kể lại một câu chuyện ngọt ngào như vậy, chúng ta cùng chờ đợi tác phẩm tiếp theo nha.
PS: Tác phẩm tiếp theo “Cố tình thích em”, anh trai của Sở Mịch —— câu chuyện về luật sư Sở ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook