Vừa Vặn Có Chút Ngọt
Chương 32: “Đánh dấu sự tồn tại của tớ đó!”

Editor: Yuu
Những từ ngữ như muốn chọc ngoáy vào tâm trí Kiều An, cô cảm thấy cô gái này thật sự phiền phức mà!

Cô hít sâu, vừa định trả lời thì Nhạc Tư Dư lại hỏi tiếp: “Cô cảm thấy thế nào?” Ánh mắt hàm chứa ý cười, bình tĩnh nhìn người trước mặt.

Lời nói này càng khiến người khác muốn nghiến răng nghiến lợi lại.

Nhưng lạ thay, sự tức giận trong lòng Kiều An đột nhiên tan biến.

Cô suy nghĩ, rồi chợt hiểu ra.

Cô cũng hạ giọng: “Chúc cô may mắn.” Nụ cười vô cùng ý vị.

Nụ cười trên môi Nhạc Tư Dư cứng đờ lại, ngay sau đó, cô ấy lại cười với Kiều An, nụ cười vô cùng chân thành.

Dường như cô ấy đã có được đáp án mà mình muốn.

“Tôi với Cảnh Tri không phải mối quan hệ tình cảm nam nữ.” Cô ấy thở ra một hơi, lại nhanh chóng khôi phục lại khí chất ôn nhu của một phát thanh viên trước mặt công chúng: “Bài đăng trên diễn đàn không liên quan đến tôi.”

“Ừ, tôi biết.” Kiều An gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Phó Cảnh Tri một cái.

Anh đang xem điện thoại, mày khẽ cau lại.

Nhạc Tư Dư duỗi tay gõ hai cái lên bàn, trầm ngâm nói: “Kiều An, chúng ta cạnh tranh công bằng, có được không?”

Kiều An kinh ngạc, không có chút yếu thế nào nhìn cô ấy chằm chằm.

“Chúng ta tự dựa vào năng lực của bản thân, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nếu cô trở thành bạn gái của Cảnh Tri, tôi sẽ rút lui, lui đến sạch sẽ, ngược lại cô cũng thế, cô thấy sao?”

Nhạc Tư Dư hơi mím môi, ánh mắt sáng quắc. Kiều An cùng cô ấy bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ một tia yếu ớt cùng dịu dàng trong đáy mắt cô ấy, còn có vài phần chân thành.

Cũng chính lúc này, Kiều An mới nhận rằng, hai người họ là tình địch của nhau. Khó tránh khỏi lần cô tình cờ nhìn thấy Nhạc Tư Dư ở trung tâm thương mại, cô chỉ cần nhìn một cái cũng nhận ra được đối phương thích Phó Cảnh Tri, ngược lại so với lần đầu tiên gặp cô phát thanh viên này đi cùng với Phó Cảnh Tri tới tiệm, cô lại không nhận ra điều đó, chỉ là mải ngắm sắc đẹp của mỹ nữ.

“Được.” Cô thản nhiên ứng chiến.

Nhạc Tư Dư dường như vừa lòng, xách túi đồ lên, đi tới chỗ Chu Hoan.

“Chị đi trước đây, lần tới mời em ăn cơm sau nha.” Cô thuận tay cầm túi mỹ phẩm mà Chu Hoan mua giúp cô.

Chu Hoan luyến tiếc không rời: “Được ạ, được ạ.” Nghĩ đến chuyện của Phó Cảnh Tri và Kiều An, cô ấy nhanh chóng buông tay.

Nhạc Tư Dư nhìn Phó Cảnh Tri gật đầu, tiêu sái rời đi.

Nhà hàng Tứ Xuyên nằm đối diện trung tâm thương mại, người giao hàng đem đồ tới rất nhanh, Kiều An cùng Phó Cảnh Tri nhanh chóng mở cơm hộp ra: “Phó lão sư, anh không ăn cay phải không?”

Món Chu Hoan chọn đều là những món cay.

Phó Cảnh Tri rút đũa ra, “bang” một tiếng, đũa bị gãy đôi. Kiều An nhướng mày, sau đó cười rộ lên.

“Có thể ăn một chút.” Anh yên lặng buông đũa.

Thật ra anh muốn nói là tùy người nên anh mới như vậy.

Kiều An đưa đũa của mình cho Phó Cảnh Tri, lại lấy đôi đũa mình vẫn thường dùng trong ngăn tủ ra: “Trước kia không nhận ra.” Cô nói.

Chu Hoan bật mí: “Anh em còn rất nhiều bí mật đó.”

Cẳng chân liền bị đạp vào, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, lại hung hăng đạp lại.

Nghe Chu Hoan nói vậy, Kiều An lại nghĩ tới Nhạc Tư Dư, bọn họ là thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, thật là có chút ghen tỵ. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, hai người bọn họ như thế nào có thể duy trì mối quan hệ bạn bè? Thậm chí còn không nhận ra tâm tư của Nhạc Tư Dư?

Cô hoang mang nhìn Phó Cảnh Tri đang ung dung dùng bữa.

Nhận thấy được ánh mắt cô, Phó Cảnh Tri hỏi: “Sao vậy?” Vô thức lau lau khóe miệng.

Kiều An lắc đầu, tâm tư lại xoay chuyển không biết bao nhiêu vòng.

Chẳng lẽ bởi vì Nhạc Tư Dư quá tinh tế, Phó Cảnh Tri lại không nhận thức được điều đó trước khi cô ấy tìm cơ hội để “tận dụng nó”?

Cô có nên nói trắng ra cho anh biết rằng, cô thích anh hay không?

“Phó lão sư, tôi có chuyện muốn hỏi.” Kiều An ăn không nhiều lắm, cô buông đũa xuống.

Phó Cảnh Tri thực vui vẻ: “Ừ, nói đi.”

Kiều An cảm thấy hình như mình thật sự bị Nhạc Tư Dư kích động, rồi lại không thể không thừa nhận mình biết quá ít về anh: “Khi tôi còn là sinh viên, tôi thấy ngoài việc giảng dạy ở trường ra, một vài lão sư sẽ tới các công ty làm việc hoặc đi làm bán thời gian, Phó lão sư, tại sao anh không đi?”

Chu Hoan cắn thịt, mơ hồ nói: “Bởi vì anh ấy lười.”

Phó Cảnh Tri duỗi tay, gắp miếng thịt gà mà cô ấy thích nhất, đem tới cách xa cô ấy, chọc đến cô ấy dậm chân muốn cướp trở về. Nhưng anh vẫn chống đỡ không để cô ấy được như ý nguyện.

Nhìn hành động có phần ẫu trĩ của hai người kia, Kiều An buồn cười, sự sợ hãi cuối cùng trong lòng cô cũng tan biến đi.

Như bây giờ thật tốt, cô nghĩ như vậy.

Chu Hoan bị trêu chọc đến mức ướt đẫm mồ hôi, Phó Cảnh Tri lúc này mới buông tha cho cô ấy, lại nhìn về phía Kiều An ý nói xin lỗi: “Hồi đấy tôi học chuyên ngành, đại bộ phận tinh lực của tôi đều dồn vào sách vở, nên là không có thời gian quan tâm đến những chuyện xung quanh cũng như các mối quan hệ cá nhân trong công việc.” Anh nghiêm túc giải thích câu hỏi của cô.

Kiều An ngẩn ngơ, cô không nghĩ đáp án sẽ lại là như thế này, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

“Tôi thấy Chu Hoan nói cũng đúng đó chứ.” Cô nói đùa.

Thật là lười mà.

Chu Hoan nghe xong, không ngừng gật đầu, Phó Cảnh Tri lại không hề câu nệ mà trả lời: “Thật ra là cũng có chút.”

“Không nguyên tắc, không có điểm mấu chốt gì cả.” Chu Hoan hừ lạnh.

Kiều An mím môi, cúi đầu cười trừ.

Trước khi rời đi, Chu Hoan để lại toàn bộ những thứ cô ấy mua cùng bánh hoa cho Kiều An. Trên đường về nhà, vẫn là Phó Cảnh Tri lái xe, Chu Hoan ngồi ở phía sau, anh cô nói là anh đã có người mình thích rồi, ghế phụ chỉ có thể để cô ấy ngồi thôi.

“Lúc em đi hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Hoan ghé cả người vào ghế điều khiển từ phía sau lưng: “Nói đi, em cho anh lời khuyên.”

Phó Cảnh Tri liếc cô ấy một cái qua gương chiếu hậu, không chịu nói.

Chu Hoan giơ tay ra chọc anh hai phát, nhưng anh vẫn kiên nhẫn như cũ, cô nói: “Em vì anh mà làm bao nhiêu chuyện hả? Giờ anh định qua cầu rút ván đó sao!”

“Túi TB với chuyến du lịch châu Âu là ai cho em?” Phó Cảnh Tri nhàn nhạt trả lời.

Chu Hoan lập tức ngồi thẳng dậy: “Là anh được chưa.”

Chuyện vừa chuyển, cô ấy lại hỏi: “Anh tinh tế như vậy, sao không hành động thiết thực hơn đi?”

Lúc này Phó Cảnh Tri hơi nhíu mày, anh trầm mặc, nhưng thật ra là đang suy nghĩ, sau đó, anh xấu hổ nói: “Qua đợt này, anh sẽ gọi cho Kiều An, em cảm thấy anh nên đi một mình cùng cô ấy, hay là nên đưa em đi cùng?”

“Thổ lộ sao?” Chu Hoan hứng thú bừng bừng: “Em đi.”

“Thôi, vẫn nên là anh tự đi.” Phó Cảnh Tri banh mặt, quyết định dứt khoát.

Chu Hoan tức giận đánh lên vai anh một cái, tới đèn đỏ ở giao lộ, anh dừng xe, quay đầu lại: “Anh muốn chuẩn bị vài thứ cho cô ấy, Chu Hoan, em giúp anh xem xét một chút.”

Hai mắt Chu Hoan sáng bừng lên: “Ồ, anh thông suốt rồi sao? Anh trai trong nhà đã trưởng thành rồi, thật là vui mừng.”

“Nói sau đi.” Phó Cảnh Tri quay lại, lại đột nhiên an tĩnh.

Nhưng đáy lòng anh lại hiện lên một sự ấm áp dịu dàng.

Kiều An về đến nhà, mẹ Kiều dạo gần đây đang bận xem một bộ phim cung đấu ở phòng khách, nhìn thấy con gái xách túi lớn túi nhỏ về, bà chỉ nhìn thoáng qua, tiếp tục nhìn chằm chằm cảnh phi tử đang thị tẩm cung vua trên màn hình.

“Mẹ, mẹ có muốn ăn bánh hoa không?”

Mẹ Kiều lắc đầu: “Béo lắm.” Bà nhấn nút tạm dừng video: “Ai lại đi Vân Nam thế?”

“Một người bạn.” Kiều An cười lấy lòng: “Mẹ, gần đây trong tiệm bận quá, lúc nào mẹ rảnh mẹ có thể tới giúp con nhận đơn với thanh toán tiền không?”

Mẹ Kiều hoài nghi hỏi: “Trước kia mẹ muốn tới hỗ trợ con, con cũng không đồng ý, sao lúc này lại đổi ý rồi.”

Kiều An cười trừ: “Không phải gần đây mẹ rất rảnh sao?”

Hạ Lan xin nghỉ hai tuần, nhân viên trong tiệm không đủ, hai ngày nữa là khai giảng rồi, cô đại khái là muốn nhận nhiều đơn hàng bên F đại hơn, ba cô sinh viên làm thêm kia cũng muốn trở về trường để học. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ tới mẫu hậu đại nhân ở nhà.

“Cũng được. Nhưng mà, việc nào ra việc đó, con cũng nên dành thời gian đi tìm người yêu đi.” Mẹ Kiều lại nói về vấn đề này, nhớ tới Mục Thừa Dương, trái tim bà như chảy máu. Hai người sau một thời gian cũng không có tiến triển gì, làm hai bà mẹ muốn gấp cũng không gấp được, hai người còn cố tình không nhanh không chậm, cuối cùng xem như hoàn toàn từ bỏ.

Kiều An khó có nhẫn nãi nghe bà nói xong: “Mẹ yên tâm, đối tượng khẳng định có.”

“Có đối tượng rồi?” Mẹ Kiều liền tắt video đi.

Kiều An lại không chịu nói gì nhiều: “Lần tới con sẽ nói cho mẹ.”

*

Thời gian này bởi vì trong tiệm thiếu nhiều người, Kiều An đặc biệt bận rộn, đến phòng tập thể thao cũng không đi. Cô mỗi ngày đều cùng Phó Cảnh Tri nói vài câu, nhưng thường là cô không trả lời lại. Phó Cảnh Tri cũng bận hội thảo với soạn bài, lúc anh rảnh, cô không ở trong phòng bếp thì cũng ở quầy thu ngân.

Liên tiếp vài ngày, hai người không gặp nhau lấy một lần.

Hai ngày sau khi khai giảng, Kiều An định tới lớp học của Phó Cảnh Tri.

“Gần đây không thấy cậu tới trường, tớ còn tưởng cậu định từ bỏ rồi cơ.” Sở Mịch tiếp nhận tờ đánh dấu điểm danh từ bạn học ngồi phía trước, ký tên mình vào.

Thượng Hải vào tháng 9 vẫn oi bức như vậy, Kiều An lấy giấy ướt lau mồ hôi trên trán, nhưng vừa mới chạm vào, tay liền lập tức thu về. Cô suýt thì quên, chính mình hôm nay đã dành chút thời gian để trang điểm, chỉ cần một lần sơ suất là lớp trang điểm…

Cô lập tức nắm chặt lấy tay Sở Mịch: “Cậu nhìn xem, lớp trang điểm của tớ đã trôi đi chưa?”

Trên khuôn mặt, kem lót được đánh vô cùng cẩn thận, còn dùng mascara để chuốt mi, so với bộ dạng lười biếng thường ngày, thật khác xa.

“Không có, vẫn đẹp!” Sở Mịch ký tên xong, cô ấy theo thói quen mà chuyển tờ giấy tới trước mặt Kiều An như hồi đại học, chờ tới lúc cô ấy nhớ ra, lại thu về: “Tớ quên mất.”

Kiều An nhìn tờ đánh dấu điểm danh trong tay Sở Mịch, cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phó Cảnh Tri, cô đã hỏi mượn bút anh, bắt chước Sở Mịch ký tên lên. Cô còn cho rằng là thiên y vô phùng (*), không nghĩ tới liền bị phát hiện.

(*) thiên y vô phùng: nghĩa là áo trời không có vết chỉ, ý muốn nói là không có chút sơ sót nào.

Nếu không phải như vậy, có lẽ Phó Cảnh Tri sẽ không xuất hiện trong cuộc đời cô, có lẽ cũng chỉ là một lão sư “khó tính” trong lời Sở Mịch mà thôi.

Đột nhiên, Kiều An rút tờ đánh dấu điểm danh trong tay Sở Mịch ra, ở chỗ trống cuối cùng viết tên mình vào.

“Cậu làm gì thế?” Sở Mịch chỉ vào cái tên cuối cùng trong danh sách, cười như không cười.

Kiều An đem tờ đánh dấu điểm danh truyền sang bên cạnh, cười vô cùng đắc ý: “Đánh dấu sự tồn tại của tớ đó!”

Vừa nói xong, Phó Cảnh Tri tiến vào cửa trước. Ba phút trước giờ học, anh vội vàng bước vào trong phòng, vừa đi vào vừa kiểm tra lại microphone, sau đó kiểm tra lại bài giảng, một cái liếc mắt cũng không nhìn xuống dưới.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người, Kiều An đang ngồi thẳng lưng thấy thế có chút buồn rầu, lại lấy điện thoại ra soi mặt mình một cái. Chờ đến khi cô nhìn thấy hàng lông mi cong dài của mình trên màn hình, cô mới cảm thấy mỹ mãn mà nhìn về phía người con trai đang bận rộn trên bục giảng.

“Học kỳ mới, thật vui khi có thể được gặp lại các em.” Vì là lớp mình đã từng dạy, Phó Cảnh Tri cười chào hỏi.

Vẫn như thói quen cũ, anh từ trên bục giảng nhìn sinh viên ở dưới lớp một vòng.

Đột nhiên ánh mắt dừng lại, anh khẽ nheo mắt, đôi lông mày khẽ nhăn lại, trong nháy mắt lại thật dịu dàng nhìn xuống dưới.

Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, sinh viên ngồi ngay ngắn ở phía dưới có thể nhận ra được Phó lão sư của bọn họ vừa rồi khẽ cong môi lên, đôi mắt rực rỡ lấp lánh.

“Yêu cầu của tôi mọi người đều đã biết rồi.” Giọng nói của Phó Cảnh Tri hàm chứa ý cười, ấm áp lại vui vẻ: “Hy vọng mọi người tự giác tuân thủ.”

Nói xong, anh mở PPT ra, bắt đầu giảng bài.

Kiều An cũng đã mua sách giáo khoa, cô cảm thấy mình có chút gì đó như trở lại hồi học đại học, lấy notebook ra, thật nghiêm túc ghi chép lại.

Sở Mịch từ trước đến nay vẫn luôn là trước khi thi mới chăm chỉ học hành, cô ấy nhìn thấy bộ dạng chăm chú viết bài của người bên cạnh, cô ấy viết lớn trên quyển notebook của mình: “Người chị em, sao tự nhiên nghiêm túc như vậy? Cậu tới nghe giảng hay là tới theo đuổi người ta vậy?”

Kiều Anh liếc nhìn, đang định viết những gì trên bảng vào notebook của mình, cô vừa nhìn bài giảng vừa nhìn Phó Cảnh Tri đang viết bài trên giảng, sau đó mới viết lên notebook của Sở Mịch: Đương nhiên là theo đuổi người ta rồi! Nhưng nếu mà tớ không nghe giảng, làm sao có thể mặt dày mà theo đuổi người ta được?

Sở Mịch nhìn những dòng đối thoại trên notebook của mình, dứt khoát xé tờ giấy ra: Nếu mà Bành lão sư nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này không biết có tức giận đến nỗi muốn đánh cậu không nhỉ? Hiếm khi thấy cậu nghiêm túc học hành như ngày hôm nay đó!

Yên lặng đẩy đến trước mặt Kiều An, cô chỉ liếc nhìn qua rồi lại đẩy trả về cho ấy.

Một lát sau, cô lại nhắn tin Wechat cho Sở Mịch: “Đừng làm phiền tớ nữa, tớ đang nghe giảng.”

Sở Mịch: “…” Đúng là qua cầu rút ván mà!

Còn lâu nữa mới đến giờ tan học, Kiều An bỗng nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, khẽ thở dài.

“Sao vậy?” Sở Mịch nhẹ giọng hỏi.

Kiều An thu thập lại sách giáo khoa cùng notebook, bất đắc dĩ nói: “Trong tiệm có nhiều việc quá, cậu nói xem nếu bây giờ tớ lặng lẽ rời đi, Phó lão sư có trở mặt không?”

Sở Mịch tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Thầy ấy ghét nhất là sinh viên lặng lẽ giống con chó nhỏ mà trốn ra cửa sau đó.”

Kiều An nhướng mày, bút bi trong tay bị cô ấn đến phát ra tiếng “tạch tạch”.

“Nhưng tớ đâu phải học sinh của anh ấy đâu.” Cô tự hỏi tự đáp rồi gật đầu, xách túi lên khom lưng lặng lẽ đi ra cửa sau.

Phó Cảnh Tri đang giải thích những từ chuyên ngành, đã sớm nhìn thấy động tác nhỏ của Kiều An, anh nhìn chằm chằm bóng dáng cô, tốc độ nói bất giác chậm lại. Có vài sinh viên đã phát hiện ra, cũng nhìn về phía sau, không nghĩ nữ sinh kia lại cả gan đến nỗi quang minh chính đại trốn tiết của Phó lão sư.

Vừa hay có trò hay để xem.

Suy nghĩ của một vài người tan biến đi, lại quay đầu nhìn Phó Cảnh Tri, người này đối với việc dạy học nổi tiếng là nghiêm khắc.

Nhưng mà bọn họ cũng không thể nghĩ tới rằng, thẳng đến khi Kiều An đi ra khỏi cổng trường, Phó lão sư vẫn tỏ ra là không biết gì, không điểm danh, cũng không có hỏi vấn đáp.

Đây là muốn đợi đến cuối kỳ tính sổ một thể?

Rất nhiều sinh viên suy đoán như vậy.

Thứ tư, Phó Cảnh Tri có tiết ở lớp dành cho nghiên cứu sinh chuyên ngành quản lý, đi vào phòng học, quét mắt quanh lớp học một lần, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô. Lúc này anh rõ ràng đã trấn định hơn, nhưng ánh mắt vẫn không dừng lại, trở về trạng thái dạy học, trong lòng lại âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Gần đây Kiều An bận, anh biết, nhưng một người bận như chong chóng quay vẫn tới nghe xong hai tiết dạy của anh?

Cố gắng nhịn lại sự xúc động muốn gửi tin nhắn cho cô, Phó Cảnh Tri tắt chuông điện thoại đi, không nhìn tới nó nữa.

Kiều An hôm nay rõ ràng còn bận hơn hôm trước, cho dù tới lớp rồi nhưng Wechat của cô vẫn không ngừng thông báo. Lúc này cô đang cầm điện thoại trong tiệm, một bên tiếp nhận đơn, một bên chuyển phát cho phục vụ trong tiệm, so với ngày thường vô cùng bận rộn.

Sở Mịch nhịn không được nói: “Tớ sợ cậu vội vàng theo đuổi như vậy sẽ hoàn toàn bỏ qua tiệm bánh ngọt của cậu.” Thật ra cô ấy biết cô sẽ không như thế, chẳng qua, cô ấy không muốn bạn mình vất vả chạy ngược xuôi hai bên.

Kiều An liên tục sao chép mấy cái địa chỉ, sau khi thấy gửi đi thành công mới nói: “Tớ là loại người dễ bị cảm xúc chi phối vậy sao?”

Sở Mịch nghẹn lời, cũng đúng thật, mặc dù năm đó mối quan hệ giữa cô và Tần Triệu tốt như vậy, nhưng nếu đề cập đến tương lai, Kiều An đều chưa từng một lần thỏa hiệp. Cô vẫn luôn có chính kiến riêng của mình, kể cả người trước mặt có là Phó Cảnh Tri đi chăng nữa.

“Nhưng mà.” Kiều An chống cằm, nhìn Phó Cảnh Tri trên bục giảng: “Tớ thường xuyên tới dự thính như này có phải quá chủ động không? Anh ấy có thể nhìn rõ ý tứ của tớ chứ?”

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn suy nghĩ về Nhạc Tư Dư, cũng không ngừng tự nhắc nhở mình không nên giẫm lên vết xe đổ đó.

Kết quả, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, cô đã nghĩ mình cận thủy lâu đài như vậy, nhưng cô thật sự phải chủ động hơn.

Vì thế, đành phải xin cố vấn từ quân sư quạt mo bên cạnh: “Người chị em, cậu nghĩ tớ có nên chủ động nói ra không?”

Hai người thật sự rất bận rộn, ngoài trừ tới lớp học ra, thường xuyên không thể thấy mặt nhau.

Không có chút tiến triển gì cả.

Sở Mịch không khỏi kinh ngạc: “Người chị em, tớ chính là vết xe đổ đó, hiện tại Hàn Chinh đều trốn tránh tớ mỗi ngày, cậu đã quên rồi sao?”

Cô ấy nhất thời nói mà không suy nghĩ, lỡ miệng nói ra. Hiện giờ cô ấy còn tiếp cận anh ta thông qua chú Hàn, anh ta muốn tránh cũng không thể tránh được.

Kiều An sửng sốt, như suy tư gì đó.

Sở Mịch khuyên cô: “Nghe lời tớ, cậu là con gái, đừng nói.”

Thẳng đến lúc gần tan học, những lời này vẫn cứ đảo qua đảo lại trong đầu Kiều An, một khắc cũng chưa dừng lại. Sau đó, chuông tan học vang lên, Phó Cảnh Tri sớm đã bị mấy sinh viên hiếu học vậy quanh, cô đợi một lát, nhưng mãi không thấy anh xong việc, trong tiệm lại đang nhiều việc, đành phải xoay người rời đi.

Đi ra cổng trường, Kiều An nhớ lại hình như thứ năm và thứ sáu không có tiết học của Phó Cảnh Tri, có lẽ tối thứ sáu cô nên sắp xếp thời gian đi tập yoga, biết đâu lại có thể gặp Phó lão sư?

*

Buổi chiều thứ sáu, Sở Mịch có tiết dạy của Tần Triệu, cái người lúc ở đại học mỗi ngày đều bị cô ấy trêu chọc giờ lại đứng ở trên bục giảng, trở thành giảng viên, cô ấy một chút cũng không dám làm việc riêng trong giờ. Nơm nớp lo sợ nghe xong một nửa tiết học, thấy đối phương giảng bài rất quy củ, có cảm giác như là đang học tiết của Phó Cảnh Tri, cô ấy thư giãn, mở điện thoại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy trong nhóm lớp đang thảo luận về Phó Cảnh Tri.

Lớp trưởng: [Vừa rồi tớ nhìn thấy Phó lão sư.]

Trà Trà: [Ở chỗ nào?]

Hoa Hoa: [Cửa sổ! Làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn đang xem phim!]

Sở Mịch nhìn tin nhắn, không để ý lắm, Phó Cảnh Tri đi ngang qua thôi mà, có gì lạ đâu?

Lớp trưởng: [Hẳn là không phải đi ngang qua, ngày hôm qua tớ cũng thấy, thầy ấy đứng ở cửa sổ nhìn chúng ta! Nếu thầy ấy không phải là lão sư môn chuyên ngành của chúng ta thì tớ đã nghĩ tới để kiểm tra rồi.]

Sở Mịch: [Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.]

Hoa Hoa: [@Sở Mịch, người bạn kia của cậu sao dám làm thế? Tớ còn chưa hỏi, tới dự thính còn dám nghênh ngang trong giờ học mà trốn học, Phó lão sư cư nhiên không nói một tiếng, thật kỳ lạ!]

Tay Sở Mịch khẽ run lên, gửi một cái icon qua.

Vừa mới cất điện thoại, cô ấy nghe thấy Tần Triệu bắt đầu hỏi đáp.

Lập tức ngồi thẳng dậy, Sở Mịch nhìn Tần lão sư đang bày ra dáng vẻ của một bô lão, ngữ khí có chút giống một ông cụ non, ánh mắt dường như còn dừng trên người cô ấy mấy lần. Cô ấy tức khắc rùng mình, nhanh chóng cúi đầu.

Lớp Trưởng: [Bạn cậu trông khá xinh đẹp, là hoa đã có chủ sao? @Sở Mịch]

Màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa, Sở Mịch ngẩng đầu lên nhìn Tần Triệu.

So với hồi năm cuối đối với anh ta mà nghiến răng nghiến lợi, lúc này cô ấy sớm đã không còn ý nghĩ muốn đánh anh ta một trận, chỉ là…

Trán đột nhiên động một cái, Sở Mịch nhìn ra cửa sổ phòng học. Bên ngoài không có một bóng người, nhưng cô lại nhớ tới lời nói của bạn bè trong nhóm, Phó Cảnh Tri thường đứng ở bên cửa sổ nhìn tình cảnh bên trong.

Dường như cô ấy đã hiểu ra.

Sở Mịch: [Có chủ, có chủ rồi! Các cậu nếu dám có ý đồ với cô ấy, cẩn thận cuối kỳ học lại đó!]

Gửi đi xong, cô ấy cười rộ lên.

Có cảm giác mọi người đều say mê cô ấy vậy.

Sở Mịch click mở ảnh đại diện của Kiều An, định đem việc này ra trêu cô một chút. Vừa mới mở khung chat ra, do dự hồi lâu, cuối cùng, cố quyết định không nhắn nữa.

Đại khái là Phó Cảnh Tri hai lần liên tiếp đều gặp Kiều An ở lớp học, có lẽ thấy vô cùng khó hiểu, không biết cô tự mình tới học, nhưng liệu có phải chỉ học mỗi môn chuyên ngành của anh hay không. Anh lại không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ tới quan sát.

Đặc biệt là đối với giờ học của Tần Triệu, bạn trai cũ của cô nên anh mới đặc biệt tới quan sát.

Thật ra tâm tư của Phó Cảnh Tri cũng không quá khó đoán!

Sở Mịch cười cười, hai người này nhìn có vẻ thành thục, lại không ngờ đều rất ấu trĩ!

Thật là, khiến người khác hâm mộ.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều An thứ hai đi học, thứ tư cũng tới, hôm nay là thứ sáu…

Một ba năm, hừm, ba ngày

~

Lời editor: Sắp tỏ tình rồi các nàng ơi!!!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương