Tần Ý ngủ một giấc xong đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc có chút nặng nề, đôi mắt ê ẩm sưng, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh.

Cơ thể này vốn đã suy yếu, hơn nữa tối qua còn mặc ít, bị cảm mạo cũng dễ hiểu.

Anh giơ tay xoa xoa đầu, lúc ngồi dậy cả người mê muội. Đơn giản rửa mặt một phen, dòng nước lành lạnh trên mặt, giúp anh tỉnh táo hơn một chút.

… Nhiệm vụ trợ giúp Đường Ngự Thiên thoát khỏi bóng tối thất tình vẫn chưa làm xong.

Lại nói đến, vì sao phó bản thất bại mà không phải nhận trừng phạt?

Anh gõ gõ hệ thống, Tiểu Manh Manh rất nhanh đã xuất hiện trả lời: “Ngài có thể giải thích cho tôi vì sao một cộng một bằng hai không?”

“…”

Tần Ý không hỏi thêm nữa, chuẩn bị đến nhà bếp tìm chút gì ăn, đương nhiên, quan trọng vẫn phải uống vài chén nước nóng.

Anh không có thói quen uống thuốc.

Từ nhỏ anh đã do ông mình nuôi lớn, người đời trước cực kỳ bài xích thuốc men loại này, cho rằng uống thuốc ba phần là độc. Bệnh không có gì đặc biệt thì không tán thành uống thuốc. Huống hồ, điều kiện gia đình cũng không được tốt, không chịu nổi tiền thuốc, cảm mạo hay chảy chút nước mũi thì cũng chịu đựng được… Anh đột nhiên rất nhớ canh gừng của ông nội.

Tần Ý vừa mới bước chân ra khỏi cửa, quản gia liền tiến lên đón.

Tần Ý bất ngờ, theo bản năng lùi về sau, chỉ lo đụng vào ông: “Thật xin lỗi…”

Quản gia nở nụ cười: “Không sao, không có chuyện gì, tôi tính toán, thấy cậu chắc cũng sắp tỉnh, liền mang đến cho cậu một chút đồ ăn.” Kỳ thực, ông đã đứng ở cửa chờ hầu hạ từ rất sớm, chỉ có điều không nói ra miệng, sợ mang đến áp lực cho người ta.

Đây chính là người thiếu gia mời về, mười mấy năm mới thấy được một vị khách quý thế này! Ông phải chăm sóc người ta thật tốt.

Tần Ý vội vàng nói cảm ơn: “A, cảm ơn, ngài vất vả rồi.”

“Cậu kêu tôi Đức thúc là được rồi, ngài cái gì mà ngài, quá khách khí.” Đức thúc đi vào, đặt mâm thức ăn lên bàn, “Cậu trước ăn một chút bánh ngọt lót bụng, thiếu gia cũng sắp trở về rồi, chờ thiếu gia về, chúng ta cùng ăn cơm.”

“… cùng nhau?” Cùng Đường Ngự Thiên?

Tuy rằng Đức thúc tuổi tác đã cao, nhưng mặc trên người một bộ âu phục ngay ngắn, thắt cravat, lối đứng thẳng tắp. Như vậy lại thêm vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ năm mươi đến sáu mươi tuổi.

Tần Ý uyển chuyển từ chối: “Không cần, cháu ở trong phòng ăn là được, Đường tiên sinh cũng không thích bị người khác làm phiền…”

“Không làm phiền mà,” Đức thúc đặt đĩa xuống sau vui cười hớn hở mà đi ra ngoài, “Thiếu gia nhà tôi vui mừng còn không kịp đây.”

Tần Ý không biết vì sao, nghe đến mấy chữ ‘vui mừng còn không kịp’ này, tim run rẩy, còn nổi chút da gà.

Tầm nửa giờ sau, Đường Ngự Thiên quả nhiên trở lại. Thời tiết không quá tốt, có mưa phùn, người làm giúp hắn bung dù, Đường Ngự Thiên ba bước thành hai đi vào nhà.

Tóc người đàn ông có chút ướt, cởi áo khoác rồi giao cho Đức thúc, vừa đi vào vừa cởi ra hai khuy áo sơ mi. Giơ tay lên, trên cổ tay hắn là một mặt đồng hồ thiết kế đơn giản, lạnh băng, phản chiếu ánh sáng.

Đường Ngự Thiên mặt lạnh nói câu đầu tiên sau khi vào cửa: “Cậu ta tỉnh chưa?”

Đức thúc xếp gọn gàng áo khoác của Đường Ngự Thiên, cầm trong tay, hơi khom lưng nói: “Cậu Tô vừa mới tỉnh, hiện tại đang đợi ngài về cùng dùng cơm.”

Đường Ngự Thiên đi tới phòng cơm, tâm tình âm u rõ ràng: “Xì, ai muốn ăn cơm cùng cậu ta?”

Dù Đức thúc là người hiểu rõ hắn, cũng bị thái độ lãnh đạm này doạ sợ, trong phút chốc có chút do dự, chẳng lẽ giữa thiếu gia và cậu Tô… không giống như ông nghĩ?

Mắt thấy thiếu gia đã muốn đi đến phòng ăn, Đức thúc thử thăm dò hỏi: “… Vậy tôi liền mời cậu Tô lại đây?”

Nhưng thiếu gia lại chỉ để lại cho ông một bóng lưng cao ngạo, Đức thúc nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng cũng không cần ông đến mời, Đường Ngự Thiên trở về gây ra động tĩnh lớn như vậy, anh ở trong phòng cũng nghe được tiếng bước chân rõ ràng, muốn không biết cũng khó.

Đường Ngự Thiên vừa đi vào phòng ăn, liền thấy Tần Ý mặc áo sơ mi rộng rãi, đứng cạnh bàn ăn câu nệ mỉm cười với hắn: “Anh đã về rồi?”

Đường Ngự Thiên đương nhiên sẽ không thừa nhận, nhịp tim của hắn vừa lỡ một nhịp.

Cậu trai gầy yếu này, càng nhìn càng thấy giống một thiếu niên, mặt mày tinh xảo, rõ ràng ngũ quan đều mang theo chút mị sắc, lúc này lại chỉ còn lại chút hờ hững thanh cao.

Có lúc cảm thấy cậu ta là kiên cường như trúc, có lúc lại thấy… cậu ta chính là một con heo.

Đường Ngự Thiên nhíu mày lại: “Ngu xuẩn, cậu bị cảm?”

Tần Ý rất ngạc nhiên.

Lúc chạng vạng rời giường, anh có làm thanh cổ họng, âm thanh không còn quá khàn nữa, ngay cả Đức thúc cũng không phát hiện ra giọng anh có gì không đúng vì sao Đường Ngự Thiên chỉ nghe qua bốn chữ đã có thể phát hiện ra.

Nhưng Tần Ý chỉ coi hắn là đang ghét bỏ mình, vội vã biểu lộ: “Cơm tối tôi ăn trong phòng là được, tránh lây cho anh.”

Đường Ngự Thiên dừng vài giây mới nói: “Vậy còn không mau đi đi?”

Tần Ý đi về phòng, Đức thúc cũng đi theo thay chủ nhân giải thích: “Cậu Tô đừng suy nghĩ quá nhiều, thiếu gia nhà chúng tôi cũng chỉ vì quan tâm tới cậu, muốn cậu có thể nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.”

“…”

Tần Ý miễn cường ừm một tiếng trong cổ họng.

Sau đó, mọi thứ đều yên bình. Cơm nước xong xuôi, Tần Ý đi tắm, lau khô tóc liền co người vào trong chăn ngủ.

Đúng chín giờ đi ngủ, sáng sớm năm giờ rời giường. Đây là đồng hồ sinh học của Tần Ý, tuy rằng từ lúc đến nơi này thì cái đồng hồ đó có chút điên đảo.

Nhưng mà Tần Ý vừa mới chuẩn bị ngủ, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng liền mở ra.

Tóc Đường Ngự Thiên vẫn còn ướt nước, hắn cũng vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc áo phông đen, giọt nước tinh tế lăn vào trong cổ áo.

Tần Ý nhanh chóng ngồi dậy: “Đường tiên sinh, anh có chuyện gì không?”

Đường Ngự Thiên hỏi ngược lại: “Cậu muốn đi ra ngoài sao?”

Nghe câu nói không đầu không đuôi này, Tần Ý suýt chút nữa không biết nói tiếp thế nào.

“…Tôi, tôi muốn ngủ.”

Anh nói xong câu đó thì thấy Đường Ngự Thiên đã ngồi vào ghế salon đơn chếch đối diện giường, tay cầm một quyển tạp chí, cứ ngồi như vậy mà đọc.

Khớp tay của hắn rõ ràng, các ngón tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng lật từng trang giấy, đọc xong một trang, lại ngẩng đầu liếc anh một cái.

Ánh mắt này khiến lông tơ Tần ý nổi lên bốn phía, không biết vì sao, anh cảm thấy ánh mắt Đường Ngự Thiên nhìn anh thật giống như chủ nhân trông chó con chạy loạn.

Đường Ngự Thiên đợi ở chỗ này, anh cũng không tiện nằm xuống ngủ, vì vậy hai người cứ trong tình trạng nhìn nhau như thế.

Một người ở trên giường quấn chăn thành kén chỉ lộ ra cái đầu, người kia tao nhã cao quý gác chéo chân đầy mặt lạnh lùng.

Đường Ngự Thiên lật vài trang, có lúc ngón tay sẽ gõ nhẹ vài lần trên trang sách, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về đồng hồ điện tử được đặt ở đầu giường.

… Bộ dáng giống như đang rất buồn bực.

Tần Ý rốt cục cũng không nhịn được: “Đường tiên sinh, muộn lắm rồi, anh cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ, cậu ngủ ngon.”



Cái này, căn bản là không có cách câu thông.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, tiếng lật sách bên tai có hiệu quả thôi miên rất tốt, Tần Ý cúi đầu, dựa vào bên gối nhắm mắt lại. Vào lúc anh sắp ngủ, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng bị đóng lại.

Tần Ý mơ mơ màng màng mở mắt ra, Đường Ngự Thiên đi rồi?

Anh theo bản năng nhìn về phía đồng hồ:

____ mười giờ đúng.

Đây vẫn chưa phải kỳ quặc nhất, kỳ hơn nữa là một giây sau, âm thanh Tiểu Manh Manh như bùng nổ trong đầu anh: “Chúc mừng kí chủ, tâm tình Đường Ngự Thiên rất tốt, bóng tối thất tình đã tiêu trừ 10%, hiện giờ tổng cộng đã trừ được 40%.”

“A?”

“Mong kí chủ tiếp tục cố gắng.”

Tần Ý nhất thời tỉnh cả ngủ.

Ai có thể nói cho anh biết chuyện gì vừa xảy ra được không?

Anh nhìn chằm chằm đồng hồ nửa ngày, trong giây lát nhớ đến những lời Đường Thanh Long nói với anh trên cầu thang: “Đúng mười giờ, khách sạn Như Nguyệt…” Mà phòng nào ý nhở?

Kết quả, buổi tối hôm đó, Tần Ý lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm mới ngủ. Anh không ngừng mà nghĩ đến một vấn đề, Đường Ngự Thiên có phải điên rồi hay không? Chỉ vì anh không đi theo lời hẹn của Đường Thanh Long, tâm tình hắn liền tốt đến nỗi tiêu trừ được 10% bóng tối thất tình?

Mặc dù ngủ muộn, Tần Ý vẫn như bình thường, năm giờ đã tỉnh. Chỉ có Đức thúc cùng vài người làm đang bận việc, Đức thúc cách bụi hoa vẫy tay với Tần Ý: “Chào buổi sáng.”

Ông lão hiền hoà này mỗi ngày đều năm giờ sáng rời giường, công việc thường ngày là sắp xếp cho Đường Ngự Thiên một bộ âu phục thoải mái, đúng lúc mà mang điểm tâm đặt lên bàn, bố trí xong khăn ăn dao nĩa. Sau đó rót một chén cà phê, tỉ lệ sữa và cà phê là 8:2.

Đối với cái tỉ lệ 8:2 này, Tần Ý không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Đức thúc giải thích: “Thiếu gia nhà chúng tôi không thích vị đắng, nhưng cũng không muốn giống đứa nhỏ sáng sớm chỉ uống sữa bò, vì vậy tôi mới thêm cà phê vào.” ( =)))))))

Ông còn tiện đà hớn hở mà cười: “Ha ha, có thể trong mắt tôi, ngài ấy vẫn không khác con nít là bao.”

Con nít? Tần Ý theo bản năng nghĩ tới cái người có khuôn mặt lạnh lùng như đao khắc, quanh năm treo bên miệng là ý tứ tràn ngập trào phúng đối với anh kia.

Sợ là chỉ có mình Đức thúc cho là như vậy đi, anh có chút không dám gật bừa.

Nhưng những sinh hoạt hằng ngày cũng không được miêu tả trong sách, Tần Ý cảm thấy rất mới mẻ. Anh cũng thức dậy sớm, đồng hồ sinh học cơ hồ giống hệt Đức thúc, liền tiện tay giúp ông chút chuyện. Hai người tưới nước cho hoa xong ngồi cùng một chỗ, pha chén trà, sáng sớm thưởng trà ngồi đón mặt trời lên.

Tần Ý bị cảm mạo, còn chưa khoẻ, uống trà cũng chưa nếm ra mùi vị gì, nhưng anh vẫn cảm thấy thoải mái. Đại khái vì trong những người anh từng gặp nơi đây, Đức thúc là người bình thường nhất.

Mà Đức thúc cũng cảm thấy, thiếu gia kết bạn với ngời này quả không sai! Ăn nói như vậy! Tư thế uống trà lại như thế này!

Vừa nhìn đã biết là người có ăn có học!

Đức thúc uống được một nửa, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vội vã đặt chén trà xuống: “Ai nha, tôi nên gọi thiếu gia rời giường. Cậu Tô cứ chầm chậm dùng, tôi xin lỗi vì không thể tiếp tục bồi cậu.”

Tần Ý đứng dậy tiễn ông: “Không sao, ông cũng có việc bận.”

Đường Ngự Thiên rời giường rất khó khăn, cái này trong sách có miêu tả tỉ mỉ. Trong nguyên tác, sau khi hắn và nữ chính làm việc không thể miêu tả sau một đêm, nữ chính ngọt ngào muốn dùng nụ hôn của cô ấy đánh thức nam chính, không ngờ lại bị nam chính trở tay ném ra ngoài.

Tần Ý hớp trà, thở dài: “Đức thúc cũng không dễ dàng…”

Đức thúc thật không dễ dàng, bỏ ra sức lực rất lớn kéo thiếu gia nhà mình rời giường, hầu hạ ăn sáng xong, khom lưng nghiêng mình chờ hắn ra khỏi cửa, làm xong mọi việc đã là hơn tám giờ sáng.

Đường Ngự Thiên đi rồi, Tần Ý cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Ngày hôm qua, vì luôn ngủ nên không cảm thấy tẻ nhạt, hiện tại anh bắt đầu phiền não, không biết làm sao cho qua ngày. Không có sách xem hàng ngày, đối với anh mà nói như là làm cá mà thiếu nước.

Học giả ba ngày không đọc sách, kiến thức sẽ không ở lại trong lòng, trở nên khó xử, ngôn ngữ cũng nhàm chán, vô vị.

Tần Ý chủ động hỏi lão quản gia xem nơi này có thư phòng không, anh muốn đọc vài quyển sách.

“Có có có, đương nhiên là có,” Đức thúc nhiệt tình dẫn anh lên lầu ba, đó là một thư phòng rộng rãi sáng sủa, “Thiếu gia nhà chúng tôi rất yêu thích sưu tập sách, sách cổ sách hiện đại, sách trong nước hay nước ngoài nào cũng có, cậu muốn đọc cái nào thì tuỳ ý chọn.”

“Anh… anh ta cũng thích đọc?”

Đương nhiên là không thích!

Tuy rằng Đức thúc nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn cười ha ha: “ Thích lắm, cái gì mà Làng gào thét với Bắt người trong ruộng gì đó, thiếu gia của chúng tôi thường xem loại này.”

Ông phải gánh vác trọng trách làm đẹp mặt thiếu gia trước mặt cậu Tô này! Cậu Tô là người có ăn có học, ông cần rút ngắn khoảng cách giữa thiếu gia và cậu Tô!

“…” Biểu tình Tần Ý có chút tan vỡ, “Vâng, ra là thế ạ?”

Anh không biết có nên nói với Đức thúc, hai quyển kia gọi là “Đồi gió hú” và “Bắt trẻ đồng xanh” không. Chỉ thấy Đức thúc cười vui vẻ, anh lại sợ đả kích đến nhiệt tình của ông lão.

Tâm tình Đức thúc quả thật rất tốt, ông cảm thấy bản thân đã hết sức làm được một việc rất vĩ đại: “Vậy tôi liền không quấy rầy cậu, sau khi tôi đi, cậu cứ cài cửa vào là được.”

Tần Ý gật gật đầu: “Được, cảm ơn Đức thúc.”

Đức thúc hi hi ha ha, hí hửng, vừa phất tay vừa nói không phải khách khí, sau đó liền xuống nhà bận chuyện khác, lưu lại Tần Ý một mình trong thư phòng.

Nói là thư phòng, nhưng đây như một thư viện tư nhân vậy.

Trên giá sách bày toàn sách hay, rất nhiều quyển đã không còn được xuất bản nữa, khiến Tần Ý thích đến không muốn buông tay.

Anh cơ hồ đã cho lời Đức thúc nói là thật, mãi đến tận khi anh kéo ghế tựa, đứng lên quyển “Đỏ và đen” được đặt trên giá cao, sau nhìn thấy một quyển sách được giấu ở đó ____

Sẽ có thiên thần thay anh yêu em.

Tay cầm quyển Đỏ và đen của Tần Ý không được chắc, thế là rầm một tiếng rơi xuống đất.



Anh sửng sốt hồi lâu mới vươn tay, nhón chân lên, mất công tốn sức kéo quyển sách kia ra.

Sau một phen mới mở được sách ra, đập vào mắt là một tờ giấy, thoạt nhìn đã cũ, mép giấy đã ố vàng. Phía trên là nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp như rồng bay phượng múa của Đường Ngự Thiên.

Trên giấy viết ____

Em không thể xé rách trái tim tôi, rồi lại dễ dàng mà đi thẳng vào. Nếu như em cảm thấy có lỗi với tôi, như vậy, hãy dùng mọi thứ em có để yêu tôi. Khi đã yêu tôi, em sẽ không thể rời khỏi tôi, khi đó, tôi sẽ lại đẩy em đi coi như một sự trừng phạt.



Tần Ý nhìn tờ giấy này, suýt chút nữa từ trên ghế té xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương