“A, đừng nói cảm ơn gì, quá khách khí.” Mao Cát Tường không có cảm tình gì với Đường Nhiên Chi, hắn vung vung tay nói, “Anh yên tâm đi, mặc dù bây giờ hoàn cảnh gian khổ nhưng tôi sẽ cố hết sức…”
Cố hết sức để nhịn mong muốn lén vứt người đi.
Mao Cát Tường nói xong liền không tiếp tục để ý tới anh ta, bất mãn của hắn đối với Đường Nhiên Chi từ lần đoán sai boss sau màn kia càng lúc càng mãnh liệt.
Vừa nhìn thấy đã nhớ tới ngày đó không có được điểm.
Đau lòng.
Rất đau lòng.
Lúc này Bạch Dư đang ngồi trên đất kiểm tra thùng dụng cụ, một tay cầm dao quân dụng nhiều chức năng, một tay lật xem số tay hướng dẫn sống còn.
Đại Cơ Nhục ở phía trước điều khiển phương hướng, quay đầu lại hỏi: “Bạch thiếu, chúng ta đi hướng nào ạ?”
“Dùng la bàn, đi về hướng nam.”
“Vâng.”
Bạch Dư vén tay áo, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua từng trang giấy của quyển sổ, chỉ đến hướng nam, cuối cùng dừng ở một chấm tròn đen trên bản đồ: “… Đảo hoang, đi về phía nam, vật tư hiện giờ của chúng ta cũng chỉ đủ đến lúc đó.”
Bạch Dư nói tới nghiêm túc, Mao Cát Tường thế mà lại nhìn người này từ đầu đến chân một lần, đảo qua khuôn mặt cùng vóc người không thể xoi mói, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở kiện áo sơ mi trên người anh.
Tuy rằng cảnh tượng bên trong áo còn đẹp hơn, nhưng hắn vẫn nhìn áo sơ mi đến xuất thần.
Ừm…
Kỳ thực hắn vẫn luôn hoài nghi, Bạch Dư không thể lên làm vai chính cũng là do mắt nhìn quần áo có vấn đề.
Thời điểm tác giả tuyển vai chính, Bạch Đại Thối nhất định mặc một bộ cực lệch lạc.
Hắn nghĩ như thế, Bạch Dư lại thả tay áo sơ mi màu quất xuống, quay đầu gọi hắn: “Lại đây.”
Không sai! Chính là cái loại áo sơ mi màu sáng này!
Mao Cát Tường ôm đùi lớn của anh hơn hai năm, ngay cả áo sơ mi màu hồng cũng từng thấy anh mặc qua, đầu giường còn bày hai con thỏ dễ thương.
Quả thực tạo ra kinh hãi cho hắn.
Loại người như Bạch Dư, mặt mày đóng băng cả năm, hệ thần kinh mặt bị bại liệt, vậy mà cũng thích thỏ đáng yêu? (* ok tôi hiểu cái tin đồn anh đùi lớn thích lolita ra từ đâu rồi…)
May mắn sau đó Đại Cơ Nhục đứng ra giải thích, Bạch thiếu không hay khoe khoang bày vẽ như Đường Ngự Thiên, luôn có mười mấy nhà tạo mẫu vây quanh. Lúc thường Bạch Đại Thối mặc quần áo thế nào cũng do Đại Cơ Nhục chọn lựa… Mao Cát Tường lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Đương nhiên, việc này cũng một phần vì bệnh của Bạch Dư. Đại Cơ Nhục nghe theo chỉ thị của bác sĩ, đồ dùng hàng ngày đều đổi thành màu ấm, hận không thể đổi cả phòng thành phòng công chúa.
Mao Cát Tường vì muốn ôm đùi lớn nên cố ý thăm dò cái chứng khuyết thiếu cảm xúc này.
Coi thường phần lớn các loại cảm xúc, không có bất kỳ khát vọng gì, không muốn thứ gì, mà cũng không có hứng thú.
Thật sự là một loại bệnh kỳ quái.
“… Phạm vi đạn tín hiệu có giới hạn, lúc ném mạnh phải chú ý.” Bạch Dư gọi hắn ra đây vì muốn giải thích một vài chú ý trong sổ tay cho hắn, giảng đến một nửa thì phát hiện ra Mao Cát Tường đang thất thần, anh ngừng hướng dẫn, mặt không thay đổi, hỏi: “Em còn nghe chứ?”
“Em có!”
Mao Cát Tường đứng thẳng theo bản năng.
Hắn đáp xong mới nhận ra mình căn bản không biết Bạch Dư đang nói cái gì, gãi gãi đầu một cái, cố nhớ lại, khó khăn thăm dò: “Anh nói cái gì mà, tâm tính thiện lương?”
Bạch Dư nâng đồ vật dạng ống màu đen trong tay lên, lập lại: “Đạn tín hiệu.”
“…”
Khi Tần Ý tỉnh ngủ, trời cũng vừa mới sáng, xuồng cứu sinh ban đầu tăm tối cũng đã có vài vệt sáng nhợt nhạt.
Chân trời một mảnh bạch sắc, khó khăn xuyên qua lớp kính nặng dày.
Mặt biển đã bình ổn hơn so với đêm qua, ngồi trong xuồng cũng không cảm thấy xóc nảy.
Tần Ý một tay dụi mắt, một tay lần sang vị trí người bên cạnh.
Nguội lạnh.
Anh nhất thời thanh tỉnh, đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Đường Ngự Thiên đâu?
Bên trong xuồng cứu hộ chỉ có Hồng Bảo là còn tỉnh, mặc dù mắt cậu ra hiện giờ đã sắp muốn híp lại một đường chỉ, tay vẫn không hề buông lỏng.
Tiểu Mai rút lại trong góc ngủ, mấy người ngồi đối diện kia cũng đang chìm vào mộng, đại não phải chịu căng thẳng một đoạn thời gian dài, khi mọi việc thoáng đi vào quỹ đạo, cơn buồn ngủ liền chi phối tất cả. Hai người vốn dĩ đã không vừa mắt nhau là Hoàng Nguyệt Nguyệt và Vương Diệp Gia, cho dù nhiệt độ ban đêm khá thấp cũng vẫn cách nhau rất xa.
“Đường tiên sinh?” giọng Tần Ý nhỏ đến độ Hồng Bảo chưa ngủ cũng không nghe được, ánh mắt anh hoảng loạn nhìn qua một lượt, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đuôi xuồng, ngay chỗ cửa ra vào.
Anh trèo thang, khom người, một tay đỡ, một tay khác đẩy tấm sắt dày làm cửa ra vào kia.
Tần Ý vừa mới nhô nửa cái đầu ra ngoài, một bàn tay đã nhẹ nhàng áp anh xuống.
Đường Ngự Thiên ngồi trên đỉnh xuồng cứu hộ, đón gió biển, cổ áo sơ mi mở ra, lãnh ngạo bất kham nói: “Em ra ngoài làm gì.”
Tần Ý duy trì tư thế này, nói: “Tôi cho là…”
Đường Ngự Thiên nheo mắt lại: “Em lo lắng cho tôi?”
Hiểu như vậy cũng không sai.
Hiếm thấy có một lần vai nam chính không não bổ quá đà, Tần Ý gật gật đầu: “Ừ.”
Nhưng anh không biết, cái lo lắng này cũng chia ra nhiều loại ý nghĩa.
Loại lo lắng cha mẹ dành cho con cái, bạn bè lo lắng cho nhau, còn có lo lắng giữa…
Người yêu.
Đường Ngự Thiên yên lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó đưa tay về phía anh: “Lên đây, cho em xem một thứ.”
Mặt trên xuồng cứu hộ cấm người ngồi lên, bởi vì nếu có sóng lớn vỗ lại có thể khiến người ngã xuống, cuốn vào biển rộng sâu không lường được. Thời điểm đó, Đường Ngự Thiên lợi hại thế nào cũng không chắc có thể đảm bảo không bị sóng biển cuốn đi.
Nếu là trước đây, Tần Ý sẽ không đi làm loại chuyện nguy hiểm này, anh nhất định sẽ nói rất nhiều, không ngừng khuyên Đường Ngự Thiên rằng làm vậy rất nguy hiểm, bảo hắn nhanh chóng xuống dưới, quý trọng sinh mệnh, tránh xa những nguy hiểm không thể đoán trước.
Giờ khắc này, khi anh nhìn gương mặt của Đường Ngự Thiên, ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối, mặt trời chuẩn bị nhô lên từ mặt biển nhẹ nhàng khoác lên người hắn chút ánh sáng.
Người đàn ông này, lạnh lùng cuồng ngạo, không thể nói lý, cố tình làm bậy. Nhưng đồng thời cũng có lúc yếu đuối, lại có khi ôn nhu đến không ngờ.
Không biết quỷ thần sai khiến thế nào, Tần Ý tiếp tục trèo lên hai bậc, nắm lấy tay hắn, gió biển mạnh mẽ như muốn tàn phá thổi tới phía anh.
Anh ngồi bên cạnh Đường Ngự Thiên, tay bị Đường Ngự Thiên nắm chặt.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc lên từ mặt biển ____ hiện lên từ từ, khó khăn nhô lên từ mặt biển, sau phút chốc, phân nửa đã thoát khỏi đường chân trời, xuyên qua sương mù dày đặc mà tung hoành khắp biển rộng, trên mặt biển như một bức tranh sơn dầu năm màu rực rỡ.
Thật tráng lệ.
Tần Ý nhìn đến suýt thất thần.
Đây là cảnh tượng cả đời anh chưa từng thấy qua, cũng là điều mà anh chưa bao giờ thử nghiệm.
Sau nhiều năm cẩn cẩn trọng trọng làm giáo viên, anh không có cơ hội ra ngoài đi du lịch, mỗi ngày đều ba điểm thẳng hàng, mãi đến tận năm ngoái, khi Đồng Đồng tới, trong nhà mới náo nhiệt hơn.
“Ngu xuẩn, hoàn hồn.” Tóc trên trán Đường Ngự Thiên bị gió thổi về phía sau, cũng giống lần đó ở vũ hội trên du thuyền, lộ ra cả khuôn mặt, lạnh lùng mà tà mị, đuôi mắt lại tựa hồ như được kẻ vẽ vậy, “Em biết tối qua mình nói mớ không.”
Đường Ngự Thiên đột ngột nói câu này, Tần Ý nghe mà khẩn trương: “A?”
“Hồng Tú Toàn là đứa nào?” Lúc Đường Ngự Thiên hỏi câu này, tay bóp nhẹ dưới cằm anh.
Tần Ý bị ép ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lại nghe Đường Ngự Thiên tiếp tục ép hỏi: “Là đàn ông sao?”
“…”
“Tên đó với em có quan hệ gì?”
Tần Ý á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra phần sau của giấc mơ đêm qua là cái gì, anh mơ thấy bản thân vẫn ở trong lớp dạy học cho bọn nhỏ, đúng lúc chưa kịp hoàn thành bài giảng về phong trào Thái Bình Thiên Quốc. (* có nhắc đến ở ngay chương đầu.)
Đối mặt với giọng nói đầy chất vấn cùng sắc mặt âm trầm này của Đường Ngự Thiên, Tần Ý cảm thấy như bản thân thật sự đi vụng trộm, còn bị hắn bắt gian tại giường.
“Là thế này,” Tần Ý đen mặt mà tổ chức lại ngôn ngữ một chút, “Hồng Tú Toàn, tại triều Thanh từ năm Hàm Phong thứ nhất đến năm Đồng Trị thứ ba, có nghĩa là từ năm 1851 đến năm 1864, là lãnh đạo của phong trào Thái Bình Thiên Quốc.” (* Bố khỉ =)))) Đường tổng rước thầy Tần về nhà chắc sau này toàn ghen tuông với vĩ nhân lịch sử.)
Anh không biết lịch sử trong thế giới của “Hào môn thế gia” có khác với thế giới bên ngoài không, theo lý thì phải giống nhau, dù sao thế giới này cũng dựa trên cơ sở của thế giới kia mà tạo ra.
Mà xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Tần Ý thuận tiện giải thích một chút những điểm trọng yếu của đoạn lịch sử này: “Đây là khởi nghĩa nông dân nhằm chống lại chế độ thống trị phong kiến nhà Thanh và cuộc xâm lược từ chủ nghĩa tư bản nước ngoài, cũng là phong trào phản Thanh lớn nhất giữa thế kỷ 19 của Trung Quốc.”
Đường Ngự Thiên: “…”
Đêm hôm qua đứa ngốc này dựa vào vai hắn, cau mày, miệng không ngừng nhắc tới Hồng Tú Toàn này Hồng Tú Toàn nọ, làm hắn nén giận cả đêm.
Ai mẹ nó nghĩ đến có người lúc ngủ còn ‘thương nhớ’ Thái Bình Thiên Quốc với Hồng Tú Toàn chứ.
Tần Ý nhìn biểu tình của đối phương, hẳn là hắn biết đến đoạn lịch sử này, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, đây vẫn là lần đầu tiên thấy hắn lộ ra loại biểu tình lúng túng này, Tần Ý nhịn không được, lại nhìn hắn thêm vài lần.
Đường Ngự Thiên nghiêm mặt, thả tay xuống, nói: “Gió lớn rồi, cút xuống đi.”(*Đường- cục súc- Ngự Thiên đã comeback. Ok tôi biết ổng cục súc đó giờ nhưng với thầy Tần thì khác __ (: 3 J)Z)
“… À, được.”
Tần Ý vừa vươn tay định mở cửa, khối sắt dày kia đã tự động đẩy lên.
Hồng Bảo ló ra cái đầu tròn tròn, bám tại cửa vào, trông như sắp khóc đến nơi.
Đường Ngự Thiên di chuyển về phía trước một chút, hắn sợ Tần Ý ngã, vươn tay ôm anh, ấn anh vào lồng ngực, sau đó cười lạnh với Hồng Bảo: “Sao, buồn tè?”
Hồng Bảo liều mạng lắc đầu.
Một giây sau, cậu ta hô: “Đường tổng, đảo hoang ở phía trước, nhưng bình ắc- quy đã sắp hết điện!”
Nghe được câu này, biểu tình Đường Ngự Thiên nghiêm túc lên.
___ “Tránh ra.”
Mấy người họ lại trở về bên trong xuồng cứu hộ, sau khi kiểm tra, có thể xác định bình ắc- quy rất nhanh sẽ hết điện,
Bình ắc- quy không có điện, đồng nghĩa với việc bọn họ không thể chủ động trong việc điều chỉnh phương hướng, chỉ có thể trôi theo dòng nước.
“Cần phải đi mười phút nữa,” lúc trước Tần Ý đã dựa vào chỉ tiêu ghi trên bình để tính toán, có thể đi đến tận giờ, cũng coi như nằm trong dự liệu, “Muốn lên đảo, chỉ có thể… Bơi tới…”
Tuy rằng cái đảo hoang này không đáng tin cậy chút nào, nhưng hiện giờ bọn họ cần nhanh chóng tìm một nơi để chờ cứu viện. Không nói đến việc vật tư khuyết thiếu khi cứ lênh đênh ngoài biển, chỉ riêng khả năng đắm thuyền hay bị mất nước cũng đủ nghiêm trọng rồi.
Lúc bọn anh đang nói chuyện, mấy người kia cũng tỉnh lại. Quý phụ Hoàng Nguyệt Nguyệt kêu lên sợ hãi, bà ta nắm chặt mặt dây chuyền bằng đá ngọc lục bảo cực lớn của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao, có phải chúng ta sẽ chết không?!”
Vương Gia Diệp cũng lo lắng, nhưng định lực rõ ràng tốt hơn người kia rất nhiều, bà ta đan hai tay vào nhau: “Muốn chết thế thì đi chết luôn đi? Cô nói mệt, mà bọn tôi nghe cũng thấy phiền.”
Âu Dương Thần đã nói không ra lời, bình thường hắn tự phụ là vậy, lúc gặp chuyện liền kinh sợ. Cái sự kiện bánh ga tô nhỏ phát điên lần trước đã doạ hắn sợ đến độ cả đêm không ngon giấc.
Không chờ Đường Ngự Thiên lên tiếng, Hồng Bảo đã chủ động nói: “Ầm ĩ cái gì, giữ trật tự một chút.”
Tần Ý hướng dẫn mọi người lấy áo phao từ phía sau ghế, đợi đến giờ sẽ rời xuồng, trực tiếp bơi qua.
“Mọi người yên tâm, bơi khoảng hai mươi phút là tới nơi,” Tần Ý nói những lời này cũng cảm thấy phiền não. Dựa vào cái thể chất của thân thể anh hiện giờ, bơi tầm mười phút đã tốt lắm rồi, “Mọi người mặc áo phao, lúc bơi nhớ tập trung chú ý hơn một chút, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.”
Một mảnh trầm mặc, Hoàng Nguyệt Nguyệt khóc lên: “Tôi, tôi không biết bơi… Mặc áo phao cũng không có ích gì…”
Chúc mừng [pháo hôi- hàng tháng] đã thu được danh hiệu gà nhất toàn đội.
Không biết bơi thì cuối cùng cũng phải nhảy, quý phụ kia mãi đến tận lúc nhảy cũng không muốn bỏ đôi giày cao gót nghe nói là hàng limited mùa thu của Hmades. Đến khi xuồng cứu hộ hoàn toàn mất đi phương hướng, đi xuyên ngang xuyên dọc, nhìn bản thân cách mọi người ngày càng xa, bà ta mới khẽ cắn răng, như hạ sủi cảo mà nhảy xuống.
“A, dây chuyền của tôi, không thấy đâu cả, là hàng thiết kế độc nhất toàn cầu của Bilan!” Hoàng Nguyệt Nguyệt không biết bơi, vì sợi dây chuyền mà có thể vô sự tự thông, cố gắng lăn lộn trong nước tìm nó.
“Oh my god, oh no… Bilan yêu quý của mẹ…”
“…”
Con mụ đầu óc có vấn đề.
Đường Ngự Thiên mặt lạnh, nói với Hồng Bảo: “Đừng chờ bà ta, bà ta cũng có thể bơi, không chết được.”
Hai mươi phút bơi không phải một chỉ tiêu có thể đơn giản hoàn thành.
Cho dù có mặc áo phao, thì vẫn thử thách lực cánh tay và sức chân của người bơi.
Tần Ý liều mạng tự nói với mình, có mệt mấy cũng phải tiếp tục bơi về phía trước. Bơi được nửa đường, bụng chân anh đã mơ hồ có dấu hiệu chuột rút.
‘Keng.’
Tiểu Manh Manh: “Kí chủ thân ái, cần hoàng tuyền đại bộ không. Chỉ cần một viên này, HP của ngài sẽ khôi phục, hồi đầy thanh máu đã không còn là giấc mộng xa vời.”
Tần Ý đã muốn nói từ hôm qua, phong cách của hệ thống có chút không đúng lắm, thật giống như tham gia vào một tổ chức đa cấp vậy.
“Năm điểm, ngài sẽ không bị lừa, dùng chỉ năm điểm, ngài cũng không chịu thiệt.”
Tần Ý nín giận, tiếp tục bơi về phía trước.
Tiểu Manh Manh không cam lòng yếu thế: “Dùng một viên hoàng tuyền đại bộ, ngài sẽ phát hiện, cuộc đời không còn ngàn cân treo sợi tóc nữa.” (*chỗ này ghi bừa…)
“…”
Giọng Tần Ý như thể bị hệ thống làm khó chịu, anh khẽ cắn răng: “Cảm ơn… Tôi tạm thời… Vẫn chưa cần…”
Cố hết sức để nhịn mong muốn lén vứt người đi.
Mao Cát Tường nói xong liền không tiếp tục để ý tới anh ta, bất mãn của hắn đối với Đường Nhiên Chi từ lần đoán sai boss sau màn kia càng lúc càng mãnh liệt.
Vừa nhìn thấy đã nhớ tới ngày đó không có được điểm.
Đau lòng.
Rất đau lòng.
Lúc này Bạch Dư đang ngồi trên đất kiểm tra thùng dụng cụ, một tay cầm dao quân dụng nhiều chức năng, một tay lật xem số tay hướng dẫn sống còn.
Đại Cơ Nhục ở phía trước điều khiển phương hướng, quay đầu lại hỏi: “Bạch thiếu, chúng ta đi hướng nào ạ?”
“Dùng la bàn, đi về hướng nam.”
“Vâng.”
Bạch Dư vén tay áo, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua từng trang giấy của quyển sổ, chỉ đến hướng nam, cuối cùng dừng ở một chấm tròn đen trên bản đồ: “… Đảo hoang, đi về phía nam, vật tư hiện giờ của chúng ta cũng chỉ đủ đến lúc đó.”
Bạch Dư nói tới nghiêm túc, Mao Cát Tường thế mà lại nhìn người này từ đầu đến chân một lần, đảo qua khuôn mặt cùng vóc người không thể xoi mói, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở kiện áo sơ mi trên người anh.
Tuy rằng cảnh tượng bên trong áo còn đẹp hơn, nhưng hắn vẫn nhìn áo sơ mi đến xuất thần.
Ừm…
Kỳ thực hắn vẫn luôn hoài nghi, Bạch Dư không thể lên làm vai chính cũng là do mắt nhìn quần áo có vấn đề.
Thời điểm tác giả tuyển vai chính, Bạch Đại Thối nhất định mặc một bộ cực lệch lạc.
Hắn nghĩ như thế, Bạch Dư lại thả tay áo sơ mi màu quất xuống, quay đầu gọi hắn: “Lại đây.”
Không sai! Chính là cái loại áo sơ mi màu sáng này!
Mao Cát Tường ôm đùi lớn của anh hơn hai năm, ngay cả áo sơ mi màu hồng cũng từng thấy anh mặc qua, đầu giường còn bày hai con thỏ dễ thương.
Quả thực tạo ra kinh hãi cho hắn.
Loại người như Bạch Dư, mặt mày đóng băng cả năm, hệ thần kinh mặt bị bại liệt, vậy mà cũng thích thỏ đáng yêu? (* ok tôi hiểu cái tin đồn anh đùi lớn thích lolita ra từ đâu rồi…)
May mắn sau đó Đại Cơ Nhục đứng ra giải thích, Bạch thiếu không hay khoe khoang bày vẽ như Đường Ngự Thiên, luôn có mười mấy nhà tạo mẫu vây quanh. Lúc thường Bạch Đại Thối mặc quần áo thế nào cũng do Đại Cơ Nhục chọn lựa… Mao Cát Tường lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Đương nhiên, việc này cũng một phần vì bệnh của Bạch Dư. Đại Cơ Nhục nghe theo chỉ thị của bác sĩ, đồ dùng hàng ngày đều đổi thành màu ấm, hận không thể đổi cả phòng thành phòng công chúa.
Mao Cát Tường vì muốn ôm đùi lớn nên cố ý thăm dò cái chứng khuyết thiếu cảm xúc này.
Coi thường phần lớn các loại cảm xúc, không có bất kỳ khát vọng gì, không muốn thứ gì, mà cũng không có hứng thú.
Thật sự là một loại bệnh kỳ quái.
“… Phạm vi đạn tín hiệu có giới hạn, lúc ném mạnh phải chú ý.” Bạch Dư gọi hắn ra đây vì muốn giải thích một vài chú ý trong sổ tay cho hắn, giảng đến một nửa thì phát hiện ra Mao Cát Tường đang thất thần, anh ngừng hướng dẫn, mặt không thay đổi, hỏi: “Em còn nghe chứ?”
“Em có!”
Mao Cát Tường đứng thẳng theo bản năng.
Hắn đáp xong mới nhận ra mình căn bản không biết Bạch Dư đang nói cái gì, gãi gãi đầu một cái, cố nhớ lại, khó khăn thăm dò: “Anh nói cái gì mà, tâm tính thiện lương?”
Bạch Dư nâng đồ vật dạng ống màu đen trong tay lên, lập lại: “Đạn tín hiệu.”
“…”
Khi Tần Ý tỉnh ngủ, trời cũng vừa mới sáng, xuồng cứu sinh ban đầu tăm tối cũng đã có vài vệt sáng nhợt nhạt.
Chân trời một mảnh bạch sắc, khó khăn xuyên qua lớp kính nặng dày.
Mặt biển đã bình ổn hơn so với đêm qua, ngồi trong xuồng cũng không cảm thấy xóc nảy.
Tần Ý một tay dụi mắt, một tay lần sang vị trí người bên cạnh.
Nguội lạnh.
Anh nhất thời thanh tỉnh, đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Đường Ngự Thiên đâu?
Bên trong xuồng cứu hộ chỉ có Hồng Bảo là còn tỉnh, mặc dù mắt cậu ra hiện giờ đã sắp muốn híp lại một đường chỉ, tay vẫn không hề buông lỏng.
Tiểu Mai rút lại trong góc ngủ, mấy người ngồi đối diện kia cũng đang chìm vào mộng, đại não phải chịu căng thẳng một đoạn thời gian dài, khi mọi việc thoáng đi vào quỹ đạo, cơn buồn ngủ liền chi phối tất cả. Hai người vốn dĩ đã không vừa mắt nhau là Hoàng Nguyệt Nguyệt và Vương Diệp Gia, cho dù nhiệt độ ban đêm khá thấp cũng vẫn cách nhau rất xa.
“Đường tiên sinh?” giọng Tần Ý nhỏ đến độ Hồng Bảo chưa ngủ cũng không nghe được, ánh mắt anh hoảng loạn nhìn qua một lượt, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đuôi xuồng, ngay chỗ cửa ra vào.
Anh trèo thang, khom người, một tay đỡ, một tay khác đẩy tấm sắt dày làm cửa ra vào kia.
Tần Ý vừa mới nhô nửa cái đầu ra ngoài, một bàn tay đã nhẹ nhàng áp anh xuống.
Đường Ngự Thiên ngồi trên đỉnh xuồng cứu hộ, đón gió biển, cổ áo sơ mi mở ra, lãnh ngạo bất kham nói: “Em ra ngoài làm gì.”
Tần Ý duy trì tư thế này, nói: “Tôi cho là…”
Đường Ngự Thiên nheo mắt lại: “Em lo lắng cho tôi?”
Hiểu như vậy cũng không sai.
Hiếm thấy có một lần vai nam chính không não bổ quá đà, Tần Ý gật gật đầu: “Ừ.”
Nhưng anh không biết, cái lo lắng này cũng chia ra nhiều loại ý nghĩa.
Loại lo lắng cha mẹ dành cho con cái, bạn bè lo lắng cho nhau, còn có lo lắng giữa…
Người yêu.
Đường Ngự Thiên yên lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó đưa tay về phía anh: “Lên đây, cho em xem một thứ.”
Mặt trên xuồng cứu hộ cấm người ngồi lên, bởi vì nếu có sóng lớn vỗ lại có thể khiến người ngã xuống, cuốn vào biển rộng sâu không lường được. Thời điểm đó, Đường Ngự Thiên lợi hại thế nào cũng không chắc có thể đảm bảo không bị sóng biển cuốn đi.
Nếu là trước đây, Tần Ý sẽ không đi làm loại chuyện nguy hiểm này, anh nhất định sẽ nói rất nhiều, không ngừng khuyên Đường Ngự Thiên rằng làm vậy rất nguy hiểm, bảo hắn nhanh chóng xuống dưới, quý trọng sinh mệnh, tránh xa những nguy hiểm không thể đoán trước.
Giờ khắc này, khi anh nhìn gương mặt của Đường Ngự Thiên, ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối, mặt trời chuẩn bị nhô lên từ mặt biển nhẹ nhàng khoác lên người hắn chút ánh sáng.
Người đàn ông này, lạnh lùng cuồng ngạo, không thể nói lý, cố tình làm bậy. Nhưng đồng thời cũng có lúc yếu đuối, lại có khi ôn nhu đến không ngờ.
Không biết quỷ thần sai khiến thế nào, Tần Ý tiếp tục trèo lên hai bậc, nắm lấy tay hắn, gió biển mạnh mẽ như muốn tàn phá thổi tới phía anh.
Anh ngồi bên cạnh Đường Ngự Thiên, tay bị Đường Ngự Thiên nắm chặt.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc lên từ mặt biển ____ hiện lên từ từ, khó khăn nhô lên từ mặt biển, sau phút chốc, phân nửa đã thoát khỏi đường chân trời, xuyên qua sương mù dày đặc mà tung hoành khắp biển rộng, trên mặt biển như một bức tranh sơn dầu năm màu rực rỡ.
Thật tráng lệ.
Tần Ý nhìn đến suýt thất thần.
Đây là cảnh tượng cả đời anh chưa từng thấy qua, cũng là điều mà anh chưa bao giờ thử nghiệm.
Sau nhiều năm cẩn cẩn trọng trọng làm giáo viên, anh không có cơ hội ra ngoài đi du lịch, mỗi ngày đều ba điểm thẳng hàng, mãi đến tận năm ngoái, khi Đồng Đồng tới, trong nhà mới náo nhiệt hơn.
“Ngu xuẩn, hoàn hồn.” Tóc trên trán Đường Ngự Thiên bị gió thổi về phía sau, cũng giống lần đó ở vũ hội trên du thuyền, lộ ra cả khuôn mặt, lạnh lùng mà tà mị, đuôi mắt lại tựa hồ như được kẻ vẽ vậy, “Em biết tối qua mình nói mớ không.”
Đường Ngự Thiên đột ngột nói câu này, Tần Ý nghe mà khẩn trương: “A?”
“Hồng Tú Toàn là đứa nào?” Lúc Đường Ngự Thiên hỏi câu này, tay bóp nhẹ dưới cằm anh.
Tần Ý bị ép ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lại nghe Đường Ngự Thiên tiếp tục ép hỏi: “Là đàn ông sao?”
“…”
“Tên đó với em có quan hệ gì?”
Tần Ý á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra phần sau của giấc mơ đêm qua là cái gì, anh mơ thấy bản thân vẫn ở trong lớp dạy học cho bọn nhỏ, đúng lúc chưa kịp hoàn thành bài giảng về phong trào Thái Bình Thiên Quốc. (* có nhắc đến ở ngay chương đầu.)
Đối mặt với giọng nói đầy chất vấn cùng sắc mặt âm trầm này của Đường Ngự Thiên, Tần Ý cảm thấy như bản thân thật sự đi vụng trộm, còn bị hắn bắt gian tại giường.
“Là thế này,” Tần Ý đen mặt mà tổ chức lại ngôn ngữ một chút, “Hồng Tú Toàn, tại triều Thanh từ năm Hàm Phong thứ nhất đến năm Đồng Trị thứ ba, có nghĩa là từ năm 1851 đến năm 1864, là lãnh đạo của phong trào Thái Bình Thiên Quốc.” (* Bố khỉ =)))) Đường tổng rước thầy Tần về nhà chắc sau này toàn ghen tuông với vĩ nhân lịch sử.)
Anh không biết lịch sử trong thế giới của “Hào môn thế gia” có khác với thế giới bên ngoài không, theo lý thì phải giống nhau, dù sao thế giới này cũng dựa trên cơ sở của thế giới kia mà tạo ra.
Mà xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Tần Ý thuận tiện giải thích một chút những điểm trọng yếu của đoạn lịch sử này: “Đây là khởi nghĩa nông dân nhằm chống lại chế độ thống trị phong kiến nhà Thanh và cuộc xâm lược từ chủ nghĩa tư bản nước ngoài, cũng là phong trào phản Thanh lớn nhất giữa thế kỷ 19 của Trung Quốc.”
Đường Ngự Thiên: “…”
Đêm hôm qua đứa ngốc này dựa vào vai hắn, cau mày, miệng không ngừng nhắc tới Hồng Tú Toàn này Hồng Tú Toàn nọ, làm hắn nén giận cả đêm.
Ai mẹ nó nghĩ đến có người lúc ngủ còn ‘thương nhớ’ Thái Bình Thiên Quốc với Hồng Tú Toàn chứ.
Tần Ý nhìn biểu tình của đối phương, hẳn là hắn biết đến đoạn lịch sử này, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, đây vẫn là lần đầu tiên thấy hắn lộ ra loại biểu tình lúng túng này, Tần Ý nhịn không được, lại nhìn hắn thêm vài lần.
Đường Ngự Thiên nghiêm mặt, thả tay xuống, nói: “Gió lớn rồi, cút xuống đi.”(*Đường- cục súc- Ngự Thiên đã comeback. Ok tôi biết ổng cục súc đó giờ nhưng với thầy Tần thì khác __ (: 3 J)Z)
“… À, được.”
Tần Ý vừa vươn tay định mở cửa, khối sắt dày kia đã tự động đẩy lên.
Hồng Bảo ló ra cái đầu tròn tròn, bám tại cửa vào, trông như sắp khóc đến nơi.
Đường Ngự Thiên di chuyển về phía trước một chút, hắn sợ Tần Ý ngã, vươn tay ôm anh, ấn anh vào lồng ngực, sau đó cười lạnh với Hồng Bảo: “Sao, buồn tè?”
Hồng Bảo liều mạng lắc đầu.
Một giây sau, cậu ta hô: “Đường tổng, đảo hoang ở phía trước, nhưng bình ắc- quy đã sắp hết điện!”
Nghe được câu này, biểu tình Đường Ngự Thiên nghiêm túc lên.
___ “Tránh ra.”
Mấy người họ lại trở về bên trong xuồng cứu hộ, sau khi kiểm tra, có thể xác định bình ắc- quy rất nhanh sẽ hết điện,
Bình ắc- quy không có điện, đồng nghĩa với việc bọn họ không thể chủ động trong việc điều chỉnh phương hướng, chỉ có thể trôi theo dòng nước.
“Cần phải đi mười phút nữa,” lúc trước Tần Ý đã dựa vào chỉ tiêu ghi trên bình để tính toán, có thể đi đến tận giờ, cũng coi như nằm trong dự liệu, “Muốn lên đảo, chỉ có thể… Bơi tới…”
Tuy rằng cái đảo hoang này không đáng tin cậy chút nào, nhưng hiện giờ bọn họ cần nhanh chóng tìm một nơi để chờ cứu viện. Không nói đến việc vật tư khuyết thiếu khi cứ lênh đênh ngoài biển, chỉ riêng khả năng đắm thuyền hay bị mất nước cũng đủ nghiêm trọng rồi.
Lúc bọn anh đang nói chuyện, mấy người kia cũng tỉnh lại. Quý phụ Hoàng Nguyệt Nguyệt kêu lên sợ hãi, bà ta nắm chặt mặt dây chuyền bằng đá ngọc lục bảo cực lớn của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao, có phải chúng ta sẽ chết không?!”
Vương Gia Diệp cũng lo lắng, nhưng định lực rõ ràng tốt hơn người kia rất nhiều, bà ta đan hai tay vào nhau: “Muốn chết thế thì đi chết luôn đi? Cô nói mệt, mà bọn tôi nghe cũng thấy phiền.”
Âu Dương Thần đã nói không ra lời, bình thường hắn tự phụ là vậy, lúc gặp chuyện liền kinh sợ. Cái sự kiện bánh ga tô nhỏ phát điên lần trước đã doạ hắn sợ đến độ cả đêm không ngon giấc.
Không chờ Đường Ngự Thiên lên tiếng, Hồng Bảo đã chủ động nói: “Ầm ĩ cái gì, giữ trật tự một chút.”
Tần Ý hướng dẫn mọi người lấy áo phao từ phía sau ghế, đợi đến giờ sẽ rời xuồng, trực tiếp bơi qua.
“Mọi người yên tâm, bơi khoảng hai mươi phút là tới nơi,” Tần Ý nói những lời này cũng cảm thấy phiền não. Dựa vào cái thể chất của thân thể anh hiện giờ, bơi tầm mười phút đã tốt lắm rồi, “Mọi người mặc áo phao, lúc bơi nhớ tập trung chú ý hơn một chút, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.”
Một mảnh trầm mặc, Hoàng Nguyệt Nguyệt khóc lên: “Tôi, tôi không biết bơi… Mặc áo phao cũng không có ích gì…”
Chúc mừng [pháo hôi- hàng tháng] đã thu được danh hiệu gà nhất toàn đội.
Không biết bơi thì cuối cùng cũng phải nhảy, quý phụ kia mãi đến tận lúc nhảy cũng không muốn bỏ đôi giày cao gót nghe nói là hàng limited mùa thu của Hmades. Đến khi xuồng cứu hộ hoàn toàn mất đi phương hướng, đi xuyên ngang xuyên dọc, nhìn bản thân cách mọi người ngày càng xa, bà ta mới khẽ cắn răng, như hạ sủi cảo mà nhảy xuống.
“A, dây chuyền của tôi, không thấy đâu cả, là hàng thiết kế độc nhất toàn cầu của Bilan!” Hoàng Nguyệt Nguyệt không biết bơi, vì sợi dây chuyền mà có thể vô sự tự thông, cố gắng lăn lộn trong nước tìm nó.
“Oh my god, oh no… Bilan yêu quý của mẹ…”
“…”
Con mụ đầu óc có vấn đề.
Đường Ngự Thiên mặt lạnh, nói với Hồng Bảo: “Đừng chờ bà ta, bà ta cũng có thể bơi, không chết được.”
Hai mươi phút bơi không phải một chỉ tiêu có thể đơn giản hoàn thành.
Cho dù có mặc áo phao, thì vẫn thử thách lực cánh tay và sức chân của người bơi.
Tần Ý liều mạng tự nói với mình, có mệt mấy cũng phải tiếp tục bơi về phía trước. Bơi được nửa đường, bụng chân anh đã mơ hồ có dấu hiệu chuột rút.
‘Keng.’
Tiểu Manh Manh: “Kí chủ thân ái, cần hoàng tuyền đại bộ không. Chỉ cần một viên này, HP của ngài sẽ khôi phục, hồi đầy thanh máu đã không còn là giấc mộng xa vời.”
Tần Ý đã muốn nói từ hôm qua, phong cách của hệ thống có chút không đúng lắm, thật giống như tham gia vào một tổ chức đa cấp vậy.
“Năm điểm, ngài sẽ không bị lừa, dùng chỉ năm điểm, ngài cũng không chịu thiệt.”
Tần Ý nín giận, tiếp tục bơi về phía trước.
Tiểu Manh Manh không cam lòng yếu thế: “Dùng một viên hoàng tuyền đại bộ, ngài sẽ phát hiện, cuộc đời không còn ngàn cân treo sợi tóc nữa.” (*chỗ này ghi bừa…)
“…”
Giọng Tần Ý như thể bị hệ thống làm khó chịu, anh khẽ cắn răng: “Cảm ơn… Tôi tạm thời… Vẫn chưa cần…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook