Trụ sở chính của tập đoàn Đường Thị, được chi tiêu một khoản rất lớn để xây dựng, từ xa nhìn lại, chả khác nào một toà cung điện to lớn, chiếm giữ nơi trung tâm phồn hoa nhất của thành phố A, thậm chí còn nổi bật hơn toà nhà của chính phủ bên cạnh.
“Đường tổng.” Nữ thư ký dáng người thướt tha đi tới, cái mông uốn bên này, éo bên kia, cúi người đặt cà phê lên bàn làm việc, “Bát gia ban nãy có gọi điện thoại tới, tôi nói với ngài ấy rằng ngài đã đến New York bàn chuyện kinh doanh.”
Đường Ngự Thiên vùi đầu vào đống văn kiện, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Lần sau điện thoại của ông ta, không cần để ý đến.”
Nữ thư ký duy trì tư thế cúi người này đã lâu, khe ngực như ẩn như hiện, mà cảnh “xuân” này cũng không có người thưởng thức.
Cô ta khẽ cắn răng, phát hiện Đường Ngự Thiên thật sự chưa từng đưa ánh mắt về phía cô, dù chỉ một giây, lúc này mới không cam lòng mà đứng thẳng lên.
Đường Ngự Thiên ký xong chữ cuối cùng, khó chịu mà uống cà phê, lúc đặt cốc xuống, rốt cục chú ý tới vị thư ký vừa làm dáng làm điệu kia.
Hắn dùng đôi mắt đầy tà khí, quét tới quét lui trên người cô ta, từ cổ áo lông chữ V khoét sâu đến quần soóc đen nhỏ chỉnh tề ôm lấy bờ mông. Vóc người cô ta rất tốt, chỗ cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, đôi chân lại càng thon dài tinh tế.
Thư ký giả vờ e thẹn mà cúi thấp đầu, một vệt hồng thoáng hiện lên bờ mà.
Đường Ngự Thiên ánh mắt tối sầm: “Hôm nay, cô…”
Ngón tay xinh đẹp thon nhỏ của thư ký quấn vào nhau, cắn cắn môi, tâm lý tràn đầy mong đợi cùng tự tin.
Mấy ngày nay, không thấy đứa con gái hay vây quanh tổng tài đâu, cô ta đập không ít tiền mới có được thông tin Hạ Thanh Thu đã chết.
Đối thủ cạnh tranh chết rồi, cô ta không tin, người ở gần tổng tài nhất như cô ta lại không nắm được cái vị trí tổng tài phu nhân này! Bàn về học lực, bàn về bộ dáng, chả có điểm nào cô ta không sánh được với con nhãi Hạ Thanh Thu kia. Hiện tại, tổng tài còn cho cô ta ánh mắt nóng rực như thế, trong lòng cô ta càng có thêm tự tin.
Ngay lúc hai má thư ký đỏ hồng như có lửa đốt, Đường Ngự Thiên mới phun ra nửa câu sau: “Thật xấu.”
Sắc mặt thư ký chuyển từ hồng thành xanh trong nháy mắt, cô ta còn tưởng mình nghe lầm, không tin nổi hỏi lại một câu: “Dạ?”
Đường Ngự Thiên lặp lại một lần: “Tôi nói cô xấu.”
“Cả người đều là đồ giả, cô rốt cục lấy tự tin ở đâu mà đứng trước mặt tôi khoe khoang?”
Cửa văn phòng tổng tài “ầm” một tiếng bị người đóng sầm, thư ký nhỏ bụm mặt chạy vội ra.
… Con đàn bà ngu xuẩn chướng mắt.
Đường Ngự Thiên một lần nữa chìm vào trong công việc, tay hắn cầm một cây bút máy vàng chói lọi, múa bút trên giấy, nhất bút nhất hoạ, viết ra những nét chữ cứng cáp.
Không biết qua bao lâu, một trận gõ cửa dồn dập vang lên, một bóng người vội vàng phá cửa mà vào.
Đường Ngự Thiên không vui cau mày.
Người kia hô hấp dồn dập, mặt đầy mồ hôi, kích động nói: “Đường tổng, tìm, tìm được____ định vị được vị trí của Mao Cát Tường!”
Đường Ngự Thiên đột nhiên đứng lên, ném bút lên bàn, sắc mặt lạnh như sương tuyết: “Được, rất tốt, lần này xem nó còn có thể trốn đi đâu!”
Cùng lúc đó, ở tầng năm tiểu khu Lâm An, nhà 508.
“A, hắt xì!”
Tần Ý buông tay đang gọt dở một quả táo tây xuống, ân cần nói: “Làm sao vậy, Mao tiên sinh, có phải bị gió thổi đến cảm lạnh không?”
Mao Cát Tường xoa xoa mũi: “A, không có chuyện gì.” Chỉ là luôn cảm thấy sau lưng có chút lành lạnh.
Tần Ý cẩn thận gọt nốt vỏ, cắt thành hình thành dáng rồi để vào đĩa hoa quả: “Anh ăn chút trái cây lót bụng trước, tôi đi xem xem trong tủ lạnh còn đồ gì ăn được không.”
Mao Cát Tường không chút khách khí, dùng tăm xiên một miếng trái cây ăn, nói hàm hồ không rõ lời: “Không vội, cậu cứ từ từ.”
Tần Ý đứng dậy đi vào nhà bếp, căn nhà Tô Thất mua đã sớm được Tần Ý xử lý từ trong ra ngoài một lần, rất nhiều quần áo, đạo cụ không thể miêu tả cùng đồ vật trang trí hình bộ phận sinh dục các kiểu trong nhà đều bị anh đóng gói, bỏ vào kho. Ga giường vỏ gối màu đỏ sẫm cũng bị Tần Ý đổi sang hoa văn đơn giản nhã nhặn.
Đơn giản thu thập một phen, cái nơi mang đầy không khí lẳng lơ ăn chơi này liền mang một phong cách hoàn toàn khác biệt. Trong phòng khách treo một bức ‘Thiên Đạo Thù Cần’( *không biết là tranh như thế nào, nhưng câu này còn là thành ngữ gì đó thì phải, nghĩa là “Thiên đường sẽ thưởng cho những người siêng năng” gì đó), bày bàn cờ, trong gian phòng còn lượn lờ khói lư hương càng tăng thêm mấy phần thiện ý, khắp nơi đều là tư liệu lịch sử, lan quân tử treo ở ban công lẳng lặng toả hương theo gió…
Đối với phòng ở tuy nhỏ nhưng đầy đủ này, Tần Ý rất hài lòng.
Hai ngày trước đi chợ, anh mua rất nhiều trứng gà, tính toán là trong tủ lạnh hẳn vẫn phải còn, có thể làm một cái bánh bông lan đơn giản.
Trong tủ lạnh đúng là còn rất nhiều trứng gà, Tần Ý cẩm mấy quả ra, lúc chuẩn bị đóng cửa tủ thì khoé mắt nhìn thấy một lọ gì đó nhét trong góc… Một lọ thuốc mỡ màu trắng.
Mặc dù Tần Ý có ký ức của Tô Thất, thế nhưng hai mươi mấy năm, sự tình to nhỏ gì cũng phải đến mấy chục ngàn, không phải cái nào cũng có thể nhớ, ít nhất cũng không thể vừa nhìn đã nhớ ra. Giống như khi máy tính tìm tư liệu, cần tốn một khoảng thời gian nhất định.
Dù sao, anh cũng chỉ là người giả tiếp nhận phần ký ức này.
Tần Ý do dự đôi chút, vẫn đặt trứng gà xuống, vươn tay lấy lọ thuốc kia ra.
Chỉ thấy chính giữa lọ viết mấy chữ vàng chói lọi to đùng ___ Bí bảo dành cho nơi riêng tư!
Phía dưới đó là mấy hàng chữ nhỏ được khắc khá mạnh mẽ.
‘Muốn sở hữu hậu huyệt luôn phấn nộn như hoa anh đào sao, muốn nơi đó căng mịn cùng có hương thơm chứ. Bí bảo dùng cho nơi riêng tư, khiến người đàn ông bạn muốn ở lại bên bạn.’
(*… thật muốn quỳ…)
…
Ở phía bên kia, Mao Cát Tường đang nhồm nhoàm hai miếng táo tây, đang muôn vừa quận người vừa coi ti vi, đột nhiên nhớ tới đây là nhà người khác, quan hệ đồng minh còn chưa được củng cố bền chắc. Vì vậy nhảy nhót vào bếp tìm Tần Ý: “Thất Thất, tôi đến giúp ____”
Lời vừa nói ra một nửa, chỉ thấy Tần Ý sững sờ đứng ở cửa tủ lạnh, trong tay cầm một lọ gì đó, định thần nhìn lại, ánh mắt hắn không thể tránh khỏi mà rơi vào mấy chứ lỡn ‘Bí bảo dành cho nơi riêng tư’ kia.
Mao Cát Tường: “Cậu…”
Tần Ý cầm nó, tiến thối lưỡng nan: “Không phải…” Không phải như anh nghĩ!
Ngoài dự đoán, Mao Cát Tường lại một mặt hưng phấn: “Dành cho đàn ông? Xoa cái này thật sự có thể to lên sao? Dùng thế nào? Cứ xoa lên thôi à?”
“…”
Bàn luận về sự lý giải ý nghĩa ‘nơi riêng tư’ của một gay và một tên giai thẳng.
Tần Ý biết Mao Cát Tưởng chưa nhìn thấy hàng chữ nhỏ kia, nhân cơ hội này muốn cất thuốc mỡ lại vào tủ lạnh.
Mao Cát Tường không nghe theo: “Cậu cho tôi nhìn một chút, tôi chỉ nhìn thôi.”
Tần Ý ngăn lại: “Mao tiên sinh, anh đừng như vậy.”
Trong lúc hai người đang anh tranh tôi đoạt, không ai nhường ai, cái cửa vừa được Mao Cát Tường sửa chưa được bao lâu lại bị người đá văng!
Vẫn là bảo tiêu áo đen quen thuộc, xếp hàng ngang cũng quen thuộc, rồi Đường Ngự Thiên chậm rãi đi ra. Từng bước từng bước, đối với Mao Cát Tường mà nói, tiếng bước chân rất nhỏ kia lại giống như tiếng Tử thần đang tới gần.
Đường Ngự Thiên hôm nay mặc một thân áo gió, vạt áo theo gió bay lên, lộ ra bên hông một khẩu súng lục, nòng sungsaau thẳm, lẫn vào cảm xúc lạnh như băng kia của kim loại.
Mao Cát Tường trong lòng không yên, tay không chút báo trước mà buông lỏng tay, cái lọ kia từ trong tay Tần Ý mà trượt ra ngoài, lăn một đường như bánh xe tới bên chân Đường Ngự Thiên.
Đường Ngự Thiên thân là nam chính trong “Hào môn thế gia”, mọi thứ hắn nắm giữ đều là đứng đầu! Bao gồm cả thị lực! Mắt trần 25!
Hắn chỉ cần thoáng nhìn, liền có thể dễ dàng nhìn thấy hàng chứ nhỏ trên lọ thuốc.
“À,” Đường Ngự Thiên cười lạnh, “Tô Thất, kỹ năng diễn xuất của cậu cũng thật tốt, tôi suýt chút nữa còn bị cậu lừa gạt. Thế nào, cậu cùng Mao Cát Tường liên thủ đùa bỡn tôi, có phải rất đắc ý không?”
Tần Ý cũng không biết Đường Ngự Thiên não bổ ra cái gì, chỉ là lúc này, cửa nhà lại một lần nữa bị đạp, hoàn toàn bị đá hỏng, đối với cái tác phong này, anh thật sự có chút tức giận.
“Đường tiên sinh, tôi không biết anh đang nói cái gì, nếu như giữa chúng ta có bất cứ vấn đề gì, có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, bạo lực không giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Anh như vậy, năm lần bảy lượt dùng thủ đoạn không đứng đắn lén xông vào nhà dân, không tuân theo quyền riêng tư của công dân, trên phương diện pháp luật, tôi có thể khởi tố anh.”
Đường Ngự Thiên thấy Tô Thất bày ra bộ dáng đứng đắn như vậy, trước tiên là sững sờ, tựa hồ cảm thấy Tô Thất đã thanh đổi thành một người khác. Lại như bị lọ thuộc bên chân kia nhắc nhở, đây chỉ là chiêu trò của người nọ, hắn vẫn sẽ chỉ là Tô Thất vì để được người bao dưỡng mà dùng hết mọi thủ đoạn. Hắn che giấu Mao Cát Tường, nhất định bởi vì cái chết của Hạ Thanh Thu cũng có liên quan tới hắn.
Hắn vứt bỏ lần ôm Tô Thất dưới mưa kia, cười lạnh một tiếng: “Pháp luận? Cậu nói chuyện pháp luật với tôi? Tại nơi này, tôi chính là pháp luật.” Nói xong, hắn chuyển hướng sang Mao Cát Tường, lấy ra cây súng dắt bên hông kia.
Mao Cát Tường kìm lòng không đặng mà bắt đầu run cầm cập.
Sao mà hắn xui xẻo quá vậy! Quá xui xẻo! Cực xui xẻo!
“Không phải tôi… Thật sự không phải tôi…” Mao Cát Tường lui về phía sau hai bước, “Giết Hạ Thanh Thu là một người khác!”
Tuy là nói như vậy, nhưng Mao Cát Tường biết, vô luận hắn nói cái gì, Đường Ngự Thiên cũng sẽ không tin. Hết thảy chứng cứ phạm tội đều chỉ về phía hắn, thuê đám người kia chính là hắn, chuyển tiền đến thẻ của đám kia cũng là hắn, những thứ này đều là sự thực không thể biện giải.
Hiện tại Hạ Thanh Thu chết rồi, hắn mà nói với Đường Ngự Thiên ‘Tôi chỉ gọi nhóm lưu manh kia tới mở Hạ tiểu thư uống trà bàn luận thi từ ca phú nhân sinh cuộc sống’, có quỷ mới tin.
… Mặc dù việc kia đúng là sự thực! Hắn vì muốn những tên côn đồ này có tiếng nói chung với Hạ Thanh Thu, khiên mấy ngày bị bắt cóc này của cô ta trải qua thật vui vẻ tràn ngập ý nghĩa, lúc thuê người, hắn còn cố ý ghi chú rõ học lực phải từ cấp ba trở lên, phải thuộc làu làu Kinh Thi cùng đề cương của Đảng.
Nhưng những điều này mà nói ra sẽ không có ai tin.
Đường Ngự Thiên đã đưa nòng súng lên trán Mao Cát Tường, giọng hắn lúc này lạnh lùng tàn nhẫn: “Ngoại trừ phí sức nói mấy lời vô dụng đó, mày còn gì muốn nói nữa?”
Hắn còn có thể hó hé cái gì!
Tần Ý ở một bên rốt cục không nhìn nổi, anh lao ra, tay không đẩy nòng súng, che Mao Cát Tường ra sau mình.
“Anh không có quyền một mình hành quyết anh ta! Đường tiên sinh, nếu như anh có đầy đủ chứng cứ, chúng ta gặp nhau ở toà án.”
Trơ mắt nhìn Tô Thất dùng lòng bàn tay gầy yếu trắng nõn giữ nòng súng, nghe những nghĩa chính ngôn từ ngữa khí không chút nào lẳng lơ đê tiện kia, Đường Ngự Thiên lại nhớ đến lúc ôm Tô Thất dưới mưa, hắn đọt nhiên hạ súng xuống, nói: “Cậu điên rồi, có biết như vậy rất dễ…”
Ba chữ cướp cò súng còn chưa nói ra khỏi miệng, Đường Ngự Thiên đã tự thấy sửng sốt, ngay sau đó là tức giận ngút trời, giận chính mình lại nghĩ như vậy, càng giận Tô Thất hơn.
Vì vậy, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã chuyển thành: “Tô Thất, cậu gấp cái gì, rất nhanh sẽ tới lượt cậu. Chỉ có điều, tôi sẽ không để cậu chết dễ dàng như vậy, tôi sẽ dằn vặt cậu từng chút, khiến cậu sống không bằng chết.”
Không ai hoài nghi hắn, trong “Hào môn thế gia”, bản thân Đường Ngự Thiên đại biểu cho tất cả.
Mao Cát Tường biết vô luận mình làm thế nào cũng không tránh khỏi kiếp nạn này, trước khi chết, hắn phải đem bí mật to lớn nhất trong “Hào môn thế gia” tiết lộ cho đồng minh.
Hắn cố sức ép thấp giọng, giật nhẹ ống tay áo của Tần Ý, ghé vào tai anh, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe, nói: “…Tôi cho cậu biết một bí mật.”
Tần Ý nào có tâm sự nghe bí mật gì, Mao Cát Tường vô tội, anh không thể trơ mắt nhìn hắn chết trên tay Đường Ngự Thiên, anh khuyên nhủ: “Anh đừng lo lắng, chúng ta ngay thẳng, chân tướng sự việc rồi một ngày sẽ nổi lên mặt nước.”
Mao Cát Tường làm như không nghe, tiếp tục nhỏ giọng nói từng chữ: “Đường Ngự Thiên bị lãnh cảm.”
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ngự Thiên ném Bí bảo dành cho nơi riêng tư ném lên người Mao Cát Tường: À, nói tao lãnh cảm, mày đem cái này về thoa lên chim nhỏ đi.
Thẳng nam( tạm thời là vậy) ngây thơ Mao Cát Tường nhận lấy: Cái này thật sự xoa vào là lớn? Thần kỳ vậy sao?
“Đường tổng.” Nữ thư ký dáng người thướt tha đi tới, cái mông uốn bên này, éo bên kia, cúi người đặt cà phê lên bàn làm việc, “Bát gia ban nãy có gọi điện thoại tới, tôi nói với ngài ấy rằng ngài đã đến New York bàn chuyện kinh doanh.”
Đường Ngự Thiên vùi đầu vào đống văn kiện, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Lần sau điện thoại của ông ta, không cần để ý đến.”
Nữ thư ký duy trì tư thế cúi người này đã lâu, khe ngực như ẩn như hiện, mà cảnh “xuân” này cũng không có người thưởng thức.
Cô ta khẽ cắn răng, phát hiện Đường Ngự Thiên thật sự chưa từng đưa ánh mắt về phía cô, dù chỉ một giây, lúc này mới không cam lòng mà đứng thẳng lên.
Đường Ngự Thiên ký xong chữ cuối cùng, khó chịu mà uống cà phê, lúc đặt cốc xuống, rốt cục chú ý tới vị thư ký vừa làm dáng làm điệu kia.
Hắn dùng đôi mắt đầy tà khí, quét tới quét lui trên người cô ta, từ cổ áo lông chữ V khoét sâu đến quần soóc đen nhỏ chỉnh tề ôm lấy bờ mông. Vóc người cô ta rất tốt, chỗ cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, đôi chân lại càng thon dài tinh tế.
Thư ký giả vờ e thẹn mà cúi thấp đầu, một vệt hồng thoáng hiện lên bờ mà.
Đường Ngự Thiên ánh mắt tối sầm: “Hôm nay, cô…”
Ngón tay xinh đẹp thon nhỏ của thư ký quấn vào nhau, cắn cắn môi, tâm lý tràn đầy mong đợi cùng tự tin.
Mấy ngày nay, không thấy đứa con gái hay vây quanh tổng tài đâu, cô ta đập không ít tiền mới có được thông tin Hạ Thanh Thu đã chết.
Đối thủ cạnh tranh chết rồi, cô ta không tin, người ở gần tổng tài nhất như cô ta lại không nắm được cái vị trí tổng tài phu nhân này! Bàn về học lực, bàn về bộ dáng, chả có điểm nào cô ta không sánh được với con nhãi Hạ Thanh Thu kia. Hiện tại, tổng tài còn cho cô ta ánh mắt nóng rực như thế, trong lòng cô ta càng có thêm tự tin.
Ngay lúc hai má thư ký đỏ hồng như có lửa đốt, Đường Ngự Thiên mới phun ra nửa câu sau: “Thật xấu.”
Sắc mặt thư ký chuyển từ hồng thành xanh trong nháy mắt, cô ta còn tưởng mình nghe lầm, không tin nổi hỏi lại một câu: “Dạ?”
Đường Ngự Thiên lặp lại một lần: “Tôi nói cô xấu.”
“Cả người đều là đồ giả, cô rốt cục lấy tự tin ở đâu mà đứng trước mặt tôi khoe khoang?”
Cửa văn phòng tổng tài “ầm” một tiếng bị người đóng sầm, thư ký nhỏ bụm mặt chạy vội ra.
… Con đàn bà ngu xuẩn chướng mắt.
Đường Ngự Thiên một lần nữa chìm vào trong công việc, tay hắn cầm một cây bút máy vàng chói lọi, múa bút trên giấy, nhất bút nhất hoạ, viết ra những nét chữ cứng cáp.
Không biết qua bao lâu, một trận gõ cửa dồn dập vang lên, một bóng người vội vàng phá cửa mà vào.
Đường Ngự Thiên không vui cau mày.
Người kia hô hấp dồn dập, mặt đầy mồ hôi, kích động nói: “Đường tổng, tìm, tìm được____ định vị được vị trí của Mao Cát Tường!”
Đường Ngự Thiên đột nhiên đứng lên, ném bút lên bàn, sắc mặt lạnh như sương tuyết: “Được, rất tốt, lần này xem nó còn có thể trốn đi đâu!”
Cùng lúc đó, ở tầng năm tiểu khu Lâm An, nhà 508.
“A, hắt xì!”
Tần Ý buông tay đang gọt dở một quả táo tây xuống, ân cần nói: “Làm sao vậy, Mao tiên sinh, có phải bị gió thổi đến cảm lạnh không?”
Mao Cát Tường xoa xoa mũi: “A, không có chuyện gì.” Chỉ là luôn cảm thấy sau lưng có chút lành lạnh.
Tần Ý cẩn thận gọt nốt vỏ, cắt thành hình thành dáng rồi để vào đĩa hoa quả: “Anh ăn chút trái cây lót bụng trước, tôi đi xem xem trong tủ lạnh còn đồ gì ăn được không.”
Mao Cát Tường không chút khách khí, dùng tăm xiên một miếng trái cây ăn, nói hàm hồ không rõ lời: “Không vội, cậu cứ từ từ.”
Tần Ý đứng dậy đi vào nhà bếp, căn nhà Tô Thất mua đã sớm được Tần Ý xử lý từ trong ra ngoài một lần, rất nhiều quần áo, đạo cụ không thể miêu tả cùng đồ vật trang trí hình bộ phận sinh dục các kiểu trong nhà đều bị anh đóng gói, bỏ vào kho. Ga giường vỏ gối màu đỏ sẫm cũng bị Tần Ý đổi sang hoa văn đơn giản nhã nhặn.
Đơn giản thu thập một phen, cái nơi mang đầy không khí lẳng lơ ăn chơi này liền mang một phong cách hoàn toàn khác biệt. Trong phòng khách treo một bức ‘Thiên Đạo Thù Cần’( *không biết là tranh như thế nào, nhưng câu này còn là thành ngữ gì đó thì phải, nghĩa là “Thiên đường sẽ thưởng cho những người siêng năng” gì đó), bày bàn cờ, trong gian phòng còn lượn lờ khói lư hương càng tăng thêm mấy phần thiện ý, khắp nơi đều là tư liệu lịch sử, lan quân tử treo ở ban công lẳng lặng toả hương theo gió…
Đối với phòng ở tuy nhỏ nhưng đầy đủ này, Tần Ý rất hài lòng.
Hai ngày trước đi chợ, anh mua rất nhiều trứng gà, tính toán là trong tủ lạnh hẳn vẫn phải còn, có thể làm một cái bánh bông lan đơn giản.
Trong tủ lạnh đúng là còn rất nhiều trứng gà, Tần Ý cẩm mấy quả ra, lúc chuẩn bị đóng cửa tủ thì khoé mắt nhìn thấy một lọ gì đó nhét trong góc… Một lọ thuốc mỡ màu trắng.
Mặc dù Tần Ý có ký ức của Tô Thất, thế nhưng hai mươi mấy năm, sự tình to nhỏ gì cũng phải đến mấy chục ngàn, không phải cái nào cũng có thể nhớ, ít nhất cũng không thể vừa nhìn đã nhớ ra. Giống như khi máy tính tìm tư liệu, cần tốn một khoảng thời gian nhất định.
Dù sao, anh cũng chỉ là người giả tiếp nhận phần ký ức này.
Tần Ý do dự đôi chút, vẫn đặt trứng gà xuống, vươn tay lấy lọ thuốc kia ra.
Chỉ thấy chính giữa lọ viết mấy chữ vàng chói lọi to đùng ___ Bí bảo dành cho nơi riêng tư!
Phía dưới đó là mấy hàng chữ nhỏ được khắc khá mạnh mẽ.
‘Muốn sở hữu hậu huyệt luôn phấn nộn như hoa anh đào sao, muốn nơi đó căng mịn cùng có hương thơm chứ. Bí bảo dùng cho nơi riêng tư, khiến người đàn ông bạn muốn ở lại bên bạn.’
(*… thật muốn quỳ…)
…
Ở phía bên kia, Mao Cát Tường đang nhồm nhoàm hai miếng táo tây, đang muôn vừa quận người vừa coi ti vi, đột nhiên nhớ tới đây là nhà người khác, quan hệ đồng minh còn chưa được củng cố bền chắc. Vì vậy nhảy nhót vào bếp tìm Tần Ý: “Thất Thất, tôi đến giúp ____”
Lời vừa nói ra một nửa, chỉ thấy Tần Ý sững sờ đứng ở cửa tủ lạnh, trong tay cầm một lọ gì đó, định thần nhìn lại, ánh mắt hắn không thể tránh khỏi mà rơi vào mấy chứ lỡn ‘Bí bảo dành cho nơi riêng tư’ kia.
Mao Cát Tường: “Cậu…”
Tần Ý cầm nó, tiến thối lưỡng nan: “Không phải…” Không phải như anh nghĩ!
Ngoài dự đoán, Mao Cát Tường lại một mặt hưng phấn: “Dành cho đàn ông? Xoa cái này thật sự có thể to lên sao? Dùng thế nào? Cứ xoa lên thôi à?”
“…”
Bàn luận về sự lý giải ý nghĩa ‘nơi riêng tư’ của một gay và một tên giai thẳng.
Tần Ý biết Mao Cát Tưởng chưa nhìn thấy hàng chữ nhỏ kia, nhân cơ hội này muốn cất thuốc mỡ lại vào tủ lạnh.
Mao Cát Tường không nghe theo: “Cậu cho tôi nhìn một chút, tôi chỉ nhìn thôi.”
Tần Ý ngăn lại: “Mao tiên sinh, anh đừng như vậy.”
Trong lúc hai người đang anh tranh tôi đoạt, không ai nhường ai, cái cửa vừa được Mao Cát Tường sửa chưa được bao lâu lại bị người đá văng!
Vẫn là bảo tiêu áo đen quen thuộc, xếp hàng ngang cũng quen thuộc, rồi Đường Ngự Thiên chậm rãi đi ra. Từng bước từng bước, đối với Mao Cát Tường mà nói, tiếng bước chân rất nhỏ kia lại giống như tiếng Tử thần đang tới gần.
Đường Ngự Thiên hôm nay mặc một thân áo gió, vạt áo theo gió bay lên, lộ ra bên hông một khẩu súng lục, nòng sungsaau thẳm, lẫn vào cảm xúc lạnh như băng kia của kim loại.
Mao Cát Tường trong lòng không yên, tay không chút báo trước mà buông lỏng tay, cái lọ kia từ trong tay Tần Ý mà trượt ra ngoài, lăn một đường như bánh xe tới bên chân Đường Ngự Thiên.
Đường Ngự Thiên thân là nam chính trong “Hào môn thế gia”, mọi thứ hắn nắm giữ đều là đứng đầu! Bao gồm cả thị lực! Mắt trần 25!
Hắn chỉ cần thoáng nhìn, liền có thể dễ dàng nhìn thấy hàng chứ nhỏ trên lọ thuốc.
“À,” Đường Ngự Thiên cười lạnh, “Tô Thất, kỹ năng diễn xuất của cậu cũng thật tốt, tôi suýt chút nữa còn bị cậu lừa gạt. Thế nào, cậu cùng Mao Cát Tường liên thủ đùa bỡn tôi, có phải rất đắc ý không?”
Tần Ý cũng không biết Đường Ngự Thiên não bổ ra cái gì, chỉ là lúc này, cửa nhà lại một lần nữa bị đạp, hoàn toàn bị đá hỏng, đối với cái tác phong này, anh thật sự có chút tức giận.
“Đường tiên sinh, tôi không biết anh đang nói cái gì, nếu như giữa chúng ta có bất cứ vấn đề gì, có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, bạo lực không giải quyết bất kỳ vấn đề nào. Anh như vậy, năm lần bảy lượt dùng thủ đoạn không đứng đắn lén xông vào nhà dân, không tuân theo quyền riêng tư của công dân, trên phương diện pháp luật, tôi có thể khởi tố anh.”
Đường Ngự Thiên thấy Tô Thất bày ra bộ dáng đứng đắn như vậy, trước tiên là sững sờ, tựa hồ cảm thấy Tô Thất đã thanh đổi thành một người khác. Lại như bị lọ thuộc bên chân kia nhắc nhở, đây chỉ là chiêu trò của người nọ, hắn vẫn sẽ chỉ là Tô Thất vì để được người bao dưỡng mà dùng hết mọi thủ đoạn. Hắn che giấu Mao Cát Tường, nhất định bởi vì cái chết của Hạ Thanh Thu cũng có liên quan tới hắn.
Hắn vứt bỏ lần ôm Tô Thất dưới mưa kia, cười lạnh một tiếng: “Pháp luận? Cậu nói chuyện pháp luật với tôi? Tại nơi này, tôi chính là pháp luật.” Nói xong, hắn chuyển hướng sang Mao Cát Tường, lấy ra cây súng dắt bên hông kia.
Mao Cát Tường kìm lòng không đặng mà bắt đầu run cầm cập.
Sao mà hắn xui xẻo quá vậy! Quá xui xẻo! Cực xui xẻo!
“Không phải tôi… Thật sự không phải tôi…” Mao Cát Tường lui về phía sau hai bước, “Giết Hạ Thanh Thu là một người khác!”
Tuy là nói như vậy, nhưng Mao Cát Tường biết, vô luận hắn nói cái gì, Đường Ngự Thiên cũng sẽ không tin. Hết thảy chứng cứ phạm tội đều chỉ về phía hắn, thuê đám người kia chính là hắn, chuyển tiền đến thẻ của đám kia cũng là hắn, những thứ này đều là sự thực không thể biện giải.
Hiện tại Hạ Thanh Thu chết rồi, hắn mà nói với Đường Ngự Thiên ‘Tôi chỉ gọi nhóm lưu manh kia tới mở Hạ tiểu thư uống trà bàn luận thi từ ca phú nhân sinh cuộc sống’, có quỷ mới tin.
… Mặc dù việc kia đúng là sự thực! Hắn vì muốn những tên côn đồ này có tiếng nói chung với Hạ Thanh Thu, khiên mấy ngày bị bắt cóc này của cô ta trải qua thật vui vẻ tràn ngập ý nghĩa, lúc thuê người, hắn còn cố ý ghi chú rõ học lực phải từ cấp ba trở lên, phải thuộc làu làu Kinh Thi cùng đề cương của Đảng.
Nhưng những điều này mà nói ra sẽ không có ai tin.
Đường Ngự Thiên đã đưa nòng súng lên trán Mao Cát Tường, giọng hắn lúc này lạnh lùng tàn nhẫn: “Ngoại trừ phí sức nói mấy lời vô dụng đó, mày còn gì muốn nói nữa?”
Hắn còn có thể hó hé cái gì!
Tần Ý ở một bên rốt cục không nhìn nổi, anh lao ra, tay không đẩy nòng súng, che Mao Cát Tường ra sau mình.
“Anh không có quyền một mình hành quyết anh ta! Đường tiên sinh, nếu như anh có đầy đủ chứng cứ, chúng ta gặp nhau ở toà án.”
Trơ mắt nhìn Tô Thất dùng lòng bàn tay gầy yếu trắng nõn giữ nòng súng, nghe những nghĩa chính ngôn từ ngữa khí không chút nào lẳng lơ đê tiện kia, Đường Ngự Thiên lại nhớ đến lúc ôm Tô Thất dưới mưa, hắn đọt nhiên hạ súng xuống, nói: “Cậu điên rồi, có biết như vậy rất dễ…”
Ba chữ cướp cò súng còn chưa nói ra khỏi miệng, Đường Ngự Thiên đã tự thấy sửng sốt, ngay sau đó là tức giận ngút trời, giận chính mình lại nghĩ như vậy, càng giận Tô Thất hơn.
Vì vậy, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã chuyển thành: “Tô Thất, cậu gấp cái gì, rất nhanh sẽ tới lượt cậu. Chỉ có điều, tôi sẽ không để cậu chết dễ dàng như vậy, tôi sẽ dằn vặt cậu từng chút, khiến cậu sống không bằng chết.”
Không ai hoài nghi hắn, trong “Hào môn thế gia”, bản thân Đường Ngự Thiên đại biểu cho tất cả.
Mao Cát Tường biết vô luận mình làm thế nào cũng không tránh khỏi kiếp nạn này, trước khi chết, hắn phải đem bí mật to lớn nhất trong “Hào môn thế gia” tiết lộ cho đồng minh.
Hắn cố sức ép thấp giọng, giật nhẹ ống tay áo của Tần Ý, ghé vào tai anh, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe, nói: “…Tôi cho cậu biết một bí mật.”
Tần Ý nào có tâm sự nghe bí mật gì, Mao Cát Tường vô tội, anh không thể trơ mắt nhìn hắn chết trên tay Đường Ngự Thiên, anh khuyên nhủ: “Anh đừng lo lắng, chúng ta ngay thẳng, chân tướng sự việc rồi một ngày sẽ nổi lên mặt nước.”
Mao Cát Tường làm như không nghe, tiếp tục nhỏ giọng nói từng chữ: “Đường Ngự Thiên bị lãnh cảm.”
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ngự Thiên ném Bí bảo dành cho nơi riêng tư ném lên người Mao Cát Tường: À, nói tao lãnh cảm, mày đem cái này về thoa lên chim nhỏ đi.
Thẳng nam( tạm thời là vậy) ngây thơ Mao Cát Tường nhận lấy: Cái này thật sự xoa vào là lớn? Thần kỳ vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook