Vừa Vặn Có Chút Ngọt
-
Chương 53: “Hay là em đóng dấu chủ quyền lại đi?”
Editor: Yuu
Dạo này Kiều An bị mất ngủ, thật ra cô rất mệt, nhưng làm cách nào cũng không thể ngủ được, mắt cứ mở thao láo đến lúc đồng hồ báo thức vang lên. Cô từ trên giường ngồi dậy, đầu đặc biệt đau, tâm tình cũng không thể nào mà tốt lên được.
Hôm nay cô không cần tới kiểm tra việc trang hoàng, nhưng Tiểu Triệu lại xin nghỉ, cô phải tới làm thay vị trí của cô ấy.
“Kiều Nhi, ăn sáng thôi.” Mẹ Kiều gõ cửa phòng cô.
Đầu Kiều An truyền đến một cơn choáng váng, một lần nữa ngã lại lên giường: “Con ra ngay.”
Sau đó, cô nhắn tin cho Phó Cảnh Tri.
Kiều An: [Chào buổi sáng, Phó lão sư, hôm nay anh có bận không?]
Phó Cảnh Tri không trả lời lại, cô lại trở mình, buồn rầu nằm trong chăn.
Lúc cô cảm thấy một màn đen kịt đang che phủ mắt mình thì màn hình điện thoại trong chăn sáng lên, cô nhanh chóng click mở.
Phó Cảnh Tri: [Chào buổi sáng, đã bắt đầu đi làm rồi.]
Anh còn gửi tới một bức ảnh chụp bàn làm việc của anh, bàn làm việc vô cùng sạch sẽ chất đầy tài liệu.
Kiều An có chút đau lòng, cô gõ chữ: “Thương anh, cố lên!
Phó Cảnh Tri: [ / ôm ]
Nói thêm vài câu nữa với Phó Cảnh Tri, cô rời giường, vội vàng ăn nửa chén cháo rồi đi tới cửa tiệm. Sau một ngày bận rộn như thường lệ, lâu lắm rồi cô mới được về nhà đúng giờ vào buổi chiều, mệt mỏi lại buồn ngủ, tinh thần cô càng thêm hoảng loạn. Vì vậy, cô trực tiếp lái xe tới tiểu khu nhà Phó Cảnh Tri, chờ đến khi cô đậu xe xong xuôi, cô bỗng nhiên mờ mịt không hiểu vì sao mình lại tới đây.
Hầu hết thời gian trước kia, đều là Phó lão sư dính lấy cô, dính vô cùng chặt.
Lúc này…
Kiều An đi tới siêu thị ở dưới tiểu khu mua một ít cá khô, sau đó xách theo túi nilong đi tới dưới chân tiểu khu nhà Phó Cảnh Tri. Trong tiểu khu đã thống nhất xây một nơi trú ngụ cho mấy con mèo nhỏ, một cái ở tòa hành chính gần nơi anh ở, một cái là ở Tổ Dân Phố. Đã lâu không tới, cô đợi một lúc lâu mới thấy mấy con mèo con đã sớm lớn lên đi tới đây.
Trước đó Tổ Dân Phố cùng bất động sản đã thành lập một dự án lưu giữ mèo con và họ đã lấy ý kiến của người dân trong tiểu khu. Hiện tại những con mèo này đã phát triển từ mèo con thành mèo lớn, nhưng chúng không khác nhiều so với mèo nhà.
Kiều An thả cá khô xuống, mấy con mèo thấy vậy lập tức “meow meow” chạy tới vây quanh cô, cô theo thói quen định đưa tay ra vuốt ve chúng. Lông mèo dưới lòng bàn tay đặc biệt thoải mái, mềm mại và ấm áp, mấy con mèo được cô vuốt ve ngoan ngoãn nằm dưới chân không nhúc nhích, chỉ có móng vuốt vẫn đang che giấu mấy con cá khô, đôi khi lại xé con cá khô ra làm đôi. Được vuốt ve vô cùng thoải mái, nó còn “meow meow” đáp lại vài tiếng, chủ động đem thân thể hướng tới dưới tay cô cọ cọ.
Cô nhớ tới lúc ban đầu tình cờ gặp Phó Cảnh Tri vài lần, lúc đó anh cũng đang cho mèo ăn. Vào thời điểm đó, thần sắc của anh đặc biệt dịu dàng, một người cùng với mấy con mèo vây quanh, vẻ ngoài thuần lương đó đã làm trái tim cô mềm đi. Chỉ là cô vẫn luôn coi anh là giáo viên của Sở Mịch, luôn nói chuyện cẩn thận với anh, lúc nào cũng phải suy nghĩ hai lần mới dám nói.
Hiện tại nhớ tới, lúc ấy có đánh chết cô cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày anh sẽ trở thành bạn trai cô.
Con mèo bỗng nhiên kêu lên một tiếng, Kiều An hoàn hồn, phát hiện chính mình dùng sức quá mức, lông mèo trong tay đều nhăn nhúm lại. Cô cúi đầu, nhìn ba con mèo đang rúc đầu vào nhau ăn cá khô, nhẹ nhàng cười: “Trông chúng mày thật vui vẻ.”
Nói xong, cô lại sửng sốt một chút.
Cô cảm thấy hình như chính mình bị cái gì đó, tự nhiên lại đi nói chuyện với mèo.
Giây tiếp theo, một chút phiền muộn bỗng lan tỏa trong lòng Kiều An, cô nghĩ đến lời Hứa Nụ nói.
Hứa Nụ nói, trong tương lai, nữ mạnh mẽ nam yếu đuối rất dễ dàng mất cân bằng, tuy rằng cô một chút cũng không cảm thấy Phó lão sư yếu đi. Sau đó, có rất nhiều thứ trong quá khứ cô chưa bao giờ nghĩ đến đã được mở rộng vô hạn trước mặt cô, Sở Mịch cũng từng nói đùa rằng, sau này hai người kết hôn ai giữ tiền? Nhiều người thậm chí còn trêu ghẹo cô là bà chủ, sau này nên gọi Phó lão sư là người của bà chủ.
Cô thật sự chưa từng để bụng những chuyện đó.
Cho nên, khoảng thời gian này, Phó Cảnh Tri có cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bị xa cách không?
Càng nghĩ nhiều, trong lòng cô càng rối loạn.
Con mèo dưới tay đột nhiên nhảy lên né tránh tay Kiều An, tay cô liền rơi vào khoảng không. Có lẽ do cô xuống tay không quá nhẹ cũng không quá mạnh nên nó thấy không thoải mái. Cô thở dài và ngồi xổm qua một bên, nhìn chúng ăn cá khô.
Tối nay theo thường lệ Phó Cảnh Tri phải ở lại học viện để tăng ca, cô cũng không có việc gì để làm, đang nghĩ tới chuyện đến khu tây bên cạnh tìm Hứa Nụ ăn cơm.
Sau khi ăn uống no đủ, một con mèo xám nằm xuống liếm chân mình, Kiều An hứng thú nhìn nó, chỉ thấy nó chợt xoay người lại, “meow meow meow” kêu lên.
Cô cũng nhìn theo, hoàn toàn sửng sốt.
Cách đó không xa, một nam một nữ đi song song với nhau vào trong tiểu khu, hai người vừa nói vừa cười. Ngặt nỗi người con trai mặc áo khoác, vô cùng đẹp trai kia lại chính là bạn trai cô.
Sắc mặt Kiều An tái nhợt đi.
Nếu cô nhớ không lầm thì lúc này Phó Cảnh Tri nên ở trong học viện tăng ca mới phải.
Tĩnh lặng một vài giây, cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi với anh và Hứa Mông.
Phó Cảnh Tri thấy rõ thân ảnh kia đột nhiên đứng dậy, anh hoảng sợ, bước nhanh tới chỗ cô: “Kiều An?”
Hứa Mông khẽ mỉm cười, nhìn Kiều An, rồi lại nhìn sang Phó Cảnh Tri, cô ấy cũng theo sát tới đứng bên cạnh Phó Cảnh Tri, so với bạn gái chính thức là Kiều An còn giống bạn gái chính thức hơn.
Kiều An dường như nghe được sợi dây trong đầu mình đứt phựt một cái.
“Em quên mang chìa khóa nhà anh.” Cô nói dối không chớp mắt.
Hai người ở bên nhau không lâu, Phó Cảnh Tri trực tiếp đưa cho cô một cái chìa khóa nhà anh.
Phó Cảnh Tri không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy kỳ quái: “Làm sao vậy?” Trực giác cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, anh không thể không hạ giọng mà hỏi.
Ánh mắt Kiều An nhìn thoáng qua trên mặt anh, sau đó lại rơi xuống trên người Hứa Mông đang đứng một bên không hé răng, vừa đúng lúc đối phương không kịp dời ánh mắt đi. Ánh mắt kia như hàm chứa một tia quan sát kỹ lưỡng, lại còn có chút khiêu khích.
Cô đã lâu không gặp Hứa Mông, dường như đều cho rằng Phó Cảnh Tri vô cảm buộc cô ấy rút lui. Lại không nghĩ tới, giờ phút này đột nhiên không kịp phòng ngừa lại gặp cô ấy ở đây. Cô cảm thấy chính mình có thể nói chuyện một cách bình tĩnh thật không dễ, nếu là khi cô còn học đại học, cô đã sớm đi tới tranh cãi rồi.
“Không có gì, không vào được nhà anh, nên em ở đây cho mèo ăn.” Kiều An vẫn cười, ôm lấy cánh tay Phó Cảnh Tri, dường như Hứa Mông không tồn tại ở đây.
Không khí đột nhiên thay đổi.
Hứa Mông cúi đầu mím môi, cố gắng che giấu bộ mặt hả hê khi người khác gặp họa.
Trên tay Kiều An hơi dùng sức, Phó Cảnh Tri rõ ràng cảm nhận được là cô đang tức giận, anh lại nhìn Hứa Mông một cái, rốt cuộc cũng đã hiểu. Anh trở tay ôm cô vào trong lòng, không một chút kiêng dè nào khi có người ngoài ở đây, chỉ ôm cô thật chặt. Sau đó, anh tiến tới bên tai cô nhẹ nói: “Đừng ủ giấm như thế, một chút giấm cũng không cho em uống đâu.”
Kiều An nhẹ nhàng vuốt tóc, lại dựa sát vào người anh: “Phó Cảnh Tri, anh cứ chờ đấy.” Cô cắn răng nói.
Hứa Mông đợi một lúc lâu, hai người ở trước mặt cô ấy lại bắt đầu tình chàng ý thiếp, cô ấy thật ra cũng có chút kinh ngạc không nhỏ. Phó Cảnh Tri trong trí nhớ của cô ấy từ trước đến nay đều không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ai có thể nghĩ tới hiện tại anh một chút cũng không để ý chứ.
Sau khi xây dựng cho mình tuyến phòng ngự tâm lý xong, cô ấy nhìn về phía anh nói: “Cảnh Tri, đi lên nhà chứ?” Trong giọng nói lộ ra ý cười ngạo mạn.
Thân thể Kiều An cứng đờ lại, Phó Cảnh Tri ôm lấy cô đi ở phía trước.
Trong thang máy, ba người không ai nói một lời.
Kiều An nhìn thẳng về phía trước, giống như là không thèm để ý, nhưng ánh mắt trước sau đều nhìn chằm chằm vào mặt kính trên thang máy, bên trong rõ ràng phản chiếu hình ảnh Phó Cảnh Tri đứng bên cạnh Hứa Mông. Mấy tháng không gặp, cô ấy đã cắt ngắn mái tóc xoăn dài của mình đi, mái tóc rơi xuống trên vai trông thật miễn cưỡng.
Kiều An nheo mắt, hôm nay Hứa Mông chỉ trang điểm nhẹ, hai lần trước gặp, cô ấy đều trang điểm khá đậm, trông gương mặt lúc đó càng quyến rũ, nhưng cô phát hiện ra, gương mặt trang điểm mộc mạc của Hứa Mông trông càng đẹp mắt hơn.
“Đing” một tiếng, thang máy tới nơi, Phó Cảnh Tri mở cửa, Hứa Mông lui sang một bên: “Cô Kiều, cô vào trước đi.” Ý muốn nói cô thay giày trước.
Phảng phất gì đó tư thế Phó nữ chủ nhân thật chói mắt.
Kiều An mấp máy môi, định nói gì đó. Kết quả, lời đều đã tới đầu lưỡi, lại bị nụ cười quá mức sáng lạn của Hứa Mông làm cho nghẹn lại, cô đem những lời nói đó trở về.
Cô gật đầu, thay đôi dép lê mình thường xuyên đi.
“Để tôi lấy đồ cho cô.” Phó Cảnh Tri dường như không biết chuyện gì xảy ra, nói với Hứa Mông.
Hứa Mông mỉm cười một cái: “Được, em ở bên ngoài chờ anh.” Ngữ khí đặc biệt thân mật.
Chờ Phó Cảnh Tri đi tới thư phòng, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Kiều An và Hứa Mông. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ai chủ động mở miệng trước, lại đều gắt gao nhìn chằm chằm đối phương không buông tha.
Kiều An cảm thấy Hứa Mông lúc này thật kiêu ngạo, ít nhất lần trước gặp cô ấy, cô ấy so với lúc này còn tinh tế hơn nhiều.
Rất nhanh, Phó Cảnh Tri đi tới, trên tay cầm một cái túi không có bọc, anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho Hứa Mông: “Dì Hứa chắc là cần cái này.”
Mẹ Phó muốn anh đem thứ này chuyển tới cho bác sĩ Hứa.
Hứa Mông đứng lên nhìn Phó Cảnh Tri, lại nhu tình mật ý cười nói: “Được rồi, cảm ơn anh!” Cô ấy cũng không thèm nhìn Kiều An: “Lần sau tới nhà em ăn cơm nhé.” Vẫy vẫy cái túi trên tay.
Đổi lấy một cái liếc nhìn cảnh cáo từ Phó Cảnh Tri.
Cô ấy một chút cũng không để ý, thậm chí còn xoay người lại nhìn Kiều An, đắc ý nhướng mày cười rồi rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Mông quay đầu lại liếc nhìn một cái, tuy không thể nhìn thấy được, nhưng nụ cười của cô ấy đặc biệt vui vẻ.
Cảnh tượng ngày hôm nay, cô ấy cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hứa Mông nghĩ rằng cô ấy không thể mãi lưu luyến một con trai như vậy được, chỉ là cô ấy đã thích anh rất nhiều năm rồi. Lúc đầu, cô ấy chỉ cảm thấy không cam lòng mà muốn quấy phá bọn họ.
Lúc này, một chút không cam lòng còn sót lại cũng không còn nữa.
Mắt thấy Hứa Mông đã rời đi, Kiều An rốt cuộc cũng căng mặt, cô đi đến trước mặt Phó Cảnh Tri, bình tĩnh nhìn anh.
Anh định giải thích với cô, nhưng còn chưa kịp mở miệng, trên môi mềm nhũn ra, bị cô hung hăng hôn một cái. Môi mềm của cô dán trên môi anh, anh vừa định ôm lấy eo cô, liền bị cô trực tiếp buông ra, hung tợn đá vào chân anh một cái.
“Phó lão sư, anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn đóng dấu thôi. Anh biết đấy, em thật ra rất bá đạo, người của em không một ai được phép chạm vào!” Kiều An hừ một tiếng.
Phó Cảnh Tri cười, đưa tay sờ sờ môi mình: “Ừ, ngoài em ra, cũng chưa từng ai chạm vào cả.”
Nhìn mặt mày anh vẫn cười tủm tỉm như vậy, cô trừng mắt nhìn qua rồi xụ mặt: “Phó lão sư, phiền anh ngay lập tức đưa ra 12345 cái lý do giải thích rõ ràng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa anh và Hứa Mông? Hôm nay không phải anh tăng ca sao, sao lại về nhà giờ này? Em sẽ rất bình tĩnh và nghiêm túc, rất kiên nhẫn lắng nghe anh giải thích xong, nếu anh không giải thích rõ ràng, đừng trách em trở mặt vô tình.”
Ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, ngữ điệu lại lạnh băng.
Phó Cảnh Tri cười thò đầu lại gần, chỉ chỉ vào môi mình nói: “Kiều An, hay là em đóng dấu chủ quyền lại đi? Vừa nãy nhanh quá nó không kịp nhận ra em.”
“Phó Cảnh Tri!” Kiều An tức giận đẩy anh ra.
Phó Cảnh Tri giơ tay đầu hàng: “Anh về nhà lấy tài liệu, còn định quay lại học viện tăng ca tiếp. Một khi đã “thủ thân như ngọc”, ngoài em ra không ai có thể động vào.” Mặt mày vô cùng hớn hở.
Kiều An chưa bao giờ phát hiện ra, cũng có lúc anh “hoạt bát” như thế này.
Cô lui lại vài bước, lạnh lùng liếc nhìn anh một cái.
Thật ra cô có thể đoán được, nhưng vẫn muốn nghe anh chính miệng nói ra mà thôi.
“Mẹ anh phải gửi cho bác sĩ Hứa một ít tài liệu cùng đồ vật, cụ thể là gì anh cũng không biết, mẹ gửi tới cho anh nhờ anh chuyển cho bác sĩ Hứa. Hôm nay vừa lúc Hứa Mông tới học viện, anh cũng muốn trở về lấy tài liệu, nên cô ấy cũng muốn về cùng.” Anh giải thích.
Kiều An không được tự nhiên mà dời mắt đi, nhìn chằm chằm bàn trà nhỏ trong phòng khách. Trên bàn là đồ ăn vặt cô mua cùng Chu Hoan hai ngày trước, chỗ đó được mua bằng tiền lương của Phó Cảnh Tri, chỗ còn lại vẫn còn ở trong túi cô.
Cô ho nhẹ: “Phó lão sư, em lái xe tới, hay là em đưa anh trở lại học viện nhé?”
“Không cần, anh tự đi cũng được.” Phó Cảnh Tri dứt khoát cự tuyệt.
Đưa anh đến học viện, anh luyến tiếc không muốn cho cô đi, càng không muốn trở về văn phòng. Nhưng anh còn có rất nhiều tài liệu cần phải xem, cũng có vô số tài liệu cần phải sửa lại.
Kiều An trầm mặc, nhìn thấy anh như vậy, ánh mắt u sầu đi.
Phó lão sư đã thay đổi rồi, trước kia có bao giờ anh dính cô như thế này đâu!
Buổi tối, Kiều An nằm trên giường, lại không ngủ cả một đêm giống hôm qua. Cô buồn ngủ tới nỗi không thể mở mắt được, nhưng, biểu cảm của Phó Cảnh Tri lúc anh cự tuyệt cô đưa anh trở về học viện lúc chạng vạng lại lóe lên trước mắt cô. Cô vừa muốn ngủ, đột nhiên lại tỉnh táo.
Cô ảo não bò dậy, bật đèn cầm điện thoại lên.
Cô cảm thấy hiện tại mình như bị mắc bệnh thần kinh vậy.
Còn chưa đến 9 rưỡi, Kiều An gọi điện cho Phó Cảnh Tri: “Phó lão sư, vài giờ nữa anh tan làm, có muốn em tới đón anh không?” Cô ghé vào trên giường hỏi.
“Không cần đâu, anh giải quyết mọi chuyện thêm một lúc nữa rồi sẽ tự về.” Đây là lần thứ hai anh cự tuyệt cô trong tối nay.
Kiều An ôm chăn lăn lộn: “Phó lão sư…” Cô gọi tên anh, sau đó, nghẹn lời.
Văn phòng giáo viên chuyên ngành của học viện chỉ còn lại hai người, Phó Cảnh Tri nhìn tài liệu trên bàn, sau đó đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang bên ngoài văn phòng được thắp sáng bởi ánh đèn vụn vặt. Anh dựa vào tường. nhìn ra tòa nhà khu dạy học được bao bọc trong màn đêm.
“Nhất định sẽ trở về an toàn.” Phó Cảnh Tri bổ sung.
Nhớ tới Kiều An lúc chiều rõ ràng là ghen, lại cố tình căng cái mặt nhỏ tỏ ra không có gì, trong mắt anh nhiễm ý cười.
“Kiều An, buổi tối đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm.” Anh dặn dò: “Ban ngày cũng không cần chú tâm quá vào việc trang hoàng rồi tự làm bản thân mình mệt mỏi, nhớ ăn cơm trưa đúng giờ.”
Gioing nói của Phó Cảnh Tri từ điện thoại truyền tới, dường như ở ngay bên cạnh tai Kiều An, tâm can đang xao động của cô liền bình tĩnh trở lại.
Kiều An thay đổi tư thế nằm thẳng lại, nghe anh nói.
“Nghe dì nói hai ngày nay em đều không về nhà ăn cơm chiều. Nếu ở bên ngoài bận quá, đừng tùy tiện ăn uống đối phó cho xong.”
Ngữ khí của Phó Cảnh Tri rất dịu dàng, nói cũng rất chậm, tê tê dại dại chảy xuôi trong tim cô.
Là một sự an tâm kiên định.
*
Cuộc họp trao đổi học thuật xuyên Thượng Hải vào tháng 11 đếm ngược còn một tuần, Phó Cảnh Tri vẫn bận rộn chuẩn bị tài liệu. Hôm nay, anh đi tới lớp chuyên ngành để dạy học, điện thoại được tắt chuông trên bàn bỗng sáng lên. Chờ anh thấy rõ màn hình, trong đầu “ong” lên một tiếng.
“Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” Anh cầm lấy điện thoại, giọng nói dần mất đi sự trầm ổn.
Ngày thường lúc dạy học, anh hầu như không tiếp nhận các cuộc gọi riêng tư, cũng không bao giờ trả lời tin nhắn, ngoại trừ điện thoại và Wechat của ba người.
Một cái là mẹ anh, một cái là bác sĩ Hứa, còn có một cái là của hàng xóm nhà mẹ anh.
Trên màn hình lóe lên tên của người gọi tới, là dì Trương, hàng xóm của mẹ anh.
Mỗi lần bà ấy gọi tới, đều là lúc mẹ anh đã xảy ra chuyện.
“Dì Trương.” Phó Cảnh Tri bước nhanh ra khỏi phòng học: “Mẹ con…”
Lời nói còn chưa dứt, đã bị dì Trương cắt ngang: “Cảnh Tri, mẹ con ngất xỉu rồi. Dì đã gọi 120, con mau đến bệnh viện đi!”
~
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Ồ, hôm nay tôi là thuốc bổ não!
Tác giả: Tâm trạng của người đang yêu ~~
Phó lão sư: [mặt vô tội.jpg]
Dạo này Kiều An bị mất ngủ, thật ra cô rất mệt, nhưng làm cách nào cũng không thể ngủ được, mắt cứ mở thao láo đến lúc đồng hồ báo thức vang lên. Cô từ trên giường ngồi dậy, đầu đặc biệt đau, tâm tình cũng không thể nào mà tốt lên được.
Hôm nay cô không cần tới kiểm tra việc trang hoàng, nhưng Tiểu Triệu lại xin nghỉ, cô phải tới làm thay vị trí của cô ấy.
“Kiều Nhi, ăn sáng thôi.” Mẹ Kiều gõ cửa phòng cô.
Đầu Kiều An truyền đến một cơn choáng váng, một lần nữa ngã lại lên giường: “Con ra ngay.”
Sau đó, cô nhắn tin cho Phó Cảnh Tri.
Kiều An: [Chào buổi sáng, Phó lão sư, hôm nay anh có bận không?]
Phó Cảnh Tri không trả lời lại, cô lại trở mình, buồn rầu nằm trong chăn.
Lúc cô cảm thấy một màn đen kịt đang che phủ mắt mình thì màn hình điện thoại trong chăn sáng lên, cô nhanh chóng click mở.
Phó Cảnh Tri: [Chào buổi sáng, đã bắt đầu đi làm rồi.]
Anh còn gửi tới một bức ảnh chụp bàn làm việc của anh, bàn làm việc vô cùng sạch sẽ chất đầy tài liệu.
Kiều An có chút đau lòng, cô gõ chữ: “Thương anh, cố lên!
Phó Cảnh Tri: [ / ôm ]
Nói thêm vài câu nữa với Phó Cảnh Tri, cô rời giường, vội vàng ăn nửa chén cháo rồi đi tới cửa tiệm. Sau một ngày bận rộn như thường lệ, lâu lắm rồi cô mới được về nhà đúng giờ vào buổi chiều, mệt mỏi lại buồn ngủ, tinh thần cô càng thêm hoảng loạn. Vì vậy, cô trực tiếp lái xe tới tiểu khu nhà Phó Cảnh Tri, chờ đến khi cô đậu xe xong xuôi, cô bỗng nhiên mờ mịt không hiểu vì sao mình lại tới đây.
Hầu hết thời gian trước kia, đều là Phó lão sư dính lấy cô, dính vô cùng chặt.
Lúc này…
Kiều An đi tới siêu thị ở dưới tiểu khu mua một ít cá khô, sau đó xách theo túi nilong đi tới dưới chân tiểu khu nhà Phó Cảnh Tri. Trong tiểu khu đã thống nhất xây một nơi trú ngụ cho mấy con mèo nhỏ, một cái ở tòa hành chính gần nơi anh ở, một cái là ở Tổ Dân Phố. Đã lâu không tới, cô đợi một lúc lâu mới thấy mấy con mèo con đã sớm lớn lên đi tới đây.
Trước đó Tổ Dân Phố cùng bất động sản đã thành lập một dự án lưu giữ mèo con và họ đã lấy ý kiến của người dân trong tiểu khu. Hiện tại những con mèo này đã phát triển từ mèo con thành mèo lớn, nhưng chúng không khác nhiều so với mèo nhà.
Kiều An thả cá khô xuống, mấy con mèo thấy vậy lập tức “meow meow” chạy tới vây quanh cô, cô theo thói quen định đưa tay ra vuốt ve chúng. Lông mèo dưới lòng bàn tay đặc biệt thoải mái, mềm mại và ấm áp, mấy con mèo được cô vuốt ve ngoan ngoãn nằm dưới chân không nhúc nhích, chỉ có móng vuốt vẫn đang che giấu mấy con cá khô, đôi khi lại xé con cá khô ra làm đôi. Được vuốt ve vô cùng thoải mái, nó còn “meow meow” đáp lại vài tiếng, chủ động đem thân thể hướng tới dưới tay cô cọ cọ.
Cô nhớ tới lúc ban đầu tình cờ gặp Phó Cảnh Tri vài lần, lúc đó anh cũng đang cho mèo ăn. Vào thời điểm đó, thần sắc của anh đặc biệt dịu dàng, một người cùng với mấy con mèo vây quanh, vẻ ngoài thuần lương đó đã làm trái tim cô mềm đi. Chỉ là cô vẫn luôn coi anh là giáo viên của Sở Mịch, luôn nói chuyện cẩn thận với anh, lúc nào cũng phải suy nghĩ hai lần mới dám nói.
Hiện tại nhớ tới, lúc ấy có đánh chết cô cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày anh sẽ trở thành bạn trai cô.
Con mèo bỗng nhiên kêu lên một tiếng, Kiều An hoàn hồn, phát hiện chính mình dùng sức quá mức, lông mèo trong tay đều nhăn nhúm lại. Cô cúi đầu, nhìn ba con mèo đang rúc đầu vào nhau ăn cá khô, nhẹ nhàng cười: “Trông chúng mày thật vui vẻ.”
Nói xong, cô lại sửng sốt một chút.
Cô cảm thấy hình như chính mình bị cái gì đó, tự nhiên lại đi nói chuyện với mèo.
Giây tiếp theo, một chút phiền muộn bỗng lan tỏa trong lòng Kiều An, cô nghĩ đến lời Hứa Nụ nói.
Hứa Nụ nói, trong tương lai, nữ mạnh mẽ nam yếu đuối rất dễ dàng mất cân bằng, tuy rằng cô một chút cũng không cảm thấy Phó lão sư yếu đi. Sau đó, có rất nhiều thứ trong quá khứ cô chưa bao giờ nghĩ đến đã được mở rộng vô hạn trước mặt cô, Sở Mịch cũng từng nói đùa rằng, sau này hai người kết hôn ai giữ tiền? Nhiều người thậm chí còn trêu ghẹo cô là bà chủ, sau này nên gọi Phó lão sư là người của bà chủ.
Cô thật sự chưa từng để bụng những chuyện đó.
Cho nên, khoảng thời gian này, Phó Cảnh Tri có cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bị xa cách không?
Càng nghĩ nhiều, trong lòng cô càng rối loạn.
Con mèo dưới tay đột nhiên nhảy lên né tránh tay Kiều An, tay cô liền rơi vào khoảng không. Có lẽ do cô xuống tay không quá nhẹ cũng không quá mạnh nên nó thấy không thoải mái. Cô thở dài và ngồi xổm qua một bên, nhìn chúng ăn cá khô.
Tối nay theo thường lệ Phó Cảnh Tri phải ở lại học viện để tăng ca, cô cũng không có việc gì để làm, đang nghĩ tới chuyện đến khu tây bên cạnh tìm Hứa Nụ ăn cơm.
Sau khi ăn uống no đủ, một con mèo xám nằm xuống liếm chân mình, Kiều An hứng thú nhìn nó, chỉ thấy nó chợt xoay người lại, “meow meow meow” kêu lên.
Cô cũng nhìn theo, hoàn toàn sửng sốt.
Cách đó không xa, một nam một nữ đi song song với nhau vào trong tiểu khu, hai người vừa nói vừa cười. Ngặt nỗi người con trai mặc áo khoác, vô cùng đẹp trai kia lại chính là bạn trai cô.
Sắc mặt Kiều An tái nhợt đi.
Nếu cô nhớ không lầm thì lúc này Phó Cảnh Tri nên ở trong học viện tăng ca mới phải.
Tĩnh lặng một vài giây, cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười thật tươi với anh và Hứa Mông.
Phó Cảnh Tri thấy rõ thân ảnh kia đột nhiên đứng dậy, anh hoảng sợ, bước nhanh tới chỗ cô: “Kiều An?”
Hứa Mông khẽ mỉm cười, nhìn Kiều An, rồi lại nhìn sang Phó Cảnh Tri, cô ấy cũng theo sát tới đứng bên cạnh Phó Cảnh Tri, so với bạn gái chính thức là Kiều An còn giống bạn gái chính thức hơn.
Kiều An dường như nghe được sợi dây trong đầu mình đứt phựt một cái.
“Em quên mang chìa khóa nhà anh.” Cô nói dối không chớp mắt.
Hai người ở bên nhau không lâu, Phó Cảnh Tri trực tiếp đưa cho cô một cái chìa khóa nhà anh.
Phó Cảnh Tri không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy kỳ quái: “Làm sao vậy?” Trực giác cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, anh không thể không hạ giọng mà hỏi.
Ánh mắt Kiều An nhìn thoáng qua trên mặt anh, sau đó lại rơi xuống trên người Hứa Mông đang đứng một bên không hé răng, vừa đúng lúc đối phương không kịp dời ánh mắt đi. Ánh mắt kia như hàm chứa một tia quan sát kỹ lưỡng, lại còn có chút khiêu khích.
Cô đã lâu không gặp Hứa Mông, dường như đều cho rằng Phó Cảnh Tri vô cảm buộc cô ấy rút lui. Lại không nghĩ tới, giờ phút này đột nhiên không kịp phòng ngừa lại gặp cô ấy ở đây. Cô cảm thấy chính mình có thể nói chuyện một cách bình tĩnh thật không dễ, nếu là khi cô còn học đại học, cô đã sớm đi tới tranh cãi rồi.
“Không có gì, không vào được nhà anh, nên em ở đây cho mèo ăn.” Kiều An vẫn cười, ôm lấy cánh tay Phó Cảnh Tri, dường như Hứa Mông không tồn tại ở đây.
Không khí đột nhiên thay đổi.
Hứa Mông cúi đầu mím môi, cố gắng che giấu bộ mặt hả hê khi người khác gặp họa.
Trên tay Kiều An hơi dùng sức, Phó Cảnh Tri rõ ràng cảm nhận được là cô đang tức giận, anh lại nhìn Hứa Mông một cái, rốt cuộc cũng đã hiểu. Anh trở tay ôm cô vào trong lòng, không một chút kiêng dè nào khi có người ngoài ở đây, chỉ ôm cô thật chặt. Sau đó, anh tiến tới bên tai cô nhẹ nói: “Đừng ủ giấm như thế, một chút giấm cũng không cho em uống đâu.”
Kiều An nhẹ nhàng vuốt tóc, lại dựa sát vào người anh: “Phó Cảnh Tri, anh cứ chờ đấy.” Cô cắn răng nói.
Hứa Mông đợi một lúc lâu, hai người ở trước mặt cô ấy lại bắt đầu tình chàng ý thiếp, cô ấy thật ra cũng có chút kinh ngạc không nhỏ. Phó Cảnh Tri trong trí nhớ của cô ấy từ trước đến nay đều không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ai có thể nghĩ tới hiện tại anh một chút cũng không để ý chứ.
Sau khi xây dựng cho mình tuyến phòng ngự tâm lý xong, cô ấy nhìn về phía anh nói: “Cảnh Tri, đi lên nhà chứ?” Trong giọng nói lộ ra ý cười ngạo mạn.
Thân thể Kiều An cứng đờ lại, Phó Cảnh Tri ôm lấy cô đi ở phía trước.
Trong thang máy, ba người không ai nói một lời.
Kiều An nhìn thẳng về phía trước, giống như là không thèm để ý, nhưng ánh mắt trước sau đều nhìn chằm chằm vào mặt kính trên thang máy, bên trong rõ ràng phản chiếu hình ảnh Phó Cảnh Tri đứng bên cạnh Hứa Mông. Mấy tháng không gặp, cô ấy đã cắt ngắn mái tóc xoăn dài của mình đi, mái tóc rơi xuống trên vai trông thật miễn cưỡng.
Kiều An nheo mắt, hôm nay Hứa Mông chỉ trang điểm nhẹ, hai lần trước gặp, cô ấy đều trang điểm khá đậm, trông gương mặt lúc đó càng quyến rũ, nhưng cô phát hiện ra, gương mặt trang điểm mộc mạc của Hứa Mông trông càng đẹp mắt hơn.
“Đing” một tiếng, thang máy tới nơi, Phó Cảnh Tri mở cửa, Hứa Mông lui sang một bên: “Cô Kiều, cô vào trước đi.” Ý muốn nói cô thay giày trước.
Phảng phất gì đó tư thế Phó nữ chủ nhân thật chói mắt.
Kiều An mấp máy môi, định nói gì đó. Kết quả, lời đều đã tới đầu lưỡi, lại bị nụ cười quá mức sáng lạn của Hứa Mông làm cho nghẹn lại, cô đem những lời nói đó trở về.
Cô gật đầu, thay đôi dép lê mình thường xuyên đi.
“Để tôi lấy đồ cho cô.” Phó Cảnh Tri dường như không biết chuyện gì xảy ra, nói với Hứa Mông.
Hứa Mông mỉm cười một cái: “Được, em ở bên ngoài chờ anh.” Ngữ khí đặc biệt thân mật.
Chờ Phó Cảnh Tri đi tới thư phòng, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Kiều An và Hứa Mông. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ai chủ động mở miệng trước, lại đều gắt gao nhìn chằm chằm đối phương không buông tha.
Kiều An cảm thấy Hứa Mông lúc này thật kiêu ngạo, ít nhất lần trước gặp cô ấy, cô ấy so với lúc này còn tinh tế hơn nhiều.
Rất nhanh, Phó Cảnh Tri đi tới, trên tay cầm một cái túi không có bọc, anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho Hứa Mông: “Dì Hứa chắc là cần cái này.”
Mẹ Phó muốn anh đem thứ này chuyển tới cho bác sĩ Hứa.
Hứa Mông đứng lên nhìn Phó Cảnh Tri, lại nhu tình mật ý cười nói: “Được rồi, cảm ơn anh!” Cô ấy cũng không thèm nhìn Kiều An: “Lần sau tới nhà em ăn cơm nhé.” Vẫy vẫy cái túi trên tay.
Đổi lấy một cái liếc nhìn cảnh cáo từ Phó Cảnh Tri.
Cô ấy một chút cũng không để ý, thậm chí còn xoay người lại nhìn Kiều An, đắc ý nhướng mày cười rồi rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Mông quay đầu lại liếc nhìn một cái, tuy không thể nhìn thấy được, nhưng nụ cười của cô ấy đặc biệt vui vẻ.
Cảnh tượng ngày hôm nay, cô ấy cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hứa Mông nghĩ rằng cô ấy không thể mãi lưu luyến một con trai như vậy được, chỉ là cô ấy đã thích anh rất nhiều năm rồi. Lúc đầu, cô ấy chỉ cảm thấy không cam lòng mà muốn quấy phá bọn họ.
Lúc này, một chút không cam lòng còn sót lại cũng không còn nữa.
Mắt thấy Hứa Mông đã rời đi, Kiều An rốt cuộc cũng căng mặt, cô đi đến trước mặt Phó Cảnh Tri, bình tĩnh nhìn anh.
Anh định giải thích với cô, nhưng còn chưa kịp mở miệng, trên môi mềm nhũn ra, bị cô hung hăng hôn một cái. Môi mềm của cô dán trên môi anh, anh vừa định ôm lấy eo cô, liền bị cô trực tiếp buông ra, hung tợn đá vào chân anh một cái.
“Phó lão sư, anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn đóng dấu thôi. Anh biết đấy, em thật ra rất bá đạo, người của em không một ai được phép chạm vào!” Kiều An hừ một tiếng.
Phó Cảnh Tri cười, đưa tay sờ sờ môi mình: “Ừ, ngoài em ra, cũng chưa từng ai chạm vào cả.”
Nhìn mặt mày anh vẫn cười tủm tỉm như vậy, cô trừng mắt nhìn qua rồi xụ mặt: “Phó lão sư, phiền anh ngay lập tức đưa ra 12345 cái lý do giải thích rõ ràng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa anh và Hứa Mông? Hôm nay không phải anh tăng ca sao, sao lại về nhà giờ này? Em sẽ rất bình tĩnh và nghiêm túc, rất kiên nhẫn lắng nghe anh giải thích xong, nếu anh không giải thích rõ ràng, đừng trách em trở mặt vô tình.”
Ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, ngữ điệu lại lạnh băng.
Phó Cảnh Tri cười thò đầu lại gần, chỉ chỉ vào môi mình nói: “Kiều An, hay là em đóng dấu chủ quyền lại đi? Vừa nãy nhanh quá nó không kịp nhận ra em.”
“Phó Cảnh Tri!” Kiều An tức giận đẩy anh ra.
Phó Cảnh Tri giơ tay đầu hàng: “Anh về nhà lấy tài liệu, còn định quay lại học viện tăng ca tiếp. Một khi đã “thủ thân như ngọc”, ngoài em ra không ai có thể động vào.” Mặt mày vô cùng hớn hở.
Kiều An chưa bao giờ phát hiện ra, cũng có lúc anh “hoạt bát” như thế này.
Cô lui lại vài bước, lạnh lùng liếc nhìn anh một cái.
Thật ra cô có thể đoán được, nhưng vẫn muốn nghe anh chính miệng nói ra mà thôi.
“Mẹ anh phải gửi cho bác sĩ Hứa một ít tài liệu cùng đồ vật, cụ thể là gì anh cũng không biết, mẹ gửi tới cho anh nhờ anh chuyển cho bác sĩ Hứa. Hôm nay vừa lúc Hứa Mông tới học viện, anh cũng muốn trở về lấy tài liệu, nên cô ấy cũng muốn về cùng.” Anh giải thích.
Kiều An không được tự nhiên mà dời mắt đi, nhìn chằm chằm bàn trà nhỏ trong phòng khách. Trên bàn là đồ ăn vặt cô mua cùng Chu Hoan hai ngày trước, chỗ đó được mua bằng tiền lương của Phó Cảnh Tri, chỗ còn lại vẫn còn ở trong túi cô.
Cô ho nhẹ: “Phó lão sư, em lái xe tới, hay là em đưa anh trở lại học viện nhé?”
“Không cần, anh tự đi cũng được.” Phó Cảnh Tri dứt khoát cự tuyệt.
Đưa anh đến học viện, anh luyến tiếc không muốn cho cô đi, càng không muốn trở về văn phòng. Nhưng anh còn có rất nhiều tài liệu cần phải xem, cũng có vô số tài liệu cần phải sửa lại.
Kiều An trầm mặc, nhìn thấy anh như vậy, ánh mắt u sầu đi.
Phó lão sư đã thay đổi rồi, trước kia có bao giờ anh dính cô như thế này đâu!
Buổi tối, Kiều An nằm trên giường, lại không ngủ cả một đêm giống hôm qua. Cô buồn ngủ tới nỗi không thể mở mắt được, nhưng, biểu cảm của Phó Cảnh Tri lúc anh cự tuyệt cô đưa anh trở về học viện lúc chạng vạng lại lóe lên trước mắt cô. Cô vừa muốn ngủ, đột nhiên lại tỉnh táo.
Cô ảo não bò dậy, bật đèn cầm điện thoại lên.
Cô cảm thấy hiện tại mình như bị mắc bệnh thần kinh vậy.
Còn chưa đến 9 rưỡi, Kiều An gọi điện cho Phó Cảnh Tri: “Phó lão sư, vài giờ nữa anh tan làm, có muốn em tới đón anh không?” Cô ghé vào trên giường hỏi.
“Không cần đâu, anh giải quyết mọi chuyện thêm một lúc nữa rồi sẽ tự về.” Đây là lần thứ hai anh cự tuyệt cô trong tối nay.
Kiều An ôm chăn lăn lộn: “Phó lão sư…” Cô gọi tên anh, sau đó, nghẹn lời.
Văn phòng giáo viên chuyên ngành của học viện chỉ còn lại hai người, Phó Cảnh Tri nhìn tài liệu trên bàn, sau đó đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang bên ngoài văn phòng được thắp sáng bởi ánh đèn vụn vặt. Anh dựa vào tường. nhìn ra tòa nhà khu dạy học được bao bọc trong màn đêm.
“Nhất định sẽ trở về an toàn.” Phó Cảnh Tri bổ sung.
Nhớ tới Kiều An lúc chiều rõ ràng là ghen, lại cố tình căng cái mặt nhỏ tỏ ra không có gì, trong mắt anh nhiễm ý cười.
“Kiều An, buổi tối đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm.” Anh dặn dò: “Ban ngày cũng không cần chú tâm quá vào việc trang hoàng rồi tự làm bản thân mình mệt mỏi, nhớ ăn cơm trưa đúng giờ.”
Gioing nói của Phó Cảnh Tri từ điện thoại truyền tới, dường như ở ngay bên cạnh tai Kiều An, tâm can đang xao động của cô liền bình tĩnh trở lại.
Kiều An thay đổi tư thế nằm thẳng lại, nghe anh nói.
“Nghe dì nói hai ngày nay em đều không về nhà ăn cơm chiều. Nếu ở bên ngoài bận quá, đừng tùy tiện ăn uống đối phó cho xong.”
Ngữ khí của Phó Cảnh Tri rất dịu dàng, nói cũng rất chậm, tê tê dại dại chảy xuôi trong tim cô.
Là một sự an tâm kiên định.
*
Cuộc họp trao đổi học thuật xuyên Thượng Hải vào tháng 11 đếm ngược còn một tuần, Phó Cảnh Tri vẫn bận rộn chuẩn bị tài liệu. Hôm nay, anh đi tới lớp chuyên ngành để dạy học, điện thoại được tắt chuông trên bàn bỗng sáng lên. Chờ anh thấy rõ màn hình, trong đầu “ong” lên một tiếng.
“Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.” Anh cầm lấy điện thoại, giọng nói dần mất đi sự trầm ổn.
Ngày thường lúc dạy học, anh hầu như không tiếp nhận các cuộc gọi riêng tư, cũng không bao giờ trả lời tin nhắn, ngoại trừ điện thoại và Wechat của ba người.
Một cái là mẹ anh, một cái là bác sĩ Hứa, còn có một cái là của hàng xóm nhà mẹ anh.
Trên màn hình lóe lên tên của người gọi tới, là dì Trương, hàng xóm của mẹ anh.
Mỗi lần bà ấy gọi tới, đều là lúc mẹ anh đã xảy ra chuyện.
“Dì Trương.” Phó Cảnh Tri bước nhanh ra khỏi phòng học: “Mẹ con…”
Lời nói còn chưa dứt, đã bị dì Trương cắt ngang: “Cảnh Tri, mẹ con ngất xỉu rồi. Dì đã gọi 120, con mau đến bệnh viện đi!”
~
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Ồ, hôm nay tôi là thuốc bổ não!
Tác giả: Tâm trạng của người đang yêu ~~
Phó lão sư: [mặt vô tội.jpg]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook