Cái thứ hơi dựng lên giữa hai chân Mao Cát Tường chẳng mấy chốc đã…
Héo.
Máu trong người hắn như bị đóng băng từng chút một.
Mặc dù hiện tại, hắn đã sinh ra nghi ngờ đối với tính hướng của mình, nhưng vào giây cuối cùng, hắn vẫn rất chuyên nghiệp mà rút tay ra khỏi quần, sau đó cầm cái quần đen kia lên, hít hai cái.
…
Một phòng yên tĩnh.
“Chúc mừng ngu ngốc đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thu được 5 điểm, có muốn dùng 2 điểm để thu thập đạo cụ bảo mệnh hay không?”
Lòng Mao Cát Tường như tro nguội: “Không, không cần!” Điểm này không dễ kiếm, một phần hắn cũng không muốn dùng!
Tiểu Xấu Xa: “Ha, vậy tôi lui trước.”
Mao Cát Tường nói xong đôi lời với Vua hố cha hệ thống, thuận tiện làm xong chuẩn bị tâm lý, hắn chậm rãi giơ tay rời đi cái quần lót đen trên mặt.
Mở mắt ra chỉ thấy ____
Lúc này, Bạch Dư không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm bên hông, vẫn còn chưa lau khô nước trên người, từng giọt ướt át dọc theo cơ bụng chảy xuống…
Vóc người như này, giời ạ, so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn!
Mao Cát Tường cảm thấy mũi nóng lên, giống như có gì đó muốn chảy xuống, từ lỗ mũi tràn ra, cảm giác này hết sức quen thuộc.
Hắn giơ tay gạt một cái, ừm, đỏ.
ヾ(`Д) Tiểu Xấu Xa, mày mau trở về! Trở về! Cho tao một đạo cụ bảo mệnh!
Không biết vì sao, cái hệ thống Tiểu Xấu Xa này tương đối có cá tính, nói đi liền đi, không thèm quay đầu, không cho người ta cơ hội thở lấy hơi, vô luận Mao Cát Tường gọi nó như thế nào, nó cũng làm như mình chết rồi.
Mao Cát Tường không thể làm gì hơn ngoài chật vật che mũi, một tay khác khó khăn kéo khoá quần.
Bạch Dư bỗng nhiên tiến sát đến, đè xuống tay đang ra sức kéo khoá của hắn, cúi người, hỏi lại một lần: “Em, đang làm gì?”
Cho dù có khả năng Bạch Dư chỉ muốn ngăn động tác của hắn, muốn hắn chú ý nghe anh ta nói, thế nhưng động tác này… Động tác này…
“Anh anh anh buông tay em ra cái đã,” Mao Cát Tường vung tay, che chở đũng quần, liều mạng lui cả người về phía sau, “Việc đó, anh hãy nghe em nói, em có thể giải thích.”
Bạch Dư không tiếp tục đuổi theo, anh ta vẫn đứng bên giường, nhìn chằm chằm Mao Cát Tường đang run rẩy giữa giường, biểu tình nghiêm túc: “Em nói đi.”
Mà ở một nơi khác, Tần Ý nỗ lực gọi điện thoại, lại chỉ nghe được tiếng nhắc nhở bên kia chưa nộp phí điện thoại của tổng đài.
Hơn nửa đêm, anh đi đâu bổ sung tiền điện thoại bây giờ?
Lần này, anh ở tạm trong nhà Đường Ngự Thiên, lúc tới cái gì cũng không mang theo, chỉ có thể cẩn thận ghi số xuống, suy nghĩ tìm biện pháp khác.
Đức thúc đã sớm ngủ rồi, tốt nhất không nên quấy rầy người ta.
Thình lình, gương mặt Đường Ngự Thiên lại hiện ra.
Không biết… Đường tiên sinh đã ngủ chưa.
Tần Ý nhẹ nhàng hé cửa, hướng đầu ra bên ngoài thăm dò, khoảng cách quá xa, anh cũng không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn nghe được âm thanh.
‘Cạch’( *cậu nào có gợi ý cái từ tượng thanh nào tốt hơn thì comment nhé ;;v;;)
Là tiếng chai lon bị đổ.
… Xem ra còn chưa ngủ.
Tần Ý suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tìm Đường Ngự Thiên nhờ giúp.
Ban nãy, lúc nằm trằn trọc trên giường, anh đã hoàn toàn thông suốt. Chất cồn làm tổn hại đến khả năng nhận thức của con người, như khả năng tập trung, khả năng khống chế cùng xử lý thông tin. Đặc biệt, Đường Ngự Thiên còn uống nhanh như vậy, càng dẫn đến việc tạo ra ký ức, phán đoán, quyết định sai lệch, dẫn đến tư duy cùng hành vi khác lạ.
Chờ một chút, để hắn tập trung hơn là được rồi.
Nghĩ như thế, Tần Ý đi tới.
Đường Ngự Thiên vẫn ngồi dưới đất, dựa vào cửa sổ sát đất. Một chân cong lên, tay ôm bình rượu cúi đầu trên đầu gối.
“Đường tiên sinh, anh có ngân hàng trực tuyến không( online banking ấy), tôi muốn mượn anh ít tiền.” Tần Ý dừng lại cách hắn nửa mét, lại nói thêm, “Sau khi tôi trở về nhà, lập tức trả lại cho anh.”
Đường Ngự Thiên là một người kỳ quái, uống đến một nửa thì say thật, nhưng tiếp tục uống, uống thật nhiều, hắn sẽ tỉnh táo hơn một chút.
Hắn có thể cảm nhận được cơn đau từ dạ dày, loại đau này, thật giống như muốn dần đốt sạch lục phủ ngũ tạng của hắn.
À, tiền, lại là tiền.
Câu nói này của Tần Ý đã chọc vào nỗi đau của hắn.
Sáu năm trước, Đường Nhiên Chi thay hắn đỡ một kiếp, tuỷ sống bị tổn thương, phải cắt đi hai chân. Hắn vốn tưởng rằng, trên thế giới này, ít nhất còn có một người anh họ thật tâm với hắn. Mà sự thực, Đường Nhiên Chi đã bày ra một bàn cờ hoàn hảo, đem hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tất cả những điều đó, cuối cùng, cũng đều là vì tiền, vì quyền lợi. Tô Thất này, cũng là như vậy.
Cho là hắn uống say sao? Hoặc là, bởi vì nụ hôn kia, khiến cậu ta nghĩ mình đặc biệt trong lòng hắn, cho nên mới đánh bạo mà đòi tiền?
Đường Ngự Thiên cúi đầu, khoé miệng nhếch lên. Tô Thất, thiệt thòi cho cậu, nhịn lâu như vậy, rốt cục cũng không chịu nổi.
Hắn chống tay, đứng lên, lúc đi bước chân còn không vững, tới trước mặt Tần Ý hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Tần Ý nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt đầy chân thành nói: “Năm mươi đi.”
“Năm mươi vạn?” Giọng Đường Ngự Thiên tựa hồ có chút kinh ngạc.
Chỉ cần một chút vậy thôi?
So với Đường Ngự Thiên, lúc Tần Ý nghe thấy số tiền này lại càng kinh ngạc hơn, vội vàng lắc đầu: “Không không không phải, chỉ cần năm mươi tệ thôi.”
“Nói đúng ra, tôi muốn xin anh giúp một chút tiền điện thoại,” Tần Ý câu nệ đáp, “Tôi tới đây, cái gì cũng không mang, bạn tôi hiện tại đang thiều tiền điện thoại, tôi không liên lạc được với anh ta.”
Đường Ngự Thiên: “…”
Tần Ý lại hỏi: “Có thể chứ?”
Nội dung vở kịch thay đổi quá nhanh, đối mặt với cặp mắt thuần khiết hoàn mỹ kia, Đường Ngự Thiên vốn tê liệt cảm xúc, đầu bây giờ lại bắt đầu âm ỉ đau.
Hắn cảm thấy bản thân thực sự điên rồi, thế mà lại thật sự cẩm điện thoại lên giúp thằng ngu này, cái gì mà chuyển phí nạp tiền: “Ở đâu?” (* =))))))) khổ quá, kêu người ta ngu hoài)
(Các chi tiết về phần trả tiền sẽ có sai sót vì tớ không hiểu rõ lắm về dịch vụ này. Nếu các cậu biết hãy giúp tớ nhé ;;v;;)
Mà tên ngu xuẩn kia lại vừa dọn dẹp chai lọ la liệt trên mặt đất, vừa nói với hắn: “Taobao và Alipay có lẽ đều đồng giá, anh có kết nối thẻ với điện thoại không?”( *tiếng Anh dùng từ ‘binding’ ấy ;;;)
Đường Ngự Thiên rất buồn bực mà đáp lời: “Không biết.”
Kết nối thẻ cái gì! Xưa nay hắn chỉ biết có quẹt thẻ mà thôi.
Anh đã gặp qua tổng tài nhà ai tự mình bò lên mạng mua đồ chưa?
Tần Ý cẩn thận suy nghĩ một chút liền nhắc nhở: “Vậy thì, sau khi tải xong ứng dụng Alipay, anh kết nối đi… Không đúng, thẻ của anh, trước tiên phải mở tính năng trả qua mạng mới được.”
“Đường tiên sinh, anh xem xem, có thể kết nối hay không, mua trên Alipay còn bớt được mấy đồng nữa.”
“…”
Đường Ngự Thiên IQ200+, vào thời khắc này đã bị thói quen sinh hoạt này đả kích.
Chờ Tần Ý thu dọn mọi thứ trên đất xong, liền vào nhà bếp rót cho hắn chén trà, lại cho thêm vào một ít nước chanh, như vậy sẽ giúp tỉnh rượu. Chờ anh làm xong, đưa chén cho Đường Ngự Thiên, rồi nhận điện thoại di động của hắn, giúp hắn thực hiện thao tác.
Tuy rằng bình thường anh cũng không quen dùng điện thoại cảm ứng, rất ít khi dùng weibo hay các loại ứng dụng khác, trừ phi muốn liên lạc với phụ huynh học sinh. Nhưng cơ sở của việc nạp tiền, những điều cần biết anh đều biết. Anh đăng ký xong, đưa điện thoại cho Đường Ngự Thiên, để hắn nhập số thẻ, sau đó lại từng bước theo chỉ thị tiếp tục.
“Tốt rồi, lúc mở tài khoản, anh hãy mở luôn tính năng thanh toán qua mạng của thẻ, tôi giúp anh đăng ký tên tài khoản là 123, sau này nếu anh không thích thì có thể đổi.” Tần Ý trả điện thoại cho hắn, “Đường tiên sinh, giờ anh hãy đặt mật mã để trả tiền đi.”
Nói xong, Tần Ý quay lưng về phía hắn.
…
Đường Ngự Thiên mặt không đổi sắc, nhập vào sáu số 0.
…
“Ngu xuẩn, xong rồi.”
Vì thế, Tần Ý quay lại, mở ứng dụng Alipay, lấy tờ giấy ghi số điện thoại của Mao Cát Tường mình vừa ghi xuống ra, đối chiếu từng số nhập vào.
Di động sáng lấp loé, càng nổi bật ngũ quan tinh xảo, đậm vẻ tri thức.
Đường Ngự Thiên cầm chén nước, càng ngày suy nghĩ càng kỳ lạ.
Bị đánh giá như vậy, Tần Ý hồn nhiên không biết, anh nhập xong dãy số rồi chọn mức tiền 50, sau đó lại trả điện thoại cho hắn: “Đường tiên sinh, phiền anh nhập lại mật mã trả tiền.”
“…”
Phiền thế.
Lúc này, Đường Ngự Thiên cũng lười nhận, cứ để anh cầm rồi nhập vào sáu số 0.
Hắn nhập số quá nhanh, Tần Ý muốn nhắm mắt cũng không kịp.
“Lát nữa, anh nhớ đổi mật mã, với cả, tuyệt đối đừng dùng sáu chữ số giống nhau, như vậy rất không an toàn.”
Nói chuyện xong thì cũng hoàn thành thao tác, Tần Ý trả điện thoại di động cho hắn, đứng dậy cáo từ: “Thật sự cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ trả lại tiền, chờ tôi về nhà sẽ lập tức trả anh.”
Đường Ngự Thiên từ chối bình luận, ừm một tiếng.
Tần Ý lại nói: “Trà tỉnh rượu này rất hữu dụng, anh hãy uống lúc còn nóng.”
Trà này quả thật có tác dụng, vừa nãy thừa dịp anh đang nhập số, hắn có uống mấy ngụm. Trà lẫn chanh, nói không ra vị gì, bình thường hắn khẳng định sẽ không động đến.
Thế nhưng uống mấy hớp, nhiệt độ nóng đến khó chịu trong dạ dày lại giảm đi không ít.
“Anh nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”
Tần Ý nói xong câu đó, quay người trở về phòng. Nhưng anh mới đi được vài bước, liền nghe Đường Ngự Thiên ở đằng sau hỏi tới: “Cậu rốt cục là ai?”
Những lời này đến quá đột ngột, khiến Tần Ý hơi khẩn trương, anh cũng không biết Đường Ngự Thiên nói theo nghĩa anh hiểu không, chỉ có thể mở miệng đáp qua loa: “…Cái gì?”
Nhưng mà càng đáng sợ hơn, Đường Ngự Thiên đổi câu hỏi này thành một câu trần thuật.
“Cậu không phải Tô Thất, cậu là ai.”
“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì,” Tần Ý lớn như vậy, lần đầu nói dối, nhưng rốt cuộc, anh không có kỹ năng như Mao Cát Tường, chỉ có thể sứt mẻ lóng ngóng chuyển đề tài, “… Anh còn chưa tỉnh rượu, uống nhiều trà chanh một chút.”
Đường Ngự Thiên cũng biết cái suy nghĩ này của hắn có bao nhiêu hoang đường, chỉ đoán như vậy, nhưng phản ứng của người trước mặt lại khiến hắn không khỏi hoài nghi.
Tầm Ý lặng lẽ nuốt nước miếng, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt mình lạnh lẽo vô cùng: “Cậu… Rốt cục cậu là ai?”
“Ai phái cậu tới? Mục đích giả mạo Tô Thất của cậu là gì?”
Giả, giả mạo?
Tần Ý sao cũng không ngờ được Đường Ngự Thiên lại nghĩ theo hướng này.
Đường Ngự Thiên trầm giọng nói: “Khuôn mặt này, chỉnh giống đến như vậy, phí không ít công phu nhỉ?”
“…”
Tần Ý lui về sau hai bước: “Tôi, không phải vậy, tôi…”
Nhưng Đường Ngự Thiên không có ý muốn bỏ qua, trong miệng lầm bầm mấy câu anh nghe không rõ.
Tần Ý vừa định truy hỏi, chỉ thấy cơ thể Đường Ngự Thiên lắc lư, sau đó mất hết khí lực, ngã đổ về phía anh ____
Anh bị Đường Ngự Thiên đụng đến lảo đảo, suýt chút không đứng vững, cố hết sức lay người đàn ông đang đầy mùi rượu này: “Đường tiên sinh? Anh không sao chứ… Đường tiên sinh?”
Gọi vài lần đều không thấy trả lời, Tần Ý thầm nghĩ, xem ra anh ta say thật rồi.
Nếu đã say, vậy những lời vừa nói lúc nãy…
Chắc cũng chỉ là đùa thôi nhỉ?
Héo.
Máu trong người hắn như bị đóng băng từng chút một.
Mặc dù hiện tại, hắn đã sinh ra nghi ngờ đối với tính hướng của mình, nhưng vào giây cuối cùng, hắn vẫn rất chuyên nghiệp mà rút tay ra khỏi quần, sau đó cầm cái quần đen kia lên, hít hai cái.
…
Một phòng yên tĩnh.
“Chúc mừng ngu ngốc đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thu được 5 điểm, có muốn dùng 2 điểm để thu thập đạo cụ bảo mệnh hay không?”
Lòng Mao Cát Tường như tro nguội: “Không, không cần!” Điểm này không dễ kiếm, một phần hắn cũng không muốn dùng!
Tiểu Xấu Xa: “Ha, vậy tôi lui trước.”
Mao Cát Tường nói xong đôi lời với Vua hố cha hệ thống, thuận tiện làm xong chuẩn bị tâm lý, hắn chậm rãi giơ tay rời đi cái quần lót đen trên mặt.
Mở mắt ra chỉ thấy ____
Lúc này, Bạch Dư không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm bên hông, vẫn còn chưa lau khô nước trên người, từng giọt ướt át dọc theo cơ bụng chảy xuống…
Vóc người như này, giời ạ, so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn!
Mao Cát Tường cảm thấy mũi nóng lên, giống như có gì đó muốn chảy xuống, từ lỗ mũi tràn ra, cảm giác này hết sức quen thuộc.
Hắn giơ tay gạt một cái, ừm, đỏ.
ヾ(`Д) Tiểu Xấu Xa, mày mau trở về! Trở về! Cho tao một đạo cụ bảo mệnh!
Không biết vì sao, cái hệ thống Tiểu Xấu Xa này tương đối có cá tính, nói đi liền đi, không thèm quay đầu, không cho người ta cơ hội thở lấy hơi, vô luận Mao Cát Tường gọi nó như thế nào, nó cũng làm như mình chết rồi.
Mao Cát Tường không thể làm gì hơn ngoài chật vật che mũi, một tay khác khó khăn kéo khoá quần.
Bạch Dư bỗng nhiên tiến sát đến, đè xuống tay đang ra sức kéo khoá của hắn, cúi người, hỏi lại một lần: “Em, đang làm gì?”
Cho dù có khả năng Bạch Dư chỉ muốn ngăn động tác của hắn, muốn hắn chú ý nghe anh ta nói, thế nhưng động tác này… Động tác này…
“Anh anh anh buông tay em ra cái đã,” Mao Cát Tường vung tay, che chở đũng quần, liều mạng lui cả người về phía sau, “Việc đó, anh hãy nghe em nói, em có thể giải thích.”
Bạch Dư không tiếp tục đuổi theo, anh ta vẫn đứng bên giường, nhìn chằm chằm Mao Cát Tường đang run rẩy giữa giường, biểu tình nghiêm túc: “Em nói đi.”
Mà ở một nơi khác, Tần Ý nỗ lực gọi điện thoại, lại chỉ nghe được tiếng nhắc nhở bên kia chưa nộp phí điện thoại của tổng đài.
Hơn nửa đêm, anh đi đâu bổ sung tiền điện thoại bây giờ?
Lần này, anh ở tạm trong nhà Đường Ngự Thiên, lúc tới cái gì cũng không mang theo, chỉ có thể cẩn thận ghi số xuống, suy nghĩ tìm biện pháp khác.
Đức thúc đã sớm ngủ rồi, tốt nhất không nên quấy rầy người ta.
Thình lình, gương mặt Đường Ngự Thiên lại hiện ra.
Không biết… Đường tiên sinh đã ngủ chưa.
Tần Ý nhẹ nhàng hé cửa, hướng đầu ra bên ngoài thăm dò, khoảng cách quá xa, anh cũng không nhìn ra cái gì, nhưng vẫn nghe được âm thanh.
‘Cạch’( *cậu nào có gợi ý cái từ tượng thanh nào tốt hơn thì comment nhé ;;v;;)
Là tiếng chai lon bị đổ.
… Xem ra còn chưa ngủ.
Tần Ý suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tìm Đường Ngự Thiên nhờ giúp.
Ban nãy, lúc nằm trằn trọc trên giường, anh đã hoàn toàn thông suốt. Chất cồn làm tổn hại đến khả năng nhận thức của con người, như khả năng tập trung, khả năng khống chế cùng xử lý thông tin. Đặc biệt, Đường Ngự Thiên còn uống nhanh như vậy, càng dẫn đến việc tạo ra ký ức, phán đoán, quyết định sai lệch, dẫn đến tư duy cùng hành vi khác lạ.
Chờ một chút, để hắn tập trung hơn là được rồi.
Nghĩ như thế, Tần Ý đi tới.
Đường Ngự Thiên vẫn ngồi dưới đất, dựa vào cửa sổ sát đất. Một chân cong lên, tay ôm bình rượu cúi đầu trên đầu gối.
“Đường tiên sinh, anh có ngân hàng trực tuyến không( online banking ấy), tôi muốn mượn anh ít tiền.” Tần Ý dừng lại cách hắn nửa mét, lại nói thêm, “Sau khi tôi trở về nhà, lập tức trả lại cho anh.”
Đường Ngự Thiên là một người kỳ quái, uống đến một nửa thì say thật, nhưng tiếp tục uống, uống thật nhiều, hắn sẽ tỉnh táo hơn một chút.
Hắn có thể cảm nhận được cơn đau từ dạ dày, loại đau này, thật giống như muốn dần đốt sạch lục phủ ngũ tạng của hắn.
À, tiền, lại là tiền.
Câu nói này của Tần Ý đã chọc vào nỗi đau của hắn.
Sáu năm trước, Đường Nhiên Chi thay hắn đỡ một kiếp, tuỷ sống bị tổn thương, phải cắt đi hai chân. Hắn vốn tưởng rằng, trên thế giới này, ít nhất còn có một người anh họ thật tâm với hắn. Mà sự thực, Đường Nhiên Chi đã bày ra một bàn cờ hoàn hảo, đem hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tất cả những điều đó, cuối cùng, cũng đều là vì tiền, vì quyền lợi. Tô Thất này, cũng là như vậy.
Cho là hắn uống say sao? Hoặc là, bởi vì nụ hôn kia, khiến cậu ta nghĩ mình đặc biệt trong lòng hắn, cho nên mới đánh bạo mà đòi tiền?
Đường Ngự Thiên cúi đầu, khoé miệng nhếch lên. Tô Thất, thiệt thòi cho cậu, nhịn lâu như vậy, rốt cục cũng không chịu nổi.
Hắn chống tay, đứng lên, lúc đi bước chân còn không vững, tới trước mặt Tần Ý hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Tần Ý nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt đầy chân thành nói: “Năm mươi đi.”
“Năm mươi vạn?” Giọng Đường Ngự Thiên tựa hồ có chút kinh ngạc.
Chỉ cần một chút vậy thôi?
So với Đường Ngự Thiên, lúc Tần Ý nghe thấy số tiền này lại càng kinh ngạc hơn, vội vàng lắc đầu: “Không không không phải, chỉ cần năm mươi tệ thôi.”
“Nói đúng ra, tôi muốn xin anh giúp một chút tiền điện thoại,” Tần Ý câu nệ đáp, “Tôi tới đây, cái gì cũng không mang, bạn tôi hiện tại đang thiều tiền điện thoại, tôi không liên lạc được với anh ta.”
Đường Ngự Thiên: “…”
Tần Ý lại hỏi: “Có thể chứ?”
Nội dung vở kịch thay đổi quá nhanh, đối mặt với cặp mắt thuần khiết hoàn mỹ kia, Đường Ngự Thiên vốn tê liệt cảm xúc, đầu bây giờ lại bắt đầu âm ỉ đau.
Hắn cảm thấy bản thân thực sự điên rồi, thế mà lại thật sự cẩm điện thoại lên giúp thằng ngu này, cái gì mà chuyển phí nạp tiền: “Ở đâu?” (* =))))))) khổ quá, kêu người ta ngu hoài)
(Các chi tiết về phần trả tiền sẽ có sai sót vì tớ không hiểu rõ lắm về dịch vụ này. Nếu các cậu biết hãy giúp tớ nhé ;;v;;)
Mà tên ngu xuẩn kia lại vừa dọn dẹp chai lọ la liệt trên mặt đất, vừa nói với hắn: “Taobao và Alipay có lẽ đều đồng giá, anh có kết nối thẻ với điện thoại không?”( *tiếng Anh dùng từ ‘binding’ ấy ;;;)
Đường Ngự Thiên rất buồn bực mà đáp lời: “Không biết.”
Kết nối thẻ cái gì! Xưa nay hắn chỉ biết có quẹt thẻ mà thôi.
Anh đã gặp qua tổng tài nhà ai tự mình bò lên mạng mua đồ chưa?
Tần Ý cẩn thận suy nghĩ một chút liền nhắc nhở: “Vậy thì, sau khi tải xong ứng dụng Alipay, anh kết nối đi… Không đúng, thẻ của anh, trước tiên phải mở tính năng trả qua mạng mới được.”
“Đường tiên sinh, anh xem xem, có thể kết nối hay không, mua trên Alipay còn bớt được mấy đồng nữa.”
“…”
Đường Ngự Thiên IQ200+, vào thời khắc này đã bị thói quen sinh hoạt này đả kích.
Chờ Tần Ý thu dọn mọi thứ trên đất xong, liền vào nhà bếp rót cho hắn chén trà, lại cho thêm vào một ít nước chanh, như vậy sẽ giúp tỉnh rượu. Chờ anh làm xong, đưa chén cho Đường Ngự Thiên, rồi nhận điện thoại di động của hắn, giúp hắn thực hiện thao tác.
Tuy rằng bình thường anh cũng không quen dùng điện thoại cảm ứng, rất ít khi dùng weibo hay các loại ứng dụng khác, trừ phi muốn liên lạc với phụ huynh học sinh. Nhưng cơ sở của việc nạp tiền, những điều cần biết anh đều biết. Anh đăng ký xong, đưa điện thoại cho Đường Ngự Thiên, để hắn nhập số thẻ, sau đó lại từng bước theo chỉ thị tiếp tục.
“Tốt rồi, lúc mở tài khoản, anh hãy mở luôn tính năng thanh toán qua mạng của thẻ, tôi giúp anh đăng ký tên tài khoản là 123, sau này nếu anh không thích thì có thể đổi.” Tần Ý trả điện thoại cho hắn, “Đường tiên sinh, giờ anh hãy đặt mật mã để trả tiền đi.”
Nói xong, Tần Ý quay lưng về phía hắn.
…
Đường Ngự Thiên mặt không đổi sắc, nhập vào sáu số 0.
…
“Ngu xuẩn, xong rồi.”
Vì thế, Tần Ý quay lại, mở ứng dụng Alipay, lấy tờ giấy ghi số điện thoại của Mao Cát Tường mình vừa ghi xuống ra, đối chiếu từng số nhập vào.
Di động sáng lấp loé, càng nổi bật ngũ quan tinh xảo, đậm vẻ tri thức.
Đường Ngự Thiên cầm chén nước, càng ngày suy nghĩ càng kỳ lạ.
Bị đánh giá như vậy, Tần Ý hồn nhiên không biết, anh nhập xong dãy số rồi chọn mức tiền 50, sau đó lại trả điện thoại cho hắn: “Đường tiên sinh, phiền anh nhập lại mật mã trả tiền.”
“…”
Phiền thế.
Lúc này, Đường Ngự Thiên cũng lười nhận, cứ để anh cầm rồi nhập vào sáu số 0.
Hắn nhập số quá nhanh, Tần Ý muốn nhắm mắt cũng không kịp.
“Lát nữa, anh nhớ đổi mật mã, với cả, tuyệt đối đừng dùng sáu chữ số giống nhau, như vậy rất không an toàn.”
Nói chuyện xong thì cũng hoàn thành thao tác, Tần Ý trả điện thoại di động cho hắn, đứng dậy cáo từ: “Thật sự cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ trả lại tiền, chờ tôi về nhà sẽ lập tức trả anh.”
Đường Ngự Thiên từ chối bình luận, ừm một tiếng.
Tần Ý lại nói: “Trà tỉnh rượu này rất hữu dụng, anh hãy uống lúc còn nóng.”
Trà này quả thật có tác dụng, vừa nãy thừa dịp anh đang nhập số, hắn có uống mấy ngụm. Trà lẫn chanh, nói không ra vị gì, bình thường hắn khẳng định sẽ không động đến.
Thế nhưng uống mấy hớp, nhiệt độ nóng đến khó chịu trong dạ dày lại giảm đi không ít.
“Anh nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”
Tần Ý nói xong câu đó, quay người trở về phòng. Nhưng anh mới đi được vài bước, liền nghe Đường Ngự Thiên ở đằng sau hỏi tới: “Cậu rốt cục là ai?”
Những lời này đến quá đột ngột, khiến Tần Ý hơi khẩn trương, anh cũng không biết Đường Ngự Thiên nói theo nghĩa anh hiểu không, chỉ có thể mở miệng đáp qua loa: “…Cái gì?”
Nhưng mà càng đáng sợ hơn, Đường Ngự Thiên đổi câu hỏi này thành một câu trần thuật.
“Cậu không phải Tô Thất, cậu là ai.”
“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì,” Tần Ý lớn như vậy, lần đầu nói dối, nhưng rốt cuộc, anh không có kỹ năng như Mao Cát Tường, chỉ có thể sứt mẻ lóng ngóng chuyển đề tài, “… Anh còn chưa tỉnh rượu, uống nhiều trà chanh một chút.”
Đường Ngự Thiên cũng biết cái suy nghĩ này của hắn có bao nhiêu hoang đường, chỉ đoán như vậy, nhưng phản ứng của người trước mặt lại khiến hắn không khỏi hoài nghi.
Tầm Ý lặng lẽ nuốt nước miếng, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt mình lạnh lẽo vô cùng: “Cậu… Rốt cục cậu là ai?”
“Ai phái cậu tới? Mục đích giả mạo Tô Thất của cậu là gì?”
Giả, giả mạo?
Tần Ý sao cũng không ngờ được Đường Ngự Thiên lại nghĩ theo hướng này.
Đường Ngự Thiên trầm giọng nói: “Khuôn mặt này, chỉnh giống đến như vậy, phí không ít công phu nhỉ?”
“…”
Tần Ý lui về sau hai bước: “Tôi, không phải vậy, tôi…”
Nhưng Đường Ngự Thiên không có ý muốn bỏ qua, trong miệng lầm bầm mấy câu anh nghe không rõ.
Tần Ý vừa định truy hỏi, chỉ thấy cơ thể Đường Ngự Thiên lắc lư, sau đó mất hết khí lực, ngã đổ về phía anh ____
Anh bị Đường Ngự Thiên đụng đến lảo đảo, suýt chút không đứng vững, cố hết sức lay người đàn ông đang đầy mùi rượu này: “Đường tiên sinh? Anh không sao chứ… Đường tiên sinh?”
Gọi vài lần đều không thấy trả lời, Tần Ý thầm nghĩ, xem ra anh ta say thật rồi.
Nếu đã say, vậy những lời vừa nói lúc nãy…
Chắc cũng chỉ là đùa thôi nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook