Sau khi hai người họ tiến vào bụi cỏ liền không có động tĩnh.
Tần Ý đột nhiên nhớ tới: “Có phải tôi còn có một cái đạo cụ bảo mệnh, đối tượng sử dụng có hạn chế không?”
“Cái này…” Tiểu Manh Manh do dự nói, “Trên lý thuyết là không được dùng như vậy.”
“Không có biện pháp khác sao?”
“Nếu như ngài nguyện ý trả tôi hai điểm làm phí thủ tục, tôi có thể suy nghĩ một chút.”
“…”
Nói xong câu này, Tiểu Manh Manh lại tiếp tục: “Các kí chủ khác cũng không có loại đãi ngộ này, ngài phải nắm lấy cơ hội chứ? (^? ^*), không còn thời gian để mất, mà thời gian một khi đã trôi qua thì không thể quay lại đâu đó.”
Tần Ý rốt cục không nhịn được: “Cậu gần đây, có phải có chỗ nào không ổn lắm không?” Ví dụ như… đầu óc chẳng hạn?
“Chỗ nào? Không có mà, tôi vẫn là Tiểu Manh Manh tiểu khả ái của ngài nha.”
Mà dù có nói thế nào, cuối cùng cả hai vẫn một tay giao phí một tay đưa đạo cụ, vui vẻ mà hoàn thành một cọc thoả thuận.
“Giao dịch thành công,” Tiểu Manh Manh đáp, “Khấu trừ hai điểm tích luỹ, thành công di chuyển đạo cụ, chúc mừng kí chủ cuối cùng cũng tụt từ hạng 1 đến hạng 3 trong bảng xếp hạng của các kí chủ trong toàn bộ vũ trụ song song.”
“A?”
Tuy giọng của Tiểu Manh Manh là một âm thanh máy móc, thế nhưng bây giờ cũng nghe được tâm tình nhấp nhổm của nó: “Bởi vì tốc độ thu điểm của ngài quá nhanh, hệ thống khác báo cáo lên, nói tôi bao che ngài, cho ngài nhận điểm.”
Cái bảng xếp hạng của các kí chủ trong toàn bộ vũ trụ song song này, ngĩa cũng như tên, bắt đầu tính toán kể từ ngày đầu tiên kí chủ xuyên đến một thế giới, tính ra số điểm các kí chủ thu được trong một năm và tốc độ tăng, dựa theo điểm cao thấp mà xếp hạng.
Không có ý nghĩa, không có phần thưởng, hoàn toàn là vì rảnh việc.
Nghe nói là dùng để cổ vũ giữa các hệ thống, đệ bọn nó đốc xúc, cạnh tranh nhau, cả cộng đồng đều tiến bộ, nhưng ai mà biết được, trong đó có bao nhiêu điểm tối.
Tần Ý cũng không biết tốc độ của mình là nhanh hay chậm, cũng không ngại cái gọi là xếp hạng này, anh chẳng qua chỉ là nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ trong phạm vi năng lực của mình.
“… Cái vòng hệ thống của mấy cậu cũng loạn như vậy?”
Anh cho rằng hệ thống cũng giống như người máy, sẽ không rơi vào cái gọi là tranh chấp giữa các cá nhân.
“Đương nhiên, từ khi chúng tôi bắt đầu có năng lực tư duy độc lâp, những chuyện phiền toái này liền không tránh được.” Tiểu Manh Manh đáp, “Ngài không biết lúc trước Mao Cát Tường cả năm đều đội sổ, Tiểu Xấu Xa bị không ít các hệ thống khác chê cười sao?”
Bị bao nhiêu hệ thống cười nhạo anh không biết, nhưng bây giờ anh đã hiểu tại sao Tiểu Xấu Xa lại có thái độ ác liệt như vậy đối với Mao Cát Tường.
Tần Ý châm chước nói: “Không cần để ý đến ánh mắt của người khác, có rất nhiều cách để sống.” Vì để lay động tâm trí của Tiểu Manh Manh, anh thậm chí còn moi ra một câu đang rất lưu hành ngày nay, “Cậu chính là cậu, là pháo hoa mang màu sắc khác biệt.”
“Cảm ơn,” Tần Ý nghiêm túc an ủi, thế nhưng dù sao Tiểu Manh Manh cũng chỉ là một cái hệ thống, lo nghĩ cũng không giống nhau lắm, nó nói, “… Tôi cũng không để ý chuyện xếp hạng, nhưng mỗi ngày đều có hệ thống chạy đến cưỡng ép kết nối, yêu cầu pk xem ai chuyển từ thập phân sang nhị phân nhanh hơn.”
“…”
“Mấy ngày gần đây còn có chạy tới huỷ điểm tích trữ, thi đấu xem ai đọc nhanh hơn, hại tôi phải lê lết qua đủ 100 diễn đàn.”
Đối với cái lũ hệ thống này, Tần Ý thực sự không biết nên nói cái gì.
“… 100 diễn đàn à, nghe cũng không tồi.”
Ở một bên khác.
Đường Ngự Thiên vác ‘Đường Nhiên Chi’ đi tới một gốc cây.
Tên hàng nhái này còn rất nghiêm túc làm bài tập, không biết buộc cái gì trên đùi, sờ vào rất có cảm giác cứng rắn giống chân giả.
Thế nhưng, sự thông minh của gã tựa hồ cũng chỉ đến mức độ này mà thôi.
Bởi vì, không quản là buộc thứ gì, cảm giác giống nhau đến đâu, cũng không thay đổi được việc ‘chân giả’ của gã lớn hơn của Đường Nhiên Chi cả một vòng.
“Anh muốn tôi bế anh đi?” Mặt Đường Ngự Thiên tối sầm, cơ bản trong đêm đen cũng nhìn không rõ lắm.
‘Đường Nhiên Chi’ nửa ngày không động đậy trong lồng ngực hắn thẹn thùng ‘ừ’ một tiếng.
Ừ cái mẹ gì!
Đường Ngự Thiên suýt nữa đã buông tay quăng hàng này xuống đất.
“Ngự Thiên,” vẫn luôn là thanh âm êm ái của Đường Nhiên Chi, bên trong lại mang thêm một tia mị sắc, tay đặt lên Đường Ngự Thiên, “Tay anh không động được, hình như lúc chiều bơi bị trật khớp, em cởi giúp anh đi.”
À, sắc dụ?
Đời này Đường Ngự Thiên đã kinh qua quá nhiều loại sắc dụ, mà loại trước mắt này, không thể nghi ngờ, là loại ngu xuẩn nhất.
So với năm đó Tô Thất cởi sạch đứng trong phòng vệ sinh riêng chờ hắn còn ngu hơn.
Còn muốn hắn mọc thêm một tay nữa mà giúp gã cởi quần?
‘Uỵch.’
Lúc này cũng không phải suýt soát gì nữa.
Đường Ngự Thiên thật sự buông tay thả gã xuống đất, Đường Nhiên Chi bị đau, ngước cặp mắt đã long lanh ánh nước lên nhìn hắn.
“Ngự, Ngự Thiên?”
Đường Ngự Thiên vỗ vỗ tay, giống như là muốn phủi thứ gì bẩn thỉu dính trên tay xuống, nhíu mày nói: “Anh muốn cởi kiều gì?”
‘Đường Nhiên Chi’ đỏ mặt.
“Bên kia có phải vừa có tiếng vang?”
Mao Cát Tường nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn mười phút trôi qua.
Ngay cả khi ra ngoài, hắn cũng không quên mặc áo hoodie yêu thích của mình, giờ đang trùm cái mũ áo đen lên đầu. Gió thổi đến một trận, Bạch Dư liền giơ tay giúp hắn giữ mũ, cuối cùng trực tiếp đặt trên đầu hắn giữ hộ.
Lúc Mao Cát Tường phản ứng lại, cũng không biết người đàn ông nọ đã giữ giúp hắn bao lâu.
“Anh à.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bạch Dư đáp: “Ừ.”
Từ góc độ của anh, đáy mắt Mao Cát Tường tựa hồ như lóng lánh ánh sao, tinh tế toả sáng trong con ngươi màu mực.
Xung quang một vùng đen kịt, độ sáng cả đống lửa cũng dần giảm xuống, Mao Cát Tường lại cảm thấy cả người Bạch Đại Thối đang phát sáng.
Hắn đã quen biết người này quá lâu.
Nếu như nói thân phận ‘Mao Cát Tường’ của hắn bắt đầu sống kể từ một khắc xuyên vào kia, có thể nói Bạch Dư đã thấy hết toàn bộ sinh mệnh hắn.
Từ lần gặp ngẫu nhiên năm đó, hắn liền ôm cái đùi lớn này không buông tay.
Cái đùi lớn dẫn hắn đi qua rất nhiều nơi, tuy rằng đều là hắn đến cầu bảo hộ mỗi lần thất bại nhiệm vụ. Từ trong nước đến ngoài nước, đi qua tháp Eiffel trước đây chỉ xuất hiện trong mơ, đến vườn hoa Keukenhof, Skatfell, Động Xanh của Zakythos, còn cả thành phố cố Petra của Jordan nữa.
Tinh tế hay thô ráp, từ pháo đài Châu Âu cổ đến xóm nghèo trấn nhỏ.
____ anh là phong cảnh đẹp nhất đời em.
Hắn đã từng ngẫm được câu này trong tiểu thuyết ngôn tình, quên mất là quyển nào, mà lúc này lại rất muốn đặt trên người Bạch Đại Thối.
Bạch Dư hạ tay xuống, tựa hồ nhận ra được điều gì từ trong ánh mắt hắn, nhẹ nhàng nâng mặt Mao Cát Tường lên, lặp lại một lần, tựa như trả lời, lại như cổ vũ: “Ừm.”
Vì vậy, Mao Cát Tường liền trong loại không khí cực kỳ thích hợp này nhẹ nhàng phun ra một câu: “Anh à…”
Âm thanh cưng chiều của Bạch Dư không chút gợn sóng: “Hửm?”
“Chúng ta có thể ngồi quay lưng lại, như vậy sẽ không ngược gió nữa.”
… Mũ sẽ không bị gió thổi bay hoài.( *… thế cái đống cảnh đẹp nhắc đến trên kia để làm gì vậy… Tôi thật không hiểu suy nghĩ của Mao thiếu…)
Bạch Dư buông tay ra, Mao Cát Tường không hiểu sao lại nhìn thấy một chút ý tứ hận rèn sắt không thành thép trong mắt anh.
(⊙v⊙) ừm, chắc hoa mắt rồi, dù sao chủ ý hắn đưa ra vẫn rất thông minh.
Mao Cát Tường quay đầu, tìm đồng minh giải sầu cô quạnh: “Thất Thất, 13 phút rồi, bất kể là ai đâm ai cũng nên phân thắng bại rồi đi?”
Mặc dù nói đã đưa đạo cụ bảo mệnh cho Đường Ngự Thiên, nhưng Tần Ý vẫn lo lắng. Ngón tay anh run nhè nhẹ, trầm giọng nhắc: “Mao tiên sinh.”
Mao Cát Tường lập tức ngậm miệng: “Thật xin lỗi.”
Xin lỗi thì xin lỗi, có một câu hắn vẫn không thể không hỏi: “Đường Ngự Thiên bây giờ có phải là đối tượng của cậu?”
…
“Là kiểu giữa đàn ông với nhau, quan hệ yêu đương ấy.”
“Không phải,” Tần Ý đáp, “Anh nghe từ đâu vậy.”
Từ giác quan thứ sáu của Mao Cát Tường tôi đây!
Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp tục truy hỏi, đối tượng hư hư thực thực của đồng minh của hắn đã kéo một đống đồ vật trở về.
Tần Ý quăng vấn đề của Mao Cát Tường ở sau gáy, vội vàng đứng dậy, đập vào mắt chính là thứ Đường Ngự Thiên tha về phía sau, ‘Đường Nhiên Chi’ quần áo không chỉnh tề.
Tần Ý tiến lên: “Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì?”
‘Đường Nhiên Chi’ sưng mặt sưng mũi, cả người đều xanh xanh tím tím.
Bị Đường Ngự Thiên đánh?
Mao Cát Tường ló cái đầu ra: “Tôi bảo mà, tôi vừa nghe thấy tiếng động, nghe đã biết là một sự kiện bạo lực.”
Đường Ngự Thiên kêu Hồng Bảo dẫn Tần Ý ra xa một chút, miễn cho lúc nữa có cảnh máu đổ, làm em ấy không chịu nổi.
Hồng Bảo kéo kéo vị tiểu Tô tiên sinh này: “Việc này, không thì cậu đừng tới, miễn cho Đường tổng lo lắng.”
“Hồng tiên sinh, nhưng tôi có hơi lo.”
“Lo lắng cái gì, coi như tôi van cậu, Đường tổng của chúng tôi lúc thường không dễ dàng tự tay đánh người, tôi còn đang muốn đứng bên cạnh học mấy chiêu đây, haha.”
“…”
Lời này là thật, Đường Ngự Thiên đã ít nhất hơn một năm không tự tay đánh người. Lúc này, hắn dùng mũi chân đạp đạp đống Nhiên Chi giả: “Vẫn không chịu nói.”
Bởi vì bọn họ có mười hai người, nhân số quá nhiều, cho nên chia làm hai bên, tự sưởi ấm.
Vương Gia Diệp cách bọn họ khá xa, coi như nghe thấy tiếng vang cũng không nhìn thấy.
Việc của Đường Ngự Thiên cũng không phải thứ bọn họ có thể quản.
“Anh thực ra là… anh của… Đường Nhiên Chi…”
Cái gã đàn ông lớn lên trông y xì Đường Nhiên Chi kia vừa nói vừa ho ra máu, gã ho khan nửa ngày, mới rốt cục ngừng được một chút.
“Em xem, chúng tôi lớn lên giống nhau như đúc.” Nói rồi, hắn cong gối ngồi dưới đất, cúi đầu cười quỷ dị, sau đó giơ tay lau sạch vết máu bên khoé miệng, “Nhưng anh lại là người bị vứt bỏ, không phải em ấy.”
Đường Ngự Thiên đạp một đạp, động tác gọn gàng mạnh mẽ, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Mũi giả của ‘anh trai Đường Nhiên Chi’ trong nháy mắt bị lệch.
“Cằm là lót, trên mặt ít nhất tiêm năm lần hyaluronic acid(* không biết tiêm tủng thế nào nhưng túm lại là để căng da mặt), xương gò má đã gọt qua, bơm thêm môi.” Đường Ngự Thiên khẽ cười, giọng lại thêm lạnh, “Ai cho mày dũng khí, dùng một khuôn mặt giả như vậy, bày trò dối trá trước mặt tao?”
Đối với màn đánh giá chất lượng này, tên đang ngồi dưới đất kia vậy mà điên cuồng nở nụ cười: “Anh làm tất cả những việc này, đều bởi vì anh yêu em.”
“…”
“Đường Ngự Thiên, anh muốn chiếm được em, cho nên những người bên cạnh em, anh đều muốn tiêu diệt sạch sẽ.”
Trên mặt Đường Ngự Thiên viết rõ ràng hai chữ: Mẹ nó.
Thằng thần kinh này viện nào thả ra thể.
Tần Ý đột nhiên nhớ tới: “Có phải tôi còn có một cái đạo cụ bảo mệnh, đối tượng sử dụng có hạn chế không?”
“Cái này…” Tiểu Manh Manh do dự nói, “Trên lý thuyết là không được dùng như vậy.”
“Không có biện pháp khác sao?”
“Nếu như ngài nguyện ý trả tôi hai điểm làm phí thủ tục, tôi có thể suy nghĩ một chút.”
“…”
Nói xong câu này, Tiểu Manh Manh lại tiếp tục: “Các kí chủ khác cũng không có loại đãi ngộ này, ngài phải nắm lấy cơ hội chứ? (^? ^*), không còn thời gian để mất, mà thời gian một khi đã trôi qua thì không thể quay lại đâu đó.”
Tần Ý rốt cục không nhịn được: “Cậu gần đây, có phải có chỗ nào không ổn lắm không?” Ví dụ như… đầu óc chẳng hạn?
“Chỗ nào? Không có mà, tôi vẫn là Tiểu Manh Manh tiểu khả ái của ngài nha.”
Mà dù có nói thế nào, cuối cùng cả hai vẫn một tay giao phí một tay đưa đạo cụ, vui vẻ mà hoàn thành một cọc thoả thuận.
“Giao dịch thành công,” Tiểu Manh Manh đáp, “Khấu trừ hai điểm tích luỹ, thành công di chuyển đạo cụ, chúc mừng kí chủ cuối cùng cũng tụt từ hạng 1 đến hạng 3 trong bảng xếp hạng của các kí chủ trong toàn bộ vũ trụ song song.”
“A?”
Tuy giọng của Tiểu Manh Manh là một âm thanh máy móc, thế nhưng bây giờ cũng nghe được tâm tình nhấp nhổm của nó: “Bởi vì tốc độ thu điểm của ngài quá nhanh, hệ thống khác báo cáo lên, nói tôi bao che ngài, cho ngài nhận điểm.”
Cái bảng xếp hạng của các kí chủ trong toàn bộ vũ trụ song song này, ngĩa cũng như tên, bắt đầu tính toán kể từ ngày đầu tiên kí chủ xuyên đến một thế giới, tính ra số điểm các kí chủ thu được trong một năm và tốc độ tăng, dựa theo điểm cao thấp mà xếp hạng.
Không có ý nghĩa, không có phần thưởng, hoàn toàn là vì rảnh việc.
Nghe nói là dùng để cổ vũ giữa các hệ thống, đệ bọn nó đốc xúc, cạnh tranh nhau, cả cộng đồng đều tiến bộ, nhưng ai mà biết được, trong đó có bao nhiêu điểm tối.
Tần Ý cũng không biết tốc độ của mình là nhanh hay chậm, cũng không ngại cái gọi là xếp hạng này, anh chẳng qua chỉ là nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ trong phạm vi năng lực của mình.
“… Cái vòng hệ thống của mấy cậu cũng loạn như vậy?”
Anh cho rằng hệ thống cũng giống như người máy, sẽ không rơi vào cái gọi là tranh chấp giữa các cá nhân.
“Đương nhiên, từ khi chúng tôi bắt đầu có năng lực tư duy độc lâp, những chuyện phiền toái này liền không tránh được.” Tiểu Manh Manh đáp, “Ngài không biết lúc trước Mao Cát Tường cả năm đều đội sổ, Tiểu Xấu Xa bị không ít các hệ thống khác chê cười sao?”
Bị bao nhiêu hệ thống cười nhạo anh không biết, nhưng bây giờ anh đã hiểu tại sao Tiểu Xấu Xa lại có thái độ ác liệt như vậy đối với Mao Cát Tường.
Tần Ý châm chước nói: “Không cần để ý đến ánh mắt của người khác, có rất nhiều cách để sống.” Vì để lay động tâm trí của Tiểu Manh Manh, anh thậm chí còn moi ra một câu đang rất lưu hành ngày nay, “Cậu chính là cậu, là pháo hoa mang màu sắc khác biệt.”
“Cảm ơn,” Tần Ý nghiêm túc an ủi, thế nhưng dù sao Tiểu Manh Manh cũng chỉ là một cái hệ thống, lo nghĩ cũng không giống nhau lắm, nó nói, “… Tôi cũng không để ý chuyện xếp hạng, nhưng mỗi ngày đều có hệ thống chạy đến cưỡng ép kết nối, yêu cầu pk xem ai chuyển từ thập phân sang nhị phân nhanh hơn.”
“…”
“Mấy ngày gần đây còn có chạy tới huỷ điểm tích trữ, thi đấu xem ai đọc nhanh hơn, hại tôi phải lê lết qua đủ 100 diễn đàn.”
Đối với cái lũ hệ thống này, Tần Ý thực sự không biết nên nói cái gì.
“… 100 diễn đàn à, nghe cũng không tồi.”
Ở một bên khác.
Đường Ngự Thiên vác ‘Đường Nhiên Chi’ đi tới một gốc cây.
Tên hàng nhái này còn rất nghiêm túc làm bài tập, không biết buộc cái gì trên đùi, sờ vào rất có cảm giác cứng rắn giống chân giả.
Thế nhưng, sự thông minh của gã tựa hồ cũng chỉ đến mức độ này mà thôi.
Bởi vì, không quản là buộc thứ gì, cảm giác giống nhau đến đâu, cũng không thay đổi được việc ‘chân giả’ của gã lớn hơn của Đường Nhiên Chi cả một vòng.
“Anh muốn tôi bế anh đi?” Mặt Đường Ngự Thiên tối sầm, cơ bản trong đêm đen cũng nhìn không rõ lắm.
‘Đường Nhiên Chi’ nửa ngày không động đậy trong lồng ngực hắn thẹn thùng ‘ừ’ một tiếng.
Ừ cái mẹ gì!
Đường Ngự Thiên suýt nữa đã buông tay quăng hàng này xuống đất.
“Ngự Thiên,” vẫn luôn là thanh âm êm ái của Đường Nhiên Chi, bên trong lại mang thêm một tia mị sắc, tay đặt lên Đường Ngự Thiên, “Tay anh không động được, hình như lúc chiều bơi bị trật khớp, em cởi giúp anh đi.”
À, sắc dụ?
Đời này Đường Ngự Thiên đã kinh qua quá nhiều loại sắc dụ, mà loại trước mắt này, không thể nghi ngờ, là loại ngu xuẩn nhất.
So với năm đó Tô Thất cởi sạch đứng trong phòng vệ sinh riêng chờ hắn còn ngu hơn.
Còn muốn hắn mọc thêm một tay nữa mà giúp gã cởi quần?
‘Uỵch.’
Lúc này cũng không phải suýt soát gì nữa.
Đường Ngự Thiên thật sự buông tay thả gã xuống đất, Đường Nhiên Chi bị đau, ngước cặp mắt đã long lanh ánh nước lên nhìn hắn.
“Ngự, Ngự Thiên?”
Đường Ngự Thiên vỗ vỗ tay, giống như là muốn phủi thứ gì bẩn thỉu dính trên tay xuống, nhíu mày nói: “Anh muốn cởi kiều gì?”
‘Đường Nhiên Chi’ đỏ mặt.
“Bên kia có phải vừa có tiếng vang?”
Mao Cát Tường nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn mười phút trôi qua.
Ngay cả khi ra ngoài, hắn cũng không quên mặc áo hoodie yêu thích của mình, giờ đang trùm cái mũ áo đen lên đầu. Gió thổi đến một trận, Bạch Dư liền giơ tay giúp hắn giữ mũ, cuối cùng trực tiếp đặt trên đầu hắn giữ hộ.
Lúc Mao Cát Tường phản ứng lại, cũng không biết người đàn ông nọ đã giữ giúp hắn bao lâu.
“Anh à.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bạch Dư đáp: “Ừ.”
Từ góc độ của anh, đáy mắt Mao Cát Tường tựa hồ như lóng lánh ánh sao, tinh tế toả sáng trong con ngươi màu mực.
Xung quang một vùng đen kịt, độ sáng cả đống lửa cũng dần giảm xuống, Mao Cát Tường lại cảm thấy cả người Bạch Đại Thối đang phát sáng.
Hắn đã quen biết người này quá lâu.
Nếu như nói thân phận ‘Mao Cát Tường’ của hắn bắt đầu sống kể từ một khắc xuyên vào kia, có thể nói Bạch Dư đã thấy hết toàn bộ sinh mệnh hắn.
Từ lần gặp ngẫu nhiên năm đó, hắn liền ôm cái đùi lớn này không buông tay.
Cái đùi lớn dẫn hắn đi qua rất nhiều nơi, tuy rằng đều là hắn đến cầu bảo hộ mỗi lần thất bại nhiệm vụ. Từ trong nước đến ngoài nước, đi qua tháp Eiffel trước đây chỉ xuất hiện trong mơ, đến vườn hoa Keukenhof, Skatfell, Động Xanh của Zakythos, còn cả thành phố cố Petra của Jordan nữa.
Tinh tế hay thô ráp, từ pháo đài Châu Âu cổ đến xóm nghèo trấn nhỏ.
____ anh là phong cảnh đẹp nhất đời em.
Hắn đã từng ngẫm được câu này trong tiểu thuyết ngôn tình, quên mất là quyển nào, mà lúc này lại rất muốn đặt trên người Bạch Đại Thối.
Bạch Dư hạ tay xuống, tựa hồ nhận ra được điều gì từ trong ánh mắt hắn, nhẹ nhàng nâng mặt Mao Cát Tường lên, lặp lại một lần, tựa như trả lời, lại như cổ vũ: “Ừm.”
Vì vậy, Mao Cát Tường liền trong loại không khí cực kỳ thích hợp này nhẹ nhàng phun ra một câu: “Anh à…”
Âm thanh cưng chiều của Bạch Dư không chút gợn sóng: “Hửm?”
“Chúng ta có thể ngồi quay lưng lại, như vậy sẽ không ngược gió nữa.”
… Mũ sẽ không bị gió thổi bay hoài.( *… thế cái đống cảnh đẹp nhắc đến trên kia để làm gì vậy… Tôi thật không hiểu suy nghĩ của Mao thiếu…)
Bạch Dư buông tay ra, Mao Cát Tường không hiểu sao lại nhìn thấy một chút ý tứ hận rèn sắt không thành thép trong mắt anh.
(⊙v⊙) ừm, chắc hoa mắt rồi, dù sao chủ ý hắn đưa ra vẫn rất thông minh.
Mao Cát Tường quay đầu, tìm đồng minh giải sầu cô quạnh: “Thất Thất, 13 phút rồi, bất kể là ai đâm ai cũng nên phân thắng bại rồi đi?”
Mặc dù nói đã đưa đạo cụ bảo mệnh cho Đường Ngự Thiên, nhưng Tần Ý vẫn lo lắng. Ngón tay anh run nhè nhẹ, trầm giọng nhắc: “Mao tiên sinh.”
Mao Cát Tường lập tức ngậm miệng: “Thật xin lỗi.”
Xin lỗi thì xin lỗi, có một câu hắn vẫn không thể không hỏi: “Đường Ngự Thiên bây giờ có phải là đối tượng của cậu?”
…
“Là kiểu giữa đàn ông với nhau, quan hệ yêu đương ấy.”
“Không phải,” Tần Ý đáp, “Anh nghe từ đâu vậy.”
Từ giác quan thứ sáu của Mao Cát Tường tôi đây!
Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp tục truy hỏi, đối tượng hư hư thực thực của đồng minh của hắn đã kéo một đống đồ vật trở về.
Tần Ý quăng vấn đề của Mao Cát Tường ở sau gáy, vội vàng đứng dậy, đập vào mắt chính là thứ Đường Ngự Thiên tha về phía sau, ‘Đường Nhiên Chi’ quần áo không chỉnh tề.
Tần Ý tiến lên: “Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì?”
‘Đường Nhiên Chi’ sưng mặt sưng mũi, cả người đều xanh xanh tím tím.
Bị Đường Ngự Thiên đánh?
Mao Cát Tường ló cái đầu ra: “Tôi bảo mà, tôi vừa nghe thấy tiếng động, nghe đã biết là một sự kiện bạo lực.”
Đường Ngự Thiên kêu Hồng Bảo dẫn Tần Ý ra xa một chút, miễn cho lúc nữa có cảnh máu đổ, làm em ấy không chịu nổi.
Hồng Bảo kéo kéo vị tiểu Tô tiên sinh này: “Việc này, không thì cậu đừng tới, miễn cho Đường tổng lo lắng.”
“Hồng tiên sinh, nhưng tôi có hơi lo.”
“Lo lắng cái gì, coi như tôi van cậu, Đường tổng của chúng tôi lúc thường không dễ dàng tự tay đánh người, tôi còn đang muốn đứng bên cạnh học mấy chiêu đây, haha.”
“…”
Lời này là thật, Đường Ngự Thiên đã ít nhất hơn một năm không tự tay đánh người. Lúc này, hắn dùng mũi chân đạp đạp đống Nhiên Chi giả: “Vẫn không chịu nói.”
Bởi vì bọn họ có mười hai người, nhân số quá nhiều, cho nên chia làm hai bên, tự sưởi ấm.
Vương Gia Diệp cách bọn họ khá xa, coi như nghe thấy tiếng vang cũng không nhìn thấy.
Việc của Đường Ngự Thiên cũng không phải thứ bọn họ có thể quản.
“Anh thực ra là… anh của… Đường Nhiên Chi…”
Cái gã đàn ông lớn lên trông y xì Đường Nhiên Chi kia vừa nói vừa ho ra máu, gã ho khan nửa ngày, mới rốt cục ngừng được một chút.
“Em xem, chúng tôi lớn lên giống nhau như đúc.” Nói rồi, hắn cong gối ngồi dưới đất, cúi đầu cười quỷ dị, sau đó giơ tay lau sạch vết máu bên khoé miệng, “Nhưng anh lại là người bị vứt bỏ, không phải em ấy.”
Đường Ngự Thiên đạp một đạp, động tác gọn gàng mạnh mẽ, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Mũi giả của ‘anh trai Đường Nhiên Chi’ trong nháy mắt bị lệch.
“Cằm là lót, trên mặt ít nhất tiêm năm lần hyaluronic acid(* không biết tiêm tủng thế nào nhưng túm lại là để căng da mặt), xương gò má đã gọt qua, bơm thêm môi.” Đường Ngự Thiên khẽ cười, giọng lại thêm lạnh, “Ai cho mày dũng khí, dùng một khuôn mặt giả như vậy, bày trò dối trá trước mặt tao?”
Đối với màn đánh giá chất lượng này, tên đang ngồi dưới đất kia vậy mà điên cuồng nở nụ cười: “Anh làm tất cả những việc này, đều bởi vì anh yêu em.”
“…”
“Đường Ngự Thiên, anh muốn chiếm được em, cho nên những người bên cạnh em, anh đều muốn tiêu diệt sạch sẽ.”
Trên mặt Đường Ngự Thiên viết rõ ràng hai chữ: Mẹ nó.
Thằng thần kinh này viện nào thả ra thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook