Lôi quá rồi.
Nếu như không phải do chính Hạ Thanh Thu thừa nhận, có lẽ anh vẫn sẽ luôn không thể tin được chuyện này.
Kịch bản của "Hào môn thế gia"... lợi hại quá rồi.
Trái ngược với sự ngạc nhiên của Tần Ý, Đường Ngự Thiên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Thời điểm mới biết chuyện, hắn cũng rất đau khổ.
Nhưng sau khi đau khổ, hắn vẫn có thể vui mừng, bởi lẽ vì chuyện này, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ rằng cảm giác của hắn đối với Hạ Thanh Thu không phải ái tình.
"Ngự Thiên, vì sao tôi không thể gặp anh sớm hơn một chút." Hai chân Hạ Thanh Thu dần cách mặt đất, cười bất đắc dĩ, "Mà đến lúc tôi gặp anh, lại không có tư cách để yêu anh."
Năm đó Đường Bát gia phái cô đến bên người Đường Ngự Thiên, làm gián điệp bên người hắn, Bát gia đã nói, chỉ cần khiến Đường Ngự Thiên cắn câu, cô có thể cùng ông cưới hỏi đàng hoàng.
Cưới hỏi đàng hoàng.
Hạ Thanh Thu trốn tránh lương tâm, không màng tới bản chất của Xã Hội Chủ Nghĩa, không để tâm đến giáo dục ân cần của Mao chủ tịch mà nhận lời Bát gia.
Nhưng sự tình tiến triển cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đường Ngự Thiên không phải là một người dễ tiếp cận, cô tốn hơn hai năm cũng vẫn không thể hoàn toàn tiến vào tâm hắn.
Hai năm qua đã xảy ra rất nhiều sự kiện trùng hợp, cô có lúc cũng thấy khó tin, vì sao đều đúng dịp như vậy, tựa hồ ông trời cố ý tặng cơ hội cho cô vậy, quá nhiều trùng hợp, cuối cùng kết được một sợi tơ hồng giữa cô và người đàn ông cuồng ngông lạnh lùng kia.
Lại không biết rằng, người đứng sau mọi việc kia lại chính là Mao Cát Tường số khổ.
Cô thực ra không thể chân chính đi vào lòng hắn, mà điểm này, có khả năng Đường Ngự Thiên không tự nhận thức được, nhưng tâm tư của phụ nữ nhạy hơn đàn ông nhiều lắm.
Tuy nhiên, cô vẫn giả dối duy trì mối quan hệ yêu đương với Đường Ngự Thiên, đồng thời chờ tin từ Đường Bát gia.
"Văn Tam là do cô giết?" Đường Ngự Thiên mở miệng hỏi.
"... Phải."
Bởi vì Văn Tam giết cô.
Cô cũng không biết vì sao sau khi mình chết lại trở nên kinh khủng như vậy, phải thù hận cỡ nào mới có thể biến cô trở thành một ác quỷ như thế.
"Karl Max tiên sinh đã từng nói, để bản thân sa ngã là một con rắn độc sẽ dần gặm nuốt tâm hồn ta, nó sẽ hút đi linh hồn cùng huyết dịch nơi anh, cũng ở vết cắn đó mà truyền đến thứ độc dược gọi là Tuyệt vọng. Tôi vì tư lợi, bị rắn độc cắn ngược, vĩnh viễn không được an bình." Hạ Thanh Thu lẩm bẩm, phân tích một cách vừa văn nghệ vừa tàn khốc.
Nếu chuyện đã ngã ngũ, Tần Ý cũng không biết có thể nói gì với cô, chỉ có thể khuyên nhủ một câu: "Lương tâm là do cách tư duy cùng cách sống của con người mà định đoạt. Đời sống lại như biển rộng, chỉ có người có ý chí kiên cường mới có thể đi đến bờ Bỉ Ngạn." (*)
Nói xong Tần Ý lại cảm thấy lời này không thể nói như vậy, đến bờ Bỉ Ngạn nào cơ?
...Hiện tại cô ấy cũng đã tới đó rồi.
"Đảng vĩnh viễn sẽ cho người biết hối cải một cơ hội mới," Tần Ý cân nhắc một chút, "Hạ tiểu thư, cầu phúc cho cô, hi vọng đoạn nhân sinh tiếp theo của cô sẽ tràn đầy ý nghĩa."
Hạ Thanh Thu rời đường mắt khỏi Đường Ngự Thiên, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn anh."
Vầng hào quang kia ngày càng sáng, đến độ khiến người ta không mở mắt nổi.
Hạ Thanh Thu đứng giữa vầng Thánh Quang nói nhỏ: "Tôi phải đi rồi. Bởi vì cừu hận mà lưu lại nơi này, bây giờ xuống kia sẽ cùng Karl Max giáo dục lại tư tưởng."
Đường Ngự Thiên đứng một bên trầm mặc không nói.
Hạ Thanh Thu nhìn chằm chằm Đường Ngự Thiên, hiển nhiên là muốn nghe hắn nói gì đó.
Tần Ý đâm đâm eo hắn, chỉ điểm nói: "Đường tiên sinh."
Muốn người nọ nói tạm biệt một câu, nhưng ai ngờ Đường Ngự Thiên mở miệng ra lại là: "Tôi không yêu cô."
"..."
Thực sự là lãnh khốc vô tình.
Hạ Thanh Thu ngơ ngác, nhưng rất mau đã hồi thần: "Tôi biết." Sau đó cô lại cúi đầu, nhìn mười ngón tay liên kết chặt chẽ của hai người, tự đáy lòng chúc phúc, "Mong hai anh hạnh phúc, còn có___ để ý Đường Bát gia, ông ta vẫn một mực lên kế hoạch đối phó anh, Đường Thanh Long chỉ là bia đỡ đạn của ông ta, thảm án phát sinh năm đó không khỏi không có quan hệ tới ông ta."
Cái thảm án được nhắc đến trong "Hào môn thế gia" chính là, sau khi Đường gia gia chết thảm, cha mẹ Đường Ngự Thiên cũng lần lượt qua đời. Năm đó tại hiện trường không tìm được bất kỳ manh mối nào, bất luận Đường gia có bỏ ra bao nhiêu tiền, hao tổn bao nhiêu nhân lực, vụ này vẫn không tài nào phá được.
Hoặc giả, có người cố tình không muốn phá nó.
Nhắc tới điều này, Đường Ngự Thiên mới giương mắt nhìn cô: "... Cảm ơn."
"Đúng rồi," mắt cá chân Hạ Thanh Thu bắt đầu trở nên trong suốt, ngay lúc sắp muốn hoàn toàn tản đi, cô đột nhiên nhớ tới, "Vừa nãy trên bàn cơm các anh không ăn thịt chứ?"
Cô càng nói càng thấy khó xử: "Tôi... trong đó tôi có hạ chút thuốc." Lúc đó thần trí không rõ, cô đã làm rất nhiều chuyện xấu xa.
Lại là dùng thuốc?
Sau khi kinh ngạc, Tần Ý bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra hệ thống phát động nhiệm vụ này cũng có lý do của nó, anh còn tưởng rằng đây là một nhiệm vụ không giải thích nổi.
Vì lúc trên bàn ăn Tần Ý liều mạng ép hắn ăn rau, Đường Ngự Thiên xác định bản thân không ăn, có điều lại không chắc về phía Tần Ý: "Bảo bảo, em không ăn chứ?"
"Không ăn." Còn bận dỗ anh ăn rau được không.
Tần Ý đang muốn nói tiếp, thịt ngon đều đã bị đồng chí Mao tiên sinh giải quyết hết rồi, lại nhìn vẻ mặt của Đường Ngự Thiên, anh không khỏi nhíu mày: "Đường tiên sinh, trông anh như là đang tiếc nuối?"
Đường Ngự Thiên không e dè thừa nhận mình là kiểu người hành động theo nửa người dưới, thành thực nói: "Có chút."
"..."
Mao Cát Tường trên bàn cơm đúng là ăn nhiều thịt nhất, không chỉ tự ăn, mà Bạch Đùi Lớn cũng gắp cho hắn một đống lớn.
Có điều Bạch Dư lại không chạm vào, người đàn ông hay cầu kỳ cẩn thận này không động đũa được trong nhà người khác. Do đó phần lớn đồ trong bát Bạch Dư đều cho Mao Cát Tường.
Báo ứng của việc tham ăn tới rất nhanh, trong lúc hai người bọn hắn đang tay trong tay chạy trốn, Mao Cát Tường cảm thấy hạ thân càng chạy càng cứng ngắc...
Hừng hực, nóng nực, chậm rãi cương lên... Theo tần suất chạy, do ma sát mà càng ngày càng ngạnh.
Mẹ nó! Cảm giác này thật quen thuộc!
"Chờ, chờ một chút..." Bạch Dư không buông tay hắn ra, Mao Cát Tường chỉ có thể dừng bước chân níu anh lại, cúi người xuống thở dốc, "Em không xong rồi, khả năng phương diện sinh lý bị sao đó."
Ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Bạch Dư mang theo căng thẳng, anh quan sát vợ mình từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng dừng lại ở chỗ giữa hai chân, hơi gồ lên.
Mao Cát Tường nhanh chóng che hạ bộ: "Đệt, anh đừng nhìn!"
Xấu hổ chết mất, Đùi Lớn có thể hiều nhầm rằng hắn chỉ vì ma sát khi chạy bộ mà nảy sinh phản ứng không?
Hắn rõ ràng là một người con ngoan đứng đắn1
"Việc này, anh cho em một chút thời gian, để nó yên tĩnh một chút." Dứt lời, tay Mao Cát Tường lại càng dùng sức, cố đè chỗ kia xuống, "Em thật sự không phải biến thái, nhất định là do chỗ này có vấn đề."
Đường não của Bạch Dư cũng không đi như vậy, anh chỉ tiến lên trước, chạm chạm trán của hắn xong rồi hỏi: "Hay do ban nãy em ăn phải gì đó?"
Ăn...
Súp lơ với bò hấp cách thủy anh rất ngon," Mao Cát Tường nhớ lại, "Pudding nhỏ ăn cũng ổn lắm."
Hắn ngẫm lại mỹ vị xong rồi mới phản ứng lại ý tứ của Bạch Dư, che đũng quần nhảy dựng lên: "Đệt mọe, không phải chứ? Em lại bị hạ thuốc rồi?"
Vật giữa hai chân hắn tuy đang sưng nhưng dược tính rõ ràng không bằng thuốc lần trước của Văn Tam, ít nhất thì đại não của hắn vẫn có thể hoạt động bình thường.
"Như vậy, phải làm sao bây giờ." Nơi bí ẩn này thực sự hợp để làm mấy chuyện không thể miêu tả.
"Keng."
Lúc này Tiểu Xấu Xa đột nhiên xuất hiện: "Chúc mừng, nhiệm vụ đã hoàn thành."
Mao Cát Tường đang cố gắng khắc chế bản thân khổ sở nói: "Hoàn thành cái gì? Tao đã làm gì rồi?"
Tiểu Xấu Xa: "Nhiệm vụ của ngài và Tô Thất là hỗ trợ lẫn nhau, bên bọn họ hoàn thành cũng coi như ngài đã hoàn thành." Lần này không phải là nhiệm vụ chung mà giống hai nhiệm vụ có liên quan hơn, tuy không giống nhau nhưng cũng có dính dáng.
Mao Cát Tường hiếm có khi dùng được đầu óc: "A, nói như vậy, con quỷ kia đã bị đưa đi rồi?"
"Đúng vậy."
Quỷ bị tiễn rồi, thế lều bạt giữa hai chân hắn dọn đi đâu đây?
Tiểu Xấu Xa trầm ngâm nói: "Không thì, ngài tự mình tuốt đi?"
Mao Cát Tường lòng như tro nguội: "... Mày còn hiểu rất nhiều."
Ngay lúc hắn đang xoắn xuýt không biết mình nên tự giải quyết hay từ bỏ tôn nguyên đề nghị Bạch Đùi Lớn làm một quả pháo thứ hai, một trận khí khiến người mê muội ập tới, loại cảm giác như thoát khỏi ràng buộc từ vạn vật này hắn mới chỉ có thể trải qua khi mới tiến vào thế giới này. Như có một dòng điện, đi qua lục phủ ngũ tạng, bẻ cong toàn bộ không gian rồi lại gây dựng lại.
Hắn trong loại cảm giác vô lực không trọng lượng này lẩm bẩm, mẹ kiếp, không phải là trở về đấy chứ.
Tính toán lại có khi đã tích đủ hai trăm rồi.
Thế nhưng khi ý niệm này nhảy ra, hắn lại không có chút vui sướng nào. Theo bản năng mà tìm kiếm Bạch Dư nhưng ý thức lại càng lúc càng mơ hồ...
Mãi đến tận khi ___
"Các người làm gì vậy! Ăn một bữa cơm mà cũng thất thần tập thể?" Đường Bát gia đập đũa lên mặt bàn, phẫn nộ, "Nếu không ưa lão già này thì mau chóng dọn dẹp rồi cút đi."
Đường Thanh Long ngồi bên cạnh Đường Bát gia, tự nhiên ăn đĩa rau.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ Mao Cát Tường, ngay cả Tần Ý cũng xuất thần nhìn chằm chằm vào bát cơm còn nguyên cùng đôi đũa sạch sẽ.
Phản ứng đầu tiên của anh là có khi nào thời không đảo ngược.
Mà cũng không đúng... Đường Bát gia này hình như là Bát gia thật.
Tần Ý lưu ý một hồi, phát hiện thứ tự ngồi của bọn họ vẫn như lúc trước, Bát gia ở vị trí chủ vị, sau đó đến Đường Thanh Long rồi Đường Ngự Thiên...
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mấy người bọn họ đều ăn ý đúng dậy cáo từ, cũng không để ý gì mà lịch sự với không lịch sự.
Đường Bát gia tức đến nói năng lộn xộn: "Mấy người cứ nhất định đến đòi ăn cơm, đến rồi cơm cũng không ăn đã đi, thật sự không đem ta để trong mắt!"
Đường Ngự Thiên cầm lấy áo khoác, dặn Hồng Bảo đi mở cửa xe, quay đầu để lại cho Đường Bát gia một câu tương đối lãnh khốc: "Ông chậm dùng."
Mãi đến tận khi ngồi lên xe, lúc Đường Ngự Thiên nghiêng người xài dây an toàn cho anh, Tần Ý vẫn không nghĩ thông suốt được chuyện gì vừa xảy ra.
Mà Đường Ngự Thiên lại suy đoán rất chuẩn xác: "Cô ta vốn chỉ là oan hồn, nếu lấy đây là cơ sở, vậy chuyện gì xảy ra cũng không có gì bất ngờ."
___ "Đúng, các ngày lúc đó chỉ tiến vào thế giới oán niệm của Hạ Thanh Thu."
Một bên khác, Tiểu Xấu Xa đang phổ cập kiến thức cho Mao Cát Tường, "Khi oán niệm của cô ta đạt đến trị số nhất định sẽ phá vỡ cân bằng của thế giới này, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, tủ như dựa vào sức mạnh của thù hận mà mở ra một thời không riêng, Lúc ở trong đó, ngay cả Hạ Thanh Thu cũng không thể phát hiện đó chỉ là một không gian giả."
Tiểu Xấu Xa rất muốn rít gào, vì lẽ đó, ngài không cần phải xoắn xuýt vụ bị hạ thuốc gì gì đó!
Coi như Hạ Thanh Thu chỉ dùng một đạo cụ giả mà thôi!
Mao Cát Tường ngồi trên xe vẫn vuốt vuốt đũng quần, chấp nhận lời giải thích này: "... Được rồi, tiêu sưng là ổn rồi."
Hắn nói xong, nhớ ra túi còn có một vật, sờ sờ, quyển "Hào môn thế gia" vẫn ở đó.
Vật này lại không phải đạo cụ giả lập.
"Đệt, hồi hộp quá." Mao Cát Tường xoa xoa tay, lật ra một tờ.
...
Sau đó vẻ mặt nhất thời cứng đờ.
Nếu như không phải do chính Hạ Thanh Thu thừa nhận, có lẽ anh vẫn sẽ luôn không thể tin được chuyện này.
Kịch bản của "Hào môn thế gia"... lợi hại quá rồi.
Trái ngược với sự ngạc nhiên của Tần Ý, Đường Ngự Thiên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Thời điểm mới biết chuyện, hắn cũng rất đau khổ.
Nhưng sau khi đau khổ, hắn vẫn có thể vui mừng, bởi lẽ vì chuyện này, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ rằng cảm giác của hắn đối với Hạ Thanh Thu không phải ái tình.
"Ngự Thiên, vì sao tôi không thể gặp anh sớm hơn một chút." Hai chân Hạ Thanh Thu dần cách mặt đất, cười bất đắc dĩ, "Mà đến lúc tôi gặp anh, lại không có tư cách để yêu anh."
Năm đó Đường Bát gia phái cô đến bên người Đường Ngự Thiên, làm gián điệp bên người hắn, Bát gia đã nói, chỉ cần khiến Đường Ngự Thiên cắn câu, cô có thể cùng ông cưới hỏi đàng hoàng.
Cưới hỏi đàng hoàng.
Hạ Thanh Thu trốn tránh lương tâm, không màng tới bản chất của Xã Hội Chủ Nghĩa, không để tâm đến giáo dục ân cần của Mao chủ tịch mà nhận lời Bát gia.
Nhưng sự tình tiến triển cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đường Ngự Thiên không phải là một người dễ tiếp cận, cô tốn hơn hai năm cũng vẫn không thể hoàn toàn tiến vào tâm hắn.
Hai năm qua đã xảy ra rất nhiều sự kiện trùng hợp, cô có lúc cũng thấy khó tin, vì sao đều đúng dịp như vậy, tựa hồ ông trời cố ý tặng cơ hội cho cô vậy, quá nhiều trùng hợp, cuối cùng kết được một sợi tơ hồng giữa cô và người đàn ông cuồng ngông lạnh lùng kia.
Lại không biết rằng, người đứng sau mọi việc kia lại chính là Mao Cát Tường số khổ.
Cô thực ra không thể chân chính đi vào lòng hắn, mà điểm này, có khả năng Đường Ngự Thiên không tự nhận thức được, nhưng tâm tư của phụ nữ nhạy hơn đàn ông nhiều lắm.
Tuy nhiên, cô vẫn giả dối duy trì mối quan hệ yêu đương với Đường Ngự Thiên, đồng thời chờ tin từ Đường Bát gia.
"Văn Tam là do cô giết?" Đường Ngự Thiên mở miệng hỏi.
"... Phải."
Bởi vì Văn Tam giết cô.
Cô cũng không biết vì sao sau khi mình chết lại trở nên kinh khủng như vậy, phải thù hận cỡ nào mới có thể biến cô trở thành một ác quỷ như thế.
"Karl Max tiên sinh đã từng nói, để bản thân sa ngã là một con rắn độc sẽ dần gặm nuốt tâm hồn ta, nó sẽ hút đi linh hồn cùng huyết dịch nơi anh, cũng ở vết cắn đó mà truyền đến thứ độc dược gọi là Tuyệt vọng. Tôi vì tư lợi, bị rắn độc cắn ngược, vĩnh viễn không được an bình." Hạ Thanh Thu lẩm bẩm, phân tích một cách vừa văn nghệ vừa tàn khốc.
Nếu chuyện đã ngã ngũ, Tần Ý cũng không biết có thể nói gì với cô, chỉ có thể khuyên nhủ một câu: "Lương tâm là do cách tư duy cùng cách sống của con người mà định đoạt. Đời sống lại như biển rộng, chỉ có người có ý chí kiên cường mới có thể đi đến bờ Bỉ Ngạn." (*)
Nói xong Tần Ý lại cảm thấy lời này không thể nói như vậy, đến bờ Bỉ Ngạn nào cơ?
...Hiện tại cô ấy cũng đã tới đó rồi.
"Đảng vĩnh viễn sẽ cho người biết hối cải một cơ hội mới," Tần Ý cân nhắc một chút, "Hạ tiểu thư, cầu phúc cho cô, hi vọng đoạn nhân sinh tiếp theo của cô sẽ tràn đầy ý nghĩa."
Hạ Thanh Thu rời đường mắt khỏi Đường Ngự Thiên, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn anh."
Vầng hào quang kia ngày càng sáng, đến độ khiến người ta không mở mắt nổi.
Hạ Thanh Thu đứng giữa vầng Thánh Quang nói nhỏ: "Tôi phải đi rồi. Bởi vì cừu hận mà lưu lại nơi này, bây giờ xuống kia sẽ cùng Karl Max giáo dục lại tư tưởng."
Đường Ngự Thiên đứng một bên trầm mặc không nói.
Hạ Thanh Thu nhìn chằm chằm Đường Ngự Thiên, hiển nhiên là muốn nghe hắn nói gì đó.
Tần Ý đâm đâm eo hắn, chỉ điểm nói: "Đường tiên sinh."
Muốn người nọ nói tạm biệt một câu, nhưng ai ngờ Đường Ngự Thiên mở miệng ra lại là: "Tôi không yêu cô."
"..."
Thực sự là lãnh khốc vô tình.
Hạ Thanh Thu ngơ ngác, nhưng rất mau đã hồi thần: "Tôi biết." Sau đó cô lại cúi đầu, nhìn mười ngón tay liên kết chặt chẽ của hai người, tự đáy lòng chúc phúc, "Mong hai anh hạnh phúc, còn có___ để ý Đường Bát gia, ông ta vẫn một mực lên kế hoạch đối phó anh, Đường Thanh Long chỉ là bia đỡ đạn của ông ta, thảm án phát sinh năm đó không khỏi không có quan hệ tới ông ta."
Cái thảm án được nhắc đến trong "Hào môn thế gia" chính là, sau khi Đường gia gia chết thảm, cha mẹ Đường Ngự Thiên cũng lần lượt qua đời. Năm đó tại hiện trường không tìm được bất kỳ manh mối nào, bất luận Đường gia có bỏ ra bao nhiêu tiền, hao tổn bao nhiêu nhân lực, vụ này vẫn không tài nào phá được.
Hoặc giả, có người cố tình không muốn phá nó.
Nhắc tới điều này, Đường Ngự Thiên mới giương mắt nhìn cô: "... Cảm ơn."
"Đúng rồi," mắt cá chân Hạ Thanh Thu bắt đầu trở nên trong suốt, ngay lúc sắp muốn hoàn toàn tản đi, cô đột nhiên nhớ tới, "Vừa nãy trên bàn cơm các anh không ăn thịt chứ?"
Cô càng nói càng thấy khó xử: "Tôi... trong đó tôi có hạ chút thuốc." Lúc đó thần trí không rõ, cô đã làm rất nhiều chuyện xấu xa.
Lại là dùng thuốc?
Sau khi kinh ngạc, Tần Ý bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra hệ thống phát động nhiệm vụ này cũng có lý do của nó, anh còn tưởng rằng đây là một nhiệm vụ không giải thích nổi.
Vì lúc trên bàn ăn Tần Ý liều mạng ép hắn ăn rau, Đường Ngự Thiên xác định bản thân không ăn, có điều lại không chắc về phía Tần Ý: "Bảo bảo, em không ăn chứ?"
"Không ăn." Còn bận dỗ anh ăn rau được không.
Tần Ý đang muốn nói tiếp, thịt ngon đều đã bị đồng chí Mao tiên sinh giải quyết hết rồi, lại nhìn vẻ mặt của Đường Ngự Thiên, anh không khỏi nhíu mày: "Đường tiên sinh, trông anh như là đang tiếc nuối?"
Đường Ngự Thiên không e dè thừa nhận mình là kiểu người hành động theo nửa người dưới, thành thực nói: "Có chút."
"..."
Mao Cát Tường trên bàn cơm đúng là ăn nhiều thịt nhất, không chỉ tự ăn, mà Bạch Đùi Lớn cũng gắp cho hắn một đống lớn.
Có điều Bạch Dư lại không chạm vào, người đàn ông hay cầu kỳ cẩn thận này không động đũa được trong nhà người khác. Do đó phần lớn đồ trong bát Bạch Dư đều cho Mao Cát Tường.
Báo ứng của việc tham ăn tới rất nhanh, trong lúc hai người bọn hắn đang tay trong tay chạy trốn, Mao Cát Tường cảm thấy hạ thân càng chạy càng cứng ngắc...
Hừng hực, nóng nực, chậm rãi cương lên... Theo tần suất chạy, do ma sát mà càng ngày càng ngạnh.
Mẹ nó! Cảm giác này thật quen thuộc!
"Chờ, chờ một chút..." Bạch Dư không buông tay hắn ra, Mao Cát Tường chỉ có thể dừng bước chân níu anh lại, cúi người xuống thở dốc, "Em không xong rồi, khả năng phương diện sinh lý bị sao đó."
Ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Bạch Dư mang theo căng thẳng, anh quan sát vợ mình từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng dừng lại ở chỗ giữa hai chân, hơi gồ lên.
Mao Cát Tường nhanh chóng che hạ bộ: "Đệt, anh đừng nhìn!"
Xấu hổ chết mất, Đùi Lớn có thể hiều nhầm rằng hắn chỉ vì ma sát khi chạy bộ mà nảy sinh phản ứng không?
Hắn rõ ràng là một người con ngoan đứng đắn1
"Việc này, anh cho em một chút thời gian, để nó yên tĩnh một chút." Dứt lời, tay Mao Cát Tường lại càng dùng sức, cố đè chỗ kia xuống, "Em thật sự không phải biến thái, nhất định là do chỗ này có vấn đề."
Đường não của Bạch Dư cũng không đi như vậy, anh chỉ tiến lên trước, chạm chạm trán của hắn xong rồi hỏi: "Hay do ban nãy em ăn phải gì đó?"
Ăn...
Súp lơ với bò hấp cách thủy anh rất ngon," Mao Cát Tường nhớ lại, "Pudding nhỏ ăn cũng ổn lắm."
Hắn ngẫm lại mỹ vị xong rồi mới phản ứng lại ý tứ của Bạch Dư, che đũng quần nhảy dựng lên: "Đệt mọe, không phải chứ? Em lại bị hạ thuốc rồi?"
Vật giữa hai chân hắn tuy đang sưng nhưng dược tính rõ ràng không bằng thuốc lần trước của Văn Tam, ít nhất thì đại não của hắn vẫn có thể hoạt động bình thường.
"Như vậy, phải làm sao bây giờ." Nơi bí ẩn này thực sự hợp để làm mấy chuyện không thể miêu tả.
"Keng."
Lúc này Tiểu Xấu Xa đột nhiên xuất hiện: "Chúc mừng, nhiệm vụ đã hoàn thành."
Mao Cát Tường đang cố gắng khắc chế bản thân khổ sở nói: "Hoàn thành cái gì? Tao đã làm gì rồi?"
Tiểu Xấu Xa: "Nhiệm vụ của ngài và Tô Thất là hỗ trợ lẫn nhau, bên bọn họ hoàn thành cũng coi như ngài đã hoàn thành." Lần này không phải là nhiệm vụ chung mà giống hai nhiệm vụ có liên quan hơn, tuy không giống nhau nhưng cũng có dính dáng.
Mao Cát Tường hiếm có khi dùng được đầu óc: "A, nói như vậy, con quỷ kia đã bị đưa đi rồi?"
"Đúng vậy."
Quỷ bị tiễn rồi, thế lều bạt giữa hai chân hắn dọn đi đâu đây?
Tiểu Xấu Xa trầm ngâm nói: "Không thì, ngài tự mình tuốt đi?"
Mao Cát Tường lòng như tro nguội: "... Mày còn hiểu rất nhiều."
Ngay lúc hắn đang xoắn xuýt không biết mình nên tự giải quyết hay từ bỏ tôn nguyên đề nghị Bạch Đùi Lớn làm một quả pháo thứ hai, một trận khí khiến người mê muội ập tới, loại cảm giác như thoát khỏi ràng buộc từ vạn vật này hắn mới chỉ có thể trải qua khi mới tiến vào thế giới này. Như có một dòng điện, đi qua lục phủ ngũ tạng, bẻ cong toàn bộ không gian rồi lại gây dựng lại.
Hắn trong loại cảm giác vô lực không trọng lượng này lẩm bẩm, mẹ kiếp, không phải là trở về đấy chứ.
Tính toán lại có khi đã tích đủ hai trăm rồi.
Thế nhưng khi ý niệm này nhảy ra, hắn lại không có chút vui sướng nào. Theo bản năng mà tìm kiếm Bạch Dư nhưng ý thức lại càng lúc càng mơ hồ...
Mãi đến tận khi ___
"Các người làm gì vậy! Ăn một bữa cơm mà cũng thất thần tập thể?" Đường Bát gia đập đũa lên mặt bàn, phẫn nộ, "Nếu không ưa lão già này thì mau chóng dọn dẹp rồi cút đi."
Đường Thanh Long ngồi bên cạnh Đường Bát gia, tự nhiên ăn đĩa rau.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ Mao Cát Tường, ngay cả Tần Ý cũng xuất thần nhìn chằm chằm vào bát cơm còn nguyên cùng đôi đũa sạch sẽ.
Phản ứng đầu tiên của anh là có khi nào thời không đảo ngược.
Mà cũng không đúng... Đường Bát gia này hình như là Bát gia thật.
Tần Ý lưu ý một hồi, phát hiện thứ tự ngồi của bọn họ vẫn như lúc trước, Bát gia ở vị trí chủ vị, sau đó đến Đường Thanh Long rồi Đường Ngự Thiên...
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mấy người bọn họ đều ăn ý đúng dậy cáo từ, cũng không để ý gì mà lịch sự với không lịch sự.
Đường Bát gia tức đến nói năng lộn xộn: "Mấy người cứ nhất định đến đòi ăn cơm, đến rồi cơm cũng không ăn đã đi, thật sự không đem ta để trong mắt!"
Đường Ngự Thiên cầm lấy áo khoác, dặn Hồng Bảo đi mở cửa xe, quay đầu để lại cho Đường Bát gia một câu tương đối lãnh khốc: "Ông chậm dùng."
Mãi đến tận khi ngồi lên xe, lúc Đường Ngự Thiên nghiêng người xài dây an toàn cho anh, Tần Ý vẫn không nghĩ thông suốt được chuyện gì vừa xảy ra.
Mà Đường Ngự Thiên lại suy đoán rất chuẩn xác: "Cô ta vốn chỉ là oan hồn, nếu lấy đây là cơ sở, vậy chuyện gì xảy ra cũng không có gì bất ngờ."
___ "Đúng, các ngày lúc đó chỉ tiến vào thế giới oán niệm của Hạ Thanh Thu."
Một bên khác, Tiểu Xấu Xa đang phổ cập kiến thức cho Mao Cát Tường, "Khi oán niệm của cô ta đạt đến trị số nhất định sẽ phá vỡ cân bằng của thế giới này, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, tủ như dựa vào sức mạnh của thù hận mà mở ra một thời không riêng, Lúc ở trong đó, ngay cả Hạ Thanh Thu cũng không thể phát hiện đó chỉ là một không gian giả."
Tiểu Xấu Xa rất muốn rít gào, vì lẽ đó, ngài không cần phải xoắn xuýt vụ bị hạ thuốc gì gì đó!
Coi như Hạ Thanh Thu chỉ dùng một đạo cụ giả mà thôi!
Mao Cát Tường ngồi trên xe vẫn vuốt vuốt đũng quần, chấp nhận lời giải thích này: "... Được rồi, tiêu sưng là ổn rồi."
Hắn nói xong, nhớ ra túi còn có một vật, sờ sờ, quyển "Hào môn thế gia" vẫn ở đó.
Vật này lại không phải đạo cụ giả lập.
"Đệt, hồi hộp quá." Mao Cát Tường xoa xoa tay, lật ra một tờ.
...
Sau đó vẻ mặt nhất thời cứng đờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook