Vừa Vặn Có Chút Ngọt
Chương 49: Nước chảy đá mòn

Editor: Yuu
Phó Cảnh Tri nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại nhìn, trên môi lộ ra nụ cười quen thuộc với Kiều An.

Không sâu, nhưng lại rất ấm.

Kiều An bước nhanh tới, không do dự ngồi xuống bên cạnh ba Kiều: “Ba, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Ánh mắt vô thức dừng trên người Phó Cảnh Tri.

Ba Kiều mắt vẫn không rời khỏi TV, ông nói: “Không có gì, cùng Tiểu Phó nói chuyện phiếm thôi.”

Lại là Tiểu Phó.

Kiều An càng thêm tò mò, ánh mắt ra hiệu với Phó Cảnh Tri: “Phó lão sư, anh với ba mẹ em đã nói gì vậy?”. Đơn giản quang minh chính đại mà hỏi.

Ba Kiều liếc mắt quan sát Phó Cảnh Tri. Nhưng Phó Cảnh Tri chỉ cười, ngoan ngoãn chờ ba Kiều lên tiếng, cũng không hé răng để lộ bất cứ điều nhỏ nhặt nào.

“Ba ~~” Kiều An nhịn không được bắt đầu làm nũng.

Ba Kiều hôm nay dường như miễn dịch với mấy trò làm nũng của con gái, không mặn không nhạt nhìn Kiều An, lại nhìn sang Phó Cảnh Tri. Đang nghĩ xem nên ứng phó như thế nào, thì thấy mẹ Kiều bưng đĩa thức ăn ra tới.

Ông như trút được gánh nặng, vội vàng chạy tới giúp đỡ: “Kiều Nhi, con cũng ra giúp mẹ con một tay đi.”

Lời nói vừa dứt, Phó Cảnh Tri cũng đứng dậy. Nhân lúc ba Kiều không chú ý, lặng lẽ gật đầu với Kiều An.

Trong bữa ăn, thái độ của ba mẹ cô vẫn không nóng không lạnh, càng làm Kiều An thêm hoang mang. Cách xưng hô của ba mẹ với Phó Cảnh Tri cũng đã được nâng cấp từ “Phó lão sư” thành “Tiểu Phó”. Những tưởng đây sẽ là một bước tiến lớn, nhưng khi cô quan sát, thái độ của ba mẹ đối với anh cũng không hẳn là thân mật.

Ba Kiều thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho anh, mẹ Kiều nói với anh lần sau tới chơi thường xuyên hơn. Nhưng cô vẫn thấy có chút gì đó kỳ quái, không thể diễn tả bằng lời.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Phó Cảnh Tri cũng không ở lại lâu, thấy mọi chuyện đã chuyển biến tốt hơn nên anh xin phép về trước. Ra đến cửa, Kiều An lại đuổi theo, nói muốn đưa anh xuống dưới. Hai người nắm tay nhau sóng vai đi trong tiểu khu.

“Rốt cuộc anh với ba mẹ em đã nói những gì vậy?” Kiều An vẫn tiếp tục hỏi dò.

Anh vẫn luôn không chịu nói, ba mẹ cũng im bặt không nhắc tới.

Lúc này cũng vẫn như vậy.

Kiều An có chút thất vọng: “Em cũng là người trong cuộc mà.”

Phó Cảnh Tri đưa tay còn lại ra, thăm dò rồi xoa đầu cô. Hôm nay cô ở nhà cả ngày, mái tóc vẫn được búi lại như mọi khi. Anh nổi hứng muốn nghịch nó một chút, nhẹ nhàng bóp bóp, nhưng còn chưa kịp đẩy nó lên, thì búi tóc của cô trong tay anh đã tuột ra.

“Phó lão sư!”

Anh xấu hổ ho nhẹ, chính anh cũng không nghĩ tới việc nó sẽ tuột ra như vậy.

Sau đó, Phó Cảnh Tri dừng bước lại, đi ra phía sau Kiều An. Cô thấp hơn anh khá nhiều, anh cúi đầu, nhẹ nhàng tháo cái chun buộc tóc của cô xuống, tùy ý tròng vào cổ tay mình.

Kiều An nhìn bóng dáng của hai người như dán lấy nhau trên mặt đất, bóng dáng so với cơ thể càng gần hơn.

Bên tai bắt đầu nóng lên, tim cũng thình thịch thình thịch đập nhanh hơn.

Sau đó, cô cảm giác được Phó Cảnh Tri đang dùng tay làm lược và bắt đầu chải mái tóc dài của mình. Tay anh thỉnh thoảng chạm vào da đầu cô, đôi khi vô tình móc một vài sợi tóc, lại có lúc phảng phất như là vô tình chạm vào đôi tai đang nóng lên của cô.

Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng Kiều An có thể cảm nhận được anh thật sự rất cẩn thận.

Từ đỉnh đầu xuống đến đuôi tóc, động tác thật sự rất nhẹ nhàng, như một sợi lông vũ lướt qua trái tim cô.

“Phó lão sư, anh định tết tóc cho em sao?” Kiều An lúng túng hỏi.

Phó Cảnh Tri nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nếu nhìn kỹ có thể thấy động tác có chút vụng về.

Một hồi lâu, Kiều An khó có thể cảm nhận được rằng tóc cô thật sự được nắm lấy trong lòng bàn tay anh, da đầu đột nhiên siết chặt lại.

“Đau.” Cô không nhịn được mà khẽ nói.

Động tác của Phó Cảnh Tri chợt dừng lại, nhất thời không dám làm tiếp.

“Xin lỗi em.” Anh nhanh chóng hối lỗi.

Kiều An giơ tay ra phía sau, vừa lúc chạm vào mu bàn tay Phó Cảnh Tri, xúc cảm thật ấm, cô cười cọ cọ vào tay anh: “Phó lão sư, để em tự làm đi.”

Anh có chút uể oải, lại không buông tay: “Không sao, để anh làm.”

Cô nghe vậy, lại khẽ cười, cũng không để ý tới mái tóc mình nữa. Cô ngẩng đầu lên, đưa đầu lại gần tay anh hơn, và rồi một vầng trăng sáng tròn trịa rơi vào tầm mắt cô.

“Phó lão sư, trăng đêm nay thật tròn.” Kiều An nhìn chằm chắm ánh trăng tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời cao: “Còn đặc biệt sáng nữa.”

Sự chú ý của Phó Cảnh Tri đều dồn hết vào mái tóc cô, anh chỉ giương mắt nhìn thoáng qua.

Quả nhiên trăng thật sự tròn lại còn rất sáng nữa.

Trăng tròn treo cao trên bầu trời, đêm nay trời không có sao, chỉ có một vài đám mây lặng lẽ trôi qua.

“Hôm nay là Trung thu.”

“Sang năm chúng ta đi Tây Hồ ngắm trăng, được không?” Kiều An quay đầu lại nhìn anh.

Lúc này anh sớm đã có sự chuẩn bị, tay phải di động theo đầu cô, một chút cũng không làm đau cô.

Phó Cảnh Tri đổi tư thế, ngắm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, đáy lòng tràn ngập một mảnh mềm mại.

“Được, sang năm cùng đi Tây Hồ.” Anh rút sợi dây chun tròng trên cổ tay xuống, buộc hai vòng vào tóc cô.

Kiều An sờ sờ: “Xong rồi sao?” Một cái đuôi ngựa lỏng lẻo, cô đoán nó không được đẹp lắm.

Phó Cảnh Tri rõ ràng cũng cảm thấy tay nghề của mình không được ổn: “Lần tới anh sẽ học.”

Kiều An cười lớn, ngọt ngào dựa vào người anh: “Được.”

Anh kéo cô vào trong lòng, sợi dây bị thắt chặt lại mấy ngày qua cuối cùng cũng được nới lỏng hoàn toàn.

Như vậy là tốt rồi.

Lúc Kiều An trở về nhà, ba mẹ đều đã tắm rửa xong, đang ở trong phòng xem TV. Cô gõ cửa vài lần, rồi chỉ đứng ở cửa mà thò đầu vào.

Ba Kiều với mẹ Kiều vẫn ở ngồi trên giường không có ý định bước xuống.

“Về sau nếu rảnh thì bảo Tiểu Phó tới chơi thường xuyên, còn chuyện khác thì con đừng hỏi nhiều.” Mẹ Kiều trực tiếp lấp kín sự hiếu kỳ trong lòng con gái.

Kiều An ngượng ngùng đành phải trở về phòng.

Mẹ Kiều chờ con gái đóng cửa lại, lúc này mới xuống giường. Bà đi tới cửa, dán tai lên đó nghe ngóng một chút, xác định ngoài cửa không có ai mới trở lại giường.

“Em cảm thấy thế nào?” Ba Kiều nhìn chằm chằm về phía cửa, buồn cười nói.

Ý muốn hỏi bà cảm thấy những lời Phó Cảnh Tri nói với bọn họ như thế nào.

Mẹ Kiều cũng nhìn về phía đó, bất đắc dĩ nói: “Khá tốt. Nếu không bị Meniere thì…”

Bà còn chưa nói hết, ba Kiều đã nhanh chóng hiểu được: “Anh biết rồi.”

*

Trung Thu qua đi, Kiều An càng bận hơn, hầu hết thời gian cô đều ở cửa tiệm mới, cùng kỹ sư bên công ty thiết kế thảo luận về việc trang trí tiệm. Cô vừa xem bản vẽ, vừa chuẩn bị thông báo tuyển dụng nhân viên, vừa muốn cùng Hạ Lan nghiên cứu loại bánh mới…

Cô bận như chong chóng xoay.

Trong khoảng thời gian này cô gặp Phó Cảnh Tri không nhiều lắm, ngược lại anh thật sự đồng ý với câu nói của mẹ Kiều rằng “thường xuyên tới chơi”, lâu lâu lại đến Kiều gia vài lần.

Có lúc, anh tới vừa ngồi chơi cờ với ba Kiều, vừa nói chuyện cùng ông một lúc lâu, có lúc lại giúp mẹ Kiều chuyện bếp núc, ngẫu nhiên có lúc sẽ ở lại cùng ba mẹ cô tản bộ sau khi ăn.

Hầu hết thời gian Phó Cảnh Tri tới đều không gặp Kiều An, chỉ thỉnh thoảng hai người mới ngẫu nhiên gặp nhau được một vài lần.

Hôm nay cô như thường lệ trở về nhà, vừa đúng lúc anh cũng ở đây, đang giúp mẹ Kiều dọn bàn ăn.

“Hôm nay anh cũng tới sao?” Kiều An chạy tới, ghé vào bên cạnh xem anh dọn dẹp.

Phó Cảnh Tri: “Ăn cơm rồi sao?”

Kiều An dùng nĩa xiên vào một miếng táo đã được cắt sẵn: “Ăn rồi, tiện thì ăn luôn ở bên ngoài.”

“Ăn ít đồ vặt thôi.” Nhìn cô như vậy, anh liền biết cái “tiện thì ăn” của cô không phải KFC, MacDonald thì cũng là Pizza Hut.

Kiều An cười rộ lên: “Em biết rồi.” Trộm nhìn về phía phòng bếp: “Ba mẹ em không bắt nạt anh chứ?”

Mỗi lần anh tới cô đều hỏi anh như vậy.

“Kiều An.” Mỗi lần như vậy, Phó Cảnh Tri cũng chỉ gọi tên cô mà không nói gì nữa.

Kiều An nhún vai: “Biết rồi biết rồi, em biết là anh đang đối mặt với ba mẹ em mà!”

“Có cảm giác anh sắp trở thành con trai của ba mẹ em rồi đó.” Cô nói thầm.

Phó Cảnh Tri dừng lại, xoa đầu cô nói: “Còn không phải vì em bận sao.” Cô bận đến nỗi không về nhà, anh đành phải thay cô tới chơi ba mẹ Kiều.

“Ngày mai anh về nhà sao?”

“Ừ, bảo mẹ là về rồi.”

Sau khi tới gặp ba mẹ cô ngày hôm đó, anh thường dành một nửa thời gian tới Kiều gia, nửa thời gian còn lại thì tới thăm mẹ mình. Kiều An thấy anh như vậy, lập tức lải nhải, nói anh trước kia tan làm xong đều trở về nhà trực tiếp nấu ăn, sau đó đi tập thể hình. Còn bây giờ sau khi tan làm lại đi thẳng tới hai nhà, đôi khi có việc bận không về được còn gọi điện thông báo nữa.

Phó Cảnh Tri lại cảm thấy điều đó đặc biệt đơn giản, nước chảy đá mòn, anh không tới, làm sao ba Kiều và mẹ Kiều có cơ hội hiểu biết thêm về anh?

“Cuối tuần này dì tham gia hoạt động giữa ba mẹ và con cái sao?” Kiều An giúp anh dọn dẹp.

“Sao em biết?”

“Nhìn thấy trên ‘vòng bạn bè’ của dì.”

Mẹ Phó là đảng viên, cũng là nòng cốt của chi bộ đảng, hiện tại bà đang là tình nguyện viên của Trung tâm chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em.

Phó Cảnh Tri bê bát đũa vào trong phòng bếp, mẹ Kiều thấy thế, đuổi anh đi ra ngoài chơi với Kiều An. Anh liền ngoan ngoãn trở về phòng khách: “Mẹ anh nói, nếu anh có thời gian, cũng có thể tới xem. Chủ đề của hoạt động lần này là xây dựng mối quan hệ tốt giữa ba mẹ và con cái.”

Kiều An mở xem “vòng bạn bè” của mẹ Phó, nhìn thấy địa điểm là ở công viên quảng trường gần tiệm bánh ngọt của cô.

“Nếu rảnh em cũng sẽ tới, để tối em hỏi xem dì có cần bánh ngọt với đồ uống không, em cung cấp miễn phí.” Cô nhìn ba Kiều đang ra vẻ bình tĩnh trên sofa. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô nói: “Nếu em đưa ba mẹ tới cùng, anh có đồng ý không?”

Phó Cảnh Tri ngạc nhiên: “Đương nhiên là được chứ.”

Hai người ghé vào thì thầm với nhau, ba Kiều với mẹ Kiều chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn chứ không xen ngang.

*

Cuối tuần, tại nơi diễn ra hoạt động, mẹ Phó mặc một chiếc áo cam tình nguyện cùng mũ màu trắng đứng trong hàng ngũ tình nguyện viên, bận rộn chuẩn bị. Bà mang nước cho bọn trẻ con trước rồi sau đó lại chỉ dẫn cho các bậc phụ huynh, từ sớm đến bây giờ bà vẫn chưa ngừng nghỉ một lúc nào.

Nếu không phải thấy được gương mặt của mẹ Phó ẩn dưới cái mũ, các bậc phụ huynh đều không thể tưởng tượng được người đứng trước mặt bọn họ đã gần 60 tuổi.

Không khí thật náo nhiệt, phụ huynh và trẻ em đều mặc đồng phục của hoạt động đứng chờ ở vạch xuất phát. Cảnh sát giao thông và tình nguyện viên của sở văn hóa thể thao đứng thành một hàng ở nhiều điểm trên dọc đường đi, ở trạm nghỉ ngơi còn có đồ uống và bánh ngọt do Kiều An cùng với một vài bộ phận khác cung cấp.

Vì hoạt động này nên các cửa hàng bán đồ ăn gần chỗ Kiều An đều sôi nổi hẳn lên, người ra ra vào vào để mua thức ăn và đồ uống đặc biệt nhiều. Cô còn đang suy nghĩ về việc hỗ trợ mẹ Phó một chút, lại không nghĩ tới mình một chút thời gian cũng không thể dành ra.

Kiều An: [Anh có thấy ba mẹ em không?]

Cô dừng lại, gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Tri.

Hôm trước, cô đã cho ba mẹ xem hoạt động này trên “vòng bạn bè” của mẹ Phó. Ba mẹ cô không nói sẽ tới, cũng không nói không tới, phản ứng như vậy làm cô thật sự khó hiểu. Giống như lúc cô nói chuyện với ba mẹ về Phó Cảnh Tri, hai người trước sau cũng không nói gì.

Phó Cảnh Tri: [Tới rồi, đang tham gia trải nghiệm thử thách say rượu.]

Phó Cảnh Tri trả lời lại rất nhanh.

Kiều An suy tư một lát, xoay người gọi Tiểu Triệu: “Giữa trưa mọi người nghỉ trong chốc lát nhé, chị tới xem dì Phó với ba mẹ chị.”

Sợ Tiểu Triệu đang bận nên nghe không rõ, cô tăng âm lượng lên, mấy nhân viên phục vụ nghe được đều huýt sáo chế nhạo chuyện tốt gần đây của cô với Phó lão sư.

Kiều An cười cho qua chuyện, cũng không định phản bác lại.

Phó Cảnh Tri hôm nay cũng mặc quần áo tình nguyện. Anh đeo kính, ở trong đám đông xem ba Kiều với mẹ Kiều trải nghiệm thử thách say rượu. Anh ngạc nhiên một chút, rồi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Anh đã cho rằng bọn họ sẽ không tới.

Sau đó, anh nhìn về chỗ mẹ Phó đang ngồi, lúc này có một bé gái đang ôm lấy đùi bà, ngẩng đầu lên nói chuyện. Trên mặt mẹ Phó tràn ngập ý cười thân thiện, dịu dàng.

Sau khi trải nghiệm xong thử thách, ba Kiều với mẹ Kiều đi tới bàn phục vụ để nhận giải thưởng của hoạt động.

Mẹ Phó cũng đang ngồi ở bàn phục vụ đó.

Phó Cảnh Tri định đi tới, nhưng anh nghĩ gì đó, lại dừng lại. Anh thu hồi tầm mắt, sau đó đi giúp mấy tình nguyện viên khác di chuyển thùng nước ra bên ngoài.

Ba Kiều với mẹ Kiều xếp hàng ở bàn phục vụ. Hôm nay có rất nhiều tới, tính cách ba Kiều khá thân thiện, ông đang đứng nói chuyện với người đứng ở phía trước. Còn mẹ Kiều thì nhìn chằm chằm mẹ Phó đang dỗ đứa bé gái không chớp mắt.

Dường như nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, mẹ Phó ngẩng đầu, nhìn bà ấy một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.

Rồi sau đó, hai người cùng mỉm cười.

Chờ dỗ xong đứa bé gái, mẹ Phó lập tức đi tới: “Chào bà, bà cần giúp gì sao?”

Mẹ Kiều bị bà nhìn thấy, có chút chột dạ, nhưng ánh mắt mẹ Phó lại quá mức nhu hòa, còn ẩn chứa ý cười ấm áp.

“Không có, tôi…” Nói sang chuyện khác, mẹ Kiều cười rộ lên: “Diêu lão sư, tôi là mẹ Kiều An.” Bà thẳng thắn nói.

Bà biết mẹ Phó họ Diêu, trước kia từng là giáo viên tiểu học. Bà suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện ra chỉ có cách xưng hô này mới phù hợp với người phụ nữ dịu dàng trước mặt, dường như còn lớn tuổi hơn mình một chút.

Thoạt nhìn, mẹ Phó trông già hơn bà tưởng. Sau khi nhìn kĩ lại, đôi mắt kia lại rất sáng, những vết chân chim xuất hiện khi bà ấy cười thật khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Mẹ Phó nghe vậy, kinh ngạc chớp mắt một cái. Sau đó liền nở một nụ cười tươi, trên khóe mắt lại xuất hiện những vết chân chim. Bà nói: “Kiều An với Cảnh Tri không nói với tôi hôm nay hai người tới.” Bà nhìn về phía ba Kiều, gật đầu chào hỏi.

Mẹ Kiều xua tay, ngữ điệu cũng mềm mại không ít: “Kiều An nói hôm nay ở đây có hoạt động, muốn chúng tôi tới cổ vũ một chút.”

“Kiều An là một cô gái tốt, nghe nói có hoạt động, con bé còn nói với tôi muốn cung cấp bánh ngọt và đồ uống cho bọn trẻ.” Mẹ Phó dịu dàng khen Kiều An.

Mẹ Kiều lập tức hớn hở mặt mày, cùng mẹ Phó nhỏ giọng nói chuyện một lúc. Mãi cho đến lúc có nhân viên công tác tới tìm mẹ Phó, hai người mới dừng lại.

Chờ đến lúc mẹ Kiều phản ứng lại, bà sớm đã quên mình ngàn lần dặn dò ba Kiều đừng quá thân thiết với mẹ Phó.

“Như thế nào?” Ba Kiều nghe thấy vợ mình khẽ thở dài, ông hỏi.

Mẹ Kiều nỗ lực căng mặt: “Trước kia em từng nói rằng nếu con gái muốn tìm đối tượng, em sẽ không nhìn vào chàng trai mà phải nhìn vào ba mẹ của chàng trai đó trước. Gia đình gia giáo, lời nói và cách làm việc đều mẫu mực, em không thể gặp ba của Tiểu Phó, nhưng sau khi nhìn thấy Diêu lão sư, Tiểu Phó như bây giờ cũng là dễ hiểu.”

Bà khẽ lắc đầu, trước khi tới đây bà còn tự nhủ chính mình phải cứng rắn lên. Không ngờ, người dao động và mềm lòng trước lại là mình.

“Anh cũng thấy khá tốt.” Ba Kiều nói.

Mẹ Phó là lão giáo sư, cũng là lão đảng viên, lại nhiều năm làm tình nguyện như vậy. Nghe nói bà còn tự thân giúp đỡ một gia đình nghèo khó trong rất nhiều năm.

Ban đầu lúc mới biết, bọn họ cũng chỉ xem như đó là một tin tức trên Weibo. Cho đến lúc này chính mắt nhìn thấy được, không thể phủ nhận được một điều là bọn họ thật sự cảm động.

Đặc biệt mấy ngày nay Phó Cảnh Tri còn tới ăn cơm và nói chuyện với bọn họ, dần dần, bọn họ cũng không thể không để tâm tới.

Hai người không hẹn cùng nhớ tới lần đầu tiên Phó Cảnh Tri tới nhà, ở trên ban công, ba người mặt đối mặt nói chuyện với nhau.

Phó Cảnh Tri nói một hồi xong, nghỉ ngơi ở một bên, ba Kiều và mẹ Kiều cùng nhau đi tới.

“Tiểu Phó, dì vẫn luôn muốn hỏi con.” Mẹ Kiều do dự một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước chú dì vẫn luôn nghi ngờ con, con cũng chưa từng đề cập với chúng ta về chuyện của mẹ con.”

Càng không nói cho bọn họ, cuộc sống của mẹ anh so với người bình thường càng khổ cực hơn. Năm tháng trôi qua mang đến cho bà không chỉ có bệnh tật, mà còn là hy vọng về một cuộc sống khác sau khi bị bệnh.

Phó Cảnh Tri không nghĩ rằng ba Kiều với mẹ Kiều sẽ đề cập tới vấn đề này vào thời điểm này, mà còn thẳng thắn hỏi anh như vậy. Cốc nước trong tay đã bị anh uống một nửa, anh vô thức siết chặt vài cái, tầm mắt rơi trên người mẹ Kiều.

Ánh mắt anh mang theo sự ấm áp thuần túy.

“Dì, thật ra chuyện này cũng không có gì, cuộc đời của con cũng không phải là mẹ con giúp con đi qua.” Phó Cảnh Tri cười đáp.

Thật ra cũng không phải như vậy.

Anh không hy vọng mẹ mình biết chuyện anh bị gia đình Kiều An phản đối vì Meniere. Bởi vì bà, anh càng không hy vọng mẹ anh lại phải nhọc lòng vì anh.

Từ trước đến nay, vẫn luôn là mẹ anh hiền lành dịu dàng vì anh che mưa, che gió, hiện tại, đã đến lúc anh nên bảo vệ cho mẹ mình.

Phó Cảnh Tri thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ba Kiều và mẹ Kiều, nở một nụ cười chân thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương