Lễ cưới của Đường Ngự Thiên và Tần Ý được cử hành ở___ Tri thức trong lòng đại dương.

___ Đó là một thư viện cực kỳ lớn.

Mao Cát Tường vĩnh viễn nhớ tới ngày đó, hắn miễn cưỡng là người bên nhà mẹ đẻ của đồng minh, nhận chức phù rể.

Tuy nói là thư viện, nhưng qua cải tạo của công ty lo chuyện cưới xin lại trở thành tiệc cưới theo chủ đề đọc sách.

Rất kỳ diệu.

Quả thực không thể kỳ diệu hơn.

Để tham gia lễ cưới chưa từng có này, mọi người ai cũng sửa soạn ăn mặc cho bản thân. Nhưng không ít người bị ngăn lại ngoài cửa.

Nhân viên tiếp đón hơi khom lưng, làm một tư thế lịch sự tiêu chuẩn, găng tay trắng lộ ra, giọng người này mềm nhẹ lại không thiếu kiên định: "Mời ngài đưa ra chứng nhận đọc sách."

"..." Mao Cát Tường cảm giác là mình rẽ nhầm nơi rồi.

Phía sau nhân viên tiếp đón, trên vách tường bóng loáng có treo hình cưới của Tần Ý và Đường Ngự Thiên, càng khỏi nói tạo dáng trong hình trông ngu ngốc thế nào, giữa hình còn có chữ cách điệu màu đỏ: Hỉ Kết Lương Duyên.

Đệt, cái thưởng thức của ai vậy.

Mao Cát Tường một mặt đau đớn mà dời mắt khỏi bức hình, sau đó hỏi nhân viên: "Chứng nhận đọc sách gì? Không phải tôi nên đưa thiệp mời à."

Thái độ của nhân viên rất cứng rắn: "Thật xin lỗi, chỉ có thiệp mời cũng vô dụng, huống hồ___ mời ngài đọc cẩn thận, trên thiệp mời cũng đã viết rất rõ ràng, làm ơn hãy mang theo chứng nhận đọc sách. Chứng nhận này, chúng tôi cũng đã tặng kèm bên trong thiệp mời."

Hắn nhớ là, lúc nhận được thiệp mời có chứa một phong thư. Phong thư thì... Hắn mở thiệp rồi vứt luôn, căn bản không để ý có chứng nhận đọc sách gì.

Người tiếp đón đang chỉ cho Mao Cát Tường, hắn híp mắt, thấy rõ dòng thứ ba có một hàng chữ nhỏ.

___ không có chứng nhận đọc sách, không được vào.

Mao Cát Tường thu hồi ánh mắt, hắn kiên trì nói: "Tôi chỉ tới tham gia lễ cưới."

"Mời ngài lấy ra chứng nhận đọc sách."

"..."

"Anh biết đây là ai không, là anh em của tôi đấy."  Mao Cát Tường chỉ chỉ bức ảnh ngu ngốc kia, sau đó lại chỉ mình, "Hôm nay tôi là phù rể... Tiểu tử, anh có gan rất lớn, dám ngăn tôi."

"Không có chứng nhận đọc sách không thể vào, cảm ơn ngài đã hợp tác."

Người này nói thế nào cũng không chịu nghe, Mao Cát Tường dưới cái nhìn của người khác cũng không dám tính toán gì với anh ta, không thể làm gì khác hơn là lui về sau một bước.

Nội tâm hắn bây giờ cực kỳ phức tạp.

Cái khỉ gì vậy, hai người có thể kết hôn bình thường được không, lại còn bày đặt trí thức thế này.

Bạch Dư xuống lấy quà cưới, đoán chừng 5, 6 phút sau mới về.

Đều vì do lúc bọn họ xuống xe, Mao Cát Tường khốn nạn sờ soạng đũng quần anh một cái, sau đó bị Bạch Dư dạy dỗ một trận trong xe. Chờ hai người đi ra thì lại quên mất quà cưới đã chuẩn bị. Mãi đến tận khi Mao Cát Tường nhìn Tư Gia Bắc bê đến cả một hòm lớn, hắn mới nhớ ra, bảo Bạch Dư mau quay ra lấy.

Mao Cát Tường lúc này bị ngăn không cho vào, đành ngoan ngoãn đứng chờ Bạch Dư quay lại.

Chờ đến chán, hắn đột nhiên có ý tưởng ___ sao hắn không gọi điện thoại cho đồng minh nhỉ?

Có cửa sau lại không đi, hắn cũng đâu phải đứa ngốc.

Nhưng mà khi gọi điện tới, người nhận lại là Đường Ngự Thiên.

"..." Mao Cát Tường nhọc cả lòng, "Tần Ý đâu?"

Đường Ngự Thiên đứng ngoài cửa, điện thoại hắn cầm là do ban nãy Tần Ý thẹn quá hóa giận mà ném hắn. Đứa ngốc này lúc thay lễ phục, cởi đồ đến một nửa, phát hiện tên đàn ông vốn nên không có ở đó lại đang dựa vào cửa, trắng trợn theo dõi mình, sau đó liền trở tay ném di động về phía hắn.

Hắn giơ tay bắt được, thầm nghĩ, tính khí này của bà xã...

Còn rất năng nổ.

Hắn hồi thần, nói với Mao Cát Tường: "Đang thay đồ, có việc?"

Hắn vừa dứt lời, đầu bên kia đã líu ríu không ngừng, Mao Cát Tường dồn hết toàn bộ hỏa lực: "Ay, tôi muốn hỏi một vấn đề, chứng nhận đọc sách là cái quỷ gì? Hai người kết hôn ở thư viện đã đành ___ tôi vừa xem rồi, trong sân quả thực đáng sợ, bọn tôi rốt cục tới ăn cơm hay ăn sách vậy, với cả, tôi căn bản không chú ý tới cái chứng nhận kia, anh có thể bảo tiểu ca ngài cửa cho tôi vào luôn không? Tôi là phù rể mà..."

Đường Ngự Thiên trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát: "Không được."

"...Có thể cho tôi biết lý do không."

"Bởi vì đọc sách khiến con người tiến bộ."

"Anh chuyển máy cho Tần Ý."

"Lời này là do em ấy nói."

"Anh để cậu ấy nghe điện thoại!"

"Cúp đây, gặp sau."

Mao Cát Tường đứng ở cửa đại sảnh, triệt để hỏng mất: "Coi như hai người vừa mất đi một vị phù rể đẹp trai anh tuấn rồi!"

Tay định ngắt điện thoại của Đường Ngự Thiên dừng một chút.

Mao Cát Tường tưởng mình đã thành công đi cửa sau rồi, lại nghe Đường tổng phía bên kia không nhịn được quăng cho hắn hai chữ: "Thay người."

Cái gì?

Nhưng mà hắn gọi đi gọi lại thế nào cũng không được đáp lại.

Mẹ kiếp, hắn tới đây làm phù rể là tới tìm ngược đúng không?

Lúc này, bằng thính giác nhanh nhạy của mình, hắn nghe được một giọng nam địa phương đang ồn ào "Cái này điền thế nào, tôi không biết viết sao hết."

Mao Cát tường nhìn về phía đó, là nhà giàu mới nổi tiếng tăm lừng lẫy nào đó của thành phố A.

Nhân viên lễ tân kiên nhẫn chỉ hắn: "Chứng nhận đọc sách của chúng tôi là phải giải đề thi, đề bài này muốn hỏi đánh giá của ngài về "Bàn về tư bản" của Karl Marx, ngài chỉ cần viết hai ba câu bình là được."(*)

Cổ đầy dây chuyền vàng của nhà giàu mới nổi sáng lấp lánh, giọng của hắn tăng âm lượng: "Làm sao tôi biết, mác cái gì mà mác, tôi không đọc thì sao viết được."

"Nhìn gì vậy, sao em không vào?"

Mao Cát Tường đang theo dõi tình huống bên kia, một giây sau, lưng đã tiến vào một lồng ngực ấm áp.

Bạch Dư ôm hắn, cúi đầu hôn một chút. Sau đó liền nghe Mao Cát Tường không đầu không đuôi hỏi anh: "Anh biết đưa ra nhận xét về "Bàn về tư bản" của Karl Marx không?"

Bạch Dư: "..."

Tuy khó khăn, nhưng bọn họ cũng vẫn vào được, Có điều, tay nhà giàu mới nổi kia thì khá thảm, hắn lén lút vào thư viện tìm đáp án, sau đó học cả đống thứ, nhưng lúc quay về bàn lễ tân, nhân viên lại đưa cho hắn một đề bài khác: "XIn lỗi tiên sinh, đề vừa nãy đã có người giải xong."

...

Nói chung, lễ cưới vẫn được cử hành.

Mao Cát Tường đến phòng trang điểm thăm người, thấy đồng minh nhà mình đang ngồi trên ghế liên tục hít sâu.

"Cậu vẫn ổn chứ, đừng lo lắng, dù sao thì mọi chuyện cũng vẫn như vậy." Mao Cát Tường vỗ vỗ vai anh, cảm giác đôi vai nhỏ đơn bạc này không cần hắn vỗ thì đã tự run rẩy.

Ờ... Chứng hoảng sợ trước hôn nhân?

Mao Cát Tường tiện tay rót cho anh một chén nước nong: "Cậu cố một chút..."

Sau đó, hắn thấy đồng minh trước giờ đều trầm ổn nhà hắn quay người lại, lớp trang điểm che đi phần nào ửng đỏ trên mặt, nói với hắn: "Tôi rất kích động."

Mao Cát Tường không khống chế được tay mà run lên hai lần.

Kích động?

Hôm nay Tần Ý ăn mặc rất chính thức ___ là âu phục do nhà thiết kế nổi danh may đo, com lê vừa vặn, quần áo cũng được cắt may để không lộ ra thân hình hơi gầy gò mà nổi bật lên vóc dáng kiên cường.

Tóc anh vốn cũng không dài, nhà tạo mẫu tóc chỉ đơn giản dùng sáp vuốt một chút, không màu mè nhiều, mà sự chú ý của mọi người đều sẽ tập trung vào gương mặt của Tần Ý.

Ngũ quan không thể xoi mói, ánh mắt lạnh lùng lại lộ ra chút phong độ của người trí thức.

Tần Ý run rẩy đón lấy ly nước, cúi đầu uống một ngụm, môi trở nên hơi ướt, anh vô thức đưa lưỡi ra liếm, sau đó nói: "Ừm, tôi kích động quá, sợ đến lúc đó sẽ không khống chế được tâm tình."

Người bình thường trước khi kết hôn sẽ hoảng sợ, mà Tần Ý thì ngược lại.

Sáng nay mở mắt ra, thấy Đường Ngự Thiên nằm bên cạnh anh, tay vắt ngang bên hông anh... Tóc tai lòa xòa, chăn không đắp kín, chỉ miễn cưỡng che được phần hông. Nhìn lên trên một chút là mấy khối cơ bụng mê người, dù cho ngủ say, đường viền mặt cũng toát lên nét lạnh lùng.(**)

Tâm tình rất phức tạp, có rất nhiều cảm xúc, nói tóm lại, chính là rất kích động.

Anh kích động mà đưa tay vuốt vuốt tóc của Đường Ngự Thiên, sau đó người đàn ông này đột nhiên mở mắt, ánh mắt vẫn còn buồn ngủ, một tay nắm lấy cổ tay Tần Ý: "Hửm?"

Tần Ý không lập tức co rụt vào chăn giả bộ ngủ như ngày thường, trái lại còn chủ động áp sát tới gần Đường Ngự thiên, chóp mũi nhè nhẹ sượt qua cổ hắn hai lần.

Đường Ngự Thiên buông tay, đổi thành xoa xoa phía sau gáy anh, vuốt ve đứa ngốc đang hành động như mèo kia: "Ba giờ sáng, trời còn chưa tỏ. Bảo bối, em lại cầu hoan với anh à?"

Kệ hắn đùa giỡn thế nào, Tần Ý cũng vẫn chỉ tựa vào người hắn.

Hơn nửa đêm, Đường Ngự Thiên bị người yêu làm cho nổi lên một thân dục hỏa, thế thì sáng mai làm sao tiến hành lễ cưới quan trọng được, hắn chỉ có thể nhận mệnh lui sang bên, nhưng mà Tần Ý cứ sán lại gần.

Hết lần này tới lần khác, cho đến khi Đường Ngự Thiên hết đường lui mà suýt ngã xuống giường, hắn liền vươn mình đặt Tần Ý dưới thân, dùng tiểu Ngự Thiên đang đứng thẳng ấn ấn để dọa người.

Cơ mà...

Tần Ý lại đỏ mặt, không đẩy hắn, cũng không nói cái gì mà "Đường tiên sinh, đừng như vậy", còn chủ động đưa tay đến mép quần lót, luồn tay vào, nặng nhẹ nắn bóp cái thứ đồ gì đó kia.

Trong đầu Đường Ngự Thiên như có một cây đuốc đốt trụi tất cả.

"Thế nên hai người làm sao?" Mao Cát Tường lại rót một chén nước để tự an ủi bản thân, tiếp tục nói, "Tiểu đồng chí, cậu rất giỏi, rất thích hợp để kết hôn."

Đương nhiên là họ cũng không làm đến bước cuối cùng, dùng lời Đường Ngự Thiên thì là, em nhỏ thế này, anh làm em mấy lần, có khi mai không thể rời giường kết hôn với anh được.

Lễ cưới tiến hành rất thuận lợi, khách đến tuy rằng thể loại nào cũng có, không phải kiểu tiệc cưới nhỏ ấm áp chỉ có gia đình, thế như sắp xếp như vậy cũng là bởi dụng ý của Đường Ngự Thiên.

Hắn hận không thể công bố cho cả thế giới biết bà xã nhà mình là ai.

Có điều, phần nhiều còn muốn cho cả thành phố biết___ bà xã nhà hắn hiện đang là giáo viên.

Dưới sự kiên trì của Tần Ý, ngày tiến hành lễ cưới được kéo dài cho đến khi Tần Ý có thể tự lo về vấn đề kinh tế, cũng chính là sau khi anh tìm được việc. Cũng may, kì thi đến cũng nhanh, không để Đường Ngự Thiên phải chờ quá lâu, mà hắn cũng lén thương lượng cho bà xã nhà hắn đi cửa sau, vì thế vấn đề công việc được giải quyết rất thuận lợi.

Bởi vì giờ làm của Tần Ý bắt đầu sớm hơn, tiết thứ nhất bắt đầu lúc 7 giờ 10 phút nên Đường Ngự Thiên cũng sửa lại thời gian đi làm của công ty, duy trì đồng bộ trăm phần trăm với bà xã.

Trong thư phòng bây giờ có hai chiếc bàn, Đường Ngự Thiên làm việc của mình, Tần Ý chấm bài thi, chuẩn bị giáo án.

Có lúc Đường Ngự Thiên đọc tài liệu tới chán, còn có thể chạy qua nhìn người ta chữa bài tập, phỉ nhổ bọn học sinh hiện giờ sao kém tắm thế.

Buồn cười nhất là một lần nọ, trong vở bài tập của một học sinh có ghi một dòng khiến Đường Ngự Thiên tức điên.

"Cái gì mà thầy Tần em thực sự rất thích thầy?" Đường Ngự Thiên lật vở nhìn trang bìa, "Phạm Bình Bình? Nam hay nữ?" Nhìn chữ viết thì hình như là nam.

"Chỉ là đùa thôi, bọn trẻ con ấy mà." Tần Ý cũng không để ý, kết quả ngày hôm sau Đường Ngự Thiên liền tới thăm trường anh, anh dạy học, Đường Ngự Thiên đứng ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay.

Tư thế kia... Chỉ còn kém xông tới cười lạnh một tiếng, hỉ xem đứa nào là Phạm Bình Bình.

Chưa hồi tưởng được bao lâu, Đường Ngự Thiên đã tới gõ cửa, dẫn anh ra ngoài.

Tần Ý thừa dịp Đường Ngự Thiên không để ý, ngửa đầu uống mấy hớp rượu.

Kết quả, trong đám cưới anh đều tương đối phối hợp, không chút nào e lệ. Đường Ngự Thiên trao nhẫn cho anh, Tần Ý híp mắt, qua ánh đèn sáng chói mà ngắm nhìn gương mặt của người đàn ông này, nhìn nhìn, không biết tại sao lại chủ động ôm cổ người ta hôn tới.

Dưới đài bắt đầu náo nhiệt.

Mao Cát Tường "yoooo" một tiếng cực dài, vỗ đến sưng cả tay, thật sự kính nể đồng minh nhà mình khi kết hôn lại có thể buông thả như vậy.

Ánh mắt Đường Ngự Thiên trầm xuống, tùy ý lưỡi Tần Ý càn quét bừa bãi, trao nhẫn xong liền đổi khách làm chủ, kịch liệt làm càn.

Giữa môi răng ai đó liền nếm được vị rượu.

Sau khi hôn là tới lúc hai người xuống bên dưới kính rượu.

Đường Ngự Thiên mở mắt ra, ánh đèn trên đài thật chói mắt.

Đặc biệt là người bên cạnh hắn đây, Đường tổng kiêu ngạo mà nghĩ... Bà xã nhà hắn sao lại có thể rạng rỡ như vậy.

Lúc chúc rượu, Đường Ngự Thiên đã dặn anh, chỉ cần uống một ly, tốt nhất là đừng uống, giả bộ là được.

Có điều, bây giờ Tần Ý đã say tới ba phần, mỗi lần chúc rượu, uống còn mạnh hơn Đường Ngự Thiên.

Qua mấy lần, Đường Ngự Thiên không thể không đoạt ly của anh.

Kết quả, lượt chúc rượu tiếp theo, Tần Ý quay về phía hắn, nghiêng đầu: "Thế em uống gì."

Đường Ngự Thiên lạnh mặt đáp: "Uống không khí."

---

Tác giả có lời muốn nói: Xong rồi!

Phiên ngoại vượt năm!

Năm 2017, hi vọng mọi người bình an vui vẻ!

---

Hal: (*) đến lễ cưới hay đi thi lên lớp vậy trời má =))))

(**) heol, tôi thề thầy Tần mê chết cơ bụng Đường tổng =)))) 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương